Thường ngày phải đến giờ Dậu (17h-19h) Dương Diệp mới tan làm, nhưng hôm nay, mới giờ Thân sáu khắc (khoảng 16h30), quản sự Hoàng đã đến bảo hắn được về sớm.
Dương Diệp hỏi: "Cuối thu, đổi giờ làm việc sao?"
Quản sự Hoàng lắc đầu: "Sang đông mới đổi giờ. Hôm nay khách ít, ngươi ngồi đây cũng chẳng có việc. Biết ngươi phải về thôn, cứ về trước đi."
Dương Diệp cũng để ý, mấy ngày nay tửu lâu Phượng Hương Lâu vắng vẻ hơn trước. Tiểu nhị bảo đầu phố mới mở một tửu lâu. Quán mới khai trương, dễ kéo khách, nhưng chẳng đáng lo. Có điều, tửu lâu mới lại cùng phố với Phượng Hương Lâu, vị trí thuận lợi, chắc chắn việc buôn bán sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn thấy Bàng Triển Trung tất bật sau quầy, mặt mày nặng nề, chắc đang lo chuyện tửu lâu mới. Quản sự Hoàng cũng chẳng vui vẻ gì. Dương Diệp rót chén trà cho quản sự Hoàng: "Phượng Hương Lâu mở bao năm, tiếng tăm vang xa, quy mô lớn thế này, lo gì một tửu lâu nhỏ."
Quản sự Hoàng thở dài: "Nếu đơn giản thế thì tốt. Tửu lâu kia là chi nhánh của một hiệu lâu đời ở kinh thành. Tửu lâu ta dù lớn, sao sánh được với danh tiếng kinh đô."
Dương Diệp hiểu ý. Hàng từ kinh thành luôn mới mẻ, lại là chi nhánh hiệu lâu đời, người huyện muốn nịnh bợ, mong leo lên mối quan hệ kinh đô. Dân thường cũng tò mò muốn thử món ăn "dưới chân thiên tử". Vậy nên, Phượng Hương Lâu đúng là gặp khó.
Nhưng chuyện này chẳng liên quan đến hắn. Dù tửu lâu buôn bán kém, vẫn cần người tính sổ. Cả tửu lâu chỉ có hai người, chẳng lo bị đuổi. Chuyện lớn để cấp trên lo, hắn chẳng cần bận tâm.
Tâm tình vẫn thoải mái, hắn nói: "Vậy ta về thôn trước."
"Đi đi," quản sự Hoàng đáp.
Tan làm sớm nửa tiếng, Dương Diệp chưa thể về ngay. Xe bò của Chu sư phó có giờ cố định, có khi trễ chút, nhưng chẳng bao giờ sớm.
Còn thời gian, hắn đi mua ít đồ dùng trong nhà.
Nhà thiếu lương thực, chưa cạn hẳn, nhưng chẳng dư dả. Hắn ghé tiệm gạo trước.
Ông chủ tiệm niềm nở: "Từng thấy tiên sinh ở Phượng Hương Lâu rồi."
Dương Diệp chẳng nhớ gì.
Tiệm có ba loại gạo: gạo lứt, gạo trắng, và gạo pha. Gạo lứt là ngô vụn, cao lương, gạo vỡ trộn lẫn, đầy trấu, ăn khô khốc, chẳng ngon. Ngoài no bụng, chẳng có gì hay. Dân thôn đa số ăn loại này, ba văn một cân, mua nhiều còn được bớt.
Ông chủ tinh mắt, biết Dương Diệp là người tính sổ của Phượng Hương Lâu, chẳng chào gạo lứt, chỉ vào gạo trắng: "Gạo này xay kỹ, nấu thơm ngọt. Nhà ta cũng ăn loại này. Không ngon, cứ mang trả."
Dương Diệp xem, gạo trắng sạch, hạt đều, dù lẫn ít vỏ, nhưng tốt hơn gạo lứt nhiều. Thời này, khó mong gạo trắng tinh.
"Giá bao nhiêu một cân?" hắn hỏi.
"Sáu văn. Tiệm ta bán đúng giá, không như chỗ khác bảy tám văn," ông chủ đáp.
Dương Diệp rành giá cả từ sổ sách Phượng Hương Lâu. Tửu lâu nhập gạo trắng số lượng lớn, năm văn rưỡi một cân. Sáu văn ở đây không đắt. Ông chủ khôn ngoan, biết hắn rõ giá, không dám hét cao, thà làm bạn còn hơn mất khách.
"Lấy mười cân," hắn nói.
Ngoài gạo trắng, hắn mua mười cân gạo pha, bốn văn một cân, để đổi vị. Ăn mãi gạo trắng cũng ngán. Hắn còn lấy ít bột mì, để làm mì sợi khi đổi món.
Cả chuyến tiêu gần hai trăm văn. Ông chủ sợ hắn khó mang, cho mượn sọt.
Cõng sọt, hắn ghé tiệm gia vị, mua vò tương hột và nước tương, tốn bốn mươi văn. Tiểu nhị mời chào gừng, tỏi, hoa tiêu, nhưng hắn lắc đầu. Nhà Ngô Vĩnh Lan trồng sẵn, vừa cho hắn ít hôm trước.
Qua chợ thịt, hắn mua năm cân mỡ heo bụng để nấu dầu, mười lăm văn một cân. Dù đắt, lâu không ăn mỡ, cơ thể khó chịu.
