Khi căn phòng trò chơi dần yên tĩnh lại, những ký ức ngủ quên như muốn nuốt chửng lấy Tô Trạch Tuế.
Cậu nhớ ra rồi.
Đó là một ngày đông tuyết lớn. Trên con phố nơi đất khách quê người, không một ai thân thích, cậu lặng lẽ bước đi, trái tim co thắt còn lạnh hơn cả cơ thể chưa kịp khoác áo phao.
Cậu đến đó là để tìm Cố Dật Lam.
Vé máy bay xuyên quốc gia đâu có rẻ. Nhưng cậu không đụng đến số tiền đối phương từng chuyển cho mình, mà tự đi làm thêm, chắt chiu từng đồng để mua vé, rồi không chút do dự bay sang một đất nước xa lạ.
Mục đích tìm hắn.
Bởi vì anh trai ruột của cậu vừa qua đời vì ung thư, mà Cố Dật Lam cũng đã rất lâu không hồi âm. Cậu giống như một đứa trẻ bị cả thế giới lãng quên, cô độc đến tận cùng. Trong nỗi đau đớn và giằng xé, không biết bấu víu vào đâu, cậu mới tìm sang chỉ mong được nhìn thấy người vẫn luôn viết thư cho mình trông như thế nào, vì sao lại im lặng suốt thời gian dài như thế.
Cậu ngây ngô nghĩ rằng, chỉ cần gặp mặt một lần, sợi dây gắn kết giữa hai người sẽ lại được nối liền.
Thế nhưng ở thế giới kia, đến cuối cùng, cậu vẫn chẳng thể gặp đối phương lấy một lần, chỉ nhìn thấy căn thư phòng trống rỗng.
Chiếc máy ghi âm đã lâu không được cập nhật, lời nói quanh co của bác quản gia, cùng với căn biệt thự lạnh lẽo không bóng người… tất cả đều đang mách bảo cậu một điều — rằng hắn cố tình tránh mặt, có lẽ là không muốn gặp lại cậu nữa.
Nguyên nhân và kết quả đều đã rõ ràng, cho dù Tô Trạch Tuế có cố gắng phủ nhận đến đâu thì sự thật vẫn hiển hiện ngay trước mắt.
Ở vũ trụ song song kia, mối quan hệ giữa cậu và Cố tiên sinh vốn rất tệ, đối phương dửng dưng, thậm chí còn chán ghét cậu.
Dù lý trí hiểu rằng có lẽ những điều đó không hẳn là lỗi của Cố Dật Lam, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy thích và thân thiết với một người hoàn toàn xa lạ, dạy người ta học bài, cùng người ta chơi game… Tô Trạch Tuế đã đau lòng đến mức như sắp phát điên.
Cậu nắm chặt hai bàn tay, tuyệt vọng đập vào đầu mình, chỉ hận bản thân bên đó không đủ tốt, không đủ khiến người ta yêu mến.
Đừng bỏ mặc em. Rốt cuộc em phải làm thế nào thì anh mới có thể tiếp tục thích em như trước?
Nhưng cổ tay cậu nhanh chóng bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, dừng lại ngay chỗ chỉ còn cách thái dương một tấc, không thể nhúc nhích thêm.
Cố Dật Lam vừa bước vào phòng trò chơi, nhìn thiếu niên đã có dấu hiệu tự làm hại bản thân, đôi mắt đen lóe sáng, bờ môi mím chặt vô thức.
Tình trạng của Tô Trạch Tuế còn tệ hơn hắn tưởng nhiều.
Hắn vốn nghĩ cậu chỉ như mọi khi, bị những mảnh ký ức rời rạc làm phiền, chỉ hơi khó chịu và bối rối thôi. Trong tình huống đó, tốt nhất vẫn nên để cậu tự mình vượt qua.
Nhưng nhìn phản ứng này, có lẽ rất nhiều mảnh ký ức đã nối liền thành một bức tranh trong đầu, khiến cậu nhớ lại một chuyện vô cùng tồi tệ.
“Xin lỗi, anh về trễ rồi.” Cố Dật Lam vuốt gọn mấy sợi tóc rối trên trán Tô Trạch Tuế, định bế cậu về phòng ngủ chính, nhưng lại bị thiếu niên đột ngột đẩy mạnh ra.
