Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 76

Sáng sớm hôm sau quả nhiên Ứng Vọng không thể nào dậy sớm được, ngược lại là Ngụy Vân Thư ngày hôm qua thoạt nhìn rất mệt mỏi lại tràn đầy sức sống.

Đối với chuyện này, Ứng Vọng rất không phục, "Thân thể này của anh làm bằng sắt hả?".

Ngụy Vân Thư nói, "Là anh vui vẻ trong lòng".

Ứng Vọng không hiểu cái logic này.

Ngụy Vân Thư giải thích, "Trong lòng vui vẻ, cho nên mệt mỏi hơn nữa cũng biến mất".

Ứng Vọng: "...".

Ha ha.

Ngụy Vân Thư nói, "Em ngủ thêm một lát nhé?".

Ứng Vọng xoay người lại không để ý tới anh.

Ngụy Vân Thư vuốt mũi một cái, mặt dày sáp đến hôn cậu một cái, "Anh đi ra ngoài, em không cần lo lắng trong tiệm, ngoan ngoãn ngủ thêm một lát đi".

Ứng Vọng nhìn nụ cười lấy lòng kia của anh, cũng không cách nào liên hệ đến người giống như sói đói đêm qua, giả vờ không kiên nhẫn xua xua tay, "Cút nhanh đi".

Ngụy Vân Thư lại sáp đến hôn cậu một cái, Ứng Vọng trừng mắt một lần, thì anh hôn thêm một lần, thái độ như thể em không vui thì anh không ngừng...

Điệu bộ này, Ứng Vọng vừa cạn lời vừa muốn cười, cuối cùng thật sự không kìm được nở nụ cười, "Đi ra ngoài nhanh đi, còn không mở cửa mọi người lại cho rằng chúng ta làm gì đấy".

Ngụy Vân Thư nói, "Ông chủ cũng cần sống qua ngày mà".

Ứng Vọng nhấn mạnh, "Anh đừng bày trò nữa, nhanh chóng đi mở cửa đi".

Lần này, Ngụy Vân Thư đi thật.

Ứng Vọng nhìn bóng dáng anh, tươi cười trên mặt vẫn chưa biến mất. Nhưng lúc nãy bị anh làm ầm ĩ một trận như vậy, buồn ngủ ban đầu cũng chạy gần hết. Tối hôm qua làm có chút lâu, chỗ khác vẫn khá ổn, chỉ là eo có chút bủn rủn. Ứng Vọng nằm trên giường một lát, cuối cùng vẫn là bò dậy.

Trong tiệm còn đang buôn bán đấy, cậu không ra mặt, người khác lại đoán cậu làm sao cơ, ảnh hưởng không tốt lắm.

Ngụy Vân Thư mới vừa tiễn nhân viên nông trường đến giao hàng, vừa quay đầu thì thấy Ứng Vọng đi ra, có chút ngoài ý muốn, đi qua hỏi, "Không ngủ hả?".

Trong tiệm nhiều nhân viên, Ứng Vọng không nói gì khác, "Không ngủ được".

Ngụy Vân Thư hơi hé miệng, nói, "Vậy lát nữa nghỉ trưa đi".

Ứng Vọng gật đầu một cái.

Bởi vì phải thêm món mới bún gạo lạnh này vào trong tiệm, cho nên buổi sáng hôm nay Ứng Vọng lại điều chế vài loại nước sốt để so sánh, trải qua ăn thử và phản hồi của nhóm nhân viên trong tiệm, cuối cùng quyết định một loại.

Ứng Vọng nói với Bao Xuân Diễm và Ba Đào, "Lát nữa hai người nhớ đề cử khách hàng thử món mới một chút, bằng không người ta cũng không biết trong tiệm thêm món mới".

Hai người nhanh nhẹn trả lời.

Quá trình này bọn họ đã rất quen thuộc, trước đây lúc trong tiệm muốn thêm món mới đều đề cử thế này.

Sau đó Ứng Vọng lại để Ba Đào chạy một chuyến đến cửa hàng bún gạo, đặt hai mươi cân bún gạo với ông chủ. Bởi vì bước đầu buôn bán, vẫn chưa xác định được mức độ tiếp thu đối với bún gạo lạnh của mọi người như thế nào, cho nên số lượng bún gạo đặt không nhiều lắm, Ứng Vọng định bán thử mấy ngày đầu xem sao, sau đó lại quyết định kí hợp đồng dài hạn với cửa hàng bún gạo.

