Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 74

Lẩu mini chẳng những có thể gọi giao tận nơi, mà còn được đồng bộ thêm vào thực đơn trong tiệm lẩu.

Đồ ăn mới ra mắt, bản thân nó đã chứa một loại cảm giác mới mẻ, bởi vậy có không ít khách hàng vốn vào tiệm ăn lẩu cũng dưới tác dụng của lòng hiếu kì mà gọi một phần lẩu mini, sau khi ăn cảm thấy cũng khá được! Như vậy lại dẫn đến doanh thu của lẩu trong tiệm giảm mạnh, nhưng đồng thời doanh thu của lẩu mini lại tăng nhanh như bay, lợi nhuận tổng thể ngược lại không giảm, nhưng cũng không tăng bao nhiêu.

Chuyện này cũng bình thường, vốn dĩ lợi nhuận của bên lẩu mini vốn là do bên lẩu chuyển qua, vấn đề không lớn.

Lẩu mini và giao tận nơi đi vào quỹ đạo, buôn bán trong tiệm lẩu cũng ổn định, không phát sinh chuyện lớn gì. Nhưng đáng chú ý chính là theo thời tiết càng ngày càng nóng, buôn bán lẩu quả thật cũng không dễ làm, cho dù Ứng Vọng trang bị quạt điện trong tiệm thì chuyện buôn bán cũng không khá hơn bao nhiêu. Ngược lại lẩu mini bán càng ngày càng tốt, chung quy lẩu mini chính là nấu chín sẵn, lúc ăn cũng không cần giống như lẩu vây lại một chỗ bốc đầy hơi nóng cùng nhau ăn, cả người đầy mồ hôi, cộng thêm có quạt điện thổi sẽ tán nhiệt, bởi vậy lượng tiêu thụ của lẩu mini càng ngày càng nhiều, sau bếp sau đó ngay cả Vu Hổ cũng đến hỗ trợ nấu lẩu mini.

Nói thế nào đây, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, lúc trước vốn là muốn mở rộng con đường tiêu thụ mà làm ra lẩu mini ngược lại hiện giờ lại thành nghiệp vụ kinh doanh chính của tiệm lẩu, duy trì lợi nhuận tổng thể của tiệm lẩu.

"Trước đây còn lo lắng sau khi thời tiết nóng lên chuyện buôn bán trong tiệm sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ xem ra cũng đã trực tiếp giải quyết một chuyện phiền não". Lúc không có ai Ứng Vọng nhỏ giọng thì thầm.

Còn chưa phải mùa nóng nhất, buôn bán trong tiệm duy trì tốt đẹp. Trải qua một khoảng thời gian làm quen và điều chỉnh, hiện giờ Ứng Vọng đã có thể hoàn toàn buông tay chuyện buôn bán bên đồ ăn mang đi kia, không cần mỗi ngày tự mình ra trận nấu nướng nữa, hơn nữa Ứng Vọng cũng đã điều Hồ Anh đi qua nấu đồ ăn mang đi, cho nên trong chuyện nấu nướng cậu không cần lo nữa.

Còn những chỗ bận rộn khác thì sao, hiện tại Ngô Triêu Hà và Dư Thu đã chuyển chính thức, sau đó cũng tuyển thêm một người đến hỗ trợ, bởi vậy sau bếp hoàn toàn có thể bố trí thỏa đáng.

Trước mắt bên trong tiệm cần Ứng Vọng nhọc lòng chính là sổ sách mỗi ngày, tiếp đó thường xuyên kiểm tra tình huống nguyên liệu nấu ăn bên kia, phòng ngừa có thương nhân hợp tác lấy hàng kém thay hàng tốt. Đương nhiên, vào những năm này ý thức trách nhiệm của mọi người đều rất cao, trại chăn nuôi và nông trường hợp tác đưa đến đều là đồ ngon tươi mới, đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện hàng giả không đạt chuẩn.

Phần lớn thời gian còn lại, Ứng Vọng đều đang lượn lờ bên khu đất ở phố Hạnh Hoa bên kia.

Tiền Hữu Vi đã dẫn người phá bỏ nhà cũ, phế thải không dùng được cũng được dọn ra ngoài hết, trước mắt trên miếng đất kia chất đống một ít vật liệu được mua về xây nhà, theo cách nói của Tiền Hữu Vi, chờ dọn sạch phế thải là có thể khởi công.