Cố Dật Lam tập gym nhiều năm, thân thể vững chãi, nên dù bị đẩy bất ngờ hắn cũng chỉ hơi nghiêng người về sau một chút. Nhưng điều đó vẫn không ngăn được một tia cảm xúc lạ nhanh chóng vụt qua đáy mắt hắn.
Đẩy đối phương xong, chính Tô Trạch Tuế lại rơi vào hoảng loạn, co người lại thành một khối nhỏ bé, run rẩy nói: “Đừng… đừng ghét em.”
“Không ghét em.” Cố Dật Lam lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cậu, thử khẽ nghiêng người về phía trước, thấy Tô Trạch Tuế không còn chống cự nữa mới ôm chặt lấy cậu.
Với một người mất trí nhớ lại đang sụp đổ, nơi chốn quen thuộc có thể mang đến cảm giác an toàn, giúp họ nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc. Đó cũng là lý do Cố Dật Lam nhất quyết muốn bế cậu lên lầu.
Nhìn thiếu niên vừa chạm xuống giường đã lập tức chui vào chăn trốn đi, Cố Dật Lam lặng im một lúc, không hỏi cậu đã nhớ ra điều gì, chỉ dịu dàng nói: “Có thể ăn cơm tối không?”
Thiếu niên bất an run lẩy bẩy, nhưng vẫn có thể thấy rõ dưới chăn cậu đã yếu ớt lắc đầu.
“Vậy nghỉ một lát đi.” Nghĩ đến phản ứng vừa rồi trong phòng trò chơi, Cố Dật Lam thoáng do dự, rồi nuốt ngược câu “Anh sẽ ở bên cạnh em” xuống.
Từ nhịp chăn khẽ run rẩy, có thể đoán được Tô Trạch Tuế đã ngủ thiếp đi chỉ sau hai phút hắn nói câu đó, nhưng lại rơi vào trạng thái giật mình theo chu kỳ: ngủ chừng nửa tiếng, rồi bất ngờ choàng tỉnh, sau đó lại lơ mơ chìm vào giấc ngủ, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cố Dật Lam bước đến kéo tấm chăn mỏng đang che khuất gương mặt cậu xuống, chạm nhẹ vào trán xác nhận không sốt, sau đó nhìn bờ môi tái nhợt kia, hắn lại bưng một cốc nước ấm tới.
Thế nhưng vừa lúc ấy, thiếu niên mới yên ổn sau một cơn run rẩy. Hắn không nỡ gọi cậu dậy uống, chỉ lặng lẽ cầm cốc nước, ngồi yên bên mép giường.
Cuối cùng nhìn thiếu niên trong mơ màng vẫn nhíu chặt mày, Cố Dật Lam đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi khẽ vỗ lưng cậu.
Tô Trạch Tuế ngủ bao lâu thì Cố Dật Lam cũng ngồi bên giường bấy lâu.
Nhưng Tô Trạch Tuế vẫn chẳng thể ngủ yên.
Tựa như ác mộng quấn thân, mỗi lần giật mình run rẩy, cậu lại quay về vạch xuất phát, con phố dài ngập trong bão tuyết, ánh sáng chập chờn, kéo dài vô tận. Bị cô độc và hoang mang bao phủ, cậu lại bước đi từ đầu. Cho đến tận cùng, rồi lại bừng tỉnh.
Con đường ấy như một con đường định mệnh. Với thân thể phàm tục này, cậu dẫu muốn thế nào cũng không thoát ra được.
Đến khi cậu hoàn toàn tỉnh dậy, đã là nửa đêm.
Qua khe hở rèm cửa, có thể nhìn thấy vầng trăng treo cao giữa bầu trời đêm, lạnh lẽo tuyệt vọng như từng bông tuyết rơi.
“Khát không? Anh đi rót thêm cho em một cốc nước ấm.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kéo Tô Trạch Tuế trở lại hiện thực.
Cậu giật mình, đầu óc mơ hồ lập tức tỉnh táo hơn đôi chút, không dám thốt lời nào, chỉ né tránh gật nhẹ đầu, mong đối phương đừng tiếp tục bắt chuyện với mình nữa.
Chỉ đến khi thấy bóng dáng người kia hoàn toàn khuất khỏi cửa, Tô Trạch Tuế mới thở hắt ra một hơi nén chặt trong lồng ngực.
