Khoa Cử Hằng Ngày - Đảo Lí Thiên Hạ

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường về, Dương Diệp đi ngang chợ hoa. Dù không định mua hoa, hắn vẫn muốn dạo một vòng, khuây khỏa tâm tình sau khi gặp Tống Nhất Dục. Ngẫm lại, gặp hắn cũng tốt, biết mặt, sau này dễ mang A Hỉ tránh đi.

“Tú tài, xem hoa chứ? Kim quế mới trồng, dễ mang, dễ sống!” Người bán rong nhiệt tình chào mời. Dương Diệp dừng chân, nhìn vài cây hoa quế. Mua về sợ chết khô, hắn không định mua, nhưng vẫn nán lại sạp, tìm hoa tươi cho A Hỉ. Tiếc là mùa này ít hoa, đa phần bán cây giống.

Định đi, hắn chợt thấy một cây chanh lẫn trong đám quýt, mọc hai quả chanh lớn. Hắn ngồi xổm, cầm lên xem. Người bán rong giật mình, chắc quên hái quả trên cây chanh lẫn lộn này. Cây giống quýt, nhưng quả chanh chua gắt. Sợ bị phát hiện, người bán cười gượng: “Tú tài muốn quýt? Tôi chọn cây tốt, quả to ngọt, cây này không tốt lắm đâu”

Dương Diệp giữ chặt: “Cây này được, bao nhiêu tiền?”

Người bán ngạc nhiên, rồi nói: “Năm văn tiền.”

Hắn thầm nghĩ Dương Diệp biết đây không phải quýt, vẫn muốn mua. Có tiền không kiếm thì uổng, hắn gói rễ cây bằng giấy, cung kính đưa. Dương Diệp nhận, chợt nghĩ chỉ cần hai quả chanh. Cây chanh hiếm, nhưng mang về chết thì phí. “Vậy đi, tôi cho thêm hai văn, anh giữ cây này trồng, mười ngày sau tôi lấy. Có cây chanh nào nữa, mang hết đến, tôi mua cả.”

Người bán lần đầu gặp kiểu làm ăn này, như đặt trước cây giống, vui vẻ nhận lời.

Cầm hai quả chanh, Dương Diệp ra chợ hoa, đến chợ gia cầm. Thời tiết nóng, chợ tanh hôi, hắn vội tìm sạp bán gà. Chủ sạp đang mổ gà, thấy khách, lau máu trên tạp dề: “Tú tài mua gì? Gà hôm nay hết rồi, nhà giàu mua ba mươi con chúc thọ.”

Dương Diệp nhìn đám gà, đủ màu, to con, nhưng chân to, không giống gà thả vườn, chắc nuôi lồng. Hắn muốn mua chân gà, gà vườn chân nhỏ, ít thịt, không hợp làm món hắn muốn. Chợ quá hôi, hắn không muốn đi sâu, hỏi thêm: “Tôi muốn chân gà, anh có không? Nếu không, biết ai bán không?”

Chủ sạp cười, mắt híp lại: “Khéo quá! Nhà giàu chúc thọ không dùng chân gà, ngại xấu. Tôi bán hết cho ngài.”

Nhìn đống gà, Dương Diệp sợ hơi nhiều, chưa kịp nói, chủ sạp tiếp lời: “Mua hết, tôi giảm giá.”

Thôi, mua vậy. Hai mươi văn tiền được hơn ba mươi chân gà, giá hời. Gà chưa mổ xong, hắn dặn mang đến Tới Mộng Cư.

Trên đường về, hắn mua thêm gia vị, định tối làm chân gà trộn chanh cho A Hỉ ăn ở hoa viên. Vừa đến khách đ**m, A Hỉ chạy ra: “Đi lâu thế, em tưởng chàng xảy ra chuyện!”

Cậu cầm hai quả chanh vàng óng từ tay Dương Diệp, ngửi thử, mùi thanh, biết không phải quýt. Hắn nói: “Quả chua, tối làm món ngon cho em. Trưa em ăn có vài miếng.”

