Hoàng Tử Quỷ

Chương 80 -

Vua Quỷ hơi sững người. Con mắt tinh tường của lão không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào. Chỉ trong một phần mười giây cái tên Kỵ Sĩ Đỏ đã thực hiện được hơn hai trăm nhát chém để cắt mảnh vỡ Trái Đất thành các hạt bụi hình tròn, dĩ nhiên hắn không cần làm vậy, hành động này vừa là để thị uy, vừa cho thấy tính cách cầu toàn quá đáng của hắn, dường như hắn mắc bệnh truy cầu cái đẹp, làm gì cũng phải thiện toàn kỳ mỹ mới vừa lòng, đang trong cuộc đấu sống chết mà cũng nhất quyết thực hiện hai trăm nhát chém theo các góc độ cân xứng và tỷ mỉ. Ban đầu hắn chém bốn đường tạo thành các hạt bụi hình vuông, rồi sau đó bắt đầu ra công gọt tỉa sao cho góc vuông thành góc tròn, đường thẳng thành đường cong, điều đáng sợ hơn cả là từ bộ dạng nhàn nhã có thể thấy đó vẫn chưa phải là giới hạn số lượng đường kiếm hắn có thể thực hiện được trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến thế.

Kỵ Sĩ Đen ném cây búa đi, cây búa biến mất trên tay hắn, Vua Quỷ cảm thấy như có sức ép ngàn cân đè lên cơ thể, mặt lão biến sắc, cơ thể vừa động, lại lùi ra đằng sau hai mươi nghìn cây số nữa, kéo theo cả bốn mảnh vỡ Trái Đất, nhưng sức ép lên ngực vẫn không đổi, ngược lại càng lúc càng trở nên nặng nề. Lão không hiểu lý do của việc này, chỉ cảm nhận được tình thế nguy hiểm, lúc ấy liền gầm lên, Mắt Thần khai mở, quanh người hiện ra quầng sáng màu xanh lục bảo y như của Hoàng tử Quỷ, nhưng uy lực thì khác hẳn, quầng sáng của lão đậm hơn nhiều, cự ly lại càng lớn, lúc ấy không chỉ bao quanh đầu mà đã mở rộng ra hàng trăm cây số, Mắt Thần vừa hiện, cây búa của Kỵ Sĩ Đen không ẩn mình được nữa, nó bị buộc phải xuất đầu, tốc độ cũng theo đó mà chậm lại, nhưng cây búa này quả là khác thường, bản thân nó rất nhẹ nhưng một khi đã khóa được đối thủ thì trong phạm vi hàng chục nghìn cây số quanh người tất cả vật chất xung quanh đều bị kéo dồn về, mật độ vật chất càng đậm đặc đối phương càng nhanh chết. Cơ thể của Vua Quỷ lúc này đang chịu sức nặng không phải từ bản thân cây búa mà từ bốn mảnh vỡ còn lại của Trái Đất. Lão chưa nhận thức được căn nguyên vụ việc, chỉ biết rằng tình thế này quả không hay, lồng ngực đã như muốn vỡ ra, vội vàng chuyển sang trạng thái băng hóa toàn thân. Năng lực băng hóa của lão hơn xa Hoàng tử Quỷ, trong nháy mắt đã tạo được cả trăm lớp băng bọc khắp người, mỗi lớp đều cực kỳ cứng chắc. Cây búa của Kỵ Sĩ Đen phá được hết cả lớp băng, đập thẳng vào ngực Vua Quỷ, hất tung lão đi như một cánh diều đứt dây.

Kỵ Sĩ Trắng giương cung, lần này hơn mười nghìn mũi tên đồng loạt phóng đi, Vua Quỷ theo cách cũ vội lấy một mảnh vỡ Trái Đất ra đón đỡ, nhưng Kỵ Sĩ Trắng rút kinh nghiệm, không phân tán hỏa lực nữa mà tập trung các mũi tên lại thành một đòn có sức xuyên phá rất mạnh, chẳng mấy chốc đã chọc thẳng qua mảnh vỡ, lao đến người Vua Quỷ, lão thấy thế đã hơi hoảng, định dịch sang vị trí khác trốn tránh, ai dè chưa kịp làm gì cơ thể đã nặng trĩu, hóa ra búa thần vẫn đang ở gần sát bên người, lực áp chế vẫn còn nguyên vẹn, muốn tránh cũng không được. Từ hư không, một thanh kiếm màu đỏ nhằm thẳng đỉnh đầu của lão bổ xuống, mũi kiếm tạo thành một đường vòng vung tuyệt đẹp, uy lực vô biên, rõ ràng muốn chẻ người lão ra làm hai. Vua Quỷ nghẹo đầu, dùng miệng ngoạm chặt lấy lưỡi kiếm, đang định cắn nát thì lửa từ thanh kiếm đã bao trùm khắp người.

