Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nụ cười lạc quan của thiếu niên, trong lòng Cố Dật Lam lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tựa như trong bóng tối, có một con thú dữ vô hình đang lặng lẽ tiến lại gần họ. Họ không thể nhìn thấy hình dạng của nó, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” của cành khô và lá rụng bị giẫm nát dưới chân.
Sự bình yên hiện giờ chỉ là lớp vỏ mỏng manh mà họ cố gắng dựng lên để trấn an lẫn nhau, che đi nỗi bất an đang lớn dần trong lòng.
Mọi lời an ủi đều trở nên yếu ớt. Cuối cùng, Cố Dật Lam chỉ có thể nói: “Tài xế sẽ luôn đợi em trước cổng. Trưa tan học anh sẽ đến đón. Nếu thấy khó chịu, gọi cho anh ngay nhé.”
Tô Trạch Tuế gật đầu, đáp nhỏ: “Em không thấy khó chịu đâu. Em đang nghĩ, làm thủ tục nhập học chỉ mất vài tiếng thôi, vậy thì chiều mai em muốn mở livestream lại! Em muốn nói chuyện với mọi người, họ ngày nào cũng hỏi về chúng ta đấy.”
Giọng cậu tràn đầy háo hức, rõ ràng là đã nhận được rất nhiều năng lượng tích cực từ những bình luận ủng hộ trên mạng.
Cố Dật Lam khẽ nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Cũng có chuyện của anh à? Vậy anh có cần lên hình không?”
Tô Trạch Tuế nhìn hắn, rồi bật cười “phụt” một tiếng: “Anh bị họ đào được cả đống hình rồi, ai cũng biết anh trông thế nào rồi đó.”
Cậu ít khi lên mạng, lại hơi ngây ngô trong chuyện cảm xúc và logic, nên không hề biết “đào info” hay “tìm người thật” là hành động xâm phạm riêng tư. Trong mắt cậu, chỉ thấy toàn những bình luận khen ngợi, chẳng nhận ra rằng chuyện đó có thể không hề tốt.
Còn Cố Dật Lam thì đã quá quen với việc bị người khác bàn tán. Hắn chẳng mấy để tâm, thậm chí còn có tâm trạng trêu lại: “Vậy à? Thế chắc họ chưa thấy ảnh anh hôn em đâu. Lần tới để anh cho họ ‘mở mang tầm mắt’.”
Tô Trạch Tuế hai má nóng bừng, vội đưa tay xoa xoa mặt, giọng nhỏ xíu: “Làm em càng sốt hơn rồi đó…”
Khóe môi Cố Dật Lam khẽ cong lên, hắn đổi chủ đề: “Nếu ngày mai em dành thời gian cho mấy người bạn trên mạng, thì ngày kia anh dẫn em đi xem nhà. Anh đã chọn sẵn vị trí và kiểu nhà rồi, em chỉ cần chọn phong cách trang trí mình thích thôi. Một thời gian nữa chúng ta sẽ chuyển đến đó ở.”
“Wow!” Tô Trạch Tuế vui vẻ vỗ tay, đôi mắt sáng rực lên như trẻ nhỏ được tặng quà.
Dù căn biệt thự này lưu giữ phần lớn những ký ức giữa cậu và Cố tiên sinh, nhưng xét cho cùng, nó vẫn nằm dưới cái bóng của cha mẹ hắn.
Chỉ khi dọn ra ngoài, Cố Dật Lam mới thật sự thoát khỏi gông xiềng của quá khứ, để cùng cậu bắt đầu một quãng đời hoàn toàn mới.
Mọi thứ đều đang dần trở nên tươi sáng, giống như một cuộc sống đẹp đẽ đang chờ họ phía trước.
Tô Trạch Tuế càng thêm quyết tâm. Sau bữa tối, dù đầu óc vẫn nặng nề vì cơn sốt chưa dứt, cậu vẫn mở điện thoại, tranh thủ từng phút xem lại quy trình đăng ký nhập học ngày mai.
Trong tài khoản WeChat cũ, ngoài nhóm bạn thân, cậu còn ở trong nhóm lớp — nhóm không có thầy cô, nơi mọi người thoải mái trò chuyện.
