Kẻ Sợ Xã Hội Kết Hôn Với Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 72

Dưới sự hướng dẫn của Cố Dật Lam, Tô Trạch Tuế mở một tài khoản mạng xã hội.

Chuyện này không nhỏ, Cố Dật Lam liền báo cho Tô Minh Vũ và cả Trường Nhất Trung thành phố A – đơn vị đã sản xuất bộ phim tài liệu về đội thi Olympic Vật lý.

Kết quả của kỳ thi cấp trường tuy chưa được công bố ra ngoài, nhưng trong nội bộ tổ thi đấu đã có bảng điểm. Tô Trạch Tuế với số điểm cao tuyệt đối, chắc chắn sẽ lọt vào vòng trong.

Khi nghe tin “chú ngựa ô” Tô Trạch Tuế bất ngờ nổi tiếng trên mạng, lại còn định livestream trò chuyện với cư dân mạng, ban lãnh đạo nhà trường đều mừng rỡ không thôi.

Mục đích ban đầu của bộ phim tài liệu chính là để nâng cao danh tiếng cho đội thi Vật lý của Nhất Trung, thu hút thêm thí sinh yêu thích môn này đăng ký.

Sự xuất hiện của Tô Trạch Tuế, không nghi ngờ gì nữa đã giúp nhà trường đạt được lợi ích tối đa với chi phí thấp nhất.

Thấy cậu ngày càng nổi tiếng trên mạng, đồng thời còn kéo theo danh tiếng tốt cho Nhất Trung, thầy hiệu trưởng thậm chí đã đích thân gọi điện, thay mặt nhà trường bày tỏ sự quan tâm và cảm ơn, còn hy vọng trong buổi livestream cậu có thể tiện thể nhắc đến ngôi trường cũ.

Nghe những lời cảm ơn và khen ngợi không ngớt từ đầu dây bên kia, Tô Trạch Tuế – người vốn chỉ định làm livestream để luyện tập giao tiếp – có phần ngượng ngùng, vội đáp: “Không… không có gì đâu ạ.”

Hiệu trưởng thấy cậu chẳng hề kiêu ngạo như đa số học sinh trong đội thi, lại càng quý mến hơn. Ông còn đặc biệt gọi Trưởng phòng Giang của đội thi đấu tới để chúc mừng việc cậu giành được suất vào vòng sơ khảo.

Trưởng phòng Giang – người luôn nghiêm túc, chỉ chuyên tâm vào học thuật – cũng đã xem điểm bài thi viết của Tô Trạch Tuế. Đây là lần đầu tiên ông chân thành xin lỗi vì những thành kiến trước đây, và hy vọng cậu có thể đạt được kết quả xuất sắc trong kỳ thi CPhO sắp tới.

Trưởng phòng Giang còn nói thêm rằng nếu cậu gặp phải bài nào khó hiểu, có thể liên hệ với ông bất cứ lúc nào — ông sẵn sàng kèm riêng miễn phí cho cậu.

Sau khi được Cố Dật Lam báo tin, Tô Minh Vũ cũng gọi cho Tô Trạch Tuế hơn nửa tiếng, dặn dò đủ điều: nói rằng cả nhà đều tự hào về cậu, khi trò chuyện với cư dân mạng thì đừng quá căng thẳng hay áp lực tâm lý, chỉ cần nói chuyện tự nhiên thôi, như vậy đã là thành công lớn rồi…

Mây mù tan, ánh trăng hiện — mọi chuyện dường như đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Trong phòng khách, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Sắp đến giờ phát sóng, lòng bàn tay Tô Trạch Tuế không ngừng đổ mồ hôi, cậu khẽ lắp bắp: “Em… em sợ quá.”

Cố Dật Lam đã giúp cậu chỉnh thiết bị xong, đặt ống kính sao cho chỉ thấy phần cổ trắng mảnh trở xuống của cậu, rồi nói: “Anh sẽ ở ngay bên cạnh em. Nếu trong lúc phát sóng em thấy chịu không nổi, cứ nhào vào lòng anh. Ngoài chuyện đó ra, đừng lo gì khác hết.”

Còn mười phút nữa là bắt đầu. Càng gần giờ, Tô Trạch Tuế càng run, đến mức bụng cũng đau quặn lại vì lo.

Cố Dật Lam nói: “Giờ em là gương mặt đại diện của đội thi Vật lý Nhất Trung rồi đấy. Đài truyền hình địa phương cũng liên hệ với anh, muốn phỏng vấn chính thức em. Anh chưa trả lời họ — đợi livestream này xong, em tự quyết định nhé?”

