Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 70

Tô Trạch Tuế hoảng loạn bỏ chạy, ánh mắt chao đảo, đôi chân mềm nhũn vô lực, suýt nữa vấp ngã nơi bậc thang. May mắn là kịp bám lấy tay vịn, nếu không có lẽ đã lăn nhào từ trên lầu xuống.

Khó khăn lắm mới chạy được lên tầng hai, cậu th* d*c vội vã đẩy cửa phòng làm việc, nhưng niềm hy vọng duy nhất lại tan vỡ.

Phòng làm việc trống rỗng.

Nắng chiều hắt vào, rèm cửa khẽ bay trong gió. Trên chiếc bàn làm việc rộng lớn, một chồng tài liệu còn đang mở. Chủ nhân căn phòng dường như vừa vội vã rời đi. Tất cả bên trong, tĩnh lặng chờ hắn trở về.

Nhưng trong đầu Tô Trạch Tuế lại chợt vang lên một ý nghĩ vô cớ — người ấy sẽ không quay lại nữa.

Một ký ức mơ hồ như đang ngủ yên, đã khẳng định điều đó với cậu.

Người đàn ông ấy, đã tuyệt tình rời bỏ cậu, ném cậu lại phía sau, hoàn toàn lạnh nhạt. Cậu sẽ chẳng bao giờ tìm thấy hắn nữa.

Không rõ có phải vì sự nhiễu loạn nào đó của thế giới hay không, mà những ngày gần đây, Tô Trạch Tuế liên tục bị đánh thức quá nhiều ký ức.

Những mảnh ký ức ấy rời rạc, chẳng đầu chẳng cuối, lại trĩu nặng những cảm xúc tiêu cực. Đặc biệt là nỗi cô độc, nó nuốt chửng lấy cậu, khiến cậu như kẻ chết đuối, càng giãy giụa càng lún sâu.

Đôi khi, thậm chí cậu còn mất đi cả quyền kiểm soát thân thể mình.

Giống như bây giờ, cậu muốn quay lưng bỏ chạy khỏi nơi khiến mình đau đớn vô cớ này, nhưng cho dù linh hồn có vùng vẫy thế nào, thân thể vẫn bất động.

Cuối cùng, tiếng “cạch” khẽ vang của cánh cửa mở ra kéo cậu về lại thực tại.

Tô Trạch Tuế cứng đờ quay đầu lại, thấy người đàn ông bưng cốc bước vào, theo bản năng sợ hãi mà lùi về sau một bước.

Phản ứng của cơ thể không biết nói dối. Trong khoảnh khắc ấy, cậu tuyệt đối không muốn đối diện với Cố Dật Lam.

Thấy thiếu niên phản ứng như vậy, Cố Dật Lam dừng bước, đứng yên tại chỗ, trên mặt không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh hỏi: “Em đã nhìn thấy gì sao?”

Nhưng Tô Trạch Tuế vẫn còn ngơ ngác chìm trong nỗi sợ hãi và hoài nghi của chính mình, hoàn toàn không nghe rõ lời hắn.

Sao cậu lại có thể sợ Cố tiên sinh được chứ? Cố tiên sinh đối xử với cậu tốt như vậy… Rốt cuộc ở vũ trụ song song kia đã từng xảy ra chuyện gì? Giữa cậu và hắn có mối quan hệ như thế nào?

Đúng lúc ấy, một tràng gõ cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Phùng Thành Văn thò đầu vào, nhìn thấy Cố Dật Lam trong phòng, lắp bắp nói: “À… à, cái đó… trò chơi sắp bắt đầu rồi, em muốn hỏi Tô Trạch Tuế có chơi nữa không.”

Vừa rồi khi Tô Trạch Tuế bất ngờ bỏ chạy, cậu ta còn sững sờ một lúc rồi mới đuổi theo. Nhưng đối phương chạy quá nhanh, vừa rẽ qua một khúc thì đã mất dấu.

Sau lại thấy có một người đàn ông dáng cao gầy đi vào phòng này, cậu ta mới liều gan đi theo, quả nhiên tìm được Tô Trạch Tuế.

“Là tôi bảo Tuế Tuế trước khi chơi hãy nói với tôi một tiếng.” Cố Dật Lam khẽ gật đầu, chủ động nhận trách nhiệm về mình: “Tôi có vài lời muốn nói với em ấy. Làm phiền mọi người chờ thêm chút nhé.”

