Bởi vì có khả năng bị Dư Thu phát hiện chuyện không đúng, cho nên sau đó Ngụy Vân Thư đặc biệt chú ý một chút, nhưng lại không nghe được có lời đồn linh tinh gì truyền ra từ nhân viên trong tiệm, ngược lại là mọi người đánh giá rất cao sự xuất hiện của mì trộn tương.
"Mì này ngon, tương thịt trộn lên quá thơm, mấy món ăn bên trong cũng rất giải ngấy!".
"Đã nhất chính là món này trộn khô, bên trong không có nước dùng, cho dù ăn lúc thời tiết nóng thế này cũng cảm thấy rất thoải mái, ăn ngon hơn mì nước bún nước nhiều".
"Thêm quạt điện thổi, có phải càng dễ chịu hơn không?".
"Tất nhiên, hiện tại tôi thích nhất chính là ngồi bên cạnh quạt điện ăn mì trộn tương!".
"Còn có bún gạo lạnh, cũng ngon lắm".
"Không sai không sai, quá thích hợp mùa hè".
"...".
Nhóm nhân viên của tiệm dốc sức bày tỏ yêu thích của bản thân với mì trộn tương, thậm chí mấy bữa kế tiếp đều là ăn mì trộn tương. Mì này tiện lợi, bên trong một chén lớn có đồ ăn có thịt, ăn vào vô cùng thơm ngon, ăn một chén chưa no còn có thể nấu thêm một chén nữa, muốn ăn bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu, cho dù đối với ăn cơm hay là nấu cơm đều rất bớt việc.
Sau khi có được đánh giá tốt từ nhóm nhân viên trong tiệm, Ứng Vọng lập tức suy xét đến chuyện bán mì trộn tương trong tiệm.
Mì và bún gạo không giống nhau. Bún gạo ở thành phố Vĩnh An rất nhiều, cũng có cửa hàng chuyên môn ép bún gạo bán, cho nên bún gạo lạnh bán trong tiệm bọn họ khá tiện. Nhưng mì thì khác, thành phố Vĩnh An ăn mì khá ít, ngoài mì sợi ra Ứng Vọng vẫn chưa từng thấy có bán mì cán sẵn, nếu muốn bán mì trộn tương trong tiệm, thế có nghĩa là bọn họ phải tự mình làm mì. Đừng thấy chuyện chỉ là một câu nói, nhưng trên thực tế bắt đầu làm rất phiền phức, từ nhào bột đến cán thành mì sợi nhỏ, chuyện bên trong tuyệt đối không ít. Giai đoạn sau nếu mì trộn tương bán tốt, vậy phải có người đến chuyên trách làm mì, nhưng trong tiệm bây giờ không có nhiều người như vậy.
Hiện tại sau bếp đã có không ít người, không cộng cậu vào đã có sáu người, lại tuyển thêm một người vào, bên trong thật sự chen không lọt.
Nghĩ vậy, Ứng Vọng nhíu mày, vấn đề này phải giải quyết thế nào?
Ngụy Vân Thư thấy cậu như vậy, bèn hỏi, "Làm sao vậy?".
Ứng Vọng nói, "Có khả năng chúng ta cần một đầu bếp bạch án".
Nhất thời Ngụy Vân Thư không phản ứng kịp.
Ứng Vọng bèn nói ra suy nghĩ lúc nãy của mình, cuối cùng nói, "Chỉ là sau bếp cũng sắp không có chỗ đứng, tuyển thêm một đầu bếp bạch án vào cũng không có chỗ bố trí".
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Vậy thì mở thêm một tiệm?".
Ứng Vọng lại nói, "Chỗ đâu?".
Ngụy Vân Thư nhớ lại một lượt, xung quanh quả thật không có cửa hàng mặt tiền nào có thể thuê.
Đang trố mắt nhìn nhau đấy, thì tiếng Vu Hổ đột ngột vang lên, "Hai sếp...".
Hai người quay đầu.
