Tô Trạch Tuế bị ốm, sốt cao tới 39,8 độ.
Cậu choáng váng, đầu đau như muốn nứt, ý thức mơ hồ, chỉ để mặc cơ thể mình được người đàn ông kia chăm sóc. Mãi đến khi túi chườm lạnh đặt lên trán, cảm giác mát lạnh dần thấm vào da, cậu mới lờ mờ tỉnh lại một chút.
Vừa lấy lại được chút tỉnh táo, phản ứng đầu tiên của cậu là lắc nhẹ tay người đàn ông, cố gắng nói:“Phỏng… phỏng vấn.”
“Giờ qua mất rồi.” Cố Dật Lam đưa điện thoại cho cậu xem, lúc này đã là chín giờ mười phút sáng.
“Nghe lời anh, nghỉ ngơi đi.”
“Xong rồi… tiêu rồi…” Tô Trạch Tuế khẽ nhăn mặt, giọng nghẹn lại.
Cậu thấy thật tệ. Đã lỡ hẹn với một đài truyền hình lớn ở thành phố A, còn phụ lòng biết bao người hâm mộ đã háo hức chờ buổi phỏng vấn – bài đăng đặt lịch hẹn đã vượt hơn mười vạn lượt thích. Cậu vừa áy náy, vừa cảm thấy có lỗi với tất cả.
“Không có gì đâu.” Cố Dật Lam nghe cậu lẩm bẩm trong cơn sốt, giọng nhẹ nhàng nói: “Phía đài truyền hình nói họ hiểu mà, còn khán giả của em cũng đang lo cho em. Khi nào đỡ hơn, em có thể tự xem lại điện thoại.”
Nghe vậy, Tô Trạch Tuế cố gắng chống tay muốn ngồi dậy: “Giờ… giờ em phải xem…”
Cố Dật Lam đỡ cậu, kê thêm gối tựa sau lưng rồi lấy điện thoại đưa qua, mở sẵn tài khoản mạng xã hội của cậu.
Điện thoại của Tô Trạch Tuế không đặt mật khẩu. Cách đó nửa tiếng, Cố Dật Lam đã thay cậu đăng một ghi chú công khai, dùng giọng điệu của “anh trai” để giải thích rằng Tuế Tuế hôm nay bị ốm đột ngột, không thể đến buổi phỏng vấn.
Vốn là người rất ít khi giải thích hay lên tiếng, vậy mà lần này, hắn còn cẩn thận chụp kèm một tấm hình nhiệt kế. Bài đăng vừa chân thành vừa thuyết phục.
Chỉ sau nửa tiếng, phần bình luận đã có đến hàng nghìn tin nhắn.
【Tuế Tuế bảo bối, mau mau dưỡng bệnh cho khỏe nhé. Sức khỏe là quan trọng nhất, mấy chuyện khác để sau cũng được [ôm ôm][ôm ôm]】
【Nghỉ ngơi cho tốt nha, chưa khỏe thì không được livestream đâu đó!】
【Mẹo hạ sốt cao: lau người bằng nước ấm, chườm lạnh, giữ phòng thoáng khí, bổ sung nước, uống thuốc hạ sốt, nghỉ ngơi đầy đủ, mặc đồ mỏng nhẹ, nếu vẫn sốt thì nên đi khám ngay...】
Dù đầu óc đặc quánh như bị nhúng vào hồ dính, chỉ cần động não một chút là đau nhức đến mức muốn nứt ra, Tô Trạch Tuế vẫn cố đọc hết hàng ngàn bình luận.
Hàng ngàn bình luận ấy, không một dòng trách móc, không một lời thất vọng, tất cả đều quan tâm đến cậu, dặn cậu nghỉ ngơi, lo cho sức khỏe của cậu trước hết.
Tô Trạch Tuế khẽ hít mũi, tim như bị thứ gì đó ấm áp và chua xót tràn đầy, khiến lồng ngực hơi nhói. Lần đầu tiên, không vì nghĩa vụ hay yêu cầu nào cả, cậu chủ động trả lời vài bình luận, rồi ghim một bài lên đầu: “Cảm ơn mọi người, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại vô tình dừng trên người Cố tiên sinh — người đang mặc chiếc áo đôi mà hai người cùng chọn hôm trước — lòng cậu chợt nặng trĩu, chẳng vui nổi.
Nhận ra ánh nhìn chăm chú ấy, Cố Dật Lam cầm túi chườm lạnh mới đi tới, hỏi: “Xem xong rồi à? Nằm nghỉ chút đi, bác sĩ sắp tới rồi.”
Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát. Đợi khi người đàn ông thay túi chườm mới xong, cậu mới khẽ nói: “Buổi công khai… chắc không được nữa rồi.”
Động tác trong tay Cố Dật Lam khựng lại: “Sau này còn nhiều cơ hội mà.”
Có lẽ do đang bệnh nên giọng Tô Trạch Tuế nghe hơi buồn: “Nhưng cơ hội lần này… mất rồi.”
Thấy hắn cúi người định ôm mình an ủi, cậu yếu ớt đưa tay chặn lại, nhẹ đẩy vai hắn: “Giờ… giờ chưa được ôm đâu.”
Cố Dật Lam bật cười khẽ: “Đang sốt mà vẫn nhớ kỹ thế à?”
Tô Trạch Tuế vừa xem vừa trả lời lộn xộn, miệng vẫn lặp đi lặp lại: “Không được… không được đâu…”
Vòng tay của người đàn ông ấy luôn có một loại ma lực kỳ lạ. Mỗi lần được ôm vào lòng, áp vào bờ ngực rắn chắc, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cậu đều cảm thấy như mình đang thực sự sống trong khoảnh khắc ấy, không cần bận tâm đến thế giới ồn ào ngoài kia, đến những nỗi buồn hay đau đớn nào khác.
Ở bên hắn, cậu có thể dựa dẫm bất cứ lúc nào, có thể vô tư chạm vào, thậm chí là nảy sinh những xúc cảm nồng cháy — mà vẫn luôn được bao dung vô điều kiện.
Nhưng lần này, vì người yêu mình, và vì chính người mà mình yêu, cậu nhất định phải học cách mạnh mẽ hơn.
Không biết có phải vì thái độ từ chối của cậu khiến người đàn ông kia chạnh lòng hay không, mà Cố Dật Lam khẽ xoay người bước như muốn rời đi.
Tô Trạch Tuế đang sốt, đầu óc quay cuồng, mí mắt nặng trĩu, cố gắng hé môi định nói vài lời giải thích hay an ủi. Thế nhưng chưa đến vài giây, Cố Dật Lam đã quay lại.
Ngay sau đó, ngón tay cậu bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, rồi cảm giác mát lạnh lan ra khi một chiếc vòng bạc bất ngờ được đeo vào ngón áp út. Cái lạnh ấy chạm vào làn da đang nóng bừng của cậu, mang lại một chút dễ chịu đến ngẩn ngơ.
Tô Trạch Tuế cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn xuống tay mình — chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng trong trẻo dưới ánh nắng tự nhiên. Rõ ràng, đó là nhẫn cưới.
Theo bản năng, cậu nhìn sang tay của Cố Dật Lam, ở cùng vị trí ấy, quả nhiên là một chiếc nhẫn giống hệt. Ánh sáng phản chiếu trên những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của hắn, khiến chiếc nhẫn trông càng đẹp đến khó rời mắt.
“Wow…” Tô Trạch Tuế không kiềm được, khẽ thốt lên một tiếng.
Cố Dật Lam nắm lấy bàn tay nóng rực của cậu, cầm chiếc điện thoại bên gối lên, chụp lại tấm hình hai bàn tay đan vào nhau với hai chiếc nhẫn lấp lánh, rồi đưa điện thoại trở lại cho cậu, giọng nói khẽ vang lên, mang theo nụ cười dịu dàng: “Cơ hội mới đến thật nhanh, phải không?”
Tô Trạch Tuế nghiêng người nhìn màn hình — bức ảnh hai bàn tay lồng nhẫn ấy phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, và cậu hiểu ra: Cố Dật Lam đang trao cho cậu quyền lựa chọn một lần nữa.
Đăng hay không đăng, hoàn toàn là do cậu quyết định.
Tô Trạch Tuế chỉ mất một giây để đưa ra quyết định, ba giây để nghĩ xong lời chú thích, và năm giây để đăng toàn bộ bài viết kèm hình ảnh. Sau đó, cậu đặt điện thoại xuống, toàn thân như bị rút hết sức, mềm nhũn nằm bệt xuống giường.
Mọi lo lắng đều được giải quyết, sợi dây căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng buông lỏng. Giờ đây, cậu mới có thể thật sự nghỉ ngơi.
Điện thoại của cậu không khóa màn hình, nằm ngay cạnh gối. Dòng chữ cùng hình ảnh trên đó hiện rõ trong mắt Cố Dật Lam.