Giọng điệu của hắn lễ phép mà xa cách, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo một sức hút trời sinh, khiến người ta cảm thấy phong độ nho nhã, rõ ràng xuất thân từ một nền giáo dục rất tốt.

Hơn nữa, hắn lại vô cùng điển trai.

Phùng Thành Văn đỏ mặt, lúng túng đáp: “Vâng… vâng, không sao đâu.”

Đợi bạn học rời đi, Cố Dật Lam mới bước tới gần thiếu niên, tiện tay đặt ly nước lên bàn.

Hắn nhìn cậu, trầm giọng hỏi: “Không thoải mái sao?”

Cảm xúc muốn lan tỏa cần một môi trường yên tĩnh và liên tục, mà đã bị cắt ngang hai lần, nên Tô Trạch Tuế như thể đã thoát ra được nửa linh hồn khỏi hố đen cảm xúc kia.

Nghe người đàn ông hỏi vậy, cậu lập tức thấy ấm ức hơn: “Không vui.”

Cố Dật Lam im lặng chờ mấy giây, rồi mới khẽ hỏi: “Tại sao? Có thể nói cho anh nghe không?”

Nếu không phải chuyên tâm làm nghiên cứu, có lẽ Cố Dật Lam sẽ là một chuyên gia tâm lý giỏi, cảm xúc ổn định, quan sát tinh tế, cực kỳ kiên nhẫn, lại biết cách dẫn dắt khéo léo.

Bị hắn nhẹ nhàng dìu dắt hết bước này đến bước khác, bức tường phòng vệ trong lòng Tô Trạch Tuế nhanh chóng lỏng lẻo. Cậu cúi mắt xuống, lí nhí: “Trước đây… có rất nhiều chuyện không vui. Em không muốn nhớ lại nữa.”

Những người từng mang đến cho cậu thương tổn và đau đớn, sự thật mờ mịt ẩn giấu phía sau… tất cả cậu đều không muốn biết.

Bởi vì cậu sợ, điều chờ mình phía trước chỉ toàn là tin dữ.

Cố Dật Lam dịu giọng nói: “Vậy thì đừng nghĩ tới nữa.”

Hắn trả lời dứt khoát đến mức khiến Tô Trạch Tuế ngạc nhiên, thậm chí có chút bối rối và áy náy: “Nhưng… nhưng chẳng phải anh muốn biết sao?”

“Trước đây anh muốn biết, là vì tò mò xem giữa chúng ta có mối ràng buộc gì, chứ không phải để lấy làm nghiên cứu về vũ trụ song song.” Cố Dật Lam khẽ thở dài, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu: “Đến cả em cũng không muốn nhớ lại, thì anh còn tâm trạng gì để tìm hiểu nữa?”

Tô Trạch Tuế bặm má, ngơ ngẩn thốt ra: “Đều không phải chuyện tốt đẹp… thì đừng biết nữa.”

Cố Dật Lam dịu dàng đáp: “Được. Hít sâu vài hơi, rồi xuống chơi game nhé?”

Từng câu chữ hắn nói đều hết sức tiết chế, chừng mực. Bề ngoài tưởng như lạnh nhạt, nhưng thực chất, trong tình thế chẳng biết gì, hắn lại hoàn hảo né tránh mọi khả năng khiến thiếu niên bị tổn thương thêm lần nữa.

Cách thoát khỏi cảm xúc tiêu cực hữu hiệu nhất, chính là trốn tránh hoàn toàn.

Khi đã quyết định không gắng sức nhớ lại những chuyện quá khứ, rồi lại làm theo lời hướng dẫn của Cố Dật Lam mà hít thở thật sâu vài lần, Tô Trạch Tuế thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều.

Nhưng cậu vẫn còn chút lo lắng vì sợ bị bỏ rơi: “Em… em muốn anh ở bên em.”

Cố Dật Lam hỏi lại: “Ở bên em cùng bạn bè chơi game sao?”

Lúc tự mình nói thì không cảm thấy gì, nhưng nghe đối phương nói cụ thể như vậy, Tô Trạch Tuế liền nhận ra yêu cầu này đúng là có chút nũng nịu.