Vu Hổ có hơi xấu hổ nói, "Hai sếp, không phải tôi cố tình nghe lén hai người nói chuyện, chỉ là không cẩn thận nghe được một chút".
Lúc nãy tiếng hai người nói chuyện không nhỏ, vốn không cần đặc biệt chú ý cũng có thể nghe được. Nếu là trước kia, Vu Hổ cũng giả vờ bản thân chưa nghe thấy gì, tiếp tục yên lặng làm việc bản thân nên làm, nhưng hiện tại, không phải có việc sao.
Ứng Vọng không để bụng, chỉ hỏi, "Có chuyện gì à?".
Vu Hổ lập tức nói, "Sếp, hai người có cân nhắc đến chuyện mua mì từ chỗ người khác không?".
Ứng Vọng nhướng mày, "Cậu có quen người làm mì à?".
Vu Hổ cười ngượng ngùng một cái, "Thật không dám giấu, sếp nhỏ, bạch án và hồng án ba tôi biết mỗi cái một chút, trước đây cũng đã dạy cho người trong nhà bọn tôi, chị cả tôi về phương diện bạch án có chút thiên phú, cho dù là cán mì hay kéo mì đều làm không tệ, hiện tại cũng sống bằng nghề bán mì".
Ứng Vọng cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, bèn hỏi, "Chị cả cậu ở chỗ nào? Cách nơi này của chúng ta xa không?".
Vu Hổ biết có hi vọng, lập tức nói, "Đi bộ mà nói thì có chút xa, nhưng chị cả tôi có xe đạp, chạy xe đến đây ước chừng chỉ cần mười lăm phút".
Khoảng cách và thời gian này hoàn toàn có thể chấp nhận.
Ứng Vọng hỏi, "Chị ấy có thể giao chứ?".
Vu Hổ biết nguyên liệu nấu ăn trong tiệm đều do người cố định giao tới, bèn nói, "Có thể, vốn dĩ mì chị ấy bán cho người khác cũng phải tự mình giao".
Ứng Vọng nói, "Nếu đã như thế, vậy thì cậu xem thời gian nào đó mang một ít mì chị cả cậu làm đến đây tôi xem thử, nếu thích hợp tôi sẽ mua ở chỗ chị ấy".
Vu Hổ cười đáp, "Được, hôm nay tan làm tôi lập tức nói với chị cả, có lẽ ngày mai có thể xem được mì".
Ứng Vọng nói, "Được".
Vu Hổ nói chuyện giữ lời, buổi sáng hôm sau hắn đã mang theo mì tới, không chỉ có mì, chị cả hắn Vu Yến cũng tới cùng.
Bọn họ mang đến đây vài loại mì, có dày có mảnh, thậm chí ngay cả mì tơ bạc cũng có, kéo rất mảnh, nhưng thoạt nhìn lại từng sợi rõ ràng. Chỉ một loại này, Ứng Vọng đã biết Vu Yến là có bản lĩnh thật, chung quy nếu không có chút trình độ vững chắc cũng không kéo ra được mì như vậy.
Nhưng mì trộn tương nếu dùng mì tơ bạc thì quá mảnh, Ứng Vọng chọn một loại mì sợi hơi to một chút, sau đó chốt giá với Vu Yến cùng với lượng mì giao mỗi ngày, tạm thời đặt trước số lượng ba ngày.
Không ai biết được mì trộn tương trong tiệm sẽ bán ra làm sao, cho nên tạm thời Ứng Vọng không xác định được mỗi ngày đặt bao nhiêu mới thích hợp, định chờ qua ba ngày bán thử lại kí hợp đồng.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, kí hợp đồng ai cũng yên tâm.
Vu Yến cũng không phản đối.
Sau đó, mì trộn tương cũng được thêm vào thực đơn trong tiệm, nhóm khách hàng không nghĩ tới nhanh như vậy lại có món mới, bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn mới mẻ với bún gạo lạnh đấy.
"Cậu nói mì này là trộn lên ăn hả?". Khách hàng hỏi.
