Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 105 - Phá!

Nơi này đã có rất nhiều gia đình đã dọn đi, những chiếc cửa sổ, cửa ra vào, thậm chí cả xà gỗ trên mái của những ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát đều đã bị phá bỏ, trông như chờ chực sụp đổ. Chỉ có hơn hai chục căn nhà là vẫn sinh sống, ống khói trên mái nhà vẫn nghi ngút khói.

Thế Minh đếm một lượt, tổng cộng có hai mươi mốt căn nhà là vẫn còn người ở. Cậu thầm thở dài, bây giờ cậu đã hoàn toàn trở thành một kẻ khốn rồi! Nhưng để có thể phát triển, để có thể tiếp tục sinh tồn, lương tâm cũng không còn quan trọng nữa!

Cậu quay đầu hét lớn: “Anh em, chiến!"

Hơn năm mươi anh em ở những chiếc xe phía sau đáp lại một tiếng rồi lần lượt cầm gậy, xăng lên. Một nhóm người đến cửa của các ngôi nhà bắt đầu dùng gậy đập phá hét lớn: “Ra ngoài, mau ra ngoài!”

Nhóm còn lại bắt đầu tưới xăng xuống đất trước nhà, thấy tầm tầm rồi thì châm lửa đốt, ngay sau đó, lửa liền rực cháy, đám cháy ngùn ngụt, mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.

Người dân không biết có chuyện gì xảy ra, đồng loạt mở cửa ra kiểm tra tình hình. Vừa ra ngoài đã hú vía, có hơn năm mươi người trông như hung thần đứng ở ngoài, trong tay đều cầm theo gậy. Đất trống chỗ những căn nhà không người ở cách đó không xa còn đang bốc cháy. Đám người này đều là những người dân đen bình thường, nào có từng chứng kiến cảnh tượng như thế này bao giờ, có vài người còn sợ hãi nằm sụp xuống.

Lúc này, một thanh niên hơn hai mươi tuổi dìu một bà cụ sợ hãi run rẩy vào trong nhà, lúc ra ngoài thì cầm theo một con dao thái rau, hét lớn:

"Mả bố nhà chúng mày, lũ mất nết. Có còn pháp luật nữa hay không, không ngờ chúng mày lại dám hiên ngang phóng hỏa như thế! Thằng nào là kẻ cầm đầu, mau cút ra đây xem nào!”

Long nghe vậy thì tức đến mức bật cười, vừa đi tới vừa quan sát thanh niên này. Hắn không quá hai mươi lăm, vóc dáng gầy gò, nhưng khí thế lại rất mạnh mẽ, Long cầm gậy đánh vào lòng bàn tay nói:

"Nhóc con, mày nói luật pháp khỉ khô gì đấy! Tao nói mày nghe, tao đây chính là pháp luật, bây giờ mau chóng dọn nhà đi cho tao! Ngay và luôn!”

Thanh niên giận dữ nói: “Tao không tin bây giờ là thời của lưu manh đấy? Tao cứ không dọn, mày làm gì được tao?”

Long cười gằn nói: “Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chọc tao điên lên là tao thiến mày luôn đấy mày tin không!”

“Tao thiến mày trước!”

Thanh niên gầm lên, con dao chém về phía Long. Long thấy đối phương cầm dao, tưởng hắn cũng chỉ muốn hù dọa. Vừa nhìn tên này đã biết là dân tri thức, ai ngờ nói đánh lại đánh thật, hơn nữa khoảng cách còn rất gần, hắn ra tay lại đột ngột, con dao này chém trúng trán của Long. Long cảm thấy đầu ong ong, trước mắt tối mịt đi.

Hóa ra lúc tên thanh niên chém đã không lấy lưỡi dao, chỉ có mặt dao là đập vào đầu Long. Cho dù có là như vậy, Long vẫn kêu lên một tiếng, lùi về phía sau xoa xoa đầu, trán đã sưng lên một cục lớn, cậu đau đến mức suýt chảy nước mắt. Long nhìn tên thanh niên, mồ hôi lạnh trên người liền đổ ra, nếu đối phương mà không nương tay thì đầu của anh đã bị nứt ra làm đôi rồi.