Tô Trạch Tuế bị anh khéo léo chuyển hướng sự chú ý, khẽ nói nhỏ: “Em… em đâu phải thiên tài gì đâu, chỉ là nhờ kiến thức trước đây nên mới qua được vòng trường thôi. Như vậy có bất công không…”

“Sao lại bất công? Kiến thức chẳng phải đều do chính em học à?” Cố Dật Lam nhướn mày, nói tiếp: “Nếu em nói về chuyện phỏng vấn, thì họ muốn phỏng vấn vì em đã vượt qua vòng trường. Mà thực ra em còn lợi hại hơn họ tưởng nhiều, em là người xuyên không mà. Vậy thì tính ra họ còn lời rồi.”

Tô Trạch Tuế bật cười. Sau khi cười xong, ngẫm lại lời hắn nói, cậu nhận ra hắn nói rất có lý — không phải kiểu an ủi suông, mà là lời khiến cậu thật sự thấy nhẹ lòng.

Mười phút căng thẳng nhất trước buổi phát sóng, cuối cùng cũng trôi qua trong tiếng cười của hai người.

Cố Dật Lam ngồi ngoài khung hình, canh đúng thời điểm để giúp cậu bắt đầu buổi livestream. Trước khi bấm phát sóng, hắn không quên dặn dò: “Em cứ chọn bình luận nào mình thích mà đọc và trả lời nhé. Không có giới hạn thời gian đâu, chỉ cần em thấy khó chịu, anh sẽ tắt ngay.”

Tô Trạch Tuế nắm chặt tay, nghiêm túc gật đầu một cái.

Thấy cậu đã chuẩn bị xong, Cố Dật Lam liền nhấn nút bắt đầu phát trực tiếp.

Ngoài ba quản trị viên chuyên nghiệp mà hắn đã thuê để kiểm duyệt nội dung, chính hắn cũng mang danh “quản trị viên” trong phòng livestream của Tô Trạch Tuế — sẵn sàng xử lý một lượt từ xóa bình luận, báo cáo, đến chặn tài khoản ngay khi thấy lời ác ý nào xuất hiện.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn làn đạn bình luận đầu tiên lại có phong cách… khác hẳn:

【Cuối cùng cũng phát sóng rồi! Mong chờ quá [hoa hồng][hoa hồng][hoa hồng]】
【Trắng trẻo, ngoan ngoãn, nhìn là biết con nhà nề nếp [tim đỏ][tim đỏ]】
【Chúc mừng em lọt vào vòng trong của cuộc thi! Em là niềm tự hào của thành phố A!】

Một bầu không khí… đầy mùi “người lớn tuổi biết dùng mạng”.

Nhìn dòng bình luận cuối cùng trôi qua, ánh mắt Cố Dật Lam khẽ tối lại.

Chuyện Tô Trạch Tuế vượt qua vòng trường vốn chưa từng được công bố, chỉ có vài người nội bộ biết mà thôi…

Vài phút sau, thấy cậu dù còn ngại ngùng nhưng trông vẫn ổn, Cố Dật Lam đứng dậy, giơ điện thoại ra hiệu cho cậu biết mình ra ngoài nghe một cuộc gọi.

Tô Trạch Tuế khẽ gật đầu. Cố Dật Lam liền đi về phía phòng ăn, mặt lạnh đi, bấm số gọi cho Tô Minh Vũ.

“Alo, nói nhanh đi, tôi còn phải xem livestream của Tuế Tuế nữa.” Tô Minh Vũ nói nhanh, giọng đã mang chút sốt ruột.

Cố Dật Lam hỏi thẳng: “Chuyện em ấy vượt qua vòng trường là anh nói ra ngoài đúng không?”

Tô Minh Vũ ngẩn người: “Hả? Cái đó… cần giữ bí mật sao?”

Cố Dật Lam nghẹn lời: “Không hẳn là cần…”

Đầu dây bên kia dường như thật sự rất sốt ruột, vừa nghe được câu trả lời liền cắt ngang lời hắn: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi chỉ kể cho ba mẹ tôi biết thôi. Hai người họ mừng đến phát điên, già rồi mà vẫn phấn khích như trẻ con. Ở trong nhóm gia đình thì ngày nào cũng khoe, còn chưa tính, đến công ty với chỗ làm cũng phải gặp ai là nói: ‘Cậu biết không, con trai tôi được vào vòng quốc gia Olympic Vật lý đấy!’, ngượng chết đi được.”