【Thật ra, tôi và anh Cố Dật Lam [hình ảnh]】
……
Không lâu sau, bác sĩ riêng đã mang theo hộp dụng cụ đến phòng ngủ chính. Sau một loạt kiểm tra, ông càng thêm bối rối.
“Không giống nhiễm virus, cũng không phải say nắng. Hệ miễn dịch cũng bình thường…” Bác sĩ lắc đầu, khẽ nói: “Thật kỳ lạ, tạm thời chưa tìm ra nguyên nhân sốt. Tôi sẽ kê cho cậu ấy vài loại thuốc hạ sốt cơ bản, thử xem có hiệu quả không.”
Cố Dật Lam khẽ gật đầu rồi cùng bác sĩ ra khỏi phòng.
Trên giường lớn, Tô Trạch Tuế mệt mỏi khẽ mở đôi mắt nặng trĩu. Cổ họng cậu khô rát như có lửa đốt, đầu thì âm ỉ đau.
Cậu nhìn bàn tay yếu ớt đang buông thõng bên người, ngón tay trắng mảnh khẽ co lại, cảm giác như có thứ gì đó đang lặng lẽ trôi tuột đi qua kẽ tay mình — nhẹ mà đau.
Vì tạm thời không xác định được nguyên nhân, bác sĩ chỉ có thể kê đơn thuốc hạ sốt thông thường, nhưng tác dụng lại rất ít.
Trong những ngày tiếp theo, tình trạng của Tô Trạch Tuế chẳng hề cải thiện. Cơn sốt cao vẫn kéo dài, cậu chỉ có thể tỉnh táo được một lúc ngắn mỗi ngày.
Bài đăng kèm hình mà cậu từng chia sẻ trên mạng xã hội lại bất ngờ trở nên nổi tiếng thêm một lần nữa. Dù làn sóng chú ý lớn nhất đã qua, vẫn có vô số người hâm mộ ghé lại mỗi ngày, để lại bình luận hỏi han tình trạng sức khỏe của cậu.
Thật tiếc là Tô Trạch Tuế đã không còn đủ sức để lên mạng nữa, cũng chẳng thể trả lời những người hâm mộ luôn yêu quý và lo lắng cho mình.
Bác sĩ vẫn đến kiểm tra mỗi ngày, thậm chí còn mời thêm cả hội đồng chuyên gia đến cùng xem xét, nghiên cứu tình trạng của cậu, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân hay cách điều trị hiệu quả.
Cơn sốt này giống như một tai họa từ trên trời giáng xuống — không nguyên do, không điểm đột phá. Những bác sĩ từng trải qua vô số ca bệnh phức tạp cũng chỉ đành bó tay.
Hôm ấy, sau khi các bác sĩ lấy mẫu máu rồi rời đi, Tô Trạch Tuế yếu ớt gọi một tiếng: “Anh…”
Nghe thấy giọng cậu, Cố Dật Lam lập tức ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt mái tóc đen mềm của cậu, giọng dịu dàng an ủi: “Đừng lo, anh đã hẹn chuyên gia nước ngoài rồi. Sẽ nhanh thôi, em sẽ không còn khó chịu nữa.”
Tô Trạch Tuế khẽ mỉm cười, nụ cười mỏng manh như hơi thở, giọng yếu ớt nói: “Anh, em muốn nói với anh một chuyện.”
Cậu cảm nhận rất rõ — cơ thể mình đang dần trở nên lạ lẫm, mọi thứ từ thể chất đến tinh thần đều đang trượt dốc không kiểm soát.
Cảm giác này… không bình thường chút nào. Nhưng nếu là cậu — thì lại chẳng lạ.
Bởi một nửa linh hồn của Tô Trạch Tuế, vốn không thuộc về thế giới này. Cậu là một người đã xuyên qua.
Giờ đây, tất cả sự khó chịu đang dày vò cậu dường như là một dấu hiệu, một điềm báo… báo trước rằng điều tồi tệ nào đó sắp xảy ra.
Cậu có thể cảm nhận được — thứ đó đang đến gần.
Chẳng lẽ… sắp phải quay trở về rồi sao?
“Ừm? Là chuyện gì?” Cố Dật Lam khẽ cúi người xuống, ánh mắt mang theo lo lắng.
Tô Trạch Tuế khép nhẹ mắt, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn ở ngón áp út, rồi khẽ nói bằng giọng nhỏ đến mức gần như tan trong hơi thở: “Thật ra… ở thế giới kia, quan hệ giữa chúng ta… rất tệ.”