Những người khác thấy bên này xảy ra chuyện thì ồ ạt kéo tới, chỉ đợi Long ra lệnh rồi sẽ tấn công tên kia.

Long lắc lắc đầu, xua tay với mọi người không cần xông lên, gằn giọng nói: “Nhóc con cũng có bản lĩnh đấy! Cảm ơn đã nương tay!”

Thanh niên lớn tiếng nói: “Hừ, giết mày chỉ làm bẩn tay tao, sao tao có thể đổi mạng với một với tên lưu manh như mày được?”

“Mày...”

Thấy tên thanh niên vênh váo, Long tức mà không làm gì được, lòng hiếu thắng cũng nổi lên, anh ta ném cây gậy trong tay đi:

“Oắt con, ban nãy do tao sơ ý nên mới để mày đánh lén được, có dám đấu lại một lần nữa với tao không, lần này thằng nào thua thì thằng đó làm chó!”

Tên thanh niên cười khẩy: “Tao còn sợ mày chắc!”

Nói xong, hắn vung con dao trong tay chặt lên tấm cửa gỗ rồi cởi áo khoác ra. Long thầm khen “Thằng này được” một tiếng! Đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà hắn cũng không hề sợ hãi, chỉ một điều này thôi đã đủ khiến người khác thấy nể phục rồi!

Thế Minh cũng đã thấy chuyện phía bên này, cậu bước tới, người dân xung quanh cũng chạy qua xem.

Long và tên thanh niên đứng ở giữa, người của bang Thế Minh đứng thành một vòng tròn xung quanh cổ vũ cho Long. Tuy người dân đều hướng về phía tên thanh niên, nhưng sợ dẫn đến rắc rối nên chỉ dám thầm cổ vũ.

Long hét lớn: “Nhóc con, chuẩn bị xong chưa?”

“Nói ít thôi, tao đang đợi mày đấy!”

Long đáp lại một tiếng rồi xông về phía trước, vung nắm đấm vào mặt tên thanh niên. Hắn thấy cú đấm này mạnh mẽ cũng không dám sơ ý, vội cúi người né đi, thuận thế đấm vào bụng Long, Long vội chắn lại bằng cánh tay.

“Bịch.” Đầu của tên thanh niên va chạm với Long, Long bị đẩy lùi về phía sau, cánh tay hơi đau nhức. Tên thanh niên không cho Long cơ hội để lấy hơi, nhào đến trước mặt anh ta, giơ chân lên đạp vào bụng anh ta. Long cười, dùng một tay chặn lại rồi đấm vào má hắn.

Hai người đang đánh nhau hừng hực, những người xung quanh lúc thì hô hào, lúc thì ỉu xìu, cú đấm này không đánh trúng!

Thế Minh hiểu rất rõ về thực lực của Long, về mặt đánh đấm, anh ta chắc chắn có thể xếp hàng đầu trong bang Thế Minh, nhưng lại không thể đánh lại được tên thanh niên này. Thế Minh thấy kì lạ, quay sang hỏi người dân hóng chuyện bên cạnh:

“Cho cháu hỏi là chàng trai này làm gì thế ạ?”

Người Thế Minh hỏi là một ông già, đang say sưa xem hai người đánh nhau, đáp qua loa:

“Anh ta tên là Khúc Phi, thành viên đội võ đấy! Nhìn xem, giỏi chưa kìa...”

Ông cụ chợt thấy sai sai, quay sang nhìn Thế Minh nói: “Cậu là ai? Làm gì ở đây thế?”

“Cháu à...! Những người này là do cháu đưa đến đấy!” Thế Minh cười nói.

Bình Luận (0)
Comment