Cố Dật Lam khẽ nhíu mày: “Nhưng cũng đâu cần thuê bot hay đội bình luận ảo chúc mừng? Em ấy bây giờ đúng là cần phản hồi tích cực, nhưng càng cần sự chân thành hơn. Nếu sau này em ấy phát hiện ra những lời khen đó là từ tài khoản giả, e là sẽ càng thất vọng.”

“Cái gì mà bot với chả ảo?”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, dường như đang nhìn lại phần bình luận trong livestream. Vài giây sau, giọng nói nghẹn lại, đầy phẫn nộ bật ra: “Đó là mấy bà dì, bà cô của tôi đó! Cố! Dật! Lam!!”

Cố Dật Lam: “…”

Hắn không nói gì thêm, mặt không cảm xúc mà dập máy.

Vài giây sau, điện thoại hắn rung lên — là tin nhắn WeChat của Tô Minh Vũ. Hắn liếc qua:

【Tô Minh Vũ: À quên mất, mẹ tôi bảo tôi gửi lời xin lỗi cậu. Bà vừa xem livestream, biết là trước đây bà hiểu lầm cậu rồi. Bà nói cậu chăm sóc Tuế Tuế rất tốt, cậu là người tốt [ngón cái][ngón cái]】

Khóe môi Cố Dật Lam khẽ cong lên. Vừa quay trở lại phòng khách, hắn vừa dùng một tay nhắn lại:

【Nhất Thập Nhất Duy: Ừ. Vài hôm nữa, chúng tôi sẽ tổ chức lại lễ cưới.】

Trong phòng khách, cậu thiếu niên đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm lông mềm, đôi mắt cong cong, gương mặt ửng hồng, trông vui vẻ rạng rỡ. So với dáng vẻ rụt rè, trầm lặng đến mức không dám nói câu nào ngày hôm qua — đúng là khác hẳn một trời một vực.

Cố Dật Lam liếc xuống điện thoại, xem qua những dòng bình luận đang lướt trên màn hình.

Thời đại mạng xã hội phân mảnh này là thời đại thích “tạo thần tượng”. Dư luận có sức dẫn hướng cực mạnh như dòng nước xiết, phần lớn mọi người đều thuận theo dòng, nói những điều giống với quan điểm chung.

Nhưng đối với một cậu thiếu niên có tâm lý từng bất ổn và dễ tái phát, chính sự “một chiều” tích cực ấy lại là liều thuốc cần thiết nhất.

Trong phần bình luận của buổi livestream, có người khen Tô Trạch Tuế là “nhân tài tương lai của đất nước”;có người khen cậu vừa thông minh vừa đẹp trai — “vừa có trí tuệ, vừa có nhan sắc”; lại có người lần mò ra được thân phận “cậu út nhà họ Tô”, rồi hết lời tung hô tính cách ngoan ngoãn, hiền lành của cậu lên tận mây xanh.

Mọi lời khen, ở mọi khía cạnh, đều đang tạo ra cho cậu thiếu niên những ám thị tâm lý tích cực.
Phải nói rằng, gợi ý của bác sĩ tâm lý quả thật rất đúng trọng tâm — và hiệu quả rõ rệt.

Những bình luận tán dương tràn vào như sóng, dù nội dung có hơi lặp lại, nhưng mỗi giây Tô Trạch Tuế có thể đọc được mấy dòng, giống như đang “luyện đề” trong biển câu hỏi — rất nhanh cậu bắt đầu “miễn dịch” với cảm giác căng thẳng.

Vì không để lộ mặt, sức kháng cự tâm lý của cậu cũng được giảm nhẹ đáng kể. Dần dần, cậu bắt đầu vừa đọc bình luận, vừa trò chuyện với những người xa lạ ở đầu bên kia màn hình.

“Anh giỏi quá, sau này em cũng muốn trở thành người như anh… Cảm ơn, anh… anh không giỏi đến thế đâu.”

“Xin hướng dẫn học thi vật lý nâng cao, chỉ em cách tăng điểm với!… Nếu muốn tăng điểm thì phải chăm học, ờm… và có một thầy tốt nữa.”

“Rất thích streamer, đã nhắn riêng cho anh rồi. Anh ấy là người tốt, chỉ là gia cảnh bình thường, nói là ‘cửa nhà cũng chẳng có’…”

Tô Trạch Tuế ít khi dùng mạng, không hiểu những trò đùa hay ẩn ý trên mạng, nên đọc từng chữ một xong, gương mặt nhỏ nhắn của cậu khẽ căng lại, ra sức suy nghĩ xem người ta định nói gì.

