Mấy ngày nay Thế Minh bận rộn từ sáng đến tối, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi. Đầu tiên, cậu mua một tòa văn phòng trên đại lộ trung tâm ở khu sầm uất của thành phố H để làm nơi làm việc của công ty. Sau đó tuyển người thông qua nhiều kênh quảng cáo để thu hút nhân tài, nào là qua báo chí, qua công ty môi giới tuyển việc làm,... đâu đâu cũng xuất hiện công ty Đông Hưng tuyển nhân viên.
Đến ngày phỏng vấn, Thế Minh không hài lòng với hầu hết các ứng viên, đa số những người đến đây đều là sinh viên mới ra trường, không có kinh nghiệm. Sau đó, Long lo lắng, dẫn người trong bang Thế Minh trực tiếp đến các công ty khác để tuyển người, hoặc là họ bị tiền bạc cám dỗ hoặc là bị uy hiếp bằng vũ lực. Chỉ vỏn vẹn trong vòng hai ngày, Long đã “mời” một nhóm người đến. Thế Minh khá hài lòng với những người này, ít nhất bọn họ đều trông rất biết việc và thuần thục, khá rắn rỏi. Nói cho trắng ra, bất động sản là việc đầu cơ trục lợi, những người mới ra xã hội không thể nào có kinh nghiệm về phương diện này được.
Trong lúc tuyển người, Thế Minh đã bắt tay vào việc đăng kí công ty. Vốn một vài cơ quan chính phủ không chịu dễ dàng cho qua, muốn kiếm chút lợi lộc từ phía cậu. Nhưng Thế Minh nào có mặc bọn họ điều khiển, cậu biết rõ cách đối phó với từng loại người.
Hôm ấy, trong lúc làm việc với một bên cơ quan, Thế Minh đạp đổ bàn của người phụ trách trong văn phòng, đưa ra giấy thẻ chứng nhận của Bộ Chính trị, Đặng Tâm Lỗi đi cùng cậu, lấy ra một con dao găm và kề vào cổ người đó. Người kia thấy đã đã dây vào “xã hội đen hợp pháp” thì anh ta còn không dám ho he câu nào khó nghe.
Thế Minh liền trở nên nổi tiếng với cú đá bàn này, các bộ phận khác cũng cun cút thông qua, không dám cản trở, các thủ tục được hoàn thành rất nhanh.
Đến cả những người mà Long mời đến cũng rất bái phục người sếp mới này, cho dù là doanh nghiệp đầu tư nước ngoài đến Việt Nam cũng không thể thuận lợi như vậy!
Mấy ngày sau, Văn Siêu mà ông cụ giới thiệu cũng đã tới. Thế Minh đã gặp Văn Siêu tại biệt thự của ông cụ Kim Bằng.
Thế Minh ngầm đoán người này không làm về bất động sản, mà giống một tay đánh thuê hơn. Anh ta cao gần hai mét, vai to eo thô, hai bàn tay to gần bằng hai cái quạt, ai có thể ngờ một người đàn ông cao to vạm vỡ như này lại là một người tri thức chứ!
Thế Minh và Văn Siêu nói chuyện cũng khá hợp, cảm giác như người này rất thực tế.
Vài ngày sau, công ty Đông Hưng của Thế Minh chính thức khai trương. Một số nhân vật nổi tiếng ở thành phố J đều được Thế Minh mời tới, đến cả Bí thư tỉnh cũng đến tặng hoa chúc mừng, Thế Minh rất nở mặt nở mày. Có thể nói là vừa mới khai trương nhưng danh tiếng của Đông Hưng đã bay xa rồi.
Nhờ móc nối với Bí thư tỉnh mà Thế Minh đã nhận được vài đơn hàng, số tiền đầu tư đã đạt gần tới mốc sáu trăm triệu. Phần lớn tiền là khoản vay từ ngân hàng. Việc này không ai dạy Thế Minh, là cậu tự nghiên cứu mà ra, cho dù cậu có tiền nhưng vẫn phải vay từ ngân hàng. Các cụ nói rất đúng, con nợ là thượng đế, nhiều khi công an và tòa án cũng biết tỏng mánh khóe nhưng lại chẳng thể làm gì!
Một tháng sau khi thành lập công ty, chính quyền thành phố J thành phố dự định xây dựng một trung tâm mua sắm lớn ở quận P, địa chỉ được chọn là một khu nhà cũ.
Những người đấu thầu thấy mảnh đất này có vẻ kiếm ăn nên ồ ạt tranh thầu. Rồi bọn họ ngầm lấy lòng vị lãnh đạo ở tỉnh này. Mấy lão lãnh đạo không ham tiền thì sắc, chỉ cần là ông ta thích thì sẽ có.
Chỉ là, việc đau đầu nhất là xử lí những người dân ở đó. Một số người bản xứ đã sinh sống cắm rễ ở đây khá lâu, hiện tại bảo họ chuyển đến chỗ khác thì có một số người không muốn, đa số là những người già. Điều kiện chính phủ đưa ra khá hấp dẫn nhưng không thể lay động được họ. Có những ông cụ bà cụ còn ngồi hẳn ra ngoài đường, có người còn lăn ra ăn vạ:
"Mấy người muốn dỡ thì dỡ, tôi vẫn nhất quyết không chịu đi, có gan thì cứ để máy ủi đè qua người chúng tôi đi."
Việc này khiến Trần Trung Văn ở trên tỉnh sốt ruột đến mức quay mòng mòng, không có cách gì đối phó với mấy người này. Bắt không được mà đánh cũng không xong. Cuối cùng đành phải tuyên bố rằng, ai có thể giải quyết được “mấy kẻ khó nhằn” này thì sẽ được bao thầu.
Thế Minh biết vậy thì thầm mừng, lập tức sai người đi ngấm ngầm ủng hộ những người dân ở đó, bất cứ khi nào các bọn bất động sản đến hăm he đánh thính, đều bị cấp dưới của Thế Minh - những kẻ bí mật ẩn náu và cải trang thành người bình thường đánh đuổi đi.
Trần Trung Văn rất thông minh, biết có người đang giở trò, khả năng cao nhất chính là Thế Minh, vì cậu ta mới thành lập công ty. Gã bèn chủ động nhờ cậu giải quyết, Thế Minh thuận nước đẩy thuyền nhận việc về phía mình.
Ngày hôm sau, Thế Minh và Long dẫn theo hơn năm mươi người đi. Lúc đến gần đó, đường trở nên khó đi hơn.
Long ngồi trong xe bị rung lắc đến mức xây xẩm mặt mày, rồi quay sang nói với Thế Minh: “Minh, nơi rách nát này mà cũng có người ở à? Anh đoán con đường tàn nhất phố J chắc chắn là con đường này rồi, sau này xây trung tâm thương mại xong có thể kiếm được tiền không?”
Thế Minh cười nói: “Có kiếm được hay không thì em chưa biết, cứ làm cho xong cái vụ này là được rồi, có điều nghe Văn Siêu nói thì nơi này về sau sẽ rất phát triển, họ đang phát triển đô thị hóa, nói không chừng nơi này sẽ trở thành một khu vực sầm uất mới!”
Không lâu sau, chiếc xe đã đến địa điểm chuẩn bị thi công.