Dân đen làm ruộng có lẽ không biết đến vụ Hỏa Hồng, nhưng nội bộ cảnh sát lại biết rất rõ, anh họ của Khúc Phi làm việc trong đồn cảnh sát thành phố, từng nói qua với hắn về nhân vật gây mưa gây gió ở phố H này. Hôm nay lại không ngờ gặp được Thế Minh, ánh mắt hắn hiện lên vẻ mê man, không biết rốt cuộc Lê Thế Minh là một người như thế nào? Giết hàng chục người Trung Quốc ở Hỏa Hồng, giờ lại đến đây để bắt nạt người dân bình thường...
Thế Minh thành lập công ty xong thì đã thật sự biết được thế nào là bận rộn, các việc lớn nhỏ đều cần đến cậu, vốn tưởng rằng Văn Siêu đến giúp đỡ có thể chia sẻ bớt gánh nặng, nhưng bất kể là việc lớn việc nhỏ gì người này cũng lôi Thế Minh làm cùng.
Lúc Thế Minh kháng nghị thì Văn Siêu lại bình tĩnh nói: “Ông lớn bảo tôi đến dạy cho cậu, nếu đã kinh doanh đàng hoàng, thân là một chủ tịch đứng đầu thì sao có thể không biết gì về chuyên môn được?”
Câu nói này của Văn Siêu làm Thế Minh không thể cãi lại được, gã nói rất đúng. Chỉ những thứ gì mình học được thì nó mới là của mình, cái gì của người khác thì luôn là của người khác. Thế Minh không oán trách nữa, có lúc còn chủ động tìm để thảo luận một vài vấn đề với Văn Siêu, không có việc gì thì về trường nghe tiết Kinh tế học, cậu cũng mua rất nhiều sách về phương diện này. Điểm này của Thế Minh khiến Văn Siêu rất nể phục, cậu làm việc nhanh gọn dứt khoát, dám nghĩ dám làm, hơn nữa một người có địa vị như cậu rồi mà còn có thể nghe lời người khác nói thì quả thực rất hiếm, xem ra ông cụcó con mắt tinh anh không nhìn nhầm người, Thế Minh quả thực là một người tài năng.
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi rời khỏi khu nhà cũ kia, Thế Minh đang ngồi trong phòng làm việc của công ty để xem giấy tờ, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!” Thế Minh không ngẩng đầu đáp.
Cửa phòng được mở ra, một bóng dáng xinh đẹp đi vào, đây là thư kí của Thế Minh, khoảng hai tư, hai lăm tuổi, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Tuy vừa mới tốt nghiệp nhưng đã có năng lực làm việc nhất định. Nhưng sở dĩ Thế Minh chọn trúng chủ yếu vẫn là vì ngoại hình của cô ta xinh đẹp. Cậu không phải kẻ háo sắc nhưng thầm nghĩ, dù gì thư kí cũng là người thường xuyên chạm mặt, ngoại hình phải vừa ý mới được, như vậy thì làm việc mới không bị khó chịu.
Cô thư kí này chính là kiểu người có ngoại hình vừa ý mà Thế Minh nói, tên là Trương Tình, tốt nghiệp đại học J, tính ra thì còn là đàn chị của Thế Minh. Bất kỳ một đường nét nào trên khuôn mặt đều có thể gọi là cực phẩm, khi ghép lại với nhau sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo, điều mà Thế Minh đánh giá cao nhất chính là cô ta không có vẻ kiêu ngạo của những cô gái xinh đẹp bình thường.
“Chị Tình, có việc gì sao?”
Khi Trương Tình bước vào văn phòng, một mùi thơm tươi mát thoang thoảng tràn ngập trongkhông khí, Thế Minh không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai, thầm thở dài, cậu gần như nghiện mùi này rồi!
Trương Tình nhìn Thế Minh nhỏ hơn mình vài tuổi đã làm sếp, dịu dàng nói: “Anh Minh, bên ngoài có một người tên là Khúc Phi muốn gặp!”
