Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 108 - Bóng Đêm Mới Chớm Bắt Đầu

Nghe những lời hùng biện hùng hồn này của Thế Minh, Khúc Phi bỗng câm lặng, hắn cảm thấy áy náy, hắn chỉ nghĩ cho cá nhân, so với Thế Minh thì quá nhỏ bé, Thế Mịn tuy còn trẻ nhưng mức độ hiểu biết lại vượt xa hắn. Khúc Phi bắt đầu cảm thấy do dự.

Thế Minh thấy rõ những điều này, liền nói tiếp: “Xuất thân của tôi tuy không vẻ vang, nhưng tôi hiểu đạo lí làm người. Việc phá dỡ này cho dù tôi không giục thì cũng sẽ có người giục. Nhưng nếu bây giờ đã là do tôi đảm nhận thì tôi cũng không để mọi người chịu thiệt. Tôi sẽ cho mỗi hộ sáu trăm nghìn tiền phá dỡ. Đương nhiên đây là tiền túi của tôi, nhiều hơn tôi cũng không thể cung cấp nổi, số tiền này coi như là một chút tấm lòng dành cho mọi người!”

Lời này có mềm có cứng, Khúc Phi nghe xong thì cúi đầu, cảm thấy Thế Minh nói đúng, cho dù cậu không đến giục thì cũng sẽ có người khác đến, có lẽ người sau sẽ còn ghê gớm hơn cả Thế Minh, nếu làm lớn lên thì chính phủ cũng sẽ không đứng về phía họ, hắn nói:

“Tôi xin lỗi chuyện ngày hôm qua với cậu, lời cậu nói có lẽ là có lí, tôi cũng không phải người không hiểu chuyện, trở về tôi sẽ nghĩ cách khuyên mọi người. Số tiền này chúng tôi sẽ không nhận, nhưng vẫn phải cảm ơn tấm lòng của cậu!”

“Ài.” Thế Minh nghĩ, đã giả làm người tốt thì giả cho đến cùng, bèn lắc đầu nói: “Số tiền này hoàn toàn là tấm lòng của tôi, mọi người nhất định phải nhận lấy tôi mới vui!”

Nói xong, cậu vỗ vai Khúc Phi: “Anh là người hiểu lí lẽ, trở về hãy khuyên các cụ, tôi biết bọn họ sẽ nghe lời anh thôi!”

Khúc Phi cảm kích nhìn Thế Minh, phải biết là sáu trăm nghìn này không đáng là gì với Thế Minh, nhưng lại là một con số không hề nhỏ với những cụ già kia. Hơn nữa bây giờ đơn vị họ từng làm việc đang sa sút, người đi làm còn không đủ tiền sinh sống, huống chi là những người già đã về hưu này. Nhà nước đã nhiều lần cấp kinh phí cho thành phố J để các doanh nghiệp làm ăn thua lỗ đảm bảo an sinh cho người lao động đã nghỉ hưu, nhưng số tiền này đã bị lãnh đạo đơn vị bên trên vơ vét sạch bóng. Uống nước uống cả cặn, bảo sao tham quan không nghèo! Tiền vào túi mình, nhưng mạng lại là mạng sống của người khác! Tham nhũng vặt hại dân, tham nhũng lớn hại nước... Khi các quan chức tham nhũng ăn tiêu bằng công quỹ, họ không biết rằng đây là bữa tiệc thịt người, họ uống máu của nhân dân và ăn thịt của nhân dân! Dưới những ánh đèn là những giọt nước mắt máu!

Thế Minh thân thiết nói: “Anh Phi, không biết bây giờ anh đang làm việc ở đâu?”

“Làm gì có công việc nào ra hồn!” Khúc Phi chán chường nói:

“Vốn là tôi đang học võ trong viện võ, sau đó mới biết công việc khó tìm, tôi chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, không có bằng cấp, nào có ai cần tôi chứ? Bây giờ đang làm bảo vệ ở một công ty, lương không cao nhưng cũng đủ đảm bảo cho cuộc sống của tôi và bà nội!”

“Ồ, thế à!” Thế Minh đảo đảo mắt, hỏi: “Chỗ người ta trả cho anh bao nhiêu?”

Khúc Phi do dự một lúc, ngại ngùng nói: “Lương không tính là cao, một tháng khoảng năm trăm! Nói dễ nghe một chút thì có thể lên đến sáu bảy trăm!”

Thế Minh tỏ vẻ quan tâm nót: “Chút tiền đó sao mà đủ tiêu, bà nội anh cũng lớn tuổi rồi nhỉ, chẳng lẽ trong nhà chỉ có hai bà cháu thôi sao?”

“Ừm! Bố mẹ tôi qua đời cả rồi!” Khúc Phi buồn bã nói.

Thế Minh không hỏi những chuyện khác nữa, kéo Khúc Phingồi xuống, cười nói: “Thế này đi, nếu anh muốn thì có thể đến công ty tôi làm việc. Tôi biết anh ghét xã hội đen, nhưng bây giờ tôi đã là một doanh nhân đàng hoàng rồi, anh đến công ty cũng sẽ không bắt anh làm chuyện phạm pháp, chỉ là làm bảo vệ cho công ty tôi , hơn nữa tiền lương tôi có thể trả gấp đôi cho anh, anh thấy thế nào?”

“Chuyện này...” Khúc Phi quả thực rất ghét bọn lưu manh, cho rằng xã hội đen là nguồn gốc tội ác của nhà nước, đều là đám quỷ hút máu. Nhưng bây giờ hắn lại rất thiếu tiền, bà nội cũng lớn tuổi rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ đều cần đến tiền, Khúc Phi do dự.

Thế Minh rất thích Khúc Phi, nếu có thể nhận về làm người của mình thì cũng là một nhân tài rất tốt, cậu không muốn ép hắn quá, cười nói: “Anh có thể trở về để suy nghĩ. Hơn nữa xã hội đen cũng có cả tốt và xấu, tuy tôi cũng không tốt đẹp gì cho cam nhưng cũng không phải người xấu. Mời anh đến công ty làm việc là xuất phát từ sự giúp đỡ với bạn bè, nếu anh coi tôi là bạn.”

Khúc Phi gật đầu, thầm nghĩ tuy Thế Minh là lưu manh nhưng vẫn còn tính người, từ vụ Hỏa Hồng có thể thấy được.

Nghĩ vậy, Khúc Phi đứng dậy nói: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi phải trở về suy nghĩ thêm, ngày mai hoặc là ngày kia tôi cho cậu câu trả lời thì sao?"

Thế Minh cười và nói: "Được! Vậy đi!"

Sau khi Khúc Phi rời đi, Thế Minh đứng trước cửa sổ nhìn xuống đường phố nhộn nhịp bên dưới, thầm nghĩ, có lẽ cậu thực sự là một kẻ khốn nạn từ trong trứng nước! Nghĩ vậy, cậu không khỏi nhếch miệng mỉm cười, xấu xa thì có sao chứ, nếu không phải kẻ khốn thì e là cậu đã bị xã hội này đào thải từ lâu rồi. Xã hội bây giờ không phải thiên hạ của kẻ khốn, nhưng rồi sẽ có một ngày kẻ khốn này đây sẽ thay đổi thiên hạ! Bóng đêm chỉ mới chớm bắt đầu thôi...

Bình Luận (0)
Comment