Cậu cúi đầu siết chặt ngón tay, bóp mạnh đến mức làn da trắng mịn cũng hằn lên vết đỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Cố tiên sinh, lòng cậu càng quặn thắt, thậm chí dấy lên cơn đau dạ dày như phản xạ sinh lý.
Bởi vì, cậu không kìm được mà nghĩ đến một khả năng đáng sợ.
Cố tiên sinh nói giữa họ có một sợi dây gắn kết sâu sắc, rằng khi mình nhớ lại tất cả, có lẽ hắn cũng sẽ nhớ ra.
Vậy thì, một khi Cố tiên sinh mang trong mình nửa phần ký ức ở thế giới kia… hắn còn là hắn nữa không? Người không thích cậu, và người thích cậu, khi hòa làm một… liệu hắn có còn đối xử dịu dàng, quan tâm với cậu như thế này?
Tô Trạch Tuế đau đớn ôm lấy đầu, trước mắt loang loáng ánh sáng trắng chói lòa, rồi lại ngất lịm trước khi Cố Dật Lam quay trở về.
Nói chính xác hơn, suốt những ngày sau đó, Tô Trạch Tuế vẫn mãi lênh đênh giữa thực tại mơ hồ và giấc mộng vô vọng. Ngoài lúc ăn uống hay đi vệ sinh, phần lớn thời gian cậu đều chìm trong giấc ngủ, loạng choạng bước đi nơi con phố dài ấy.
Phần lớn thời gian, Tô Trạch Tuế đều chìm trong sự căm ghét chính mình, cho rằng vì bản thân trước kia quá tệ hại nên mới khiến tất cả mọi người đều không thích mình.
Ngâm mình trong đau khổ quá lâu, đến lúc tinh thần méo mó cực độ, cậu thậm chí còn oán trách cả Cố tiên sinh ở thế giới kia. Tại sao, tại sao lại đối xử với mình như thế? Tại sao không thích mình, mà còn phải trêu đùa, dây dưa với mình?
Cơn xoáy cảm xúc ấy, cậu không tài nào thoát ra được. Ngay cả phần “phần thưởng” vốn luôn canh cánh trong lòng, giờ cũng chẳng còn tâm trí để nhắc đến.
Cố Dật Lam xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc Tô Trạch Tuế.
Thế nhưng tình trạng của thiếu niên vẫn ngày một tệ hơn. Dù ngủ bao lâu đi nữa, tinh thần cũng uể oải, thời gian tỉnh táo ngày càng ít. Mà kể cả có tỉnh, thì cũng như thể hồn vía đã bị rút cạn, chẳng hé môi nói một lời.
Nghĩ đến khả năng vấn đề của cậu có liên quan đến mình, Cố Dật Lam chẳng thể làm gì khác ngoài mời chuyên gia tâm lý đến nhà.
“Bắt đầu từ hôm kia, tình trạng của em ấy đã không ổn rồi. Có lẽ do thấy một số cảnh trong trò chơi, nên nhớ lại chuyện trước kia. Việc này có liên quan đến tôi, và nó là mặt tiêu cực.”
Giọng người đàn ông trầm ổn, thuật lại từng chi tiết chẳng sót điều gì, giống như một quan sát viên tuyệt đối tỉnh táo. Nhưng sự mệt mỏi ẩn sâu trong đáy mắt lại tố cáo rằng hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Bác sĩ tâm lý ghi chép cẩn thận những gì hắn nói, rồi an ủi: “Đừng lo, với bệnh nhân mất trí nhớ và các biến chứng đi kèm, tình trạng này là bình thường. Tôi sẽ tìm hiểu thêm về tâm lý của cậu ấy, sau đó kê một số thuốc, rồi sẽ ổn thôi.”
Cố Dật Lam khẽ gật đầu.
Việc chẩn đoán tâm lý không thể có người ngoài ở đó. Hắn ngồi trên sofa phòng khách, rõ ràng đã rất lâu không ngủ, nhưng vừa nhắm mắt, não bộ lại tỉnh táo đến kỳ lạ, cứ thế lặp đi lặp lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Gần một tiếng sau, chuyên gia tâm lý mới từ trên lầu đi xuống.
