Tiệm lẩu, sau bếp.
Trong mấy cái nồi trên bếp gas đã chuẩn bị trước đó đang ùng ục ùng ục nổi bong bóng, hơi nóng hừng hực nhanh chóng bốc lên, mùi thơm bay ra khiến người ta nuốt nước miếng.
Những cái nồi này đều là dùng xương ống heo, xương gà cùng các loại nấm và gia vị ninh thành nước cốt, dùng cho lẩu thì chính là nước lẩu, dùng cho lẩu mini thì chính là nước dùng, lúc này Ứng Vọng đang dùng để nấu đồ ăn.
Đồ ăn mỗi một khách hàng gọi đều không giống nhau, vì không làm nhầm đồ ăn nhóm khách hàng gọi, cho nên đồ ăn của mỗi người phải tách ra nấu, cứ như vậy vừa giải quyết được sự bất tiện khi nồi không đủ lớn không nấu được bao nhiêu đồ ăn, vừa nhanh chóng mà hiệu suất cao tránh nhầm lẫn, quả thật một công đôi việc.
Ngọn lửa trong lò than cháy rất mạnh, thịt và rau dưa vào nồi không bao lâu sẽ nổi bong bóng, đồ ăn nấu bên trong liên tục quay cuồng, thấy chín thì nhanh tay lẹ mắt dùng muôi vớt đồ ăn bên trong ra cho vào trong hộp mang đi, lại dùng muỗng canh thêm vào bên trong một lượng nước dùng vừa phải, sau đó bưng đến chỗ gia vị bên cạnh.
Ba thau lớn đựng nước dùng lẩu thanh, tê cay và lẩu chua đặt ở một bên, những thứ này đều là trước đó đã được nấu tan ra trong nồi, cộng thêm thời tiết hiện tại đã ấm lên, nhiệt độ sau bếp lại cao, dầu mỡ cũng không dễ đông lại, căn cứ theo khẩu vị khách hàng chọn mà trực tiếp rưới lên nước dùng khác nhau vào đồ ăn mới ra nồi là được.
Một phần lẩu mini cay tê, các loại rau dưa và thịt hội tụ, bên trên rưới thêm nước dùng đỏ dầu, màu sắc trong suốt tươi sáng, lại rải thêm một chút hạt mè, hành thái, rau thơm, lập tức trở nên cực kì đẹp mắt.
Cuối cùng lại đóng gói thêm đũa, một phần đồ ăn mang đi đã có thể để nhân viên giao đồ ăn đem đi giao.
Toàn bộ quá trình này giống như dây chuyền sản xuất, thật ra tốc độ rất nhanh, nhưng một mình Ứng Vọng làm không xuể, bởi vậy Ứng Vọng dứt khoát gọi Vi Hương khá cẩn thận đến giúp cậu.
Kiểm tra đối chiếu đồ ăn khách hàng gọi, tiếp theo chọn đủ đồ ăn đặt vào trong rổ, chuyện đóng gói sau đó cô cũng phải phụ một chút.
Có điều cho dù như vậy Ứng Vọng cũng không làm xuể, may mà đồ ăn mang đi đều phải đi giao sớm hơn giờ cơm, cho nên trong tiệm lẩu có khách hàng nhưng cũng không phải quá nhiều, bởi vậy Vu Hổ cũng có thể tới giúp một chút, hắn biết canh lửa nêm nếm gia vị, quả thật có thể giúp Ứng Vọng giảm bớt không ít áp lực.
Trong lòng Ứng Vọng đã vạch sẵn kế hoạch, những sinh viên kia nhất định là muốn ăn được đồ ăn ngay khi vừa tan học, trừ đi thời gian trì hoãn trên đường giao đồ ăn, những người phụ trách nấu đồ ăn này phải bắt tay vào việc sớm hơn một chút, chờ giao đồ ăn xong, cũng gần đến giờ khách đến tiệm lẩu ăn cơm rồi, đến lúc đó trọng tâm lại đổi sang bên này...
Đáng tiếc, có câu nói kế hoạch không theo kịp biến hóa, người đặt trước đồ ăn nhiều, nhưng Ứng Vọng quên mất thứ "đồ ăn giao tận nơi" này rất mới mẻ, có một số sinh viên trước đó vốn không hề biết, đến khi bọn họ tan học sau đó thấy người khác đều đang ăn đồ ăn giao tận nơi, khi đó bọn họ hoàn toàn có thể thao tác gọi thêm đồ ăn.