Vì ngày mai là ngày báo danh, nhóm vốn im ắng suốt cả kỳ nghỉ hè bỗng sôi nổi trở lại. Ai nấy vừa đùa giỡn vừa bàn tán, có người khoe khoang, có người tám chuyện lớp bên cạnh, lại có người hỏi han về các thủ tục cần chuẩn bị.
Tô Trạch Tuế đã quên mất quy trình cụ thể, định lặng lẽ “nghe ké” để ghi lại những điều cần nhớ.
Cậu không ngờ rằng, lớp trưởng lại bất ngờ @ gọi tên mình.
【Lớp trưởng: Gần đây @Tô Trạch Tuế bị ốm hả? Ngày mai báo danh có đi được không? Sức khỏe là quan trọng nhất nhé, đừng cố quá. Nếu không tiện, để phụ huynh đi thay cũng được.】
Tô Trạch Tuế hơi sững người, vừa ngạc nhiên vừa xúc động. Cậu nhấn giữ dòng tin ấy, rồi cẩn thận gõ đi xóa lại nhiều lần, suy nghĩ thật lâu mới chọn được cách trả lời thật lễ phép.
【Tô Trạch Tuế: Không sao đâu, dạo này em khỏe hơn rồi, vẫn có thể đi được ạ. Cảm ơn lớp trưởng đã quan tâm [tim][tim]】
Sau khi gửi đi, cậu thấy tim mình đập loạn lên, đầu óc choáng váng như bị hơi sốt bao trùm. Cậu dán mắt vào màn hình, định chờ cho cuộc trò chuyện trôi qua rồi sẽ nghỉ ngơi.
Nhưng chỉ vài giây sau, tin nhắn của cậu đã bị một dòng khác chen lên trên.
【Chu Khải Triệu: Mọi người nghe tin chưa? Cậu học sinh đứng đầu khối lớp bên, hè này làm bạn gái có bầu rồi, ba mẹ bên kia đang tìm đến tận nhà bắt cậu ta chịu trách nhiệm đấy!】
Câu chuyện giật gân ấy vừa xuất hiện, cả nhóm lập tức nổ tung với hàng loạt bình luận kiểu “Ủa thật hả trời?”: “Kinh khủng ghê!”: “Tôi biết ngay là cậu ta không phải học sinh ngoan mà!”. Tin nhắn của Tô Trạch Tuế bị đẩy tít lên trên, chẳng còn ai để ý.
Cái tên “Chu Khải Triệu” vẫn khiến cậu thấy khó chịu một cách khó hiểu, nhưng Tô Trạch Tuế không thoát khỏi khung chat.
Mãi đến khi thấy lớp trưởng cũng góp vui bên dưới.
【Lớp trưởng: Hahahahaha, buồn cười quá! Hôm qua cán sự lớp bên đó còn kể chuyện này cho tôi, dặn là đừng nói ra ngoài đấy.】
Cậu mới hiểu rằng tin nhắn của mình sẽ chẳng bao giờ có ai trả lời nữa.
Cũng phải thôi. Cậu chỉ gửi một câu trả lời xã giao, là lời cảm ơn đơn giản, chẳng có gì đáng để người ta tiếp tục phản hồi. Cậu tự nhủ như vậy, cố an ủi bản thân.
Nhưng trong những ngày ốm yếu, tâm trạng cậu lại nhạy cảm hơn bình thường. Khi kéo lại nhìn dòng tin nhắn lẻ loi của mình — đứng trơ trọi giữa một biển trò chuyện sôi nổi — Tô Trạch Tuế không khỏi nhớ lại quãng thời gian từng bị cô lập.
Khi ấy, dù cậu nói gì, ánh mắt mọi người trong lớp vẫn luôn lộ rõ sự khinh miệt. Không ai đáp lại một cách tử tế. Cho dù cậu cố gắng làm thân, thậm chí tặng cả thanh sô-cô-la mà mình quý nhất thì thái độ của họ cũng chẳng hề thay đổi.
Giống như đang chạy theo một chiếc xe buýt mà biết chắc sẽ không bao giờ bắt kịp.
“Haizz, nhìn điện thoại mười phút rồi, còn chăm hơn nhìn anh. Đang buồn à?”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp ấy, Tô Trạch Tuế ngẩng đầu lên. Cố Dật Lam đang nhìn cậu, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút ý cười — ánh nhìn ấy chỉ dành riêng cho cậu, chuyên chú và dịu dàng đến mức khiến tim người ta mềm nhũn.