Ngay lúc ấy, một bàn tay lớn đang cầm ly thủy tinh bất ngờ xuất hiện trong khung hình, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Cố Dật Lam lạnh mặt, vừa khóa tài khoản của người gửi bình luận kia, vừa nói: “Nói nhiều thế rồi, khát không? Uống chút nước đi.”

Giọng anh vừa vang lên, hướng bình luận lập tức đổi chiều — màn hình tràn ngập những dòng:


 

“Người đó là ai thế?”


 

“Trong nhà streamer có người kìa?!”


 

“Fan mê tay, phát cuồng!”


 

“Fan mê giọng, điêu đứng!”

Nhìn những bình luận đang ào ào xuất hiện, Cố Dật Lam thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh Tô Trạch Tuế, chờ cậu lên tiếng giới thiệu.

Tô Trạch Tuế cầm lấy ly nước ấm, uống một ngụm cho trơn giọng. Bị ngắt giữa chừng, cậu đã hoàn toàn quên mất bình luận khó hiểu kia rồi.

Giờ thì những dòng bình luận đầy màn hình không thể giả vờ như không thấy được nữa.
Tô Trạch Tuế chỉ còn cách liếc nhìn người đàn ông ngoài khung hình, khẽ nói: “Anh ấy là… anh trai.”

Giọng Cố Dật Lam mang theo chút ý cười, dịu dàng đáp lại: “Ừ. Ngoan.”

Trong phòng thí nghiệm Vật lý của Đại học A, mấy vị tiến sĩ như Cung Sáng, Kế Vũ Tinh, Phùng ThànhVăn, Đồng Cảnh, Viên Minh Thành… đang cùng ngồi canh livestream: “…”


Cảm ơn, chúng tôi cũng từng sa vào cái “bẫy ngoan” này.

Còn Tô Minh Vũ — người đã bỏ cả việc để xem livestream của cậu em ngoan nhà mình — chỉ biết cắn răng: “Cố Dật Lam, cậu đúng là… hưởng thụ quá ha?”

Và kể từ khi người đàn ông đó xuất hiện, phong cách bình luận trong livestream lập tức đổi hẳn hướng.


Phân nửa khu vực “sinh tồn” của những tài khoản bình thường nhanh chóng bị chiếm bởi hai phe: fan “ship CP” và fan “mê trai”. Hơn nữa, hai phe này vẫn đang tiếp tục mở rộng thế lực.

“Muốn xem anh trai~.”


“Cho xem một chút đi mà~.”

Tô Trạch Tuế liếc xuống bộ đồ đôi mà cả hai đang mặc, trong lòng chợt lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.

Thấy cậu ấp úng mãi không nói nên lời, Cố Dật Lam liền lên tiếng đỡ lời: “Cái đó là nội dung trả phí.”

Tô Trạch Tuế nghe không hiểu cho lắm, nhưng theo phản xạ vẫn vội gật đầu lia lịa, lập lại: “Phải, nội dung… trả phí.”

Bình luận lập tức nổ tung.

Cố Dật Lam bật cười, rồi đưa điện thoại cho cậu xem đoạn chat giữa anh và nhà sản xuất chương trình phỏng vấn của đài địa phương: “Hai ngày nữa đài truyền hình sẽ phỏng vấn em. Anh sẽ vào khung hình với tư cách là người nhà của em. Em có muốn tham gia không?”

Trên màn hình, hàng loạt bình luận bay qua:

“Muốn!”


“Nhất định phải muốn!”


“Yêu cặp anh em này quá rồi, tim tan chảy mất thôi!!”

Cố Dật Lam lại khẽ nhắc: “Là kiểu phỏng vấn phải lộ mặt đấy.”

Một giây yên lặng rồi phần bình luận lại bùng nổ: “Lộ luôn đi!! Quay ba vòng trên không rồi đáp xuống vẫn là muốn!!!”

Tô Trạch Tuế không nỡ làm mọi người nhất là những người thích mình thất vọng.


Hơn nữa, cậu cũng đã sớm muốn công khai mối quan hệ của mình với Cố tiên sinh trước mọi người.


Vì thế, cậu khẽ nói: “Được… được ạ.”

Cảm xúc con người là thứ thay đổi thất thường nhất trên đời. Những ngày mưa u ám kéo dài cũng có thể tan biến chỉ nhờ vài lời khen nhẹ nhàng của người khác và hôm nay, trời trong xanh trở lại rồi.