Một trò chơi đã có sẵn chiến lược, lại còn muốn có người đi cùng. Giống hệt một đứa bé chẳng biết tự lo cho mình…

Cậu đã mười tám tuổi rồi, nghĩ vậy, Tô Trạch Tuế chợt thấy hơi mất mặt. Cậu vừa định nói “thôi bỏ đi”, thì người đàn ông đã vươn tay bế cậu lên, giọng bình thản: “Được. Anh nhất định sẽ ở bên em, còn phải bế em ra đến cửa.”

Cơ thể đột nhiên mất trọng lượng, Tô Trạch Tuế theo phản xạ khẽ kêu “a”, rồi lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.

Cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc, cậu dần thả lỏng, rúc đầu vào vai Cố tiên sinh, để mặc hắnôm mình đẩy cửa, bước xuống cầu thang. Trong miệng lẩm bẩm như tự nói với bản thân: “Anh nhất định là người tốt.”

Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn là đứa trẻ ngoan nhưng mờ nhạt, trong lớp chẳng ai để ý, thành tích học hành cũng chỉ ở mức trung bình, tính cách lại khép kín yếu đuối, chẳng được thầy cô hay bạn bè quan tâm.

Cậu chưa bao giờ nếm trải cảm giác được người khác chú ý là như thế nào, nên cũng chẳng biết mất mát ra sao, chỉ mãi đắm chìm trong thế giới riêng.

Cho đến khi cậu gặp được Cố Dật Lam.

Từng cử chỉ, từng biến hóa nhỏ nhất trong cảm xúc của cậu đều có thể kéo theo sự chú ý của hắn, và luôn nhận được phản hồi đầy quan tâm.

Cậu nghịch ngợm chọc phá, hắn sẽ bỏ dở công việc để để mắt đến; cậu buồn bực chẳng nói thành lời, hắnlại chủ động dùng cách của mình để dỗ dành.

Sợi dây tình cảm vô hình ấy khiến cậu lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu sâu sắc, cũng khiến linh hồn vốn mong manh mờ nhạt của mình thật sự hiện hữu trong thế giới xa lạ này.

Cố tiên sinh… nhất định là người tốt.

Giọng Cố Dật Lam mang theo chút ý cười: “Ừ.”

Hắn hiểu cậu thiếu niên nhỏ bé kia cũng có sĩ diện của riêng mình, nên đặt Tô Trạch Tuế xuống trước cửa phòng game. Đợi cậu chỉnh lại quần áo bị hắn ôm đến nhăn nheo xong, hắn mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng game, Phùng Thành Văn đang thao thao bất tuyệt kể về anh chàng đẹp trai mình vừa nhìn thấy. Hai người còn lại ban đầu còn cười cậu ta là mê nhan sắc, sau cũng dần bị khơi gợi sự tò mò.

Đúng lúc ấy, cửa phòng game bất ngờ bị chính “anh chàng đẹp trai” đẩy mở. Nghe tiếng động, cả bọn đồng sững sờ loạt quay đầu lại.

May là họ kịp im miệng, chắc đối phương chưa nghe thấy chuyện họ tám, chỉ thấy hắn bình thản nói: “Tuế Tuế chơi game rất giỏi, tôi muốn ngồi bên cạnh học cách em ấy thao tác. Được không?”

Tô Trạch Tuế đứng phía sau hắn, hai má hơi nóng lên.

Rõ ràng kết quả cũng chỉ như vậy, nhưng Cố tiên sinh nói kiểu này lại như đổi vai, biến thành hắn là người phải nhờ vả mình.

Đám bạn học vội vàng đáp liên tục: “Được chứ!”, “Không sao mà!”

Dù gì cũng đang ở nhà người ta. Cho dù là mấy “cậu trai quậy phá” đi nữa thì khi đối diện với người nhà của bạn cũng vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.

Phòng game rất rộng, dưới trải thảm lông mềm mịn, có thể thoải mái ngồi bệt xuống chơi game.

Tô Trạch Tuế trước giờ ít chơi game, nhưng may là Echoes of the Abyss vốn là game giải đố – khám phá chứ không phải game thiên về thao tác.

Cậu có trí nhớ rất tốt, nhớ hết các thao tác trước đó của Cố Dật Lam, nên chơi khá trôi chảy. Chỉ là cậu quá ngại ngùng, cả quá trình hầu như chẳng nói lời nào.

“Giỏi lắm. Lại thu thập thêm được một chìa khóa.” Cố Dật Lam ngồi bên cạnh khẽ cười khen.

Hắn như một người bạn đồng hành biết đỡ lời đúng lúc, lại khéo cho cậu thật nhiều thể diện trước mặt bạn bè.