Giống như… chỉ cần cậu khẽ nhúc nhích thôi, là trái tim hắn cũng sẽ rung lên theo.
Tô Trạch Tuế vội tắt điện thoại, cố kiềm chế ý muốn nhào vào lòng hắn, rồi nhìn hắn đầy lúng túng: “Vậy… vậy thì nhìn anh.”
Cố Dật Lam nằm xuống bên cạnh, khẽ nói: “Anh mệt rồi. Em nằm xuống đi, chúng ta thi xem ai ngủ trước.”
Tưởng thật, Tô Trạch Tuế ngoan ngoãn nằm xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hơi thở ấm nóng của người kia vây lấy cậu, chỉ vài phút sau, cậu đã mệt đến mức thiếp đi.
Giấc ngủ ấy kéo dài đến tận sáng hôm sau.
Cố Dật Lam đo nhiệt độ cho cậu.
Nhiệt kế hiển thị thân nhiệt của thiếu niên cao hơn mấy hôm trước 0,1 độ — so với trạng thái ổn định trước đó thì khá bất thường. Trong tình huống này, ở nhà theo dõi sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng Tô Trạch Tuế vẫn khăng khăng đòi đến trường.
Cố Dật Lam không thể thuyết phục nổi cậu, đành phải lái xe đưa đi, đồng thời dặn tài xế khác lái chiếc xe thứ hai đợi ở cổng trường, đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra.
Trước cổng trường Nhất Trung thành phố A, thiếu niên không đeo khẩu trang, mũ hay kính râm, nhưng lớp mồ hôi lạnh trên trán lại tố cáo tình trạng sốt nhẹ của cậu — cùng với nỗi sợ hãi đang cuộn trào trong lòng.
“Muốn ôm một cái không?” Cố Dật Lam mở rộng vòng tay, thấy cậu không nhúc nhích thì bổ sung: “Anh sợ, muốn ôm em một chút.”
Tim Tô Trạch Tuế đập dồn dập như trống, nặng nề đến mức gần như nghẹn thở. Mà vòng tay của người đàn ông kia — vào lúc này — chính là liều thuốc tốt nhất, giúp cậu lấy lại cảm giác an toàn và dũng khí.
Thế nhưng cậu vẫn cố giữ vững giới hạn, khẽ trấn an: “Anh đừng sợ, không được ôm đâu.”
Cố Dật Lam bất lực buông tay, nói: “Có chuyện gì thì gọi cho anh. Đăng ký kết thúc lúc mười một giờ trưa, anh sẽ đến đón.”
Tô Trạch Tuế đáp: “Không sao đâu, miếng ngọc anh tặng sẽ phù hộ cho em. Tạm biệt anh nhé.”
“Ừ.” Cố Dật Lam, giống như bao phụ huynh tiễn con đi học khác, giơ tay vẫy chào cậu thiếu niên đang quay lưng bước đi, ánh mắt dõi theo cho đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn: “Anh và mấy người bạn mạng đợi em về ăn trưa.”
Vì lo cho tâm lý của thiếu niên, Cố Dật Lam đã sớm liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Tô Trạch Tuế, trình bày rõ tình hình và nhờ cô giúp đỡ, quan tâm cậu nhiều hơn trong buổi học hôm nay.
Hắn thậm chí còn nhắn tin cho cả hiệu trưởng — người mà trước nay chỉ mới kết bạn chứ chưa từng trò chuyện — nhờ ông sắp xếp một chuyên viên tâm lý để hỗ trợ, âm thầm đảm bảo an toàn cho Tô Trạch Tuế, và tốt nhất là đừng để cậu phát hiện ra.
Vốn dĩ, Cố Dật Lam đã là cựu học sinh danh dự mà hiệu trưởng trường Nhất Trung luôn xem trọng. Thêm vào đó, dạo gần đây Tô Trạch Tuế cũng giúp trường thu hút không ít sự chú ý trên mạng, nên hiệu trưởng lập tức đồng ý, cam kết sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Với những chuẩn bị ấy, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.
…
Đối mặt với thầy cô và bạn bè mới, Tô Trạch Tuế thực sự rất căng thẳng.
Suốt dọc đường, cậu cứ mân mê các ngón tay, không dám ngẩng đầu. Cảm giác như thân nhiệt mình lại tăng thêm — đầu mỗi lúc một nặng, tim đập cũng loạn nhịp, một nỗi bất an mơ hồ len lỏi trong lòng.