Đối với bún gạo lạnh, Ngụy Vân Thư không có ý kiến, dù sao anh cảm thấy ý tưởng này rất hay, nhưng anh vẫn đề xuất một chút, "Bún gạo có thể trộn lạnh, em chưa từng nghĩ đến làm mì trộn này kia sao?".

Ứng Vọng quay đầu, "Hả?".

Ngụy Vân Thư nêu ví dụ, "Ví dụ như mì thịt kho, mì trộn tương, mì dầu hành, vân vân, những món này đều dùng đồ ăn kèm trộn với mì rồi ăn, không có nước dùng cho nên không hề nóng, hẳn là được hoan nghênh hơn mì nước nhỉ?".

Ánh mắt Ứng Vọng sáng lên, "Không sai! Em chỉ nhớ người của thành phố Vĩnh An thường ăn bún gạo, mà quên mất mì".

Có thể nói là, bởi vì ở thành phố Vĩnh An bún gạo rất thường thấy, cho nên mì tương đối thưa thớt sau khi làm xong thật ra càng có khả năng trở thành món đặc trưng, dù sao thì tiệm mì chỉ có mấy nhà như vậy, mà ăn bún thì khắp nơi đều có quán bún, tiệm bún.

Càng nghĩ Ứng Vọng càng kích động, dứt khoát bắt đầu cân nhắc kĩ càng.

Chuyện khác không nói, mì trộn tương thật ra cũng không phải rất khó, tương là dùng thịt băm và tương đậu nấu thành, một lần nấu một thau lớn thì có thể trộn không ít mì. Huống hồ sau khi trời nóng cậu đã mua một cái tủ đông đặt trong tiệm, tương thịt này không ăn hết có thể để vào tủ đông ướp lạnh, ngày hôm sau hâm nóng là có thể dùng tiếp, cũng không ảnh hưởng đến mùi vị chút nào.

Còn như đồ ăn kèm khác thì càng đơn giản, mùa xuân có giá đỗ và ngọn cải non, mùa hè có dưa leo và đậu que, mùa thu có cải thìa và rau tiến vua, mùa đông có cà rốt và cải thảo, tóm lại theo mùa có rau dưa nào thì dùng rau dưa đó, hoàn toàn không cần câu nệ. Đến lúc đó lại phối hợp thêm đậu phộng, đậu hà lan, đậu nành, đầy ắp một chén lớn.

Trộn với mì đã nấu chín, thêm đồ ăn kèm lên, chắc chắn ngon miệng.

Hơn nữa thức ăn bằng bột mì có thể chắc bụng hơn bột gạo, có một vài người sẽ thích ăn mì hơn một chút.

Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, Ứng Vọng cũng không trì hoãn lâu lắm, trực tiếp đi ra ngoài dạo một vòng, mua về không ít đồ.

Ngụy Vân Thư bị năng lực hành động nói gió thì thành mưa này của cậu làm dở khóc dở cười, nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí còn giúp cậu băm thịt.

Bản thân Ứng Vọng thì chuẩn bị một ít đồ ăn kèm.

Chỗ cần dùng của tương đậu rất nhiều, cho nên trước đây Ứng Vọng có tự mình làm sẵn, bây giờ thì có thể lấy ra dùng.

Đợi chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, đun nóng dầu trong nồi, sau đó cho thịt băm vào xào, lúc xào gần xong thì giảm lửa xào chung với tương, thậm chí có thể nói là từ từ nấu nhừ, cần phải nấu cho thịt và tương triệt để quyện vào nhau.

Tương thịt truyền thống là nấu như thế này, nhưng bản thân Ứng Vọng thích ăn nấm, cho nên lại bỏ thêm nấm cắt hạt lựu vào nấu cùng, vị tươi của đặc sản núi rừng cùng với thịt và tương hòa trộn vào nhau, mùi thơm kì lạ tức khắc nồng đậm hơn.

Để tránh cháy nồi, thỉnh thoảng cần phải khuấy sạn một chút, nếu đặc quá mức còn có thể thêm nước, chờ tất cả nguyên liệu hoàn toàn hòa trộn vào nhau, sau đó thêm hành vụn, bởi vì tương đậu là tự mình làm, muối cho vào cũng không quá mặn, hiện giờ lại bỏ thêm nhiều nguyên liệu như vậy, cho nên còn phải thêm muối, bột ngọt, các loại gia vị, dùng đũa chấm qua hơi đậm vị một chút là được.