Ứng Vọng nhìn tiến độ quả thật không chậm, sau khi nói chuyện với Tiền Hữu Vi thì càng yên tâm, suy nghĩ năm nay lúc ăn Tết có thể dọn vào ở chưa.

Ngoài ra, có phải Vân Thư sắp trở về hay không?

Những năm này, thư từ qua lại chính là bất tiện nhất, Ứng Vọng gần như mỗi ngày đều đang lo lắng tình trạng của Ngụy Vân Thư, cậu sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó trên đường, có chăm sóc bản thân tốt hay không.

...

"Ông chủ Ngụy, có loại vại tráng men bụng lớn hay không?".

"Không có, bán hết cả rồi".

"Ông chủ Ngụy, tôi muốn đồng hồ".

"Chỉ còn những cái này, anh xem thử xem".

"Ông chủ Ngụy, loại vải này chịu bẩn chịu mài, nông dân thích nhất, sau này anh giao thêm một ít loại vải này đến đây cho tôi được chứ?".

"Được, về sau tôi lấy được hàng sẽ giao cho anh".

"...".

Trong huyện thành nhỏ, sau khi Ngụy Vân Thư bàn xong một hạng mục hợp tác thì rời khỏi tiệm cơm.

Đây đã là đơn hàng thứ bốn anh đàm phán.

Tổ quốc địa hình rộng rãi, lãnh thổ mênh mông, có một vài khu vực phát triển tốt, có một vài khu vực lại tạm thời không thể chiếu cố đến thế cho nên lạc hậu hơn nhiều, bọn họ không có công xưởng của chính mình, không cách nào sản xuất ra đồng hồ, vải vóc, bút máy, vại tráng men, những đồ vật khác, rất nhiều thứ chỉ có thể mua đến từ bên ngoài, cho nên tài nguyên khó tránh khỏi khan hiếm. Bởi vậy vào lúc Ngụy Vân Thư mang theo đồ tốt đến nơi này, rất nhanh đã bị người biết hàng nhìn trúng mua đi, thậm chí còn có người nhìn trúng cơ hội này muốn bàn chuyện hợp tác, sau khi Ngụy Vân Thư xuy sét cũng nhận mấy đơn.

Anh đã đi qua mấy thôn, đường quả thật khó đi, tình huống bên trong cũng rất khó khăn. Ví dụ như vại tráng men, kim chỉ, mấy món đồ chơi ếch nhảy, vải bông, quần áo, vân vân, ở nơi đó đều cực kì được hoan nghênh, không bao lâu đã bị người ta tranh mua hết sạch.

Đối với chuyện này Ngụy Vân Thư cũng không bất ngờ lắm, bằng không anh cũng sẽ không cố ý đến làm chuyện buôn bán này.

Bàn xong chuyện, Ngụy Vân Thư trở lại nhà khách, sắp xếp đồ còn dư lại của mình một chút. Thật ra đồ đạc cũng không nhiều, suy cho cùng cho dù anh có muốn lấy thêm cũng không lấy được bao nhiêu, phần lớn là chọn những thứ nhỏ nhắn dễ mang theo. Có điều đồ vật ban đầu mang theo từ thành phố Vĩnh An anh đã bán xong từ lâu rồi, trong tay bây giờ chính là những thứ sau này mua thêm ở thành phố khác, sau đó lại bán đến những nơi khác thiếu thốn hoặc có nhưng không bằng những thứ này. Loại phương pháp vừa bán vừa mua này, không cần phải nói, quả đúng là rất tiện lợi, dù sao thì tính đến hiện tại trong túi anh đã kiếm lời không ít tiền. Anh tin rằng, chờ anh chạy thêm một thời gian nữa, chắc chắn có thể kiếm đủ hai mươi nghìn đồng kia.

Ngụy Vân Thư theo thường lệ làm cho mình một cái ghi chép tổng hợp đơn giản. Trên mặt quyển sổ đã có một ít, tất cả đều là những thứ anh đã mua bán trong khoảng thời gian này, ngay ngắn chỉnh tề đã được mấy trang rồi, tất cả đều là tâm huyết của anh.

Sắp xếp đồ đạc xong, Ngụy Vân Thư thu quyển sổ lại, sau đó vệ sinh cá nhân xong lên giường nằm nhớ đến Ứng Vọng.