Ba người kia lúc này mới nhận ra, số chìa khóa phòng thí nghiệm mà Tô Trạch Tuế nhặt được đã nhiều hơn tổng số mà cả ba bọn họ thu thập cộng lại.

“Wow, anh em mày chơi mấy game kiểu này đỉnh thật đấy. Tôi thấy cậu đi làm streamer game cũng được, giờ mấy thằng streamer gà mờ còn không bằng cậu nữa.”

“Đúng rồi đó, cậu trông ngầu chết đi được. Đến lúc đó chắc chắn hút fan ầm ầm, wow, nhưng mà đến khi nổi rồi thì nhớ đừng quên anh em tụi này nha.”

Mấy người thấy Cố Dật Lam vừa đẹp trai vừa dễ gần, nên cũng chẳng còn gượng gạo như ban đầu, dần dần lộ ra tính cách thật, tay thì liên tục bấm game lạch cạch, miệng thì “mẹ nó”, “đm” nói không ngừng.

Nhưng với Tô Trạch Tuế mà nói, trước mặt Cố tiên sinh lại phải nghe bạn bè mình văng tục, khoe khoang, cái cảm giác đó… thật sự quá mức xấu hổ.

Cậu lén liếc mắt nhìn về phía Cố Dật Lam, may mà đối phương chỉ cười nhìn cậu, hoàn toàn không hề tỏ ra khó chịu hay phản cảm.

Theo bước tiến khám phá của nhân vật trong game, thế giới quan dần được mở rộng, chẳng mấy chốc đã sắp vào đoạn cao trào.

Trước khi một sự thật quan trọng được phơi bày, họ cần phải ghép các manh mối có sẵn để phá giải mật mã của một chiếc rương.

Lúc chơi chế độ đơn, Cố Dật Lam đều tự mình ghi nhớ từng chi tiết, sau đó tổng hợp lại trong đầu để tìm ra mật mã.

Còn bây giờ bốn người cùng nhau, mỗi người đứng một vị trí, trao đổi thông tin để gom lại những chi tiết then chốt, rồi suy ra mật mã cuối cùng.

Dù vậy, đoạn này vẫn vô cùng hack não, chính là phần cao trào của trò chơi giải đố.

Thấy thiếu niên từ đầu đến giờ vẫn chẳng nói gì như thể vì sự có mặt của mình mà xấu hổ không mở miệng, Cố Dật Lam nhìn cậu, nói: “Khát không? Anh trai đi lấy cho tụi em chút gì uống nhé?”

Tô Trạch Tuế ngẩng lên nhìn hắn.

Cậu hiểu, ẩn ý trong lời nói của Cố tiên sinh là hỏi cậu có thể tự ở lại đây một lát được không.

c** nh* giọng đáp: “Có ạ. Cảm ơn anh.”

Cố Dật Lam đứng dậy, mấy người bạn khác cũng lập tức hưởng ứng: “Em cũng muốn, cảm ơn anh trai!”

Đợi đến khi hắn đi rồi, Phùng Thành Văn vừa bấm tay cầm game, vừa dùng cùi chỏ khẽ chạm vào Tô Trạch Tuế, nói nhỏ: “Ê, cậu chẳng phải luôn bảo anh cậu dữ lắm hả? Lừa bọn tôi à? Anh ta tính tình tốt vậy, còn ngồi xem tụi mình chơi game, sợ tụi mình la khát nước mà đi lấy đồ uống cho nữa. Đúng là thiên sứ nhân gian luôn đó!”

“Đúng đó, đổi lại là anh tôi, mà thấy tôi đang chơi game, chắc đã lôi thẳng vào thư phòng cho ăn đòn rồi.” Viên Minh Thành cảm khái: “Anh trai tốt quả nhiên chỉ có trong nhà người ta thôi.”

Phùng Thành Văn lại khẽ hích Tô Trạch Tuế: “Cậu với anh cậu nhìn không giống lắm, nhưng cả hai đều đẹp, nhìn phát là lọt tim tao liền. Cho tôi WeChat anh cậu được không? Anh ấy thích kiểu người như nào? Cậu thấy tôi thế này, anh ấy có thích không?”

Vì hôm nay bạn học cấp ba tới chơi, mà hai người vẫn chưa định công khai đến mức đó nên không mặc đồ đôi.