Tương thịt nấu xong màu sắc vàng óng bóng nhẫy, hương vị cực kì thơm, dẫn đến mấy người sau bếp liên tiếp ngoái nhìn về phía bên này.

Tạm thời Ứng Vọng không biết những chuyện này, một lần nữa thêm nước vào nồi, đợi sau khi đun sôi rồi thì cho mì sợi nhỏ Ngụy Vân Thư cán sẵn vào, sau khi nấu chín thì vớt ra đựng vào trong chén, sau đó xếp lên dưa leo sợi, giá đã trụng sơ, cải thìa, rau thơm nhuyễn, cùng với đậu phộng mới vừa chiên để làm bún gạo, cuối cùng rưới lên một muỗng sốt tương thịt, một chén mì trộn tương đầy đủ sắc hương vị đã làm xong.

"Hình thức trình bày không tệ". Ngụy Vân Thư nói.

Ứng Vọng cầm đũa đưa cho anh, "Anh thử trước xem?".

Ngụy Vân Thư nhận lấy, "Được, anh đến làm chuột bạch cho em".

Ngụy Vân Thư cầm đũa trước tiên bắt đầu quấy trộn mì, làm mỗi một sợi mì đều được tương thịt bao lấy, dù sao tất cả gia vị đều ở bên trong tương thịt, đây cũng là nhân tố quyết định chén mì này ngon hay không.

Mì nóng tương chín, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là mùi thịt.

Ngụy Vân Thư không chút do dự gắp mì đưa lên miệng mình ăn một đũa, tương thịt rất thơm, nấm bên trong rất trơn mềm, mà mỗi một loại gia vị đều cho vào rất thích hợp, chỉ một miếng này, Ngụy Vân Thư đã cảm thấy chén mì trộn tương này khá ngon.

Anh nói thẳng, "Ngon!".

Trên mặt Ứng Vọng lộ ra tươi cười, "Có chỗ nào chưa tốt cần cải tiến hay không?".

Ngụy Vân Thư cẩn thận nhấm nháp một chút, "Cảm thấy tương đậu cho hơi nhiều một chút".

Ứng Vọng khó hiểu.

Ngụy Vân Thư trực tiếp đưa đũa cho cậu, "Em nếm thử đi".

Ngày thường hai người đã quen ăn chung, Ứng Vọng cũng không cảm thấy không đúng, trực tiếp nhận lấy đũa nếm thử một miếng. Mùi vị của tương đậu đúng là có chút đậm, hơn nữa tương thịt vẫn chưa đủ thơm, cảm giác thiếu thứ gì đó.

Cậu cẩn thận cân nhắc thiếu thứ gì. Hoa tiêu? Hồ tiêu? Hoặc là gia vị khác?

Ngụy Vân Thư cũng không quấy rầy cậu suy nghĩ.

Quay đầu, thì thấy Dư Thu ngờ vực nhìn bọn họ, chị thấy Ngụy Vân Thư nhìn qua, vội vàng cúi đầu.

Ngụy Vân Thư: "...?".

Dư Thu bưng một chồng khay trúc đến vòi nước bên kia, sau đó ngồi xuống ghế nhỏ cùng nhau rửa rau với Ngô Triêu Hà.

Không bao lâu, rốt cuộc Dư Thu không nhịn được, hỏi Ngô Triêu Hà, "Thím Ngô, thím biết hai sếp có quan hệ gì không?".

Hai người đều là tuyển vào sau, hai chữ "sếp lớn" trước kia chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thỉnh thoảng sẽ nghe mọi người nói một chút, nhưng chân chính thấy người là ngày hôm qua, bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên tạm thời không hiểu được anh là kiểu người gì.

Ngô Triêu Hà trả lời, "Nghe nói là anh em cùng nhau lớn lên với sếp nhỏ".

Dư Thu nói, "Không phải ruột thịt hả?".

Ngô Triêu Hà nói, "Nhìn sơ là biết không phải rồi, vẻ ngoài của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau".

Dư Thu: "Vậy à...".

Ngô Triêu Hà thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi này của chị, bèn hỏi, "Cháu làm sao vậy? Sao lại hỏi những chuyện này?".