Suy nghĩ gần đây cậu bận cái gì, có bởi vì vấn đề tiền bạc mà áp lực quá lớn không ngủ không nghỉ tìm việc cho bản thân làm hay không, đồ ăn bán trong tiệm có đổi mới không, còn có thời tiết bây giờ đã nóng lên, quạt điện trước đó nói không biết có lắp đặt hay chưa, chuyện buôn bán trong tiệm hiện giờ còn tốt không...

Càng nghĩ Ngụy Vân Thư càng không ngủ được, tâm tư đều bị Ứng Vọng chiếm hết.

Anh nghĩ, nếu không thì trở về lại lắp đặt cho trong nhà một bộ điện thoại đi, như vậy sau này nếu anh lại đi xa nhà cũng có thể gọi điện thoại cho Ứng Vọng, tuy rằng phí điện thoại đắt một chút, nhưng ít nhất hai người có thể nói chuyện với nhau, biết sinh hoạt mỗi ngày của đối phương, không đến nỗi quá mức nhớ nhung.

Haizz, thư từ bây giờ vẫn là gửi quá chậm.

...

Hôm nay, Ứng Vọng mới vừa xem xong tiến độ xây nhà từ phố Hạnh Hoa bên kia trở về, mới đến phòng khách ngay cả mặt cũng chưa rửa đã nghe Ba Đào ở bên ngoài phòng khách gõ cửa gọi, "Sếp nhỏ, ngoài kia có người đưa thư đến, nói là có thư của sếp".

Ứng Vọng sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt cũng không rửa mà đi ra ngoài, còn dọa Ba Đào đứng ở cửa giật mình.

"Biết ai gửi thư cho tôi không?". Ứng Vọng hỏi.

Ba Đào hoàn hồn, "Chuyện này tôi không biết, người đưa thư không nói".

Lúc này trong tiệm vẫn còn khách, Ứng Vọng cũng không nhiều lời với Ba Đào, nhấc chân đi đến cửa tiệm, hỏi người đưa thư, "Là ai gửi thư vậy?".

Người đưa thư hỏi, "Cậu là Ứng Vọng?".

Ứng Vọng đáp, "Là tôi".

Người đưa thư đưa lá thư qua, "Là một người tên là 'Ngụy Vân Thư' gửi đến, cậu kí nhận một chút".

Nghe được thật sự là Ngụy Vân Thư, vui sướng trong nháy mắt lan tràn trên gương mặt Ứng Vọng, không nói thêm lời khác, cầm lấy bút lập tức kí nhận thư, sau đó gấp không chờ nổi quay trở về phòng khách đọc thư.

Đây là lá thư đầu tiên Ngụy Vân Thư gửi cho Ứng Vọng, bên trên kể lại cặn kẽ những nơi anh đi qua, gặp được người nào, nhìn thấy những chuyện thú vị gì... Khó tránh việc thất lạc hoặc gửi sai thư, cho nên Ngụy Vân Thư không viết về sự đối lập giữa những thành phố đó, chỉ đang khách quan ghi chép lại cảnh sắc mình đã thấy qua, bày tỏ một ít ý nghĩ của mình. Anh còn nói anh mua một ít thứ cảm thấy khá đẹp mắt, hoặc là đồ ăn ngon lại có thể bảo quản lâu gửi về đây, bảo cậu chú ý kí nhận. Cuối cùng, anh nói anh rất nhớ nhà, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức trở về sớm một chút, bảo cậu chăm nom mọi việc trong nhà, chăm sóc tốt bản thân, đừng lo cho anh.

Cả lá thư Ngụy Vân Thư viết rất dài, phần lớn là viết chuyện anh trải qua dọc đường, cuối cùng rất uyển chuyển bày tỏ tình cảm, chỉ nói anh đang nhớ nhà, anh muốn trở về sớm một chút.

Sau khi Ứng Vọng đọc xong cả trái tim ê ẩm căng đầy, vừa vui mừng nhận được thư của Ngụy Vân Thư, vừa phiền muộn cậu không cách nào viết thư báo cho đối phương về tình hình của mình, bởi vì Ngụy Vân Thư nói vị trí của anh sẽ không ngừng thay đổi, hôm nay ở chỗ này, ngày mai có khả năng sẽ rời đi, cho nên cho dù viết thư cũng không nhận được.

Nhưng có lá thư này lo lắng trong lòng Ứng Vọng quả thật đã giảm rất nhiều, ít nhất cậu nhận được thư báo bình an.