Còn mấy người bạn trong thế giới này thì đều lắm lời, Tô Trạch Tuế vốn phản ứng chậm nửa nhịp, nên chẳng chen được vào để giải thích gì.

Thấy thời gian giải mật mã trong game sắp hết, cậu chỉ có thể nhanh chóng nói: “Bọn mình… đẩy hòn đá, số lần chính là con số giải được, còn thứ tự thì theo bản vẽ thấy ở cửa phòng thí nghiệm lúc trước. Thế giới đại lục này đảo ngược không gian, nên phải đẩy cả xuôi lẫn ngược một lần.”

“Ủa, cậu còn nhớ cả cái bản vẽ đó hả? Lúc đó tôi tưởng chỉ là thông tin rác thôi.” Phùng Thành Văn ngạc nhiên.

“Nói gì vậy! Tuế Tuế nhà bọn mình giải đố siêu đỉnh luôn đó. Không thì sao ngay cả anh cậu ấy cũng phải đến xem cậu ấy chơi game? Ở trước sức mạnh tuyệt đối, ngay cả phụ huynh cũng không thành vấn đề.”

Má Tô Trạch Tuế hơi ửng đỏ, may mà đèn trong phòng game khá mờ nên không ai để ý.

Mấy lời cậu vừa nói thật ra đều là Cố Dật Lam đã nói với cậu mấy hôm trước, cậu bê nguyên si ra, không sửa một chữ, giờ mượn lại để ra oai trước mặt bạn bè.

“Cẩn thận, cái… cái hộp này có quỷ.” Tô Trạch Tuế vừa nhắc, vừa dùng hai tay che mắt mình lại.

Nhờ lời nhắc của cậu mà mấy người bạn kịp thời tránh thoát, sau tiếng hét thảm vang lên, ai nấy đều giơ ngón cái với cậu.

Đồng Cảnh, kẻ vốn mê mẩn game kinh dị giải đố, nhìn Tô Trạch Tuế với ánh mắt sùng bái, tặc lưỡi thán phục: “Đỉnh thật đấy! Sao cậu đoán được vậy?”

Cố Dật Lam giảng giải game kinh dị chẳng khác gì thầy dạy đề thi học sinh giỏi. Hắn không chỉ nói cho cậu biết đáp án là gì, mà còn đưa ra đủ loại suy luận, giải thích tại sao lại ra đáp án đó.

Tô Trạch Tuế lặp lại lời của hắn, chẳng mấy chốc đã nhận được ánh mắt ngưỡng mộ từ cả đám bạn bên cạnh.

“Còn nữa, anh trai tôi… đã kết hôn rồi.” Tô Trạch Tuế còn nhớ rõ chuyện Phùng Thành Văn vừa mới hỏi xin WeChat của Cố Dật Lam.

Phùng Thành Văn thở dài, cảm khái: “Sao mấy người đẹp trai đều cưới sớm thế không biết.”

Khóe môi Tô Trạch Tuế không kìm được mà cong lên, giọng nói mềm nhẹ cũng lẫn ý cười: “Đi sang màn tiếp theo rồi.”

Vài phút sau, Cố Dật Lam mới bưng mấy ly nước ép hoa quả tinh xảo bước vào.

Trên mặt nước ép còn nổi lên lớp bọt mịn, trong suốt lấp lánh, trên miệng cốc còn cắm thêm miếng hoa quả được tỉa tót khéo léo, rõ ràng phải bỏ nhiều công phu. Cũng chẳng lạ gì việc hắn đi lâu như vậy, đến tận lúc game vào cao trào mới quay lại.

Mấy người bạn học vội vàng đồng loạt nói: “Cảm ơn anh, vất vả rồi ạ!”

Tô Trạch Tuế nhìn mấy ly nước ép tinh xảo kia, vừa liếc đã nhận ra đó là tay nghề của chú quản gia. Cậu ngẩng đầu, đôi mắt cong cong, vừa khéo chạm phải ánh mắt đen thẫm đang mỉm cười của Cố Dật Lam.

Ánh sáng mờ ảo làm mờ đi đường nét của cả hai. Giữa tiếng ồn ào la hét của bạn bè, họ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, nụ cười trong mắt càng sâu thêm.

Đáng lẽ hôm nay phải là một buổi chiều rất vui, thoải mái chơi game với bạn bè. Đến tối lại còn có phần thưởng mà cậu mong chờ. Nhưng Tô Trạch Tuế quên mất một chuyện.

