Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 75

Lúc Ngụy Vân Thư trở về đã là thượng tuần tháng Bảy.

Lúc ấy Ứng Vọng đang ở trong tiệm lẩu điều chế nước sốt cho bún gạo lạnh, bên tai đột ngột nghe được một trận tiếng xôn xao, lại tập trung lắng nghe một lát, thế nhưng nghe được người khác gọi, "Sếp lớn, sếp về rồi à?".

"Mừng sếp lớn trở về!".

"Sếp lớn, trên đường vẫn thuận lợi chứ?".

"...".

Đáy lòng Ứng Vọng bỗng chốc động một cái, chờ đến lúc cậu một lần nữa lấy lại tinh thần thì Ngụy Vân Thư đã tới sau bếp rồi, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm anh nói, "Anh về rồi".

Trông anh già dặn hơn một chút, trên mặt còn có mệt mỏi không che giấu được, thậm chí không cạo râu, vừa thấy đã biết một đường này không nhẹ nhàng. Nhưng đôi mắt anh lại rất sáng, nhất là khi nhìn Ứng Vọng, hận không thể hút người vào trong.

Ứng Vọng bị ánh mắt này nhìn đến trái tim nóng hổi, đồng thời cũng rất đau lòng, nghìn lời vạn tiếng chỉ biến thành một câu, "Dọc đường cực khổ rồi".

Ngụy Vân Thư mỉm cười, "Không cực khổ".

Hai người đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhóm nhân viên của tiệm toàn bộ đều vây bên cạnh, những lời kia cũng không nói nên lời, cho nên Ngụy Vân Thư chào hỏi với bọn họ trước, sau đó lấy quà tặng ra đưa cho bọn họ.

Cũng giống như trước đây bọn họ không nghĩ tới sếp nhỏ sẽ đưa cho bọn họ một ít đặc sản sếp lớn gửi từ nơi khác về vậy, lúc này nhóm nhân viên trong tiệm cũng hoàn toàn không nghĩ tới sếp lớn đi ra ngoài một chuyến vậy mà còn mang quà về cho bọn họ, quá bất ngờ rồi!

Ba Đào phản ứng nhanh nhất, "Cảm ơn sếp lớn!".

Tiếp theo chính là một chuỗi lời cảm ơn nối tiếp nhau, nụ cười trên mặt mọi người đều rất tươi.

Ha ha, đồ được cho không, ai nhận được mà không vui vẻ chứ.

Ứng Vọng nhìn bọn họ đang tụ vào một chỗ nói chuyện, loại cảm giác không chân thật này càng lúc càng rõ ràng, một lúc lâu sau, khi ánh mắt thoáng qua của Ngụy Vân Thư lại một lần nữa chạm nhau với ánh mắt của cậu, Ứng Vọng mới đè ép nồng nhiệt trong ánh mắt xuống, sau đó nói, "Đừng tám chuyện nữa, mau mau đi vào tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi".

Ngụy Vân Thư cười trả lời, "Đúng là nên đi vào tắm rửa một chút".

Ngụy Vân Thư quả thật phong trần mệt mỏi, bởi vậy nhóm nhân viên trong tiệm chẳng những không nghi ngờ, ngược lại còn khuyên anh đi nghỉ ngơi, cho nên khi Ứng Vọng cúi người hỗ trợ xách đồ đạc vào bọn họ cũng cảm thấy đương nhiên, đến sau khi thấy cửa đóng lại mới nói, "Cuối cùng sếp lớn cũng về rồi".

"Cũng không biết sếp lớn đi đến những chỗ nào, vậy mà lâu như vậy mới trở về".

"Là đi làm buôn bán nhỉ?".

"Chắc là vậy đi? Cụ thể cũng không rõ lắm".

"...".

Trong phòng khách cách một bức tường, Ngụy Vân Thư nhìn quần áo đã mấy ngày không đổi giặt trên người mình mà kiềm chế xung động muốn ôm Ứng Vọng, chỉ thấp giọng nói một câu "Anh đi tắm rửa trước" rồi ngay lập tức đi tắm.

Ứng Vọng đáp một tiếng "Được", sau đó ở phòng khách sắp xếp lại những thứ Ngụy Vân Thư mang về đây, còn chưa sắp xếp xong, Ngụy Vân Thư đã tắm xong ra tới.