"Đúng vậy, bên trong thêm tương thịt và đồ ăn chay, trộn chung với mì". Nhân viên phục vụ trả lời.
Khách hàng do dự một lát, bèn nói, "Vậy cho tôi một chén trước đi, tôi nếm thử một chút".
Nhân viên phục vụ: "Vâng, quý khách đợi một lát".
Ban đầu khách hàng chỉ xuất phát từ tín nhiệm với Tiệm lẩu Vọng Thư, sau đó ôm thái độ thử một lần gọi mì trộn tương, kết quả không ngờ đến chén mì này đúng là không tệ. Tương thịt nấu cực kì thơm, ăn vào còn có cảm giác lạo xạo của thịt băm, nấm cắt hạt lựu thả vào bên trong cũng ngon, trải qua thời gian dài nấu và ngấm từ từ, bên trên thấm đầy vị thịt, vừa trơn mềm vừa thơm ngậy, ngon hơn gấp trăm lần nấm do nhà mình nấu!
Ngay cả giá, cải thìa, dưa leo, các loại nguyên liệu rất bình thường ban đầu sau khi trộn cùng với tương thịt đều trở nên rất thơm, cảm giác kia giống như được xào với thịt, không ngán chút nào.
Thậm chí ngay cả mì phủ đầy tương thịt cũng trở nên khác biệt, mì rất có độ đàn hồi, cắn có chút dai, nhưng lại không giống với nấu chưa chín, tóm lại rất thơm.
Một chén mì vào bụng, cảm giác trong bụng đã có chút no, nhưng giữa môi và răng vẫn như cũ tràn ngập mùi hương.
Chủ tiệm còn tặng một chén súp mì, nếu không chê nóng hoặc vừa lúc khát thì có thể húp, hương vị sẽ khá thanh đạm, nhưng tuyệt đối không nhạt nhẽo, có thể nếm ra được đây là dùng xương ống ninh, bên trong còn cho muối và các gia vị khác.
"Đã!".
Không ít khách hàng sau khi ăn xong một bát mì trộn tương không nhịn được phát ra một câu cảm thán như vậy.
Quả thật bọn họ không ngờ tới, rõ ràng là một tiệm lẩu, trong tiệm bán lẩu mini rất giống lẩu thì cũng thôi đi, vậy mà còn bán cả bún gạo lạnh và mì trộn tương, những món này lại chẳng có tí liên quan gì đến lẩu cả.
Nhưng...
Đồ ăn ngon thật!
Mì trộn tương không chỉ được hoan nghênh trong tiệm, bán bên ngoài cũng rất được hoan nghênh, rất nhiều sinh viên thường ăn một bữa lẩu mini có thể cảm thấy ví tiền không chịu nổi, nhưng ăn mì trộn tương thì không có nỗi băn khoăn này, ngon miệng không đắt, có thịt có đồ ăn còn bao no, chuyện này thật sự không tồi!
Nhất là sinh viên đến từ phương Bắc, một bát mì trộn tương này quả thật làm bọn họ suýt chút nữa mừng rớt nước mắt, tuy rằng mì không quá giống với mì trộn tương trong nhà làm, nhưng ở nơi xứ người thịnh hành bún gạo ăn được một bát mì trộn tương, cảm giác này ai hiểu được! Huống hồ mì trộn tương này còn rất ngon, quá bất ngờ hạnh phúc!
Sinh viên đến từ phương Bắc còn thích ăn mì trở thành fans trung thành của mì trộn tương, mặc dù lúc đồ ăn giao tới mì có khả năng đã có chút dính lại thì có làm sao? Hương vị kia cũng là không gì sánh được!
Đương nhiên, nếu có đủ thời gian mà nói, bọn họ thích đến trong tiệm ăn hơn. Hứng gió quạt điện mà ăn mì là thích nhất, cuộc sống này quả thật sung sướng như thần tiên.
Có điều, có người thích ăn mì trộn tương, cũng có người không thích ăn, mùi vị chỉ là thứ yếu, chủ yếu là bản thân bọn họ cũng không mấy thích ăn mì, bọn họ là fans trung thành của gạo.