Cho nên, tình huống thực tế chính là trong tiệm không chỉ bận rộn lúc không phải giờ cơm, mà đến giờ cơm rồi nghiệp vụ đồ ăn mang đi cũng bận rộn! Mà lúc này Vu Hổ hoàn toàn không kịp hỗ trợ làm đồ ăn mang đi, bởi vì hắn ứng phó trong tiệm cũng đã quá sức.
Bận bịu đến cuối, mồ hôi trên mặt Ứng Vọng đã chảy ròng ròng, quần áo phía sau lưng cũng ướt đẫm, cậu dùng khăn lông tùy tiện lau mồ hôi trên mặt một cái, tránh cho mồ hôi nhỏ vào trong nồi. Cuối cùng hoàn toàn không có thời gian lo lắng rốt cuộc có nóng hay không, vẫn là phải đưa đồ ăn mang đi ra ngoài trước.
Cả buổi trưa, từ lúc sinh viên sắp tan học đến qua một khoảng thời gian giờ nghỉ trưa, sau bếp quả thật tất cả đều bận đến quay cuồng, không ai nhẹ nhàng.
Mãi đến hơn hai giờ, giao đi một đơn đồ ăn mang đi cuối cùng, Ứng Vọng mới có thể thở một hơi.
Cậu ngồi trên ghế dài, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Không chỉ có cậu, Vu Hổ, Vi Hương và Hồ Anh đều mệt đến không nhúc nhích nổi, không ai có tinh lực nói thêm nữa.
Mệt thì mệt nhưng vẫn phải ăn cơm, xào rau gì đó cũng không cần cân nhắc, thật sự không muốn làm, dứt khoát ăn lẩu. Vu Hổ làm một nồi uyên ương, tất cả những chuyện còn lại như lấy đồ ăn, cầm chén, lấy đũa vân vân đều là Ba Đào và Bao Xuân Diễm làm.
Công việc sáng nay của hai ngời bọn họ giống với trước đây, chỉ phụ trách tiếp đón khách hàng ở đại sảnh, cho nên tinh lực vẫn khá tốt.
"Sếp nhỏ, ăn cơm trước đi". Vu Hổ gọi một tiếng.
Ứng Vọng gật gật đầu, thở ra một hơi đi ra ngoài.
Ba Đào và Bao Xuân Diễm một người vội vàng xới cơm một người nhanh chóng cho đồ ăn vào nồi. Mà những người ở sau bếp thì không cần phải nói, bưng chén lên vùi đầu ăn ngấu nghiến, hiển nhiên là vừa đói vừa mệt. Còn như Vương Thanh Thanh vẫn có loại cảm giác trước mắt đầy sao xẹt, cả người cô nàng đều hoảng hốt, dường như trước mắt không phải một bàn lẩu, mà là các loại đơn gọi đồ ăn mang đi. Hiển nhiên, cô nàng cũng bị từng đơn gọi đồ ăn mang đi nối tiếp nhau của sáng nay làm ngớ người rồi.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, không ai còn hơi sức đâu mà nói chuyện, trong lúc nhất thời chỉ có âm thanh chén đũa va chạm vào nhau.
Ăn uống no đủ, sức lực và tinh thần cuối cùng mới chậm rãi trở lại một chút.
Lúc này Ứng Vọng mới có sức sắp xếp chuyện tiếp theo, "Vi Hương, buổi chiều cô theo tôi học nấu đồ ăn mang đi trước, Hồ Anh chị tạm thời tiếp nhận công việc buổi sáng của Vi Hương".
Một câu, người cả bàn đều ngẩn ra.
Đây là... thuyên chuyển vị trí công tác của hai người bọn họ?
Ứng Vọng nói với Vi Hương, "Nước dùng của đồ ăn mang đi đều có sẵn toàn bộ nước cốt, chuyện cô cần làm là nắm vững độ lửa để nấu chín các loại đồ ăn, sau đó lại học làm nước dùng để rưới, những thứ này đều không phải quá khó, buổi chiều tôi dạy một chút cô sẽ biết ngay, cho nên cô không có vấn đề gì chứ?".
Vi Hương còn đang ngẩn người, Ba Đào kế bên dùng cánh tay đụng một cái nhắc nhở, Vi Hương hoàn hồn vội vàng nói, "Không thành vấn đề!".