“Khúc Phi?” Thế Minh mơ màng nhìn Trương Tình, cái tên này rất quen, cậu gõ gõ đầu rồi nhớ ra, là người thanh niên đã đánh nhau với Long hôm qua, nhưng hắn đến tìm cậu để làm gì?
Thế Minh cười nói với Trương Tình: “Mời anh ta vào đi!”
Trương Tình đáp lại một tiếng rồi quay người đi ra. Một lúc sau, Trương Tình dẫn Khúc Phi với vẻ mặt mất tự nhiên đi vào, rồi cô ta nói: “Tôi đi pha cafe!”
Nói xong, Trương Tình ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Sau khi Trương Tình rời đi, Khúc Phi thở phào một hơi, có một người đẹp như vậy đứng bên cạnh khiến hắn không được tự nhiên. Hắn quan sát phòng làm việc của Thế Minh một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thế Minh. Thế Minh đóng tập hồ sơ trong tay lại, cười nói: “Anh Phi đến tìm tôi không biết là có chuyện gì?”
Khúc Phi đi đến trước mặt Thế Minh, bình tĩnh nói: “Tôi đại diện cho 21 nhà dân đến bàn chuyện phá dỡ nhà với cậu!”
“Ồ!” Lúc hắn bước vào Thế Minh đã đoán được sương sương rồi, cậu bình tĩnh nói: “Nếu anh định thuyết phục tôi thay đổi ý định thì tôi thấy không cần thiết đâu. Đây là chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi, tôi sẽ không từ bỏ!”
Khúc Phi biến sắc, thầm đánh giá cao Thế Minh, hắn còn chưa nói mà đã bị đối phương nhìn thấu rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng: “Chẳng lẽ cậu không biết tổ tiên của chúng tôi đều sống ở đây sao, nhất là những người già kia, họ đã coi nơi này thành một phần trong đời họ rồi, bảo họ rời đi còn ác hơn là lấy mạng họ...”
Thế Minh ngắt lời hắn: “Anh không biết xã hội đang tiến bộ sao? Anh là thanh niên, tư tưởng không thể bảo thủ thế được! Đất nước đang phát triển, kinh tế đang đi lên, rời khỏi nơi rách nát đó đến ở trong một căn nhà đàng hoàng thì có gì không tốt chứ?”
“Đối với một số người là tốt, nhưng đối với những người già đó thì không khác gì mất đi cội nguồn của mình cả. Tôi biết một số chuyện về cậu, chuyện ở Hỏa Hồng làm hay lắm, trút được cơn tức cho người Việt Nam, tôi cho rằng cậu là một người tốt, không nên áp dụng mấy thủ đoạn của xã hội đen với những người già chứ!”
Người tốt sao? Thế Minh cười thầm trong lòng, nếu không phải đám người Tàu dây vào cậu, cậu sẽ không mạo hiểm đi một nước cờ xấu như vậy, nhưng nếu đã nói vậy, cậu nên giả bộ cho giống hơn một chút.
Thế Minh đứng dậy và nghiêm nghị nói: "Chuyện Hỏa Hồng không đáng nói. Bọn Tàu đến Việt Nam gây ra thiệt hại nênđáng bị giết! Hãy nói về việc phá dỡ đi, thực ra hôm qua tôi cũng chỉ dọa mọi người thôi, Sao có thể thực sự đốt nhà họđược?! Thành phố J Là thủ phủ của tỉnh, vì vậy nền kinh tế phải phát triển hàng đầu, xây dựng một trung tâm thương mạilà một việc tốt có lợi cho tất cả mọi người. Ngay cả khi chúng ta không thể giúp thì chúng ta cũng không nên cản trở chính phủ! Cái khác tôi không nói thêm gì nữa, mong anh quay về có thể thuyết phục các cụ, cũng xem như là làm một việc tốt cho nhà nước và chính phủ!"