Buổi phát sóng của Tô Trạch Tuế kéo dài hơn dự định rất nhiều. Sau khi kiên nhẫn trả lời phần lớn những câu hỏi thân thiện trong bình luận, cậu mới vẫy tay chào khán giả rồi tắt máy.

Thế giới mạng hóa ra dịu dàng hơn cậu tưởng. Thì ra, thật sự có những người dù hoàn toàn xa lạ vẫn có thể dành cho cậu sự quan tâm và yêu thích vô điều kiện.

Cố Dật Lam ôm lấy cậu, khẽ nói: “Giỏi lắm, tiểu hot streamer của anh.”

Bị cách gọi mới làm mặt cậu hơi nóng lên, Tô Trạch Tuế gác cằm lên vai hắn, giọng trẻ con lẩm bẩm: “Bây giờ em thấy vui lắm… vui hơn trước nhiều.”

Cố Dật Lam xoa nhẹ lên gáy cậu, dịu dàng đáp: “Những chuyện trước kia, nếu không vui thì quên hết đi.”

“Ừm ừm.” Tô Trạch Tuế khẽ gật đầu, nhưng chợt nhớ ra gì đó, cậu thoát khỏi vòng tay hắn, phồng má nói:“Để mau trở nên mạnh mẽ, dạo này anh không được ôm em nữa.”

“Vì sao?” Hắn hỏi.

“Không muốn làm hỏng buổi phỏng vấn lần tới. Người ta sẽ nói em… làm cao. Ừ, đúng rồi.” Cậu vừa nói vừa gật gù như đang tự khẳng định: “Còn một vài lý do khác nữa, nhưng tóm lại là phải nhanh chóng trở nên giỏi giang hơn.”

Cậu không biết từ khi nào, ký ức cũ bắt đầu lờ mờ quay lại. Cũng vì thế mà cậu muốn sớm mạnh mẽ, để khi ký ức ấy ập đến, bản thân vẫn đủ sức đối diện.

Giờ đây, Tô Trạch Tuế đã lấy lại được niềm tin. Cậu tin rằng mình có thể kiên cường mà bước tiếp.

Cố Dật Lam nhận ra cậu đã thật sự bước qua giai đoạn u ám, những lời này chính là dấu hiệu của một tâm thế tích cực và sẵn sàng đương đầu. Hắn mỉm cười: “Được thôi. Em cứ yên tâm ra ngoài trải nghiệm. Anh sẽ ở phía sau lo hậu cần, giúp em vận hành tài khoản, liên hệ phóng viên, chọn trang phục cho ngày phỏng vấn…”

“Ngày đó…” Tô Trạch Tuế hơi lúng túng, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm vui không giấu nổi: “Cũng mặc đồ đôi hả anh?”

Cố Dật Lam nhướng mày: “Sao lại không chứ? Biết bao người đang nhòm ngó em đấy, anh sắp phát điên rồi.”

Giọng hắn lạnh nhạt, âm điệu lại mỏng manh như gió, nhưng những lời nói ra thì lại chứa đầy cảm xúc mãnh liệt, sự tương phản ấy khiến người nghe không nhịn được bật cười.

Tô Trạch Tuế vốn dễ cười, lại “phì” một tiếng khẽ khàng, đôi mắt cong lên như ánh trăng.

Tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều. Những ám ảnh cũ cũng dần phai đi, đến mức có thể tự nhiên nhắc lại chuyện mấy hôm trước: “Hôm đó phần thưởng chơi game, anh còn chưa trả cho em.”

Cố Dật Lam đáp: “Đợi thêm hai hôm nữa, buổi phỏng vấn cũng có thưởng. Nhưng giờ tạm nợ lại đã, em còn yếu, phải nghỉ ngơi vài ngày.”

Hắn khẽ cúi đầu, giọng vẫn bình thản mà mang theo ý cười: “Yên tâm, anh thì khoẻ lắm. Em cứ tích thêm vài phần thưởng đi, một tối là anh trả hết được.”

Tô Trạch Tuế nghe hiểu, gò má lập tức ửng đỏ, lắp bắp nói không nên lời: “Anh… anh… thật là… giỏi quá.”

---

Hai ngày sau, để rèn luyện tâm lý, Tô Trạch Tuế hễ rảnh là lại bật livestream.

Dòng chảy mạng dữ dội đến mức có thể gom hết mọi ánh nhìn chỉ trong chốc lát.