May mắn thay, vừa lần theo sơ đồ lớp học đã lưu sẵn để lên tầng của lớp mình, cậu liền trông thấy mấy người bạn quen — Phùng Thành Văn và mấy cậu bạn cùng nhóm.
Bọn họ vốn không thích hóng chuyện, hiếm khi nói gì trong nhóm lớp, nên hôm qua cũng không thấy tin nhắn của cậu — nếu có thấy, chắc cũng sẽ lên tiếng đỡ lời một chút.
Tối qua, mấy người đó lại mải chơi game, tranh thủ trước khi bị tịch thu máy mà thức trắng cả đêm, ai nấy đều mang theo cặp mắt thâm quầng.
“Ê, bro, cậu đỡ chưa?” Phùng Thành Văn vừa tiến lại gần đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường của cậu thiếu niên, liền quan tâm hỏi: “Lát nữa tôi phụ cậu khuân sách nha. Dù sao thì… cậu cũng chẳng cần dùng mấy quyển đó nữa đâu.”
Hành lang chật kín học sinh qua lại, tay Tô Trạch Tuế khẽ rịn mồ hôi, nhưng vẫn lễ phép đáp nhỏ: “Đỡ rồi… cảm ơn nhé.”
“Anh em với nhau cả, khách sáo gì.”
Phùng Thành Văn ngáp một cái, đôi mắt lờ đờ còn vương nước, chợt để ý thấy Tô Trạch Tuế bất ngờ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đờ đẫn mà căng chặt, dán chặt vào một điểm phía xa như thể vừa trông thấy điều gì không thể tin nổi.
Cậu cũng tò mò nhìn theo.
Nhớ đến lời Cố Dật Lam từng nói rằng Tô Trạch Tuế bị mất trí nhớ, Viên Minh Thành đứng cạnh liền tốt bụng nhắc nhỏ: “Đó là Chu Khải Triệu.”
“Ê, ê, cậu run cái gì dữ vậy.” Phùng Thành Văn hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Tôi có kể với cậu rồi đấy — cái thằng lần trước rủ tụi mình đi chơi mà tôi từ chối ấy. Chính là thằng đó, cái thằng ngốc đó. Trước cậu còn ngồi cùng bàn với nó, cậu chẳng ưa gì nó cả.”
Có lẽ nhận ra ánh nhìn của họ, Chu Khải Triệu dừng bước rồi xoay người, thong thả tiến lại gần.
Phùng Thành Văn tuy chẳng hứng thú gì với việc tiếp chuyện, nhưng thấy Tô Trạch Tuế cuối cùng cũng ngừng run, bèn khẽ thở phào: “Thôi đừng căng, nếu nó lại rủ đi chơi, tôi từ chối giùm cậu luôn.”
Thiếu niên bên cạnh im lặng, không đáp.
Chu Khải Triệu đi đến, dừng lại cách họ chừng nửa mét. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tô Trạch Tuế đã đột ngột hành động.
Cậu thiếu niên rút phắt bình cứu hỏa từ chiếc hộp trong suốt ngay cạnh đó, hai tay giơ cao rồi bổ thẳng xuống đầu đối phương!
“Cái quái gì vậy?” xung quanh lập tức náo loạn, tiếng “ôi trời ơi”: “điên rồi à” vang lên khắp hành lang.
Tô Trạch Tuế vốn đang ốm, người còn mềm nhũn, vậy mà ra tay lại cực kỳ mạnh. Ngay cú đầu tiên, đầu Chu Khải Triệu đã bị đánh toác, máu trào ra đỏ rực một mảng, nhỏ tong tong xuống nền gạch trắng toát của trường.
Nhưng Chu Khải Triệu cũng không phải hạng hiền lành dễ chịu. Hắn phản ứng nhanh, ra đòn dứt khoát, định tóm lấy cổ cậu thiếu niên. Song máu đã tràn xuống che khuất tầm mắt, hắn vung tay loạng choạng, các ngón tay chỉ chạm được vào sợi dây đeo trước ngực cậu.
Hắn nghiến răng, chẳng màng gì nữa mà giật thật mạnh — miếng ngọc bích màu lục dịu trên sợi dây lập tức văng ra, đập vào tường vỡ tung thành từng mảnh vụn lấp lánh.