"Sau khi tan học cậu muốn ăn cái gì?".
"Tôi muốn thử cái đồ ăn mang đi kia một chút, cảm giác có vẻ rất ngon".
"Chọn đồ ăn mang đi là đúng rồi, tôi nói cậu nghe, lẩu mini kia thật sự rất ngon!".
"Đúng vậy đúng vậy, trước đây tôi còn sợ lẩu mini khác với lẩu, đến khi thật sự ăn vào miệng rồi mới phát hiện, chúng nó đúng là có chút khác nhau, nhưng đồ ăn vẫn ngon như nhau, hơn nữa đồ ăn bên trong rất đầy đủ, thịt heo cuộn, thịt bò lát, thịt viên đều có, vừa mềm vừa thơm, rất ngon!".
"Đồ ăn chay cũng không tệ đâu, cải thìa, giá, bí đao miếng, khoai tây miếng, tàu hủ ky, rong biển sợi,... Trộn nước dùng bên trong hộp với cơm, shss, không ổn rồi, nói nữa tôi sẽ ch** n**c miếng mất".
"Ngon như vậy thật hả? Cậu không gạt tôi chứ?".
"Cậu cứ nói xem lẩu ăn ngon hay không".
"Cái đó đương nhiên ngon rồi, tôi cũng đi ăn rất nhiều lần, nếu không phải bởi vì lẩu ngon, có khả năng tôi sẽ không hỏi đến cái lẩu mini này".
"Vậy tôi nói với cậu, lẩu mini và lẩu đều ngon như nhau, cậu thích ăn lẩu nhất định sẽ thích lẩu mini, không nếm thử là thiệt thòi".
"Nếu cậu đã nói như vậy, thế thì tôi tạm thời tin cậu một lần, tối nay sẽ ăn lẩu mini!".
"...".
Trong Đại học Sư phạm Vĩnh An, trước khi đến giờ học mấy sinh viên vây lại với nhau khí thế ngất trời cùng nhau thảo luận. Trong bọn họ phần lớn đều là chưa từng ăn lẩu mini nhưng sau đó nghe nói lại, đã từng nghe qua rất nhiều miêu tả muôn hình muôn vẻ đó, hiện tại khó tránh khỏi sẽ nhớ đến, chẳng qua là lo lắng đồ ăn ăn không ngon lại có chút do dự, cho nên mới hỏi thăm người đã từng ăn. Mà người đã từng ăn thì sao, chính là điên cuồng đề cử.
Được người tự mình nếm thử đưa ra lời khuyên, cuối cùng, người vốn đã có chút động lòng bị thuyết phục.
Có người đảo mắt một vòng, "Ê ê, nếu mọi người đều muốn ăn, vậy thì không bằng thế này, bây giờ chúng ta lập tức ghi ra đồ ăn muốn gọi, đợi lát nữa hết tiết thì đưa cho nhân viên giao đồ ăn, bảo bọn họ giao đến đây lúc tan học được chứ?".
"Ý kiến hay!". Người khác tán thành nói, "Tan học người khác đến nhà ăn ăn cơm, chúng ta thì đi lấy đồ ăn mang đi, cho dù mang về phòng học hay là kí túc xá đều được, như vậy chúng ta cũng không cần nhìn bọn họ ăn còn chúng ta đói bụng".
"Quá tuyệt, món ăn mỗi người gọi người ta còn có tên, sau đó cũng không sợ nhiều đồ ăn sẽ làm sai".
"Vậy tôi cảm thấy tốc độ của chúng ta phải nhanh lên một chút, lẩu mini giao tận nơi này chính là thứ mới lạ, đoán chừng không chỉ có chúng ta muốn thử đâu, đến chậm thì cuối cùng đồ đến tay chúng ta nhất định cũng sẽ chậm".
Được hắn nhắc nhở, trong nháy mắt những người khác hiểu ra vấn đề, lập tức nói, "Ê, đúng đúng đúng! Nhanh lên! Phải giao đồ ăn muốn gọi cho nhân viên giao đồ ăn trước mới là đúng đắn!".
"Để tôi viết danh sách, mấy cậu muốn ăn cái gì thì nói nhanh lên!".
"Ê khoan, mà có những món nào vậy?".
"Không phải bên trên đơn đồ ăn mang đi kia có à, mấy cậu chỉ nhìn đồ ăn mang đi thôi hả".
"Đơn đồ ăn mang đi ở đâu?".