Ứng Vọng mới xoay người thôi, đã bị anh ôm vào trong ngực.

Cả người đối phương đầy hơi nước, trên người còn rất nóng.

Cái ôm này, làm hốc mắt Ứng Vọng có chút nóng lên, "Sao không nói cho em anh sắp về? Em còn cho rằng phải rất lâu cơ".

Ngụy Vân Thư vùi đầu vào trong cổ Ứng Vọng, "Nhớ em".

Chỉ một câu như vậy, oán giận gì của Ứng Vọng cũng không còn, "Em cũng nhớ anh".

Cánh tay của Ngụy Vân Thư bỗng nhiên siết chặt.

Ứng Vọng lại nói, "Còn có, cực khổ rồi".

Lần này Ngụy Vân Thư trả lời khác, "Vì nhà của chúng ta, cực khổ nhiều hơn nữa cũng đáng giá".

Ứng Vọng rời khỏi lòng ngực anh, tầm mắt hai người chạm nhau, không bao lâu răng môi đã gần kề, trao nhau một nụ hôn triền miên quyến luyến.

Sau đó, Ngụy Vân Thư mới bắt đầu nói thu hoạch lần này ra cửa, "Anh đã đi tới không ít nơi, vừa mua vừa bán không ít thứ, lợi nhuận trong đó cũng không thấp, đại khái anh kiếm hơn mấy nghìn. Anh còn kí một ít hợp đồng hợp tác với vài người tới lấy hàng, sau này anh như trước đây mua hàng hóa trong xưởng rồi gửi qua cho bọn họ, khoản tiền cuối cùng cũng đã lấy được, đây là hơn mười nghìn. Ngoài ra anh còn mua một ít đặc sản nơi khác gửi về đây, bây giờ còn đang trên đường, chờ sau này đến nơi rồi lại bán đi, hẳn là cũng có thể lời được mấy nghìn đồng...".

Ngụy Vân Thư tính toán cặn kẽ sổ sách, Ứng Vọng nghe rất kinh ngạc, đi ra ngoài một chuyến như vậy, thế nhưng đã mang về nhiều tiền như thế, thế này có thể kiếm được nhiều tiền hơn cả cậu mở cửa hàng.

Có điều, chỉ nhìn dáng vẻ này của Ngụy Vân Thư là biết một đường này rất mệt mỏi, người cũng gầy đi không ít.

Vì thế, Ứng Vọng hỏi, "Sau này còn đi không?".

Ngụy Vân Thư trả lời, "Tạm thời người không đi, nhưng hàng hóa nên ra vẫn phải ra".

Ứng Vọng hỏi, "Có ý gì?".

Ngụy Vân Thư giải thích, "Có người cần hàng hóa trong tay anh, vừa lúc công xưởng ở thành phố Vĩnh An nhiều như vậy, vậy anh cho bọn họ một ít hàng hóa thì lại làm sao? Cứ như vậy anh không cần ra ngoài cũng có thể kiếm được chút ít".

Ứng Vọng lo lắng, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?".

"Sẽ không". Ngụy Vân Thư nghiêm túc nói, "Rất nhiều người đều đang nắm lấy cơ hội kiếm tiền này, anh cũng chỉ là một trong số họ thôi, huống hồ giá cả anh định cũng không quá cao, sẽ không sao đâu".

Thấy anh nghiêm túc đảm bảo như vậy, lúc này Ứng Vọng mới yên tâm.

Nói xong những chuyện này, Ngụy Vân Thư lại tỉ mỉ nói với Ứng Vọng những chuyện mình gặp được dọc đường này. Tuy rằng trước đó đã nói qua trong thư, nhưng lại chính miệng nói một lần nữa vẫn cảm thấy rất khác biệt, hơn nữa có rất nhiều chi tiết đều có thể bổ sung, thỉnh thoảng Ứng Vọng hỏi một câu, thì có rất nhiều chuyện nói không hết.

Cuối cùng, bên ngoài có người gõ cửa.

Ứng Vọng đi qua mở cửa, phát hiện là Vu Hổ, "Làm sao vậy?".

Hai mắt Vu Hổ không tránh khỏi liếc nhìn bên trong một cái, chỉ thấy Ngụy Vân Thư đã thay một bộ quần áo đang ngồi trên sô pha nhìn về phía bên này, trong tay còn cầm một quyển sổ ghi chép, "Sếp, cơm tối đã nấu xong rồi".