Lửa của kỵ sĩ Đỏ thật không tầm thường, ngay đến Vua Quỷ cũng cảm thấy khốn đốn. Loài Quỷ sợ lửa là điều vĩnh viễn không đổi, lửa là thiên địch của Quỷ, gặp lửa một con Quỷ hùng mạnh có thể kháng cự, có thể chống lại, nhưng không thể sống chung, không bao giờ cảm thấy thoải mái. Bị vây trong Xích Hỏa, Vua Quỷ cảm thấy khó thở, mắt lại nhìn thấy chi chít mũi tên đang bay đến, tình thế quả là tuyệt vọng.

Ba con ngựa cùng hí vang, gương mặt của Tam đại kỵ sĩ lộ ra vẻ hưng phấn. Chiến thắng đã ở rất gần, chỉ cần đợi thêm chút nữa để các mũi tên cắm ngập vào người Vua Quỷ. Họ sắp giết được kẻ mà ngay cả Thập Thần cũng giết không nổi, thành tựu này đáng lưu danh sử sách, vinh quang này sẽ theo họ mãi mãi, bầu trời này sẽ nhắc đến tên họ như những bậc anh hùng trừ gian diệt bạo.

Chỉ có điều sao ánh mắt của Vua Quỷ không lộ vẻ hoảng sợ? Lão thậm chí còn mỉm cười, nụ cười mới ngạo nghễ làm sao. Trái tim của Kỵ Sĩ Đen trầm xuống. Hắn kiêu hãnh chứ không phải là người ngu. Đã là kỵ sĩ bảo vệ nền hòa bình và trật tự của vũ trụ trong hàng triệu năm, ai chẳng là những thiên tài xuất chúng? Trong đầu hắn điểm nhanh lại các khả năng, dần loại trừ hết, cho đến khi khả năng cuối cùng xuất hiện.

- Hỏng rồi.

Kỵ Sĩ Đen than thầm. Ý nghĩ của hắn lan truyền cho hai người đồng bạn.

- Mắc bẫy rồi.

- Bẫy nào?

- Hắn có hai loại sợi hấp dẫn.. Một loại trắng, một loại đen. Loại đen có thể nhìn thấy được, nhưng loại trắng..

- Vô hình.

Vua Quỷ phá lên cười. Lúc nãy lão đã hai lần lùi lại hai mươi nghìn cây số, đó tuy là điều bất khả kháng nhưng lão không bao giờ làm việc gì mà không tính trước vài nước đi, trong lúc lùi lại lão đã nhân tiện bố trí mạng lưới thiên la địa võng được dệt thành từ những sợi hấp dẫn màu trắng vô hình. Hoàng tử Quỷ sử dụng sợi hấp dẫn đã ghê gớm rồi, nhưng so với cha hắn thì chẳng khác gì trò trẻ con, các sợi hấp dẫn của Vua Quỷ ở thời kỳ cực thịnh có thể tồn tại trong vô tận không gian và thời gian, bây giờ lão đã suy yếu rất nhiều, nhưng việc bố trí mạng lưới sợi hấp dẫn trong bán kính vài chục nghìn cây số để dụ các kỵ sĩ Khải Huyền vào bẫy chỉ là chuyện nhấc tay nhấc chân mà thôi.

Nếu các kỵ sĩ Khải Huyền nhìn thấu được mạng lưới sợi hấp dẫn, hẳn họ sẽ sợ đến phát cuồng. Trên cơ thể của họ lúc này là hàng triệu sợi hấp dẫn đang bám dính lấy da thịt họ, tay chân của họ, xương sọ của họ, chúng luồn qua bộ giáp mà không để lại bất cứ dấu hiệu nào, chúng bọc lấy cơ thể của họ từ trên xuống dưới khiến toàn thân họ lúc này trông chẳng khác gì một cái xác ướp Ai Cập, những đầu sợi hấp dẫn ngoe nguẩy như một đám dòi bọ, sẵn sàng chờ lệnh là cắm ngập vào da thịt của họ. Họ đã được huấn luyện để đối phó với các đòn tấn công tinh thần, nhưng tập luyện là một chuyện còn tự mình đối phó với Vua Quỷ là chuyện hoàn toàn khác, trước đòn tấn công khủng bố này không tồn tại khái niệm miễn nhiễm. Ngay cả Thập Thần cũng khiếp sợ sợi hấp dẫn thì Tam đại kỵ sĩ làm sao tránh thoát?