Và mấy hôm nay, Tô Trạch Tuế đang ở đúng tâm bão của sự chú ý ấy — bất kể cậu lên sóng lúc nào, phòng phát sóng cũng nhanh chóng chật kín người. Mọi người thân thiết gọi cậu là “bé con”, khen cậu giỏi, động viên cậu cố lên.

Thỉnh thoảng có vài bình luận tiêu cực, nhưng đều bị đội ngũ kiểm duyệt và quản lý xóa sạch trong tích tắc, chẳng kịp lọt vào mắt cậu.

Những ngày này, trong phần bình luận gần như không còn xuất hiện những “từ lóng” khó hiểu, mà Cố Dật Lam cũng không còn bất ngờ xuất hiện làm náo loạn nữa.

Khi có ai hỏi “sao hôm nay anh trai không lên hình”, sẽ có người khác lập tức trả lời giúp: “Hãy đón xem chương trình phỏng vấn trên đài A thành phố, lúc 10 giờ rưỡi sáng ngày 25 tháng 8 — bạn sẽ được gặp cả hai ngoài đời thật!”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, họ đã trở thành một “gia đình nhỏ” trong mắt hàng ngàn người xem.

“Ừm…” Tô Trạch Tuế nhìn vào phần bình luận, đã quen dần với việc nói chuyện trước màn hình, tuy giọng vẫn còn ngập ngừng: “Em với anh đã chọn sẵn mấy bộ đồ đẹp rồi, mọi người có thể đến xem nha.”

Mấy ngày gần đây, ngoài việc mở livestream để rèn tâm lý, cậu còn cầm bản thảo phỏng vấn mà Cố Dật Lam chuẩn bị cho, học thuộc làu làu, chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

Buổi phỏng vấn được sắp vào 9 giờ sáng ngày 25 tháng 8, tính cả thời gian ăn sáng, di chuyển và chuẩn bị thì họ phải dậy lúc 7 giờ rưỡi.

Đêm trước hôm phỏng vấn, Cố Dật Lam tựa đầu vào thành giường, nghiêng mắt nhìn cậu nói:
“Ngày mai phỏng vấn xong là không còn là ‘hot streamer nhỏ’ nữa đâu, mà là ‘ngôi sao nhỏ’ rồi.”

Nghe giọng điệu đùa nhẹ của hắn, Tô Trạch Tuế vừa cúi đầu cài chuỗi báo thức dài ngoằng trong điện thoại, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là… vợ của anh thì có.”

Cố Dật Lam khẽ cười, không đáp.

Trên tủ đầu giường phía bên hắn, đặt hai chiếc nhẫn tinh xảo, thiết kế riêng, ánh bạc lấp lánh.
Hắn dự định sẽ trao cho Tô Trạch Tuế trong buổi phỏng vấn ngày mai, định luôn ngày cưới, để mọi người ở thành phố A đều chứng kiến. Dù quá khứ thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ yêu cậu như thuở ban đầu.

Không biết có phải vì hồi hộp quá hay không, mà đêm đó Tô Trạch Tuế trở mình mãi, mồ hôi lấm tấm vì lo lắng.

Cố Dật Lam kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, cậu mới dần yên giấc, thiếp đi trong hơi thở đều đặn.

Sáng hôm sau, chuông báo 6 giờ rưỡi vang lên đầu tiên. Cố Dật Lam vươn người qua thân thể cậu, tắt đi.

6 giờ 35, chuông lại reo.

Hắn bất lực nhìn gương mặt đỏ hây hây của người đang ngủ say, đành nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, tắt luôn hơn chục báo thức liền từ 6 giờ đến 7 giờ 20.

Đêm qua Tô Trạch Tuế ngủ không sâu, hắn muốn để cậu nghỉ thêm một chút. Vì thế, đến đúng 7 giờ rưỡi, hắn mới khẽ gọi cậu dậy.

Tô Trạch Tuế uể oải “ưm” một tiếng, xoay người nằm ngửa, rồi lại ngủ tiếp.

Cố Dật Lam đi đến bên giường, cúi xuống khẽ nói: “Dậy đi nào, vợ của anh.”

Nhưng lời nói ở ngay bên tai, cậu vẫn chẳng có chút phản ứng, đến tiếng mơ ngủ cũng im bặt.
Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết do trời nóng hay vì bị chăn phủ kín, càng lúc càng ửng lên.

Cố Dật Lam lập tức cảm thấy có điều bất thường. Hắn đưa tay lên trán cậu, quả nhiên, nóng rực.

Bình Luận (0)
Comment