Kỳ viện thí lần này, phủ Vĩnh Đông chọn được bảy mươi tú tài, huyện Văn Dương chỉ có bảy người. Số lượng tuy ít so với các huyện khác, nhưng đáng nói là án đầu và hạng nhì đều thuộc huyện Văn Dương, bù lại cho sự thiếu hụt danh ngạch.
Dương Diệp và Ôn Hàn đứng đầu, vốn có thể vào phủ học ở phủ thành, nhưng đường xa, đi lại bất tiện. Sau khi bàn bạc, cả hai quyết định ở lại học đường huyện thành.
Huyện học do phủ nha tổ chức, là học đường công, khác với các trường tư trong huyện. Học sinh thường khó vào, tài nguyên và đãi ngộ vượt trội, tuy không bằng phủ học, nhưng vẫn hơn nhiều học đường thường.
“Dương huynh, may nhờ hôm qua huynh thưởng bạc giúp ta với quan phủ, không thì ta lại thành trò cười. Số tiền ấy, ta xin mượn, sau này nhất định hoàn lại” Ôn Hàn nói.
Dương Diệp cười: “Khách sáo gì chứ? Sau này khoa cử còn dài, ta với ngươi còn phải giúp đỡ nhau.”
Sau bữa trưa ở Phúc Hỉ Trai, Dương Diệp gói mười lượng bạc đưa Ôn Hàn: “Nếu đã mượn, mượn thêm chút. Lúc này chắc chắn cần chi tiêu nhiều.”
Đậu tú tài là hỉ sự lớn, nhưng chẳng thể chỉ mình vui. Nhiều người sẽ đến chúc mừng, cần đặt tiệc, mua đồ. Huyện học còn tổ chức trâm hoa yến để các tú tài mới gặp mặt, bái kiến phu tử. Lần đầu gặp, phải ăn mặc tươm tất. Dù không cần phú quý, cũng không thể mặc áo vá đến, Không chỉ khiến người khác coi thường, mà còn tỏ ra vẻ xem nhẹ buổi yến tiệc.
Ôn Hàn hiểu rõ đạo lý này. Dương Diệp chu đáo, giữ thể diện cho cậu, khiến lòng cậu ấm áp, mắt ánh lên sự cảm kích. Dương Diệp hơn cậu vài tuổi, Ôn Hàn là con một, không huynh đệ tỷ muội. Nhờ Dương Diệp giúp đỡ, cậu như có thêm huynh trưởng. Cậu thầm thề, nếu sau này thăng quan phát tài, sẽ không quên ơn Dương Diệp, sẵn sàng báo đáp bất cứ khi nào cần.
“Ta biết một tiệm vải ở huyện thành, lão bản quen ta. Ngươi đến may áo mới, báo tên ta, sẽ được ưu đãi,” Dương Diệp nói.
Ôn Hàn cảm tạ lần nữa. Vì thời gian không còn sớm, cậu vội vã về trở về báo tin vui cho mẫu thân, không ở lại lâu.
Hôm nay, vì Dương Diệp đậu tú tài, Ngô Vĩnh Lan ôm tiểu Tương đến huyện thành. Người gặp việc vui, tinh thần sảng khoái, cả nhà rạng rỡ. Chiều đến, Dương Thành giảm giá mọi bánh trong Phúc Hỉ Trai một văn, khách ùn ùn kéo đến tranh mua.
Bán bánh giảm giá chạy hàng, cả nhà sớm thu dọn, ra chợ mua thịt và rau. Xe bò của Chu sư phó chở cả nhà về thôn Táo Trang, đến nơi đã giờ Dậu (17h-19h). Qua một ngày lan truyền, cả thôn biết Dương Diệp đậu tú tài, lại là lẫm sinh. Thấy cả nhà về, nhiều thôn dân bỏ cuốc, chạy đến chúc mừng.
Dương Thành và Ngô Vĩnh Lan cười không ngớt, mời các thôn dân mai đến nhà dùng bữa. Dương Diệp điềm tĩnh hơn, không lộ vẻ mừng rỡ quá mức kìm chế.