Ứng Vọng cất kĩ lá thư, lại yên lặng cầu nguyện bình an mấy lần.

Vài ngày sau, quả nhiên Ứng Vọng nhận được một cái bao lớn.

Đồ vật bên trong rất lộn xộn, phần lớn đều là một ít đồ vật đặc sắc, còn có một ít đồ ăn có thể sử dụng. Ứng Vọng nhìn thử, những loại đồ ăn này đều còn trong hạn sử dụng, hoàn toàn ăn được. Mở ra nếm thử một chút, hương vị rất khá, cậu rất thích.

Ngoài những thứ mở nắp là có thể ăn này, Ngụy Vân Thư còn gửi cho cậu một ít đồ khô, ví dụ như gạo thơm, Ngụy Vân Thư nói loại gạo thơm này là người địa phương tự mình trồng, sản lượng tương đối thấp, cho nên mặc dù ở ngay địa phương cũng bán tương đối đắt, anh ăn qua cảm thấy ngon cho nên bèn mua một ít gạo gửi về cho cậu nếm thử.

Cùng ngày Ứng Vọng chọn vài thứ chia cho nhân viên trong tiệm, mọi người vui vẻ mặt mày hớn hở.

Sáng hôm sau, Ứng Vọng lại tự mình dùng gạo thơm nấu cháo, phát hiện gạo thơm này ăn vào quả thật rất thơm, vị cũng ngon hơn gạo cùng loại một chút, có thể có liên quan đến hoàn cảnh địa phương... Tóm lại, không uổng công Ngụy Vân Thư từ rất xa gửi về đây cho cậu nếm thử.

Sau đó, cách vài ngày Ứng Vọng đều có thể nhận được thư và kiện hàng Ngụy Vân Thư gửi về. Nội dung chính trên thư vẫn là trải nghiệm và chuyện anh đã làm trên đường như cũ, cuối cùng là câu nhớ nhà. Còn về đồ vật gửi về thì tương đối phong phú, từ một đóa hoa khô xinh đẹp đến một đôi giày vải thoải mái, đến cả các loại đồ ăn ngon, chỉ cần là mới lạ, vui mắt, trước kia chưa từng thấy, hoặc là anh cảm thấy là thứ tốt thì Ngụy Vân Thư đều sẽ gửi về đây, hoàn toàn không hạn chế vào thứ gì cụ thể.

Trong đó khiến Ứng Vọng chú ý nhất chính là một cái chân giò hung khói.

Toàn bộ cái chân giò hun khói được bọc kín mít, hơn nữa không chỉ có trọng lượng nhất định, mà còn vô cùng đẹp mắt.

Theo lời Ngụy Vân Thư, chân giò hun khói này là của người có tay nghề gia truyền mấy trăm năm ở địa phương làm, thậm chí tổ tiên còn từng làm đồ ăn cho cung vương phủ hầu, quan lớn quý nhân, sau giải phóng còn vào tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp, sau đó nữa thì tự mình làm chân giò hun khói, không mấy năm đã khiến cho chân giò hun khói trở thành đồ ngon hút hàng nhất địa phương, thậm chí còn có người ở địa phương khác cố tình đến đó để mua chân giò hun khói. Ngụy Vân Thư nghe danh mà đến, sau khi nếm thử quyết đoán mua một cái gửi về, thậm chí còn nhớ thật kĩ địa chỉ, định chờ sau này ăn xong cái chân giò hun khói này lại đi mua.

Chân giò hun khói này chỉ nhìn màu sắc, phần nạc thì đỏ rực như san hô, phần mỡ thì vàng trong như hổ phách, màu sắc từng tầng rõ ràng, vừa thấy đã biết là thứ tốt.

Đến khi Ứng Vọng tự mình cầm dao cắt thịt xuống, sau khi tự mình nếm thử thì phát hiện mùi vị cũng rất không tầm thường. Mặn nhạt rất vừa phải, nhưng lại có một loại hương vị tươi ngon độc đáo, có thể nói sắc hương vị đều đầy đủ.

Ứng Vọng: Thật sự vô cùng tuyệt vời!

Ứng Vọng nghĩ, Vân Thư sớm ghi nhớ kĩ địa chỉ quả thật là làm vô cùng đúng, chân giò hun khói ngon như vậy phải ăn nhiều lần!

Bình Luận (0)
Comment