"Thì...". Dư Thu do dự một chút, mới nói, "Lúc nãy không phải sếp nhỏ đang làm tương thịt gì đó sao, sau đó sếp nhỏ dùng tương thịt trộn ra một chén mì, sếp lớn thì bưng chén nếm thử hương vị, sau đó sếp nhỏ lại nhận lấy đũa đó nếm theo, cuối cùng chén mì kia lại về đến trong tay sếp lớn, cháu thấy cậu ấy ăn tiếp".

Ngô Triêu Hà nghe không hiểu, "Thế thì làm sao?".

Dư Thu hỏi, "Thím không cảm thấy bọn họ quá... thân mật à, còn dùng chung một đôi đũa".

Thật ra Dư Thu muốn nói quá không giữ kẽ, nhưng lời nói sắp đến bên miệng lại cảm thấy nói như vậy không tốt, cho nên nhanh chóng sửa miệng.

"Thím tưởng là chuyện gì chứ". Ngô Triêu Hà quen rồi nên không ngạc nhiên nói, "Cháu đừng nói loại chuyện nếm thử vị này, chỉ riêng thời kì trước kia của bọn thím, còn có người đưa tay móc kẹo người khác đã nhét vào miệng ra ăn đây này, thì cũng có làm sao đâu".

Dư Thu mở mang hiểu biết, "Hả?".

"Thật đấy". Ngô Triêu Hà nói, "Thím còn tận mắt thấy mà, thật sự không phải chuyện hiếm lạ gì".

Quan niệm sống trước giờ của Dư Thu tức khắc nổ tung, không nghĩ tới vậy mà loại chuyện này cũng có!

Chị hoảng hốt nghĩ, so với những người móc đồ ăn đã vào trong miệng người ta ra ăn mà nói, chuyện hai sếp dùng chung một đôi đũa hình như đúng là rất bình thường?

Tiếng hai người nói chuyện không lớn, cộng thêm sau bếp vẫn luôn có tiếng nấu đồ ăn, cho nên ngoài bản thân hai người thì hoàn toàn không người nào nghe được hai người nói cái gì.

Mà Ứng Vọng thì sao, sau khi ăn thử cảm thấy tương thịt vẫn còn chưa đủ thơm, cậu trầm ngâm suy nghĩ một ít nguyên nhân, cuối cùng tìm ra được mấy điểm, quyết định làm lại tương thịt.

Dầu ban đầu cần phải cho vào hoa tiêu, đại hồi, hương diệp, thì là, hành, gừng, tỏi, rau thơm, hành tím rồi phi thơm các nguyên liệu, làm ra dầu mè tự chế, sau đó lặp lại các bước trước đó xào thịt này kia, đến lúc cho nước sốt vào Ứng Vọng lại so sánh với số lượng trước đó cho vào, giảm bớt thích hợp.

Đến khi một chén tương thịt ra nồi, Ứng Vọng dùng đũa chấm một chút nếm thử, hai mắt nhất thời sáng lên.

Tương thịt này ngon hơn chén làm lúc nãy nhiều!

Ứng Vọng gấp không chờ nổi nhét đũa vào trong tay Ngụy Vân Thư, "Vân Thư, nhanh lên, nếm thử một chút!".

Nhìn cậu kích động như vậy, Ngụy Vân Thư biết chén tương thịt này đã thành công, anh nhận lấy đũa, gắp lên một chút tương thịt, đang muốn đưa vào miệng, trong đầu lại đột nhiên lóe lên ý nghĩ, lúc nãy Dư Thu dùng ánh mắt kì lạ nhìn về phía bọn họ, có phải bởi vì bọn họ không kiêng nể gì dùng chung một đôi đũa không?

Chẳng lẽ bị Dư Thu phát hiện ra cái gì rồi?

"Vân Thư, đang nghĩ gì vậy?". Thấy động tác của Ngụy Vân Thư dừng lại không tiếp tục, Ứng Vọng khó hiểu hỏi.

Ngụy Vân Thư lấy lại tinh thần, trả lời một câu, "Nghĩ tới một ít chuyện khác".

Nói xong, anh đút tương thịt vào miệng, quả nhiên, tương thịt này tiến bộ hơn chén vừa rồi kia không ít, "Rất ngon".

Ứng Vọng ngay lập tức quên luôn chút ngoài ý muốn kia, "Em cũng cảm thấy ngon hơn nhiều".

Ngụy Vân Thư khen cậu, "Lợi hại ghê".

Ứng Vọng: "Hi hi!".

Bình Luận (0)
Comment