Thôn dân thấy nhà họ mua nhiều đồ, tranh nhau giúp dọn vào Dương gia. A Hỉ định phụ giúp, nhưng chẳng cầm được gì, đành ôm tiểu Tương, vừa vui vừa bất đắc dĩ.
“Dương tú tài tiền đồ sáng lạn. Giờ đậu tú tài, sau này thành cử nhân, thôn ta sẽ có quan lão gia!” một người nói.
“Dương tú tài phẩm mạo tốt, đức hạnh cao, làm ăn không quên thôn ta” người khác thêm vào.
Họ nhắc chuyện Dương Diệp thu mua khoai sắn và táo, giúp thôn dân có thêm thu nhập ngoài đồng ruộng. Cả thôn thật lòng cảm tạ Dương gia. Cùng là làm ăn, Mai gia lại chẳng cho thôn dân chút lợi lộc nào, đến cắt cỏ nuôi heo cũng không thuê người trong thôn.
Mọi người đổi giọng, gọi “Dương tú tài” liên miệng. A Hỉ nghe, mắt cười cong cong, tiểu Tương cũng khanh khách cười.
“Ôm mệt không? Để ta ôm một lúc,” Dương Diệp thấy hai thúc cháu vui vẻ, muốn nhập hội.
Thôn dân cười: “Cứ để tiểu Tương dính phúc khí tú tài. Sau này bé gả được người đọc sách, hưởng phúc. Dương tú tài cũng dính chút duyên con trẻ, mai mốt sinh cả đàn con mũm mĩm.”
Nam nhân bị trêu, Dương Diệp chẳng ngại, nhưng A Hỉ đỏ mặt. Hắn một tay ôm tiểu Tương, tay kia nắm phu lang nhà mình đang thẹn thùng.
Trương Dứu vừa khỏi bệnh, đến chỗ Giả Xuân Hồi lấy thuốc. Vừa đến, thấy hai phu thê Giả gia đóng cửa định đi. Trương Dứu vội gọi: “Giả đại phu, khoan đã, ta đến lấy thuốc!”
“Trương Dứu, thuốc trước uống hết rồi?” Giả Xuân Hồi hỏi.
“Đại phu diệu thủ hồi xuân, nhờ mấy thang thuốc, ta khỏe nhiều,” Trương Dứu đáp.
Giả Xuân Hồi được tâng bốc, cười tươi. Vợ ông huých một cái: “Mau kê thuốc, ta còn đi chúc mừng Dương tú tài!”
Trương Dứu giật mình: “Dương tú tài?”
Vợ Giả Xuân Hồi ngạc nhiên: “Ngươi chưa biết sao? Dương tú tài đứng nhì viện thí, là lẫm sinh! Hôm nay thôn náo nhiệt, nhiều người đi chúc mừng.”
Trương Dứu như nghẹn thở, lùi hai bước. Lẫm sinh – giấc mơ hắn từng ấp ủ khi đọc sách, chép kinh, làm thơ. Hắn từng mơ đậu tú tài, làm lẫm sinh, nhận lương triều đình, được kính trọng, thí sinh nịnh nọt. Giờ giấc mơ ấy thành hiện thực, nhưng là của người khác.
Hắn tưởng mình đã vượt qua đả kích, giờ mới biết hắn chưa từng buông bỏ. Nếu ngày trước không bị ma quỷ ám ảnh, chăm chỉ đọc sách, dù thi trượt, với nỗ lực, hắn vẫn có cơ hội.
Vạn sự do mệnh, đại khái thế. Cả đời này, hắn chẳng bao giờ sánh được với Dương Diệp.
Giả Xuân Hồi mang thuốc ra, thấy Trương Dứu mặt trắng bệch, lườm vợ: “Ngươi lắm miệng quá!”
“Ta nói sự thật!” bà đáp. “Trương Dứu, cầm thuốc về đi. Nhìn ngươi chẳng khỏe, nhớ bảo phụ thân trả tiền thuốc. Nếu không nhờ Trương Đại Tài nhân phẩm tốt, ta chẳng cho nợ đâu.”
Trương Dứu không nói lời cảm ơn, cầm gói thuốc, lảo đảo về nhà.
“Ngươi nói với hắn làm gì? Trương gia sợ là giấu hắn,” Giả Xuân Hồi nói.