Cố Dật Lam im lặng một lúc, giọng khàn khàn đáp lại: “Ừ. Anh đoán được rồi.”
“Là anh… không thích em.” Tô Trạch Tuế khẽ nói, giọng nhẹ như gió: “Em đã bay đến tìm anh, nhưng anh lại không muốn gặp.”
Cố Dật Lam mím môi, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ khàn khàn: “... Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Giọng của Tô Trạch Tuế yếu ớt, từng hơi thở đứt quãng: “Anh nói xem… hai thế giới song song có bị lệch thời gian không? Em nhớ… ở thế giới trước, đến khi học cấp ba mới bị người ta bắt nạt. Nhưng ở đây, ngay từ cấp hai em đã bị rồi.”
Cố Dật Lam khẽ cúi đầu, trầm giọng đáp: “Nếu hai thế giới có mối liên kết chặt chẽ... thì có thể.”
Khóe môi Tô Trạch Tuế hơi cong lên, cố gắng nở một nụ cười mờ nhạt: “Vậy thì tốt quá rồi. Vì ở thế giới này, anh rất thích em. Có lẽ ở thế giới kia, việc anh từng lạnh lùng với em không phải là dấu chấm hết... rồi cuối cùng, anh cũng sẽ thích em thôi. Anh từng nói mà dù ở đâu, các anh vẫn là cùng một người.”
“Em nói gì vậy?” Cố Dật Lam chau mày, linh cảm có điều chẳng lành.
Tô Trạch Tuế khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí: “Không có gì đâu... chỉ là... hình như em sắp phải quay về rồi.”
“Không thể nào.” Cố Dật Lam lập tức nói, gần như phản xạ.
Tô Trạch Tuế mơ màng, mí mắt nặng trĩu, song vẫn cố gắng hỏi theo ý hắn: “Vì sao chứ?”
“Để xuyên qua được, cần có ‘cánh cửa’ và một nguồn năng lượng đủ mạnh để mở nó.” Cố Dật Lam trầm giọng giải thích: “Cả hai điều kiện đều chưa đủ, nên không thể xuyên về.”
“Nhỡ đâu... ở thế giới kia, anh đã nghiên cứu ra được ‘cánh cửa’ rồi thì sao?” Tô Trạch Tuế mỉm cười yếu ớt: “Giờ người em nóng như lửa, ha, đó chẳng phải là năng lượng sinh học sao?”
“Tin anh đi, Tuế Tuế.” Cố Dật Lam nắm chặt tay cậu, giọng chắc nịch: “Không có bất kỳ điều kiện nào được đáp ứng cả. Ở thế giới kia, anh không thể nghiên cứu ra ‘cánh cửa’, và năng lượng sinh học còn xa mới đạt đến mức cần thiết.”
Tô Trạch Tuế đã mệt đến mức không mở nổi mắt nữa, chẳng còn sức để hỏi thêm. Cậu chỉ khẽ thì thầm:“Em tin anh… Vậy thì… tạm thời chưa ôm nhé… để sau…”
Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, cho đến khi câu cuối cùng tan biến trong không khí — cậu đã chìm vào giấc mộng mơ hồ.
Tô Trạch Tuế không biết… lời Cố Dật Lam nói, là sự thật hay chỉ là lời an ủi.
Nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ bé được ở lại thế giới này, cậu vẫn muốn kiên trì tiếp tục trị liệu, trở nên mạnh mẽ hơn, để chuẩn bị cho một tương lai tốt đẹp có thể tồn tại đâu đó phía trước.
Nếu cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi số mệnh phải xuyên về thế giới kia, thì ít nhất… trước khi rời đi, hãy để cậu được ôm hắn thêm một lần nữa thôi.
—
Sau giấc ngủ dài, khi mặt trời đã ngả xuống, Tô Trạch Tuế mới tỉnh dậy.
Với một người đang bệnh như cậu, ngày hay đêm chẳng còn ý nghĩa gì nữa; nhưng bất kể khi nào mở mắt, cậu đều thấy Cố Dật Lam ở bên cạnh.
Buổi chiều hôm ấy, vừa tỉnh dậy và định ngồi dậy uống nước, cậu liền cảm giác có vật gì nặng trĩu rơi trên cổ mình.
Tô Trạch Tuế vô thức cúi đầu.