Ứng Vọng lại nhìn về phía Hồ Anh, "Những chuyện Vi Hương làm buổi sáng chị đều thấy rồi nhỉ, nếu còn vấn đề gì lát nữa hỏi Vi Hương một chút, tôi tin chị làm được".
Hồ Anh trả lời một câu, "Tôi nhất định sẽ làm thật tốt".
Ứng Vọng không nói lời thừa ừ một tiếng, lại nói với Ba Đào, "Ba Đào, cậu quen thuộc thành phố Vĩnh An, nhân thời gian nghỉ ngơi buổi trưa đi ra ngoài tuyển thêm nhân viên đi, tranh thủ trước lúc bận rộn buổi chiều tuyển thêm hai người vào, chủ yếu là phụ trách rửa chén, rửa rau, bày biện khay này kia sau bếp".
Ba Đào lập tức nói, "Yêu cầu tuyển dụng thế nào?".
Ứng Vọng nói, "Quy định cũ, làm việc không gian dối, siêng năng thật thà, không lắm miệng không so bì, tóm lại có thể làm được như trước đây tôi nói với mọi người là được".
Ba Đào hiểu rõ trong lòng, "Tôi đi ngay!".
"Được". Cuối cùng Ứng Vọng nói, "Bây giờ dọn dẹp chén đũa, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi một chút, sau đó chuẩn bị buôn bán buổi chiều".
Mọi người đồng thanh đáp được, đứng dậy làm việc.
Ứng Vọng ngồi một bên không nhúc nhích.
Liên quan đến chuyện sắp xếp công việc cho Vi Hương và Hồ Anh, thật ra trong hai người ai hỗ trợ làm công việc bếp núc đều được, chung quy đều là làm việc trong bếp, hơn nữa tất cả gia vị đều được cậu phối sẵn trước, công việc này chỉ học một chút là có thể bắt đầu. Mà vì sao cậu chọn Vi Hương? Bởi vì Vi Hương vào làm sớm hơn Hồ Anh. Không liên quan đến xếp theo thâm niên, chẳng qua là dưới tình huống điều kiện của cả hai xấp xỉ nhau, chọn Vi Hương có thời gian công tác lâu hơn sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn, cũng sẽ không có nhân viên không phục sự sắp xếp này.
Nghĩ vậy, Ứng Vọng trực tiếp gọi Vương Thanh Thanh, "Sổ sách sáng nay làm ra sao rồi? Lấy đến cho tôi xem thử".
...
Suy xét của Ứng Vọng không phải không có lí.
Tuy rằng bản thân Vi Hương có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng vẫn là vui mừng, sếp nhỏ có đánh giá cao với cô, cô nhất định phải làm thật tốt!
Mà Hồ Anh thì sao, chị cũng hiểu rõ chính mình vừa mới tới, so với người đã đi làm từ năm ngoái như Vi Hương chắc chắn ít kinh nghiệm hơn, sếp nhỏ đề bạt Vi Hương cũng là chuyện nên làm.
"Vi Hương, chúc mừng em".
"Cảm ơn chị dâu".
"Vi Hương, sếp nhỏ chọn bà làm người học nấu đồ ăn mang đi với cậu ấy nhất định phải học tử tế đó, không chừng sau này cũng sẽ thành đầu bếp đấy".
"Xuân Diễm, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ học tử tế".
"...".
Bọn họ là đồng hương, bình thường còn ở chung một chỗ, đương nhiên quan hệ thân thiết, lúc cùng nhau ngồi xổm rửa chén không tránh khỏi nhỏ giọng nói vài câu.
Vu Hổ tự biết địa vị bản thân ổn định, hơn nữa chung quy nam nữ khác biệt nên cũng không đến gần, trong lòng lại nghĩ sếp muốn tuyển thêm hai người vào, vậy buổi chiều hẳn là sẽ không tiếp tục bận đến mức chân không chạm đất như lúc nãy nhỉ?
Ba Đào không hổ là bậc thầy xã giao, mới đi ra ngoài không đến một giờ đã nhận hai người vào tiệm, một người là phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, một người là cô vợ trẻ hơn hai mươi tuổi, quần áo hai người mặc không mấy tươi sáng, nhưng từ các chi tiết của gương mặt, ánh mắt và cử chỉ mà nói là người sạch sẽ trung thực.
Ứng Vọng hỏi vài câu đơn giản, biết được vị khoảng bốn mươi tuổi kia tên là Ngô Triêu Hà; vị hơn hai mươi tuổi kia tên là Dư Thu, không chỉ đã kết hôn, mà còn đã sinh một con.