Bà vợ lẩm bẩm: “Ngốc à? Hắn tức mà bệnh, lại đến chỗ ta tiêu tiền. Tức là việc của hắn, ta đâu nói dối, cũng chẳng nói hắn không phải.”
Giả Xuân Hồi vuốt râu: “Cũng có lý.”
Hôm ấy, Dương gia bận đến đêm. Thôn dân chúc mừng nối tiếp, trời tối mới vãn. Mọi người thở phào.
A Hỉ quấn tạp dề, ngồi dưới hiên lột tỏi, thái hành. Mai thôn dân đến ăn trưa, phải chuẩn bị nguyên liệu, sợ không kịp.
Dương Diệp tiễn nhóm thôn dân cuối, vào nhà lấy áo, khoác lên vai A Hỉ. Hắn nắm tay cậu, sờ đầu ngón tay. A Hỉ trời sinh ấm áp, dù đứng ngoài gió lạnh, tay vẫn không lạnh.
Nhưng hắn vẫn lo. Tiểu ca nhi da thịt mịn màng, thân thể không như nam nhân, dễ nhiễm bệnh. Hắn không dám lơ là: “Vào bếp lột đi, lát đại ca sát gà vịt, đun nước ấm, cũng ấm hơn.”
A Hỉ kéo áo, Dương Diệp bưng rổ giúp cậu vào bếp.
Ở huyện thành mua hai con gà, ba con vịt, năm cân thịt heo. Mai gà hầm măng, vịt xào dưa chua, tính ra sáu bảy bàn, bày đủ. Tiệc không lớn, nhưng nhà có thịt khô, rau vườn, đã rất phong phú.
Máu gà, máu vịt để làm huyết. Ngô Vĩnh Lan ru tiểu Tương ngủ, rồi giúp làm sạch lòng gà, vịt. Nồi nước sôi, luộc da heo vài lần, cạo sạch lông.
Bốn người bận rộn hơn một canh giờ mới xong.
Dương Thành vỗ tay, chống nạnh nhìn bếp đầy thịt rau: “Muộn rồi, nhị đệ, A Hỉ về nghỉ đi. Mai đến sớm, để ta với đại tẩu ngươi thu dọn nốt.”
“Được” Dương Diệp đáp, liếc A Hỉ ngồi trong bếp. Cậu nướng lửa, mắt lim dim, rõ là buồn ngủ. Cũng chẳng trách, sáng sớm chạy xem bảng, bận cả ngày, giờ vẫn chưa nghỉ.
Đêm trăng sáng, không cần đèn cũng thấy đường. Quãng đường ngắn, họ không thắp đuốc.
Dương Diệp nắm tay A Hỉ: “Mệt không, phu lang?”
A Hỉ giọng mềm mại, kéo dài: “Không mệt.”
Dương Diệp dừng bước: “Lên, phu quân cõng ngươi về.”
A Hỉ mở to mắt, nhìn Dương Diệp dưới ánh trăng. Ánh trăng dịu dàng, người càng dịu dàng hơn. Cậu đương nhiên muốn được phu quân cõng – hiếm ai được thế – nhưng sao dám nhận, nhận chẳng phải thừa nhận mình lười biếng, buồn ngủ sao?
Thấy cậu chần chừ, Dương Diệp bế cậu lên, như ôm trẻ con, đặt lên tảng đá, xoay người cõng: “Hình như nặng hơn rồi.”
A Hỉ vòng tay qua ngực hắn, vùi đầu vào cổ: “A Diệp, không phải nặng, là cao hơn.”
“Đúng là cao hơn. Trước chưa tới vai ta, giờ ngang vai rồi,” Dương Diệp cười khẽ. “Nhưng không thể chỉ cao. Phải mũm mĩm chút. Ăn bao món, sao chẳng mập?”
“Ta ăn không mập thì biết làm sao” A Hỉ hừ nhẹ.
Hai người câu được câu không, ánh trăng lặng lẽ. Dương Diệp nói: “Sắp đến nhà rồi.”
Lâu không nghe trả lời, hắn nghiêng đầu. A Hỉ lông mi run run, đã ngủ say trên lưng hắn.