Ông cụ tỏ ra kì thị, tự trách bản thân nhiều chuyện, những kẻ này đều là lưu manh, để chúng biết được thông tin về Khúc Phi thì anh ta sẽ gặp rắc rối. Ông cụ lắc đầu, đi sang một bên để hóng hớt tiếp, đứng cạnh người như Thế Minh khiến ông ta thấy không được thoải mái.
Thế Minh cũng không để ý đến, cậu không thể nhịn cười khi nhìn vào trong, hai người họ đã khác hoàn toàn với trước khi bắt đầu chiến đấu. Đầu Long xanh tím một mảng, khóe miệng đỏ ngầu, hai má sưng to, cả khuôn mặt như trở nên biến dạng. Tên thanh niên cũng không khá hơn là mấy, mặt tím lên, một bên mắt sưng húp chỉ còn hở một khe, máu mũi chảy ròng ròng.
Thế Minh thấy vậy cũng hòm hòm, bèn đẩy mọi người ra tiến lại gần hét lớn: “Dừng tay lại đi!”
Hai người đang đánh hoàn toàn không có phản ứng gì, đánh nhau quên trời quên đất, quần áo trên người cũng bị xé tả tơi. Thế Minh ngước nhìn ra hiệu Đặng Tâm Lỗi đứng phía sau, gã hiểu ý, cơ thể cao hơn hai mét tiến về phía trước, xách một tên lên, xem như đã tách được hai người họ ra.
Lúc này Long mới tỉnh táo lại, muốn bật cười nhưng má lại đau nhức, chỉ có thể mấp máy môi nói:
“Bà mẹ nó, đúng thật là... ai da, đúng là đã mà! Tên nhóc này đáng gờm đấy...”
Nói xong, anh ta ngồi xuống đất thở dốc.
Tên thanh niên cũng được Đặng Tâm Lỗi thả ra, hắn dựa vào tường, một mắt nhắm một mắt mở:
“Mày vẫn chưa xong với tao đâu. Trận này vẫn chưa đánh xong, mày không phục thì chúng ta đánh tiếp, thắng thua rõ ràng thì thôi!”
Long nghe thế thì lại tức, nói: “Đánh thì đánh, tao sợ mày chắc?”
Thế Minh trừng mắt, Long thấy vậy thì rụt cổ lại, thầm thấy khó hiểu, không biết tại sao mà hôm nay tên thanh niên này có thể kích được lòng hiếu chiến của anh ta!
Thế Minh khách khí nói với Khúc Phi:
“Trận này không cần phải đánh nữa. Cho dù anh có thắng thì cũng không thể ngăn cản chúng tôi được, mong anh có thể mau chóng dọn nhà đi, nếu không đến lúc đó thì mọi người đều không vui! Chính phủ đã cung cấp nhà mới cho mọi người rồi, tốt hơn, đẹp hơn ở đây hàng trăm lần. Sao còn phải ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa chứ!”
Khúc Phi nhìn Thế Minh một cái, thấy cậu còn trẻ nhưng nói chuyện lại ra vẻ ta đây thì lớn tiếng nói:
“Chuyện của chúng tôi do chúng tôi tự quyết, không đến lượt mấy tên lưu manh như mấy cậu đến đây chõ mồm vào lắm lời. Tôi cứ không dọn đấy, cậu còn đốt nhà tôi được chắc? Tôi không tin là luật pháp không thể trừng trị mấy cậu đấy?”
Thế Minh cười khẩy, gằn giọng hỏi: “Luật pháp? Anh dựa vào đâu mà nói luật pháp với tôi, anh có biết là bây giờ anh đã đụng chạm đến luật rồi hay không? Mảnh đất này là do chính phủ ra lệnh khai thác, hơn nữa cũng đã sắp xếp chỗ ở mới cho mấy người rồi, sao mà còn không dọn đi?!”
Nói xong, Thế Minh quay người lại, nói với tất cả bọn họ: “Tôi nói cho mọi người nghe, chúng tôi là lưu manh, là dân xã hội không sợ giời cũng chẳng sợ đất, nếu mọi người không dọn đi thì cứ thử xem tôi có dám đốt nhà mọi người, phá nhà mọi người không!”
Lúc Thế Minh nói chuyện, khí thế vô cùng mạnh mẽ, cho dù là người bình thường nhìn thấy cậu cũng biết cậu không phải một người đơn giản!
Sau đó, cậu quay sang nói với Khúc Phi: “Cả anh nữa, đừng tưởng rằng học được ba món võ là đã nghĩ bản thân ghê gớm lắm, trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả! Cho anh và tất cả những người ở đây ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ lại đến, nếu thấy mấy người vẫn chưa dọn đi, tôi không cần biết mấy người là ai thì cũng sẽ thiêu rụi chỗ này! Đừng coi lời của tôi thành trò đùa!”
Nói xong, Thế Minh vẫy tay, dẫn mọi người về xe.
Khúc Phi tiến lên một bước nói: “Cậu đợi đã, tôi muốn biết cậu là ai?”
Thế Minh mở cửa xe ra rồi quay đầu lại: “Tôi là Lê Thế Minh!”
Nói xong, cậu lên xe rồi rời đi cùng mọi người. Trong xe, Long ôm má nói không rõ: “Minh, có phải chúng ta hơi quá đáng không? Ông Tư trước kia cũng thường xuyên làm mấy trò này. Anh cảm thấy hình như chúng ta đang giẫm vào vết xe đổ của ông ta!”
Thế Minh lắc đầu nói: “Chúng ta là chúng ta, ông ta là ông ta, không giống nhau. Ông Tư huênh hoang không biết suy nghĩ, còn chúng ta thì biết lúc nào nên uy lúc nào nên im lặng, chúng ta sẽ không bao giờ bị Đảng Cộng sản “xoẹt” giống như ông ta cả!”
Nói xong, Thế Minh làm động tác chém đầu.
Long vô cùng yên tâm về Thế Minh, tựa vào ghế kêu ca: “Tên này trông loắt choắt oắt con mà đánh nhau lại không kém gì người đã chinh chiến hàng trăm trận, nhìn có vẻ gầy gò không ngờ lại đáng gờm đến thế, mẹ nó đúng là thiên tài mà!”
“Haha, người ta là dân học võ đấy, anh có thể ngang cơ đã là không tệ rồi!”
“Ồ, bảo sao! Hê hê, sau này có cơ hội thì tao sẽ tìm nó để rèn rũa tiếp!”
“Ừm, sẽ có cơ hội này thôi!”
Khúc Phi đứng nguyên tại chỗ nhìn theo chiếc xe một lúc lâu, mãi cũng không thể bình tĩnh lại được, không ngờ cái tên trẻ tuổi kia lại chính là Lê Thế Minh, người kẻ đã gây ra hàng trăm vụ giết người trong hộp đêm Hỏa Hồng, đã bị quân đội bắt đi và thả ra mà không gặp sự cố nào.