“Xin lỗi đã để ngài chờ. Cậu ấy không chịu nói rõ đã nghĩ tới điều gì, nên tôi mất nhiều thời gian hơn.” Bác sĩ tâm lý vừa đi xuống cầu thang vừa nói.
Cố Dật Lam thở nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên, giọng khàn: “Cuối cùng cậu ấy có nói gì không?”
Bác sĩ lắc đầu, đáp: “Không, nhưng có thu được điều khác. Theo phân tích của tôi, cậu ấy chắc là nghĩ tới một chuyện rất tồi tệ, rồi quy kết sai nguyên nhân, dẫn tới cảm xúc tiêu cực vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân. Ví dụ, cậu ấy tin rằng mình gặp nhiều chuyện tệ là vì bản thân quá tệ. Từ đó sinh ra tự ti sâu sắc và cảm giác vô dụng về năng lực bản thân.”
Cố Dật Lam gật đầu, ra hiệu mình đã ghi nhận.
Bác sĩ tiếp: “Ngoài ra, về mặt tâm lý cậu ấy cực kỳ sợ giao tiếp xã hội, đã có biểu hiện thành thể hóa (triệu chứng cơ thể hóa). Tại sao lại thế còn phải dựa vào ký ức của cậu ấy để phân tích, bây giờ chưa thể kết luận.”
Cố Dật Lam hỏi: “Có phương pháp điều trị không?”
Bác sĩ nhìn cuốn sổ ghi chép với những tình tiết phức tạp, suy nghĩ lâu, rồi bỗng hỏi: “Cậu ấy có phải chính là cậu bé gần đây nổi tiếng trên mạng ở thành phố A không?”
“Gì cơ?” Cố Dật Lam nhíu mày. Mấy ngày nay hắn hầu như không ngủ nổi, chứ đừng nói lên mạng.
Thấy hắn không biết, bác sĩ lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cắt ghép trên một trang web, đặt trước mắt hắn.
Tiêu đề video rất nổi bật — Thiên tài đẹp trai cuộc thi vật lí ở thành phố A.
Đoạn video tổng hợp chủ yếu trích từ phim tài liệu về đội vật lí trường A, cắt ra tất cả phần liên quan tới Tô Trạch Tuế.
Trong khung hình độ nét cao, làn da thiếu niên vẫn trắng mịn, thậm chí còn thấy được những lông tơ nhỏ trên má. Đôi môi mềm mở ra khép lại, giọng nói trong trẻo phát ra những lời tích cực, nhìn thôi đã khiến người ta muốn véo má cậu.
Trái ngược hẳn với dáng vẻ uể oải, chán nản lúc này.
Đoạn video kia có lượt xem và lượt thích cực cao, màn hình còn dày đặc những dòng bình luận khen ngợi.
“Tôi nghĩ có thể thử cho cậu ấy tập giao tiếp trên mạng, chẳng hạn đăng bài, mở livestream… Không cần lộ mặt, chủ yếu là tận dụng ưu thế của mạng xã hội – nơi có thể khuếch đại sự tự tin khi giao tiếp.” Bác sĩ tâm lý nói: “Hiện tại phần lớn bình luận trên mạng đều là khen ngợi, coi như phản hồi tích cực. Lúc này cậu ấy rất cần những ám thị tinh thần như vậy.”
Nghe lời khuyên của bác sĩ, Cố Dật Lam khẽ gật đầu, vô thức nghiến răng hàm rơi vào trầm tư.
…
Nhờ tác dụng của thuốc, cuối cùng Tô Trạch Tuế cũng thoát ra được khỏi cơn ác mộng cảm xúc, không còn rơi vào tình trạng ý thức hỗn loạn, cũng không còn liên tục mơ đi mơ lại những giấc mộng kinh hoàng nữa.
Thời gian thật sự có sức mạnh to lớn.
Khi cứ mãi ngâm mình trong một thứ cảm xúc lạnh lẽo suốt một thời gian dài, con người ta dần trở nên tê dại, nỗi buồn cũng nhạt đi như một cơn lạnh mơ hồ. Thỉnh thoảng thấy dù tệ hại thế nào thì cũng chỉ đến thế thôi, nhưng cũng có lúc lại oán trách: Tại sao tất cả những chuyện này lại phải xảy đến với mình.