Cậu quên rằng sau màn này vẫn còn một đoạn hoạt cảnh HD sẽ gợi lên ký ức không hay của mình.

Ngay từ khung hình đầu tiên, cảnh thành phố phồn hoa ấy đã hiện ra. Khi Tô Trạch Tuế kịp phản ứng thì đã không còn thời gian để che mắt.

Những chi tiết phồn hoa của thành phố trong đoạn phim ào ạt đổ vào não cậu, cùng với hình ảnh Chu Khải Triệu và căn thư phòng trống trải trước đó, từng điểm nối thành đường, rồi ghép lại thành mảng lớn, nuốt chửng cậu trong nháy mắt.

Ký ức đau đớn và những cảm xúc nặng nề cuồn cuộn ập đến. Tô Trạch Tuế có cảm giác tim mình bị bóp nghẹt, không thở nổi, chẳng nghĩ nổi, cả người cũng cứng đờ.

Trong lúc hoang mang rối loạn, cậu cảm giác có người che lấy đôi mắt mình, một bàn tay nóng rực nhẹ nhàng vỗ lên lưng.

Đợi đến khi cậu dần lấy lại một chút tỉnh táo, đoạn chiếu trong game đã kết thúc, còn Cố Dật Lam thì đứng lên, nói với mấy người bạn: “Tuế Tuế hơi khó chịu, để tôi tiễn các cậu ra ngoài.”

Trước khi đi, người đàn ông đi sau cùng khẽ cúi xuống, chỉ dùng giọng mà hai người họ nghe được, hỏi:“Còn chịu được không?”

Đôi mắt Tô Trạch Tuế mờ mịt, ngẩn ra vài giây, rồi theo bản năng gật đầu. Đôi môi run run hé mở, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Cố Dật Lam xoa nhẹ lên mái tóc cậu, nói: “Thở sâu đi. Anh sẽ quay lại ngay.”

Thế là cơ thể Tô Trạch Tuế liền gấp gáp hít thở từng ngụm lớn.

Ngoài cửa, Phùng Thành Văn lễ phép nói: “Cảm ơn anh đã tiếp đãi hôm nay. Em là Phùng Thành Văn, bạn thân của Tô Trạch Tuế.”

Thấy người đàn ông khẽ nhướng mày, như đang cân nhắc độ tin cậy của lời này, Viên Minh Thành gãi đầu, giải thích: “Có lẽ lâu rồi chưa gặp, hôm nay Tô Trạch Tuế không chịu chơi hết mình với bọn em. Nhưng bình thường quan hệ tụi em thật sự rất tốt.”

Cậu ta còn chút EQ cơ bản, không nói thẳng rằng có lẽ vì có người kia ở bên cạnh nên Tô Trạch Tuế mới không dám thoải mái bung xõa.

Thế nhưng, Cố Dật Lam lại khẽ nhíu mày, như không hiểu, thấp giọng hỏi lại: “Không chịu thả lỏng? Bình thường ở trước mặt các cậu không phải thế à?”

Phùng Thành Văn ngập ngừng: “Ờ… bình thường thì cậu ấy… nói nhiều hơn. Hôm nay trông khá rụt rè, nhưng mà rất đáng yêu! Hơn một tháng không gặp, em cảm giác cậu ấy như nhỏ đi một chút, kiểu… kiểu giống như…”

Cố Dật Lam nhàn nhạt ngắt lời: “Ừ. Em ấy bị bệnh. Độ tuổi tâm lý sẽ nhỏ hơn một chút.”

Trong tâm lý học, khi cá nhân đối mặt với áp lực hay chấn thương tinh thần nghiêm trọng, cơ thể sẽ tự khởi động cơ chế phòng vệ, quay về những kiểu hành vi sơ khai, nguyên thủy hơn, để giảm gánh nặng tâm lý.

Hiện tượng đó gọi là “thoái lui”.

Phùng Thành Văn kinh ngạc xen lẫn lo lắng: “Bị bệnh rồi ạ??!”

Cố Dật Lam khẽ gật đầu, cố ý thở dài: “Em ấy đã quên rất nhiều chuyện trước đây, cũng không tiện để nhớ lại. Mong các cậu sau này cố gắng đừng nhắc đến trước mặt em ấy. Phiền các cậu rồi.”

Mấy người lập tức tỏ vẻ lo lắng, liên tục trấn an: “Không phiền, không phiền đâu.”