Ứng Vọng quay đầu nói với Ngụy Vân Thư, "Vân Thư, ăn cơm trước nhé".

Ngụy Vân Thư đặt quyển sổ lên bàn, "Quả thật có hơi đói bụng".

Ứng Vọng nói, "Đến giờ cơm rồi".

Ngụy Vân Thư đứng dậy bước ra, nhìn thấy bên ngoài đã ngồi đầy, hơn nữa phần lớn đều đang ăn lẩu mini, chỉ có mấy bàn đang ăn lẩu. Nhớ đến lúc nãy Ứng Vọng nói với mình chuyện lẩu mini và giao đồ ăn tận nơi, lại nghĩ đến thời tiết lúc này nóng bức, Ngụy Vân Thư lập tức cảm thấy rất bình thường.

Ứng Vọng nhìn lướt qua đại sảnh, lại nói với Ngụy Vân Thư, "Bên ngoài đã ngồi đầy, không bằng chúng ta bưng đến phòng khách ăn đi".

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Được".

Sau bếp rất bận, nhưng đồ ăn của nhân viên lại làm rất tốt, có điều vì thuận tiện nên đã nấu lẩu mini. Ứng Vọng nhìn đồ ăn đã nấu xong, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cùng Ngụy Vân Thư mỗi người bưng một phần, sau đó lại dùng thố nhỏ xới ít cơm mới quay về phòng khách.

Hai người đều ưa thích ăn cay, đồ ăn nhúng đẫm nước dùng để lên cơm trộn một chút, mùi vị đó quả thật vừa cay vừa đã ghiền.

Một chén cơm nhanh chóng xuống bụng, lúc này Ngụy Vân Thư mới nói, "Thảo nào chuyện buôn bán của đồ ăn mang đi không tệ, lẩu mini này quả thật khá ngon".

Ứng Vọng mỉm cười, "Em xem như anh đang khen em".

Ngụy Vân Thư cũng cười theo, "Vốn dĩ là đang khen em".

Ban đầu Ứng Vọng còn rất vui vẻ, nhưng lại nhìn dáng vẻ hùng hổ hai ba miếng đã ăn xong một chén cơm của anh, loại cảm giác vui vẻ này cũng lập tức biến mất, "Một đường này sao anh lại bạc đãi chính mình như vậy".

"Không bạc đãi". Ngụy Vân Thư nhìn ánh mắt đau lòng của Ứng Vọng, giải thích, "Chỉ là nhớ cơm em nấu, cho nên thấy sắp về tới rồi nên không ăn, chừa bụng mà thôi"

Ứng Vọng đứng lên, "Vậy em đi ra ngoài nấu cho anh mấy món".

Ngụy Vân Thư giữ chặt cậu một phen, "Không cần, chả phải đã có sao".

Ứng Vọng nói, "Không phải em làm".

Ngụy Vân Thư nói, "Có thể nước dùng không phải do em nấu, nhưng cốt lẩu là do em làm, công thức cũng là em ra, cho nên bốn bỏ năm lên, lẩu mini hôm nay là do em nấu".

Ứng Vọng bị anh chọc cười, "Bốn bỏ năm lên này của anh có phải quá phóng đại rồi không".

"Không phóng đại". Ngụy Vân Thư kéo cậu ép ngồi xuống, "Với một món ăn quan trọng nhất chính là công thức, lẩu và lẩu mini lại càng như vậy, mà công thức là do em đưa ra, chẳng qua là một phần quá trình sản xuất em không tự mình ra tay mà thôi, nhưng chuyện này không ảnh hưởng, đều là của em".

Ngừng một chút, Ngụy Vân Thư lại nói, "Hơn nữa, bây giờ chúng ta đã ăn xong rồi, em lại đi nấu thêm đồ ăn quá phiền phức, nếu em thật sự muốn làm đồ ăn cho anh ăn, thì ngày mai đi".

Ứng Vọng thấy anh quả thật không muốn mình đi nấu đồ ăn ngay lúc này, thì cũng không kiên trì thêm, "Vậy được rồi, sáng mai em dậy làm bữa sáng cho anh".

Ngụy Vân Thư biết lắng nghe đồng ý, còn như sáng mai cậu có dậy nổi hay không...