Đó là một kiểu đau khổ ở trạng thái tỉnh táo, nhưng ở mức độ thấp.
Thế nhưng, Tô Trạch Tuế vẫn theo bản năng mà né tránh hiện thực.
Bị ký ức làm tổn thương hết lần này đến lần khác, cậu bắt đầu có dấu hiệu PTSD, bắt đầu sợ hãi phần ký ức vẫn còn đang ngủ yên trong đầu, chỉ sợ nó lại bất ngờ nổ tung, mang đến một tin dữ khác.
Đồng thời, cậu cũng lo lắng nếu bản thân khôi phục toàn bộ ký ức, thì Cố Dật Lam cũng sẽ nhớ lại những chuyện tồi tệ xảy ra trong vũ trụ khác.
Mặc dù cậu biết, ngày đó chắc chắn sẽ đến.
Mỗi lần tỉnh táo tức là có thể bị hỏi đến chuyện trong ký ức. Vì vậy, sau khi ăn xong bữa tối trên giường mà chẳng nói năng gì, Tô Trạch Tuế liền vội vàng ngả lưng xuống định ngủ tiếp.
Chỉ là mấy ngày nay cậu đã ngủ quá nhiều rồi. Khi không còn cái hố sâu cảm xúc nào níu kéo lôi tuột cậu xuống nữa, thì cậu lại chẳng sao ngủ nổi.
Trong phòng ngủ chính, ánh đèn trần màu cam vàng hắt xuống thật mờ, không chói mắt mà trái lại còn khiến người ta thấy như có một lớp buồn ngủ nhẹ phủ lên.
Đầu óc Tô Trạch Tuế lơ mơ, cậu lén hé mắt, liền thấy Cố Dật Lam đang ngồi bên cạnh, chăm chú xem tài liệu trên máy tính bảng.
Còn phải né tránh đến bao giờ nữa đây? Tô Trạch Tuế cũng không biết.
Nhưng sau khi đã đi đi lại lại trên con phố mùa đông ấy vô số lần, sau khi liên tiếp bị hắt lên người hết chậu nước lạnh này đến chậu khác, cậu cũng dần mất đi dũng khí để mở lời với Cố Dật Lam của thế giới này.
Hơn nữa, cậu cũng chẳng biết phải nói gì, hay có thể nói điều gì.
Nằm một tư thế lâu quá, Tô Trạch Tuế muốn cử động đổi bên, nhưng lại sợ bị phát hiện ra là mình đang giả vờ ngủ. Đành phải dốc hết tài nghệ diễn xuất, khẽ hé đôi môi mềm, giả bộ ngáp trong mơ, rồi xoay người một cách tự nhiên.
Vừa mới xoay xong, còn chưa kịp miên man suy nghĩ, thì mép giường bên cạnh đã khẽ lún xuống.
Tư thế mới lúc này là quay lưng về phía Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế chỉ cảm giác người đàn ông kia khẽ động đậy, nhưng lại chẳng đoán được ông đang làm gì. Cậu vội nhắm chặt mắt, nín thở, âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Đừng phát hiện ra mình.
Nghe thấy tiếng ly thủy tinh khẽ chạm vào mặt tủ đầu giường, Tô Trạch Tuế mới chợt thả lỏng người.
Thì ra Cố Dật Lam chỉ khát nước, cúi xuống lấy ly thôi.
Không còn quay mặt về phía Cố Dật Lam nữa, Tô Trạch Tuế bèn thản nhiên mở mắt, trong ánh đèn vàng cam mà lặng lẽ quan sát một góc phòng ngủ chính.
Đối diện giường cậu nằm là tủ sách gỗ lớn, bên cạnh là khu vực làm việc của Cố Dật Lam, và thấp thoáng có thể nhìn thấy một phần chiếc lồng vàng.
Từ sau khi dọn vào phòng ngủ chính, Tô Trạch Tuế rất hiếm khi chui vào trong lồng vàng để bầu bạn cùng mấy con thú nhồi bông nữa. Nhưng giờ, chỉ cần nhìn thấy nửa thân chiếc lồng lớn kia lộ ra, cậu lại nảy sinh chút thôi thúc muốn chui vào trong, cuộn tròn lại.
Nhưng cậu không thể cử động, chỉ đành chán chường mà đưa mắt nhìn quanh những thứ khác.