"Tôi có này".
Mấy người lập tức vây đến xem, trong miệng thỉnh thoảng nhỏ giọng thảo luận, cảm giác cái này cũng muốn cái kia cũng muốn, rối rắm cũng không biết nên chọn cái nào mới tốt.
Người đã nghĩ xong bản thân muốn ăn cái gì thấy vậy rất cạn lời, "Nếu mấy cậu thật sự không biết ăn gì thì gọi set ăn, đồ ăn trong đó đều đã được phối sẵn".
Người có chứng khó lựa chọn hai mắt lập tức sáng ngời, "Cái này được, thích hợp với tôi!".
Không đợi bọn họ gọi đồ ăn xong, đã đến giờ vào tiết. Sinh viên ngày trước đi học nghiêm túc lần này cũng không biết sao lại thế này, cả đầu thế nhưng đều là những món ăn ngon đó, vắt hết óc suy nghĩ mình nên gọi món nào, thậm chí còn viết vẽ lung tung trên vở, đến cuối cùng khi đã rối rắm ra kết quả rồi, thì nửa tiết học đã trôi qua.
Bỗng nhiên nhớ lại tiếp tục nghe giảng: "!!!".
Sao giảng viên giảng đến đây rồi? Trực tiếp nhảy qua nội dung phía trước hả?!
Giảng viên: Đừng vu oan tôi, cảm ơn.
Phát hiện bản thân lơ đãng nửa tiết học, người nọ không dám tiếp tục nhìn chằm chằm bữa cơm sau giờ học nữa, lập tức lật vở nghiêm túc nghe giảng. Phút cuối cùng trong lòng còn đang nghĩ: Haizz, may mà lúc nãy đã ghi danh sách món muốn ăn tối nay rồi, lần này không ảnh hưởng đến chuyện học hành.
Mà loại hiện tượng này không chỉ xuất hiện trên người một người.
Hết tiết, lúc mọi người cùng lúc giao danh sách đến trong tay một người, cả bọn trố mắt nhìn nhau.
Sao, thằng nhóc cậu cũng làm việc riêng trong tiết hả?
Cuối cùng, có người vò đầu, "Thôi thôi, nhanh chóng giao danh sách cho nhân viên giao đồ ăn đi, chuyện này sẽ kết thúc ngay".
Những người khác phụ họa, "Đúng vậy, kết thúc".
"Phải học hành đàng hoàng".
"Tiếp theo chính là chuyện của nhân viên giao đồ ăn, không liên quan đến chúng ta".
"Đúng đúng đúng, lo chuẩn bị vào tiết đi".
...
Mấy sinh viên này không phải chỉ là trường hợp cá biệt, trên thực tế qua một buổi chiều lên men, gần như thầy và trò trong trường học đều đã nghe nói thứ gọi là đồ ăn mang đi này, cũng biết ông chủ của Tiệm lẩu Vọng Thư làm ra một cái lẩu nhỏ một người gọi là "lẩu mini", thứ này không lửa không nồi, nhưng đồ ăn bên trong rất đầy đủ, thậm chí còn có thể giao hàng tận nhà, cực kì tiện lợi và nhanh chóng.
Lẩu vốn là món ăn thích hợp cho già lẫn trẻ, phàm là người đã từng ăn không ai nói không thích. Hiện tại có lẩu mini, vậy đương nhiên cũng muốn nếm thử.
Nhất là người ta còn thầu luôn chuyện giao đồ, chỉ thiếu đút tận miệng, thế này mà không nếm thử làm sao được?
Cũng bởi vì như thế, đơn hàng của nhân viên giao đồ ăn phải gọi là bùng nổ, có một số thậm chí buổi chiều còn chưa đi học đã đến chỗ nhân viên giao đồ ăn gọi món cho buổi tối hôm nay trước rồi, hẹn xong thời gian đưa cơm mới đi học.
Đương nhiên, cho dù là đặt trước hay đặt sau, gần như bọn họ đều yêu cầu giao đến lúc tan học.
Cho nên, buổi chiều khoảng thời gian gần giờ tan học đó, sau bếp của tiệm lẩu lại bận điên lên, đơn này nối tiếp đơn kia đã sớm xếp chồng phía sau bếp, chỉ một sấp đơn gọi đồ ăn kia thôi cũng đã làm người ta run rẩy tim gan.
Có cần hoan nghênh như vậy không?!