Đó là một miếng ngọc bích xanh biếc, bề mặt mịn như ngọc mỡ, chạm khắc tinh xảo đến mức từng đường nét đều lấp lánh ánh sáng tự nhiên — như thể bên trong chứa đựng một nguồn năng lượng cổ xưa nào đó. Vừa nhìn đã biết là báu vật vô giá.
“Ngọc bình an.” Cố Dật Lam vừa rót nước cho cậu uống, vừa giải thích: “Có thể bảo vệ em — giúp em ở lại thế giới này, bình an, khỏe mạnh, may mắn.”
Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn uống nước trong tay anh, rồi mới khẽ hỏi: “Anh… cũng tin mấy chuyện tâm linh này à?”
Cố Dật Lam đáp nhẹ: “Vì em, thì anh tin.”
Tô Trạch Tuế nâng miếng ngọc lên, v**t v* bề mặt ấm áp của nó, giọng nhỏ xíu: “Vậy… em cũng tin.”
Cố Dật Lam đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, khẽ nói: “Em sẽ không biến mất đâu. Dù có chuyện gì đi nữa, dù thật sự có xảy ra sai lệch khiến em xuyên đi, anh cũng sẽ tìm được cách sang đó tìm em. Em có chịu tin anh thêm một lần nữa không?”
Tô Trạch Tuế liếc nhìn vài bác sĩ đang chuẩn bị bước vào phòng, ngoan ngoãn nằm xuống, giọng yếu ớt mà kiên định: “Tất nhiên là tin chứ.”
—
Cuộc hội chẩn đặc biệt đã có kết quả cuối cùng — lần này, họ đã tìm ra loại thuốc đặc trị dành riêng cho cậu.
Do tác dụng của thuốc khá mạnh, nên phản ứng phụ cũng rõ rệt hơn. Mới vừa truyền được một lúc, cậu thiếu niên vừa tỉnh dậy không lâu đã bắt đầu thấy buồn ngủ trở lại.
Trong tay cậu vẫn nắm chặt miếng ngọc, cảm nhận được sự mát lạnh và trơn mịn của nó, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: “Nếu như có thể mãi mãi không phải rời xa nhau thì tốt biết mấy…”
Cơn sốt cao kéo dài suốt nhiều ngày như một trò đùa của ông trời, cuối cùng cũng rút xuống vào buổi tối hôm đó, chỉ còn lại chút sốt nhẹ và trung bình.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ — các bác sĩ còn chưa kịp dùng đến những liều thuốc điều trị đặc biệt đã chuẩn bị sẵn. Họ cũng không thể lý giải nổi nguyên nhân, chỉ đành cho rằng là kết quả tổng hợp của thuốc đặc hiệu, miếng ngọc bình an và tinh thần tích cực của cậu thiếu niên.
Sau một phen “tưởng như tuyệt vọng rồi lại được cứu”, Tô Trạch Tuế càng trân quý từng phút giây tồn tại trong thế giới này. Dù vẫn còn sốt nhẹ, cậu vẫn kiên trì tiếp tục trị liệu, nghiêm túc sống từng ngày.
Cậu không còn mở livestream nữa, nhưng vào buổi tối khi cơn sốt đã giảm bớt, vẫn lên mạng báo bình an cho những người đang lo lắng cho mình.
“Ngày mai em phải đến trường làm thủ tục nhập học rồi.” Tô Trạch Tuế đặt một túi đá lên đầu, ngồi xếp bằng trên giường, cầm điện thoại xem lại lịch trình.
“Trường hợp đặc biệt thì có thể xin nghỉ, anh nhờ người giúp em đi làm thủ tục.” Cố Dật Lam cầm nhiệt kế mà cậu vừa đưa, cúi mắt nhìn con số hiển thị.
Cơn sốt lần này tuy không khiến cậu kiệt sức, nhưng lại dai dẳng hơn trước — dù uống thuốc, chườm đá hay nghỉ ngơi thế nào, sáng hôm sau đo lại, nhiệt độ vẫn y nguyên không hạ dù chỉ 0,1 độ.
Ngày mai, Cố Dật Lam lại có một buổi hội nghị học thuật quan trọng, không thể vắng mặt, cũng chẳng chắc có thể đứng chờ cậu ở cổng trường.
“Không sao đâu, chỉ hơi choáng chút thôi. Em làm được mà.”
Thấy hắn cau cậu trầm ngâm, Tô Trạch Tuế ngược lại còn mỉm cười trấn an: “Anh đừng lo quá. Biết đâu vài ngày nữa, cơ thể em lại tự hạ sốt như lần trước ấy.”