Ra khỏi chợ, hắn gặp Hình Hòe-chồng Hứa Thu Hà, bày sạp thịt thú rừng, người mua vây quanh cũng đông. Hắn bước tới chào, Hình Hòe gật đầu, nhanh nhẹn gói thịt dê cho khách.
Sạp gần hết, chỉ còn con thỏ hoang. Có người hỏi giá, nhưng chê đắt, lúc bảo thỏ không tươi, lúc chê gầy, muốn ép giá. Hình Hòe chẳng thèm dây dưa, nói thẳng: "Hôm nay hết hàng."
Hắn xách con thỏ, quăng vào sọt Dương Diệp: "Thu Hà hay nhắc A Hỉ. Thỏ này ngươi đem về cho cậu ấy."
Dương Diệp cảm nhận còn thỏ nặng, cũng đáng ba bốn chục văn, Dương Diệp áy náy không dám nhận. Nhưng nhìn bộ dạng cứng rắn của Hình Hòe, hắn biết có từ chối cũng vô ích, bèn đáp: "A Hỉ cũng rất nhớ thím, vậy tối mai mời vợ chồng thúc sang nhà ăn cơm chung nhé."
Hình Hòe liếc hắn, hơi bất ngờ: "Được."
Hai người chẳng nói thêm, nhưng cùng về, nên đi chung ra phố.
Trên đường, qua tiệm Nhất Phẩm Hương, mùi bánh mới thơm ngọt bay ra. Dương Diệp thấy vài cô gái, ca nhi vào tiệm, lòng khẽ động. A Hỉ nhỏ, không ăn được cay, chắc thích đồ ngọt.
Hình Hòe thấy hắn rẽ vào, nhíu mày: "Ngươi mua mấy thứ này làm gì?"
"A Hỉ chắc sẽ thích," Dương Diệp đáp.
Hắn vào tiệm, Hình Hòe đứng ngoài, ho khan, rồi bước theo. Mùi ngọt trong tiệm nồng, đàn ông ngửi thấy ngấy, nhưng cô gái, ca nhi mê mẩn. Hình Hòe chưa từng vào, chẳng biết mua gì, thấy Dương Diệp chọn, bảo tiểu nhị lấy y hệt.
Thanh toán, Dương Diệp cười: "Sao mua giống ta?"
Hình Hòe ngượng: "Ta không biết nàng thích vị gì."
Dương Diệp cười khẽ.
Hai người lên xe bò của Chu sư phó. Mùa táo, dân làng bán nhiều, Chu sư phó có đông khách hơn. Thường giờ này chỉ vài người, nay đầy cả xe.
Dương Diệp không muốn đi ké nên chủ động trả tiền trước khi lên. Hình Hòe ngồi đó, mặt nghiêm, dân làng chẳng dám nói xấu. Đường đi im ắng, đến khi hắn xuống thôn bên, mọi người mới ồn ào.
"Dương đồng sinh, mua nhiều đồ thế!"
"Nghe bảo ngài làm ở tửu lâu huyện thành, là tửu lâu nào vậy?"
Dương Diệp ngày nào cũng đi huyện, lại xách sọt đầy, tin đồn lan nhanh. Dân làng biết hắn làm người tính sổ sách, thái độ đổi hẳn, từ lơ là đến chào hỏi từ xa.
"Chỉ ít gạo thóc," hắn đáp.
"Ai da, còn mua bánh Nhất Phẩm Hương!" một bà mắt tinh reo lên.
Dân làng nhận ra giấy vàng dán hồng giấy đề chữ "Phẩm". Ai mua cũng biết, chưa mua thì thấy người khác cầm. Dương Diệp chẳng giấu được, cười không đáp. May thay xe bò đến cổng thôn, hắn vội vã xuống, cõng sọt rẽ đi.
"Dân đọc sách đúng là giỏi, chịu khó tìm việc, là được ngay. Nhìn thù lao Dương Diệp, chắc không tệ, sọt gạo thóc, còn dư tiền mua bánh Nhất Phẩm Hương. Bánh hoa quế rẻ nhất cũng ba văn một cái!" một bà nói.
" Đúng thế, có học vấn dĩ nhiên hơn bọn nông dân mù chữ chúng ta. Nhưng bánh chắc hắn mua về để lấy lòng con bé Mai gia đó" người khác xen vào.
"Lâu rồi không thấy Dương Diệp qua nhà Mai gia. Tưởng hắn đã quên, ai ngờ lại có chiêu lớn!"
"Giờ hắn có tiền đồ hơn trước, không biết Mai Tiểu Chi có xiêu lòng không."
"Khó nói lắm. Dù có tiền đồ, hắn đã cưới vợ. Mai Diệp Chi chịu làm thiếp sao? Dương Diệp đâu phải quan lớn."
" Nhưng nếu Tiểu Chi có ý, Dương Diệp chẳng phải sẽ bỏ ca nhi nói lắp để lấy lòng nó?"
A Hỉ đang làm đồng, nghe cổng thôn ồn ào, đoán xe bò Chu sư phó về. Cậu vội chạy ra đón Dương Diệp, nhưng không thấy hắn, chỉ nghe mấy phụ nhân bàn tán.
Cậu chợt khựng lại, không ra đường lớn, lặng lẽ quay về con đường đất nhỏ.