Ứng Vọng vừa phải sắp xếp Ngô Triêu Hà và Dư Thu mới đến làm việc, lại phải dạy Vi Hương làm sao canh độ lửa và thả nguyên liệu, còn phải thỉnh thoảng nhắc nhở Hồ Anh nên làm cái gì, thậm chí ngay cả gác lại đồ ăn mang đi đang nấu trên tay mình cũng không thể, quả thật bận đến sắp bay lên, khiến cậu hận không thể mọc ra bốn cái miệng tám cái tay.
"Thím Triêu Hà và Dư Thu, đơn đồ ăn mang đi tối nay rất nhiều, nhất định không đủ đồ ăn, hai người tranh thủ thời gian lại chuẩn bị thêm một chút".
"Vi Hương, viên thịt phải nấu lâu một chút, nấu đủ, nếu không bên trong sẽ không chín. Còn như mấy loại rau xanh này thả vào nước sôi một vòng là có thể vớt lên, nấu quá chín vị không tốt, ăn không ngon".
"Hồ Anh, trước khi giao món ăn cho mỗi nhân viên giao đồ ăn nhất định phải kiểm tra đối chiếu lại một lần nữa, tuyệt đối đừng đưa sai, bằng không sau đó bọn họ phải chịu khổ đi đi về về rất phiền phức, đưa sai rồi càng xấu hổ hơn, khi không lại xảy ra chuyện".
"...".
"Được, đã biết".
"Sếp nhỏ, tôi biết rồi".
Mọi người bận rộn không thôi, ai cũng không được nhàn rỗi. Cũng may Vu Hổ, Vi Hương và Hồ Anh trải qua khoảng thời gian làm việc trong giờ cao điểm này đã quen với sự bận rộn rồi, tuy rằng hôm nay thời gian bận rộn dài một chút, nhưng gắng gượng chịu đựng thì vẫn cảm thấy khá ổn, ít nhất không đến mức tay chân luống cuống.
Nhưng Ngô Triêu Hà và Dư Thu thì thê thảm, hôm nay hai người mới đến, tuy rằng buổi chiều cũng giúp đỡ rửa rau này kia, nhưng lúc ấy mọi người cùng nhau làm, bên ngoài lại không có ai thúc giục, cho nên không cảm thấy gì cả, kết quả đến hiện tại thì ngây người.
Có cần phải bận như vậy không?!
Đã sớm nghe nói tiệm lẩu buôn bán tốt, nhưng không nghĩ đến lại tốt như vậy, nhất là bên trong lại còn bận đến mức độ này?!
Đồ ăn mang đi vẫn luôn bận đến hơn bảy giờ gần tám giờ mới dần dần ít đi, nhưng công việc cũng không dừng lại, bởi vì tiệm lẩu vẫn còn có người.
Trải qua một buổi chiều bận rộn của hôm nay, Vi Hương đã học xong làm sao để nấu đồ ăn mang đi, ngay cả cho bao nhiêu gia vị cũng ước chừng khá ổn, chờ đến khi không bận như vậy nữa Ứng Vọng thả tay để một mình Vi Hương làm, ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ phát hiện cô vẫn có thể ứng phó được.
Nếu đã như thế, vậy thì về sau cậu hoàn toàn buông tay bên đồ ăn mang đi này cũng không phải không được.
Tưởng tượng như vậy, tâm trạng của Ứng Vọng cũng tốt lên.
Bận rộn đến buổi tối, sau khi Ứng Vọng đối chiếu sổ sách đơn giản với Vương Thanh Thanh, nắm được đại khái hôm nay bán ra bao nhiêu đồ ăn thì tâm trạng càng tốt hơn.
Lúc ăn cơm trò chuyện với mọi người một chút, tổng kết qua công việc hôm nay, sau đó dọn dẹp một chút những thứ cần dọn thì mới đi đóng cửa tiệm tan làm.
Những người khác thì không nói, nhưng Ngô Triêu Hà và Dư Thu thì cảm thấy cực kì mệt, đang đi trên đường cũng không nhịn được mà xoa bả vai.
Hai người bọn họ quen biết nhau, lúc về nhà phải đi chung một đoạn, chia tay với mọi người, lúc hai người đi bộ, Ngô Triêu Hà lập tức nói, "Dư Thu, cháu cảm thấy hôm nay thế nào?".
Dư Thu nói, "Vừa mệt vừa bận".