Trên kệ, có xếp chồng tài liệu thi đấu của cậu cùng với tư liệu nghiên cứu của Cố Dật Lam, hai loại sách xen kẽ để lẫn vào nhau, như thể phản chiếu cuộc sống của họ đang dần hòa chung một nhịp.
Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy trong một cuốn tư liệu lộ ra góc nhỏ của một chiếc bookmark thủ công.
Ngoài ra, trên bàn và trong tủ còn có vài món đồ lưu niệm từ thủy cung: những món đồ trang trí nhỏ, móc treo xinh xắn, cùng hộp hoa bất tử theo chủ đề biển cả, tô điểm cho căn phòng vốn dĩ lạnh lẽo.
Đôi mắt Tô Trạch Tuế chợt nặng nề cụp xuống.
Nếu tất cả chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy. Cậu ước gì mình có thể quay lại ngày hẹn hò cùng Cố Dật Lam ở thủy cung, ngày ấy vô lo vô nghĩ, vui vẻ hạnh phúc, chẳng có chút gì phải dè dặt hay sợ hãi.
Phòng ngủ chính là nơi cậu ở mỗi ngày, từng món đồ trong đó cậu đều đã thuộc nằm lòng. Dưới ánh đèn mờ, chúng bỗng trở nên nhàm chán, mà khoảng không rộng lớn u tối ấy lại chẳng thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn.
Trong lòng vừa buồn vừa bất an, chưa đầy vài phút sau, Tô Trạch Tuế lại dùng chiêu cũ, giả vờ mơ màng trở mình, xoay người lần nữa về phía Cố Dật Lam.
Có lẽ vì cậu lật người quá nhiều, vừa xoay xong thì cảm giác giường lại lún xuống, thân người đàn ông đã cúi xuống gần kề.
Hơi thở ấm nóng phả lên vành tai, báo hiệu khoảng cách giữa họ quá gần. Tim Tô Trạch Tuế đập thình thịch, khiến cậu lập tức không dám nhúc nhích.
May mà Cố Dật Lam chỉ khẽ đưa tay thử nhiệt độ trán cậu, chắc chắn không sốt rồi, lại thành thạo kéo chăn mỏng che lại phần bị đá tung. Sau đó hắn cũng không làm gì thêm.
Tô Trạch Tuế khẽ thở phào. Giả vờ ngủ thêm một lát, cậu lại hé mắt, len lén ngắm nhìn Cố Dật Lam đang chăm chú đọc tài liệu.
Cố Dật Lam ở thế giới trước kia của cậu… cũng từng say mê học hành như vậy sao? Họ thực sự là cùng một người ư? Nhưng tại sao một người thì ghét bỏ mình, còn một người lại thương mình? Chẳng lẽ chỉ vì người trước mắt vẫn chưa hiểu rõ về mình? Nếu thời gian trôi qua, liệu hắn có lặp lại quyết định giống như ở thế giới kia không?
Cái đầu đã ngủ quá nhiều của Tô Trạch Tuế chẳng thể kìm nổi, mọi suy nghĩ đều cuồn cuộn kéo đến.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, Cố Dật Lam đã tắt màn hình máy tính bảng, đưa tay tắt luôn cả đèn, trông như chuẩn bị đi ngủ.
Giờ chắc vẫn còn sớm, nhưng mấy hôm nay vì chăm sóc cậu mà Cố Dật Lam gần như thiếu ngủ, có lẽ phải đi nghỉ sớm thôi.
Đối phương đã ngủ rồi, cậu cũng không cần phải lo lắng chuyện giả vờ ngủ bị phát hiện nữa.
Tô Trạch Tuế khẽ nhắm mắt, cựa nhẹ sống mũi, trong lòng không biết là hụt hẫng hay là thầm mừng, nhưng cơ thể thì vẫn ngoan ngoãn tiếp tục giả vờ ngủ.
Cậu cảm nhận được đối phương đặt gối xuống, rồi rất chậm rãi nằm xuống bên cạnh mình. Ngay sau đó… cánh tay vươn qua ôm lấy lưng cậu, kéo cậu vào vòng ngực ấm áp.
