Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 103 - Đến Nhà Ông Cụ

Ngày hôm sau, Thế Minh nhận được lời mời đến biệt thự của ông cụ, biết Thế Minh đã bình an trở về, Thùy Linh cũng đợi sẵn cậu trước cổng, thấy Thế Minh đến là hăm hở đón cậu vào trong nhà.

Một khoảng thời gian không gặp ông cụ Kim Bằng và Thùy Linh, nhìn qua thấy hai người đã gầy đi khá nhiều. Thế Minh từng nghe Đặng Tâm Lỗi nhắc qua, vì chuyện của cậu mà ông cụ đã lo lắng rất nhiều, liên tục chạy qua chạy lại giữa hai phố S và phố J. Thế Minh rất lấy làm cảm kích, cũng càng kính trọng ông cụ hơn.

Sau khi vào nhà, Thế Minh tường thuật lại một lượt những việc đã xảy ra, đưa thẻ chứng nhận Phan Khánh Anh đưa cậu cho ông cụ xem, Thùy Linh thì ngoan ngoãn pha trà, cũng không chen lời, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Ông cụ nghe xong, nhìn cái thẻ một lúc, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cái Bộ Chính trị An ninh Trung ương này ông cũng chỉ từng nghe nói đến, là một cơ quan toàn quyền, nhưng là cơ quan chính trị ngầm. Họ trực tiếp nghe lệnh của Thủ tướng, phát hiện chuyện gì bất lợi với nhà nước, họ đều có thể trực tiếp đưa ra quyết định mà không cần phải thông qua bất cứ ai. Nếu cháu dựa được vào bọn họ thì đồng nghĩa với việc cháu đã dựa vào một ngọn núi lớn!”

“Vậy ý của ông là chuyện này không có gì bất lợi với cháu sao?!”

Thế Minh hiểu rõ đạo lí gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của ông cụ Kim Bằng đúc kết bao năm đương nhiên sẽ phong phú hơn cậu rất nhiều. Vả lại cậu cũng rất muốn lắng nghe ý kiến của ông cụ.

Ông cụ Kim Bằng cười nói: “Thế thì phải xem cháu làm như thế nào rồi! Nếu có thể móc nối với bên Trung ương qua Bộ Chính trị, tiền đồ của cháu sẽ tươi sáng và rộng lớn hơn nhiều. Nhưng ngược lại, nếu quan hệ đi vào bế tắc, cái mạng nhỏ của cháu sẽ khó mà giữ nổi!”

Thế Minh cũng đã nghĩ về vấn đề này, gật đầu nói: “Việc này cháu sẽ chú ý! Cháu chỉ sợ sau này phát triển lớn mạnh rồi trung ương sẽ không tha cho cháu. Dù sao cháu cũng xuất thân từ xã hội đen, họ tìm bừa một cái cớ cũng có thể tiêu diệt cháu rồi!”

Ông cụ Kim Bằng lắc đầu: “Sau này cháu phát triển lớn mạnh rồi, chỉ cần không uy hiếp đến địa vị của mấy quan viên đó, hơn nữa còn có thể thay tay bọn họ làm những chuyện mà họ không thể làm hoặc không muốn làm. Ông nghĩ, bọn họ không những không lật đổ cháu mà sẽ còn ủng hộ cháu nữa!”

Thế Minh nghĩ ngợi, cảm thấy ông cụ nói cũng đúng. Cậu xuất thân từ xã hội đen thì có làm sao chứ? Chỉ cần người của Trung ương vui vẻ thì cậu có thể lộng hành thế nào mà chẳng được!

Hai người nói chuyện một lúc lâu, Thế Minh nhắc đến chuyện muốn mở công ty, nhưng không biết nên mở về ngành nghề gì, làm những gì để có thể kiếm tiền.

Ông cụ Kim Bằng đưa ra ý kiến: “Một là làm bất động sản, hai là chứng khoán, cháu phải biết hai thứ này là tượng trưng cho tư bản.”

Thế Minh cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bất động sản còn dễ, nhưng theo cháu được biết doanh nghiệp tư nhân khó mà tham gia vào giới tài chính và chứng khoán, tuy hai ngành này quả thực thu về khoản lời rất lớn.”

Ông cụ Kim Bằng nghe vậy thì cười lớn: “Trên đời này làm gì có việc gì là dễ dàng kiếm được tiền, nếu dễ gì còn cần doanh nhân để làm gì? Đừng quên, chúng là cũng là doanh nhân, hơn nữa còn là “doanh nhân” rất đặc biệt.” Ông cụ Kim Bằng cố ý nhấn mạnh hai chữ đó.

Ông cụ Kim Bằng nói xong, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

Thế Minh không khỏi cảm thán câu nói “đi hỏi già về nhà hỏi trẻ” cửa các cụ, đúng là một câu nói chí lí, vấn đề mà cậu khổ sở vắt tay lên trán suy nghĩ trằn trọc bao lâu cuối cùng đã tìm được cách giải quyết chỉ bằng vài ba câu nói của ông cụ.

Ông cụ Kim Bằng cho rằng hai ngành này sau này có thể kiếm ăn rất tốt, bản thân ông thì hướng về ngành bất động sản hơn. “Tấc đất tấc vàng”, cứ đầu tư bất động sản là ăn chắc mặc bền. Vì đó là mối làm ăn có thể kiếm nhiều tiền, hơn nữa kinh tế ảo phải được nền kinh tế thực hỗ trợ, tiền ảo nếu không có thực sẽ sụp đổ nhanh chóng. Thế Minh cảm thấy có lí, làm về bất động sản quả thực không tệ, nhưng cậu thiếu nhân tài về phương diện này.

Ông cụ Kim Bằng cười nói: “Chuyện này thì đơn giản, nếu cháu tin thì ông sẽ tìm cho cháu một cố vấn, là chuyên gia về phương diện này!”

Thế Minh vội nói: “Ông đừng nói thế, cháu không tin ông thì còn tin ai nữa?”

Hai người đã quyết định xong chuyện. Người ông cụ Kim Bằng giới thiệu cho cậu một người tên là Văn Siêu, còn trẻ tuổi nhưng lại rất thông minh, đặc biệt là với phương diện đất đai, anh ta có một cái nhìn độc đáo. Chỉ là bây giờ anh ta đang ở thành phố T, muốn qua đây thì phải đợi thêm vài ngày nữa. Ông cụ Kim Bằng bảo Thế Minh nhân khoảng thời gian này hãy thành lập công ty, tìm nhân viên, đồng thời còn dạy cậu một vài mánh khóe để cậu có thể kiếm ăn được nhiều hơn.

Đến buổi trưa, ba người cùng nhau ăn cơm. Vì việc thành lập công ty gấp gáp, Thế Minh vội vàng ăn vài miếng rồi đứng dậy cáo từ.

Cậu biết rõ muốn thành lập công ty thì không hề đơn giản. "Thiên thời, đất lợi, nhân hoà", đầu tiên đây là thời gian tốt nhất hành động, thứ hai là tìm một vị trí công ti đắc địa, thứ ba là tìm nhân tài. Mở công ty rắc rối hàng trăm khoản giấy tờ thủ tục phức tạp, đợi bên trên chính phủ phê duyệt thì càng rắc rối hơn, nếu không đút cho họ chút “lợi”, họ khéo khi sẽ ngâm giấy tờ của cậu đến cả năm trời.

Bình Luận (0)
Comment