Vua Quỷ tặc lưỡi. Hàng triệu sợi hấp dẫn nhận lệnh, cắm phập vào người Tam đại kỵ sĩ, đặc biệt phần đầu chịu đòn tấn công dữ dội nhất. Cơ thể của cả ba người lập tức trở nên bất động, đôi mắt mờ mịt. Số phận của họ đã định, họ đã trúng kế và đã thua cuộc. Từ nay họ sẽ trở thành ba sợi hấp dẫn mới trên người Vua Quỷ, tương lai sẽ là các dũng tướng của lão, những con người một thời oanh liệt trên chiến trường chỉ vì một phút sơ sảy mà phải trả giá đau đớn. Từ chỗ mường tượng ra cảnh được tung hô, là những anh hùng cái thế, chỉ trong tích tắc họ đã trở thành những nô lệ.

Cuộc sống biến đổi luôn luôn, không ai ngờ được mọi chuyện lại đảo chiều nhanh chóng đến vậy. Vua Quỷ cả cười, niềm hân hoan chiến thắng chuyển từ ba kỵ sĩ Khải Huyền sang làm lão phấn khích quá đỗi, nụ cười chưa dứt, đã lại cảm nhận được thời khắc sinh tử đang đến. Từ phía xa, một cây thương xé gió lao đến. Người thủ lĩnh của các kỵ sĩ Khải Huyền, Đệ nhất kỵ sĩ đã trở lại. Màu xanh trên người hắn nhỏ bé đến mức mắt thường nhìn không ra, nhưng sức áp chế của hắn lớn đến nỗi Vua Quỷ cảm thấy khó thở.

Cây thương còn cách một khoảng, các sợi hấp dẫn trên người Tam đại kỵ sĩ đều đứt tung, ánh mắt của họ lấy lại sự linh hoạt, bên trong ẩn hiện nỗi sợ hãi của người vừa may mắn thoát nạn. Họ giục ngựa bay lùi lại, giữ cự ly với Vua Quỷ. Lúc kỵ sĩ Xanh nhập bọn, quanh người bọn họ hiện lên một vầng hào quang màu vàng rất lớn.

Mắt Thần. Nhưng Mắt Thần này chỉ hiện khi có đủ bốn người.

Kỵ Sĩ Xanh mỉm cười:

- Các bạn của tôi, tôi đã nói gì trước khi đi nhỉ?

Kỵ Sĩ Trắng thở dài:

- Chúng tôi không thể làm được gì nếu thiếu cậu.

Kỵ Sĩ Đỏ tức giận kêu lên:

- Ba người chúng ta đang thắng mà, chỉ là hơi thiếu cảnh giác thôi.

Kỵ Sĩ Đen vẫn lạnh lùng như trước:

- Đừng nói nhiều. Tiến lên giết chết lão khốn này mau.

Dưới tác động của Mắt Thần, toàn bộ vùng không gian đều bị chiếu rọi, mạng lưới sợi hấp dẫn của Vua Quỷ như bầy rắn bị tạt axit, vội vã co rúm người lại.

Kỵ Sĩ Xanh trầm giọng nói, từng lời từng lời đều mang âm hưởng của dòng chảy thời gian vĩnh hằng:

- Chúng ta là các kỵ sĩ Khải Huyền, nhưng chúng ta cũng đồng thời là các thành viên của một bộ tộc cao quý và ít ỏi bậc nhất vũ trụ, tộc Kỵ Sĩ. Tất cả các thành viên trong tộc đều mang họ Kỵ Sĩ, chính vì thế mà chữ Kỵ Sĩ phải được viết hoa. Ta là Kỵ Sĩ Xanh, còn đây là những người bạn, cũng là anh em của ta. Thần Tối Cao đã tạo ra ta đầu tiên, rồi sau đó là Đen, Đỏ và Trắng, chúng ta được tạo ra vì một nhiệm vụ duy nhất và trong hàng triệu năm chúng ta đã im lặng làm nhiệm vụ của mình không một lời kêu than. Thần Tối Cao ra lệnh cho chúng ta canh giữ cánh cổng giữa các thế giới, để có thể thực hiện nhiệm vụ này chúng ta đã được ban cho sự bất tử bất diệt. Nếu vì một lý do nào đó chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình thì con đường nối giữa các thế giới sẽ bị vùi lấp và những người sống trong các thế giới khác nhau sẽ không bao giờ có thể gặp nhau được nữa.

Vua Quỷ chăm chú lắng nghe, cố gắng tìm hiểu ẩn ý trong câu chuyện của Kỵ Sĩ Xanh.

- Trường thương trong tay ta không phải là thương thường. Trường thương này có thể giết người, nhưng nó cũng có thể diệt hồn, trong một số trường hợp, ta có thể sử dụng nó để vĩnh viễn cầm tù một kẻ xấu xa bằng cách đày đọa hắn vào một thế giới xa lạ, không có bất kỳ sự sống nào trong đó; nếu may mắn, kẻ bị cầm tù sẽ chết rục xương, còn nếu không may, hắn sẽ sống mãi, cơ thể của hắn khỏe mạnh nhưng linh hồn của hắn sẽ chết dần chết mòn, cho đến khi nó hóa đá. Sự im lặng và bất biến sẽ giết chết linh hồn đó. Linh hồn ấy sẽ chết và sẽ tiêu biến, mang theo niềm căm hận và hối tiếc sâu sắc.

Kỵ Sĩ Xanh nâng cao trường thương, bốn con ngựa cùng dựng đứng trên hai chân sau, miệng hí vang, bốn ngựa lửa phân biệt bốn màu trắng, đỏ, đen và xanh bùng lên, hòa quyện với nhau, tạo thành màu vàng, ngọn lửa vàng bùng cháy trong vầng hào quang màu vàng, quang cảnh ấy thật dữ dội mà cũng thật hùng tráng.

- Theo lời nguyền được Thần Tối Cao để lại, dưới đòn tấn công được hợp thành từ toàn thể tộc Kỵ Sĩ, thần thánh cũng không đỡ nổi. Ngày hôm nay, tộc Kỵ Sĩ tru diệt Vua Quỷ. Chúng ta giam cầm ngươi trong Thần Ngục cho đến tận cùng dòng chảy thời gian.

Kỵ Sĩ Xanh phóng cây thương mang theo ngọn lửa màu vàng. Vua Quỷ tìm cách trốn tránh, nhưng lần này công toi vô ích, ngọn lửa mang theo uy lực không thể kháng cự, không thể chống đỡ, cơ thể của lão bị khóa chặt vào cây thương, trong nháy mắt đã bị lôi vào vùng đất tối tăm xa thẳm.

Thần Ngục là một khoảng không gian mênh mông vô tận không có điểm đầu, không có điểm cuối, không tồn tại bất cứ thứ gì ngoài sự hỗn độn và hư vô. Vua Quỷ phóng tầm mắt của mình ra xung quanh, cảm nhận được sự cô độc và tang thương. Trong này chỉ có mình lão, thậm chí đến một hành tinh, một mảnh vỡ, một hạt cát cũng không hề xuất hiện, nếu không phải bản thân lão cũng có thể tạo ra ánh sáng thì sau một khoảng thời gian ngắn lão sẽ trở nên mù lòa vì bóng tối, tâm hồn lão sẽ trở nên mù lòa vì sự yên tĩnh và trống rỗng, và linh hồn lão sẽ trở nên mù lòa vì cô độc.

Ngay cả Địa Ngục cũng không đáng sợ bằng Thần Ngục. Trong Địa Ngục lão bị giam cầm, bị trừng phạt và bị tra tấn bởi dung nham nóng chảy và vì vậy mà tâm trí lão luôn bận rộn, quãng thời gian một triệu năm kể từ khi thức tỉnh tuy dài nhưng chắc chắn sẽ không dài bằng một trăm năm tại đây, thậm chí lão còn tự hỏi liệu mình có thể trụ được mười năm? Mười năm trong sự cô độc tuyệt đối là một nỗi bi thương không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Bình Luận (0)
Comment