Khụ, vậy phải nói sau rồi.

Ứng Vọng không biết mấy suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu Ngụy Vân Thư, cậu lại cầm lấy đũa tiếp tục ăn cơm, sau đó nói chuyện nhà cửa với Ngụy Vân Thư, "Nền đã làm xong từ lâu rồi, nhà thô đã tiến hành được một nửa, không bao lâu nữa là có thể hoàn thành, sau đó chính là những việc tinh tế như gắn cửa sổ này kia, chờ thi công nội thất xong là có thể dọn vào ở, em đoán trước Tết khó mà kịp".

Ngụy Vân Thư suy xét một chút, "Tốc độ không chậm, mất thời gian chính là những việc tinh tế sau đó".

Ứng Vọng gật đầu, "Quả thật là vậy, ông chủ Tiền vẫn khá đáng tin".

Ngụy Vân Thư nở nụ cười, "Dù sao cũng là anh đầu tư cho anh ta, nếu ngay cả anh mà anh ta cũng lừa gạt, vậy anh ta cũng không làm được lâu dài".

Ứng Vọng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng là đạo lí này, cuối cùng nói, "Dù sao đối với chuyện xây nhà em cái biết cái không, nếu anh đã về rồi, vậy sau này bên kia bèn giao cho anh, em không quan tâm nữa".

Ngụy Vân Thư đồng ý, "Được, ngày mai anh đi tìm anh Tiền trò chuyện một chút".

Ứng Vọng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đến lúc đặt đũa xuống trời bên ngoài đã tối đen, mà khách khứa trong tiệm cũng không còn bao nhiêu.

Ứng Vọng đi dẹp chén đũa, thì nghe Vu Hổ hỏi, "Sếp nhỏ, cậu điều chế nước sốt chưa?".

Ứng Vọng vỗ mạnh đầu một cái, "Tôi đã nói tôi quên mất chuyện gì đó mà".

Vu Hổ dở khóc dở cười.

Hiện tại thời tiết đã hoàn toàn nóng lên, ngay cả lẩu mini cũng chưa chắc có thể nuốt trôi, bởi vậy buôn bán trong tiệm kém hơn trước kia một chút. Ứng Vọng nghĩ không thể ngồi chờ, vẫn là phải làm ra thêm một vài món ăn phù hợp với mùa hè, nghĩ tới nghĩ lui thì quyết định làm bún gạo lạnh bán.

Người địa phương thích ăn bún gạo, còn có cửa hàng mặt tiền chuyên môn ép bún gạo bán, cho nên thêm một món bún gạo lạnh trong tiệm không phiền phức, chỉ cần điều chế một loại nước sốt thích hợp là được rồi.

Chỉ là, lúc nãy còn chưa điều chế xong nước sốt, Ngụy Vân Thư đã về đến rồi, sau đó cắt ngang tiến trình của cậu.

Lúc này, Ứng Vọng lại một lần nữa bắt tay vào làm.

Tương ớt là có sẵn, trước đây lúc Ứng Vọng làm mấy món salad cũng thích dùng loại tương ớt này trộn, cực kì thơm ngon.

Ngoài cái này ra còn phải điều chế nước cà chua, bằng không chỉ một mình tương ớt thì mùi vị không ngon.

Thật ra cái này không khó, trước đó Ứng Vọng đã ghi nhớ một lần, không bao lâu đã chuẩn bị đủ.

Bún gạo mua về đảo một vòng trong nồi nước sôi rồi vớt lên, sau đó thêm ít dưa leo sợi, rong biển sợi, đậu phộng chiên, dầu muối tương giấm số lượng vừa phải, lại thêm nước cà chua và tương ớt đặc chế, cuối cùng thêm một ít rau thơm nhuyễn, một chén bún gạo lạnh đã làm xong.

Ứng Vọng bắt đầu trộn đều và nêm nếm, bún gạo trải qua quấy trộn với một loạt gia vị, ăn vào chỉ hơi nóng, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy nóng muốn đổ mồ hôi. Mỗi một sợi bún đều bọc đầy nước sốt, ăn vào miệng trong thơm cay còn có chứa một chút chua rất nhẹ, tóm lại ăn khá ngon.

Ứng Vọng cảm thấy chén bún gạo này mình đã làm thành công.

Bình Luận (0)
Comment