A Hỉ mỉm cười. Cậu thích nhất là cùng Dương Diệp nấu ăn, nghe làm món mới, cậu vui lắm: “Về phòng thôi, trán chàng đầy mồ hôi kìa.”

Chiều tối, chủ sạp mang chân gà đến đúng hẹn. Dương Diệp mượn bếp khách đ**m, cắt móng, luộc chân gà với gừng và hành. Chín rồi, vớt ra ngâm nước lạnh cho giòn. Hắn và A Hỉ tỉ mỉ rút xương, công việc tốn thời gian, mất ba mươi phút mới xong.

Tiểu nhị rảnh, tò mò đến xem. Thấy Dương Diệp hào phóng, phu lang xinh đẹp, chắc nhà dư dả, vậy mà làm món chân gà, thứ nhà giàu khinh. Sau khi bếp bắt đầu nấu cơm chiều, Dương Diệp trộn chân gà với hành, rau thơm, ớt vòng, chanh thái lát, thêm đường, nước tương, dấm. Để ngon hơn, hắn ướp thêm một lúc, rồi làm nước chanh từ chanh còn lại.

*Chân gà trộn chua cay: đêm edit tự nhiên thấy thèm ngang (⁠´⁠;⁠ω⁠;⁠`⁠)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Đêm đến, hai người ăn cháo nhẹ ở đại sảnh, rồi hớn hở mang chân gà ra hoa viên. Chân gà trộn không thơm nồng như món nóng, chỉ gần mới ngửi được mùi thanh mát. Dương Diệp gắp cho A Hỉ: “Thử xem hợp khẩu vị không.”

A Hỉ cắn miếng chân gà hắn đút, chua cay k*ch th*ch, không xương, giòn sần sật, hương vị độc đáo. Trời oi bức, ăn món trộn mát mẻ thật sảng khoái. Cậu không ăn cay giỏi, nhưng chanh trung hòa, tạo vị chua cay tươi mới, ngon miệng. Dương Diệp thử, cũng thấy ngon. Lâu rồi không ăn món này, hôm nay gặp chanh mới làm. Dù ướp ít thời gian, gia vị đủ, món vẫn đậm đà.

Hai người ăn say sưa, món chua cay khai vị, càng ăn càng thèm, uống nước chanh giải cay, ngồi đình hóng gió thật khoan khoái. Khách đi ngang tò mò nhìn họ ăn uống vui vẻ. Hơn ba mươi chân gà không ít, hai người ăn no, Dương Diệp thấy thiếu rượu, gọi tiểu nhị mang một bình nhỏ.

Bình gốm hai lạng rượu, hắn rót một chén, ăn cùng chân gà, đúng là tuyệt hảo. Tiểu nhị ngửi mùi chua cay, nuốt nước miếng. Dương Diệp hào phóng cho thử mấy cái. Tiểu nhị kinh ngạc, ăn vào mắt sáng rực, khen: “Chân gà, vịt tôi ăn nhiều, ngán lắm. Món tú tài làm, mới biết trước giờ ăn uổng phí! Món nhà giàu khinh, hóa ra ngon thế này!”

“Khó trách tú tài tốn công làm. Đem vào tiệm, khách đông nườm nượp!”

Dương Diệp cười: “Cơm nhà thôi, không lên bàn sang được. Nhà giàu chắc chẳng thèm nhìn.”

“Họ không nhìn là tiếc nuối của họ!” Tiểu nhị ăn chưa đã, vui vẻ, làm việc cũng hăng hái hơn, hát khe khẽ về phòng nước.

Chia sẻ món ngon, Dương Diệp càng vui, uống thêm vài chén. Ánh trăng sáng, hắn thấy mặt A Hỉ hồng hồng, trêu: “Em không uống rượu mà mặt đã đỏ.”

A Hỉ sờ mặt, nóng vì ăn cay. Dương Diệp rót chén rượu: “Thử chút nhé?”