Khoảng cách đột ngột rút ngắn, Tô Trạch Tuế thậm chí có thể nghe rõ nhịp tim của người kia, áp lực giả vờ ngủ càng lúc càng lớn. Nhưng cậu đã có kha khá kinh nghiệm “diễn kịch”, giờ vẫn còn gắng gượng được, chắc là đủ để cầm cự đến khi đối phương chìm vào giấc ngủ.
Thế mà ngay giây sau, bên tai liền vang lên giọng nói thấp gần đến mức run rẩy: “Ngủ không được à? Anh hát cho em nghe một bài nhé?”
Bí mật bị vạch trần, Tô Trạch Tuế lúng túng mím môi, mở mắt ra, đầu óc vừa định tìm một cái cớ để chống chế thì lại sực hiểu ra ẩn ý trong lời người đàn ông.
“Hát… hát sao…”
Cậu ngẩng lên, dò xét gương mặt đối phương đang nhướng mày nhìn mình. Không thấy chút nào là dò hỏi hay nặng nề, cậu mới thở phào, lí nhí nói: “Được… được ạ.”
Điều làm Tô Trạch Tuế bất ngờ là Cố Dật Lam không hề đưa điều kiện, cũng chẳng vòng vo, mà thẳng thắn mở môi, cất giọng hát ngay lập tức — một bài đồng dao đơn giản.
Giọng nam trầm thấp, hơi khàn, như dây trầm của đàn cello, khẽ ngân trên từng âm tiết của bài hát thiếu nhi, khiến người ta có cảm giác… như được quay trở lại tuổi thơ, được một người anh cả tài giỏi che chở, mỗi ngày đều tràn đầy an toàn và yên ổn.
Tô Trạch Tuế chợt hiểu ra, tại sao bản thân rõ ràng mắc chứng sợ xã hội nặng, vậy mà ngay lần đầu gặp Cố Dật Lam, không những không thấy sợ, mà còn từng say mê giọng nói của hắn đến thế.
Vì ở thế giới trước kia, cậu luôn chờ đợi những bản ghi âm của hắn, mải miết hy vọng, không ngừng tưởng tượng. Chính sự mong chờ ấy đã khoác lên giọng nói của hắn một lớp “bộ lọc” đẹp đẽ không cách nào xóa bỏ.
“Lúc học mẫu giáo, bạn dạy cho anh đấy.” Cố Dật Lam giải thích.
Tô Trạch Tuế liền vỗ tay phụ họa, lí nhí khen: “Nghe… nghe hay lắm.”
Một khúc đồng dao vui tươi, cộng thêm giọng trò chuyện thoải mái của Cố Dật Lam, đã kéo Tô Trạch Tuế về lại với hiện thực.
Sau lớp băng ấy, việc nói chuyện thêm với ông dường như cũng chẳng còn xa vời nữa.
Cố Dật Lam chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không hề gặng hỏi. Nhưng Tô Trạch Tuế lại thấy chột dạ, sợ hắn nghĩ mình yếu đuối, phiền phức, để hắn phải tỉ mỉ chăm sóc lâu đến vậy mà vẫn chưa cho một lý do rõ ràng.
Thế là cậu quyết định chủ động mở miệng: “đau ngắn còn hơn đau dài”: “Em… em không muốn khôi phục ký ức nữa.”
Cố Dật Lam không hỏi cậu đã nhớ ra điều gì, chỉ đáp gọn: “Vậy thì đừng nghĩ đến nữa.”
Thấy hắn đồng ý, Tô Trạch Tuế khựng lại vài giây, ngón tay xoắn vào nhau, cẩn trọng hỏi: “Có… có cách nào để em vĩnh viễn không nhớ lại không?”
Cố Dật Lam hơi khựng một thoáng, giọng trầm đi: “Đau đớn đến vậy sao?”
Vốn dĩ vẫn cố nuốt vào trong, nhưng chỉ cần có người quan tâm, ủy khuất trong lòng cậu liền như trào dâng không nén nổi.
Tô Trạch Tuế cay xè sống mũi, mí mắt cụp xuống, chậm rãi gật đầu.
Cố Dật Lam trầm ngâm, rồi nói: “Hãy tập trung nhiều hơn vào những điều ở thế giới này. Có lẽ rồi em sẽ quên hẳn quá khứ.”