Trước khi đi, Phùng Thành Văn vẫn không nhịn được hỏi: “Anh, anh tên gì? Có thể thêm WeChat không?”

Cậu ta nghĩ cho dù không còn cơ hội gì, nhưng ít nhất cũng có thể kết bạn với một soái ca hút mắt, sau này còn dễ bề lui tới nhà Tô Trạch Tuế.

Mấy cậu con trai vốn ưa náo nhiệt, Phùng Thành Văn vừa mở lời, hai người còn lại cũng vội vàng rút điện thoại ra, cười hớn hở: “Anh, em cũng muốn thêm!”

Thế nhưng, người đàn ông chỉ hơi mấp máy đôi môi mỏng, không hề có động tác nào, bình thản trả lời câu hỏi đầu tiên: “Cố Dật Lam.”

Ba chữ vừa thốt ra, mấy học sinh trung học lập tức cứng đờ, sững sờ như hóa đá, đôi mắt trợn to đầy khó tin.

Ba cái mã QR màu xanh của WeChat dừng lơ lửng trong không trung, phản chiếu gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, trông chẳng khác nào bằng chứng cho sự ngu ngốc nông nổi của bọn họ khi tạo ra một vở hề.

Phùng Thành Văn – kẻ đã si mê lố bịch suốt cả buổi chiều – còn như bị sét đánh, hận không thể tự tát cho cái miệng nhanh nhảu của mình.

Việc “anh trai của Tô Trạch Tuế không mang họ Tô” chưa đủ để khiến họ sốc đến mức này. Mấu chốt là… bọn họ từng nghe đến cái tên “Cố Dật Lam”.

Chính xác mà nói, với tư cách là cựu học sinh danh dự, người này thực sự rất nổi tiếng ở Nhất Trung A thị.

Học sinh giỏi thì biết rõ. Vì mỗi lần hiệu trưởng phát biểu đều đem vị thiên tài Vật lý xuất thân từ Nhất Trung này ra để khoe khoang, nói rằng hiện tại hắn là hội trưởng Hiệp hội Lý thuyết Dây của thành phố. Trong văn phòng hiệu trưởng đến nay vẫn còn treo ảnh của hắn.

Còn những học sinh ham chơi thì cũng biết. Bởi vì mấy bài đăng bóc phốt “cổ xưa” về Cố Dật Lam vẫn luôn nằm trong top hot của diễn đàn trường, đời nào cũng bị lôi ra bàn tán nhai đi nhai lại. Tin đồn càng lâu, lại càng đậm vị…

Mấy đứa sinh viên chẳng lo học hành kia, ít nhiều gì cũng từng khẩu chiến qua lại trong các bài đăng. Toàn để cho vui, lời lẽ càng gay gắt càng tốt, miễn sao khơi được chút xích mích.

Thế mà bây giờ lại được tận mắt thấy vị đại thần từ thời xa xưa…

Ờm…

Cố Dật Lam còn phải đi bầu bạn với Tô Trạch Tuế. Sau khi giải quyết xong mấy rắc rối có thể xảy ra lúc cậu đi học, hắn chẳng rảnh mà hàn huyên với mấy người trước mặt, chỉ qua loa nói một câu tạm biệt rồi đóng cửa biệt thự.

Để lại mấy người đứng ngoài cổng, nhìn nhau sững sờ, mặt mũi toàn vẻ không thể tin nổi.

Phùng Thành Văn choáng váng, giọng run run: “Cố Dật Lam. Người nhà họ Cố, không phải nhà họ Tô.”

“Không phải anh ruột, mà còn chơi game cùng.” Viên Minh Thành vẫn chưa hoàn hồn, giống như cái máy, từng chữ từng chữ nhả ra, như đang thuật lại sự thật: “Cậu còn từng chửi anh ta cơ mà.”

Phùng Thành Văn lắp bắp: “Tôi đâu biết Tô Trạch Tuế quen anh ta. Không đúng…”

Đồng Cảnh chậm nửa nhịp, bổ sung: “Hai người… kết hôn rồi.”

Ba đứa đem mấy thông tin chắp nối lại, lập tức phát hiện ra một bí mật động trời, nhưng chẳng ai dám nói thẳng. Đành nhìn nhau, hết “vãi chưởng” rồi lại “vãi chưởng”.

Mỗi tiếng thốt ra, đều chan chứa sự chân thật tận đáy lòng.

Bình Luận (0)
Comment