"Đúng vậy, buôn bán cũng rất tốt". Ngô Triêu Hà cảm thán, "Trước kia đã thường nghe người ta nói bên này có một tiệm lẩu buôn bán không tồi, nhưng vẫn luôn không nỡ đến ăn, không nghĩ đến hiện tại cũng đã vào đó làm rồi".
Dư Thu cũng gật đầu theo, nhà bọn họ không giàu có, mặc dù lẩu rất nổi tiếng, dường như người nào cũng biết, nhưng trong túi bọn họ lại eo hẹp chưa từng đến ăn, bây giờ trái lại trời xui đất khiến bước vào làm việc, sau đó bữa ăn đầu tiên chính là món lẩu trong truyền thuyết.
Không cần phải nói, hương vị đó quá ngon, thảo nào có thể truyền đến mọi người đều biết.
Trò chuyện trong chốc lát, Ngô Triêu Hà bèn nói, "Haizz, khỏi phải nói, bả vai này của thím là đau nhức thật, nhanh chóng về nhà nằm nghỉ mới được, ngày mai còn phải đi làm đấy".
Dư Thu cũng ăn ý tăng nhanh tốc độ, "Vâng, cũng không biết đứa nhỏ ở nhà thế nào rồi".
Ngô Triêu Hà cũng là người làm mẹ, cũng hiểu được loại tâm trạng không yên lòng này của chị, nói, "Đừng lo lắng, bà nội nó ở nhà mà, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt".
Dư Thu cũng thoáng yên tâm, "Cũng đúng".
Sau khi bọn họ tan làm về nhà, Ứng Vọng ở trong tiệm cũng xoay người vào phòng, đi rửa mặt tắm rửa sau đó châm một ly trà xanh, tiếp đến ngồi trên sô pha tiếp tục bận việc.
Từ sau khi Ngụy Vân Thư ra ngoài làm kinh doanh, sổ sách trong tiệm mỗi ngày đều do cậu ghi chép, hôm nay lẩu mini thí nghiệm lần đầu, cộng thêm doanh thu của lẩu bên kia đều ghi lại hết.
Truy rằng Ứng Vọng chưa từng học làm sổ sách, nhưng trước khi Ngụy Vân Thư rời đi đã dạy cậu, hơn nữa còn có mẫu để tham khảo, đối chiếu ghi chép tính toán từng hạng mục là được.
Bận rộn một lúc lâu, cuối cùng Ứng Vọng cũng hoàn thành chuyện ghi chép sổ sách.
Cả ngày hôm nay, lẩu mini giao tận nơi trừ đi chi phí nguyên liệu nấu ăn, phí điện, phí bộ đồ ăn, trích phần trăm cho nhân viên giao đồ ăn, vân vân, lợi nhuận ròng là hai trăm sáu mươi ba đồng.
Buôn bán của tiệm lẩu trừ đi phí tổn lợi nhuận hơn năm trăm đồng.
Cũng là nói, lợi nhuận của lẩu mini và lẩu cả ngày hôm nay có hơn bảy trăm gần tám trăm đồng.
Nếu sau này lợi nhuận mỗi ngày đều có thể duy trì ở con số này, vậy một tháng là có hơn hai mươi nghìn! Cho dù phải trừ đi thu nhập bên trong tiệm lẩu được Ứng Vọng tính vào ban đầu, thì lẩu mini kia một tháng cũng có thể thu vào hơn bảy nghìn, thời gian ba tháng hẳn là có thể kiếm được hai mươi nghìn đồng!
Ứng Vọng: "!!!".
Ha ha ha ha ha ha.
Quy đổi ra như thế, trong nháy mắt Ứng Vọng đã có động lực phấn đấu, rất nhanh mình đã có thể kiếm được đầy một nhà rồi hi hi!
Cười vui phấn khởi một hồi, Ứng Vọng thu nụ cười lại, tất cả những chuyện này đều là suy nghĩ lí tưởng hóa của cậu, nhưng thực tế quá trình thúc đẩy sẽ gặp phải vấn đề gì thế thì không thể biết hết được.
Có điều, mắt thấy thời tiết bắt đầu nóng lên, cho dù có tăng thêm quạt điện vào, thì chuyện buôn bán của lẩu còn có thể duy trì ở mức tốt như vậy sao?
Mình có phải nên tiến hành một ít dự định khác sớm một chút hay không?
Ứng Vọng rơi vào trầm tư.