Ở những năm này, tuy rằng khởi xướng cưới muộn sinh muộn, sinh khỏe nuôi tốt. Nhưng cũng không phải không có người cưới sớm, cho nên tình huống của Dư Thu rất bình thường.
Có điều, có một vấn đề, "Chị đến đây làm, đứa nhỏ trong nhà phải làm sao đây?".
Dư Thu có chút hồi hộp trả lời, "Bà nội nó ở nhà".
Ứng Vọng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, mà là nói một lần cho hai người nghe quy định trong tiệm, công việc tiếp theo hai người phải làm cùng với tiền lương thời gian thử việc và tiền lương cùng đãi ngộ sau khi chuyển chính thức.
Những nội dung này trước đó Ba Đào đã từng nói với hai người họ, lúc này khi Ứng Vọng nói cũng không có phản bác, chỉ thành thật nghe xong lần nữa, ghi nhớ tất cả yêu cầu vào lòng.
Chủ yếu là đãi ngộ trong tiệm quả thật không tệ, là công việc tốt nhất mà hai người có thể tìm được, hai người không muốn mất đi công việc này.
Vì sao lại nói như vậy?
Ngô Triêu Hà hơn bốn mươi tuổi, những chỗ như lò gạch này kia vốn rất ít tuyển công nhân nữ, đương nhiên thím không vào được, mà những chỗ như xưởng dệt, xưởng quần áo vân vân tuy rằng tuyển nhiều công nhân nữ, nhưng bọn họ bằng lòng tuyển cô gái trẻ tuổi hơn, bởi vì những người đó ánh mắt tốt tay chân nhanh nhẹn, tuyển vào càng lời hơn. Cho nên đừng nhìn Ngô Triêu Hà là người địa phương, nhưng thím vẫn luôn làm việc vặt, lúc có công việc làm thì có thu nhập, lúc không có công việc làm thì cái gì cũng không có, ăn bữa nay lo bữa mai.
Dư Thu thì sao, trình độ học vấn của chị không cao, tốt nghiệp trung học cơ sở, ở lại nhà không quá hai năm thì kết hôn, bởi vì nhà chồng thúc giục sinh con cho nên vẫn luôn dưỡng thân thể, sau đó mang thai, sinh con, lúc con vẫn còn là trẻ sơ sinh không thể rời khỏi mẹ, chị lại ở nhà chăm con đã hơn một năm, đến khi có thể rời tay một chút đi tìm công việc lại bởi vì không có kinh nghiệm mà không tìm được, chỉ có thể làm công việc tạm thời, mặc dù có thể kiếm tiền, nhưng cũng không nhiều.
Cho nên hiện tại có cơ hội, đương nhiên hai người muốn liều mạng nắm lấy.
Mà Ứng Vọng thấy hai người nghiêm túc lắng nghe trong lòng cũng rất vừa ý, ít nhất có thể nhìn được thái độ của hai người. Cậu cũng không phải kiểu người thích lằng nhằng dông dài thao thao bất tuyệt, sau khi nói xong nội dung quan trọng thì nói thẳng, "Buổi chiều trong tiệm còn phải buôn bán, bây giờ hai người đến sau bếp giúp đỡ mọi người chuẩn bị đi, có gì không biết thì hỏi những người khác".
Ngô Triêu Hà và Dư Thu đáp một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Những nhân viên khác đương nhiên không có tính bài ngoại, cũng không cảm thấy sau khi hai người đến thì cạnh tranh sẽ lớn hơn, bởi vì trong tiệm thật sự thiếu người! Hiện tại sếp nhỏ tuyển thêm hai nhân viên vào, thế thì người giúp đỡ làm việc sau đó sẽ nhiều hơn, chuyện rất tốt đấy!
Cho nên lúc Ngô Triêu Hà và Dư Thu vô cùng dè dặt thử hỏi ý kiến một chút mọi người đều rất nhiệt tình trả lời, thậm chí còn chủ động truyền dạy kinh nghiệm làm việc của bản thân, dạy hai người làm như thế nào mới có thể làm việc vừa nhanh vừa chuẩn.
Không bị bài xích và làm khó dễ, bầu không khí của công việc này quả thật khiến Ngô Triêu Hà và Dư Thu thở phào một hơi thật dài trong lòng, trái tim vốn còn thấp thỏm không yên trong nháy mắt cũng trở nên yên ổn.