Hắn lựa từ rất chuẩn mực, nghiêm cẩn. Tô Trạch Tuế cũng hiểu, trừ khi cả đời cậu không tiếp xúc thêm bất cứ điều gì mới, bằng không sớm muộn cũng sẽ có một sự việc bất ngờ khơi dậy ký ức từ vũ trụ kia. Đó chỉ là vấn đề thời gian.
Nhìn vào người đàn ông đang quan tâm và thương mình trước mắt, Tô Trạch Tuế bỗng thấy lòng nhẹ bẫng. Nghĩ thông rồi, cậu cũng buông xuống. Nếu kết cục đã không tránh khỏi, vậy thì cứ sống tốt từng ngày hiện tại. Ở bên Cố tiên sinh, ngày nào hay ngày ấy.
Thấy sắc mặt cậu không có gì khác lạ, Cố Dật Lam lại mở lời: “Nhờ phim tư liệu của Nhất Trung, trên mạng đã có rất nhiều người thích em. Muốn trò chuyện với họ không?”
Tô Trạch Tuế tròn xoe mắt, sững sờ: “Thích… em ư?”
“Ừ.” Cố Dật Lam vốn không thích nghe lời đồn thổi, hắn tự mình lặn lội tìm hiểu trên mạng xã hội suốt một thời gian rồi mới đưa ra kết luận cho cậu: “Có rất nhiều người khen em, bấm like cho em, còn làm video về em nữa.”
Tô Trạch Tuế khó tin đến mức chỉ há đôi môi mềm mại, tim như được một luồng ấm áp bao lấy. Vài giây sau, cậu mới chậm rãi nhận ra đó chính là cảm giác được yêu thương, được thích.
Thế nhưng, vì ký ức quá khứ cứ quấy nhiễu, mấy hôm nay tâm trạng cậu lại rơi vào vực sâu, chỉ ước mình có thể chui vào một cái lồng son, vĩnh viễn không cần nhìn thấy cái thế giới từng nhiều lần làm mình tổn thương này nữa.
Thành ra, dù chỉ là giao lưu qua màn hình, cậu vẫn thấy sợ hãi. Cậu nói thật: “Em… em không dám… nói chuyện.”
Nếu đang trò chuyện vui vẻ, rồi họ nhìn thấy bộ dạng yếu đuối thật sự của mình, liệu có ghét bỏ cậu không?
“Thật ra, chỉ cần nghĩ đến việc em phải nói chuyện với người khác, anh cũng thấy khó chịu.” Cố Dật Lam không hề dạy bảo hay ép buộc, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Ban đầu anh không muốn em làm thế, nhưng bây giờ anh lại muốn khuyến khích em thử.”
Tô Trạch Tuế nghe câu nói quen thuộc kia, tim hụt mất một nhịp rồi ngay sau đó đập loạn lên.
“Anh sẵn sàng vượt qua tâm ma của bản thân, trở thành một người bình thường.” Cố Dật Lam nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Còn em, em có nguyện ý bước thêm một bước về phía trước không?”
Tô Trạch Tuế nhận ra Cố Dật Lam đang lặp lại chính những lời cậu từng nói với hắn vào hơn mười ngày trước khi hắn phát bệnh.
Khi ấy, cậu bảo vài hôm, nữa sẽ có một cuộc phỏng vấn, cậu rất sợ, vốn định từ chối, nhưng rồi lại quyết định nhận lời. Cậu nói với Cố Dật Lam rằng mình sẽ cố gắng vượt qua chứng sợ xã giao, rồi hỏi hắn có sẵn lòng can đảm đưa hết những con dao gấp cho cậu giữ hộ không.
Cậu chưa bao giờ nghĩ, Cố Dật Lam không chỉ nhớ rõ từng chữ, mà còn dùng chính cách nói đó để đáp lại mình.
Thì ra, không chỉ mình cậu học cách nói chuyện của Cố Dật Lam. Cậu cũng có những lời nói đủ hay, đủ được hắn ghi nhớ và thậm chí lặp lại.
“Em… em cũng đồng ý.”
Tô Trạch Tuế ôm chầm lấy người đàn ông. Màn sương u ám mang tên “tự ti” vốn phủ kín lòng cậu bấy lâu dần tan biến, thay vào đó là hơi ấm cảm động, và lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy bản thân mình cũng xứng đáng.