A Hỉ nhìn chén đầy, dù nhỏ, cậu chưa từng uống, lắc đầu: “Em… uống không nổi nhiều thế.”

Dương Diệp uống một ngụm, chén còn nửa: “Giờ thì được chứ?”

A Hỉ tò mò nhận lấy, cầm chén nhỏ, mặt khó xử, cuối cùng cắn răng uống cạn. Rượu trôi qua họng, cậu nhăn mặt. Dương Diệp bật cười: “Đồ ngốc, uống vội làm gì!”

Hắn chỉ muốn cậu nhấp môi, nếm chút. Rượu ngon, dễ say, hắn thấy mình như người lớn lừa trẻ con uống rượu. A Hỉ quá chọc người thương. Cậu uống nước chanh giải cay họng. Lát sau, không thấy dị thường, Dương Diệp nghĩ cậu tửu lượng khá. Bỗng A Hỉ lảo đảo, hắn vội đỡ, sờ thấy người cậu nóng bừng.

Ăn no, định đi dạo tiêu thực, nhưng thấy cậu thế này, đi không nổi. Gọi tiểu nhị dọn bát, hắn đỡ cậu: “Về phòng, ngủ thôi.”

A Hỉ đứng lên, đầu óc mơ màng, đường nhìn không rõ, dựa vào hắn, đi hai bước thì dừng, lẩm bẩm: “Không… không thấy đường, phu quân, cõng… cõng em.”

Dương Diệp cười sủng nịch, chọc mũi cậu: “Biết vậy không cho em uống.”

Ngày thứ năm sau thi hương, Dương Thành nhận tin, đến Kỳ Bình Thành. Ban đầu, Dương Diệp không định gọi ngay, nhưng biết chuyện A Hỉ, hắn muốn làm ăn lớn, kiếm nhiều tiền, củng cố gia thế. Đối thủ mạnh, không vững vàng, chỉ trốn được nhất thời, không thể trốn cả đời. Hắn không nỡ để A Hỉ bị nhốt trong nhà, không ra khỏi cửa.

Dương Thành đến, ở cùng Tới Mộng Cư. Hai anh em bàn mở chi nhánh Phúc Hỉ Trai. Dương Thành từng khảo sát, nhưng chưa quyết. Thi hương xong, họ xem xét cửa tiệm. Kỳ Bình Thành đắt gấp đôi Văn Dương Thành, lại không người quen, việc khó hơn.

Nhờ tích lũy nhân mạch, họ được giới thiệu vài lựa chọn, nhưng phải tự cân nhắc. Có ba tiệm: tiệm nhỏ phố chính, tiệm lớn ngõ nhỏ, tiệm rộng vị trí tốt nhưng gần chợ gia cầm, mùa hè hôi, ảnh hưởng khách. Dương Diệp loại tiệm này, nhớ mùi hôi khi mua chân gà.

Hai tiệm còn lại giá tương đương, ưu khuyết rõ ràng. Phố chính đông khách, nhưng tiệm nhỏ, chật chội, không đủ làm bánh và ở. Tiệm ngõ nhỏ rộng rãi, phù hợp hơn. Dương Diệp chọn tiệm lớn: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu. Điểm tâm nổi tiếng, không cần dựa vào phố đông.”

Dương Thành khảo sát các tiệm bánh ở Kỳ Bình Thành, mua nhiều món đặc trưng. Có món ngon, nhưng không sánh được Phúc Hỉ Trai. Hắn tin tưởng tiệm nhà. Sau nhiều lần thương lượng, họ mua tiệm lớn với hai trăm lượng, trả thẳng, không vay như trước. Nhà ngày càng khá giả, Dương Thành đưa ngân phiếu, cảm khái.

Chỉ mong chi nhánh Phúc Hỉ Trai ở Kỳ Bình Thành đắt khách, vậy mới sớm có bất động sản.

Bình Luận (0)
Comment