Dùng gạo làm bún gạo, bọn họ quả thật rất thích.
Bún gạo lạnh thanh đạm nhẹ nhàng, cực kì thích hợp ăn vào mùa hè nóng bức. Có vài người mùa hè sẽ ăn ít đi, trước kia không có hứng thú ăn uống gì, ăn một miếng cơm phần nhiều là để sống, đôi khi một chén cháo đậu xanh đã xem như bản thân xong bữa rồi, mà hiện tại có bún gạo lạnh, chua chua cay cay rất k*ch th*ch ăn uống, sau khi để trong chốc lát vẫn còn hơi lành lạnh, cũng sẽ không có chuyện ăn một bữa đã làm bản thân mồ hôi đầy đầu, cảm giác đó quả thật quá thoải mái.
Bún gạo lạnh và mì trộn tương chỉ đưa vào thực đơn mấy ngày đã nhảy vọt trở thành món tủ mới của nhóm khách hàng, thu nhập của tiệm hơn phân nữa đều là dựa vào chúng nó duy trì, gần một nửa còn lại là lẩu mini, cuối cùng mới là lẩu...
Kiểm kê sổ sách đến chỗ này, Ứng Vọng quả thật đã cạn lời, "Rõ ràng là chúng ta mở tiệm lẩu mà, vì sao công trạng của lẩu là kém cỏi nhất".
Ngụy Vân Thư cười nói, "Chuyện này không phải bình thường sao, trời nóng nực, chỉ ngồi ở chỗ đó đã cảm thấy nóng rồi, người nào bằng lòng ăn lẩu chứ".
Quạt điện quay phần phật, nhưng gió thổi ra lại là gió nóng, Ứng Vọng tê liệt ghé vào trên bàn, "Thời tiết nóng như vậy, cũng không biết khi nào sẽ qua".
"Nhanh thôi". Ngụy Vân Thư nói, "Chờ sau Lập thu hẳn là sẽ mát hơn một chút".
Ứng Vọng ghé vào trên bàn giương mắt nhìn anh, "Vậy còn nắng gắt cuối hè đầu thu thì sao, cũng không biết có dữ dội hay không".
Ngụy Vân Thư muốn nói lại thôi.
Ứng Vọng vừa thấy phản ứng này của anh đã biết kết quả, "Được rồi, anh đừng nói nữa, em biết rồi".
Ngụy Vân Thư bật cười, "Không phải, anh chỉ muốn hỏi em một chút".
Ứng Vọng: "Hỏi cái gì?".
Ngụy Vân Thư vươn tay sờ đến cằm gác trên mặt bàn của cậu, nói hết lời, "Muốn hỏi em một chút nói chuyện kiểu này không thấy mệt sao".
Ứng Vọng: "...".
"Vẫn ổn". Cuối cùng, Ứng Vọng nói, "Có hơi không tự nhiên một chút".
Ngụy Vân Thư: "Không khó chịu?".
Ứng Vọng: "Không khó chịu".
Tay của Ngụy Vân Thư vẫn chưa rút lại, hai người một cao một thấp, lúc Ứng Vọng nhìn anh phải ngẩng đầu lên, khiến cho Ngụy Vân Thư có loại cảm giác trên cao nhìn xuống. Ứng Vọng nghĩ đến hình ảnh này một chút, cảm thấy có chút kì quái, dứt khoát gác một cánh tay lên bàn, gối đầu lên cánh tay đó.
Ngụy Vân Thư hỏi, "Buồn ngủ rồi?".
Ứng Vọng lắc đầu, "Không có".
Ngụy Vân Thư quan tâm đặt câu hỏi, "Thật ra là buồn bực đúng không?".
Ứng Vọng dùng một tay khác chụm lại gần nửa đốt ngón tay, "Một chút xíu".
Ngụy Vân Thư an ủi cậu, "Nhanh lắm, em xem năm nay cũng đã qua hết nửa năm rồi".
Ứng Vọng nói, "Đúng thật".
Thời gian quả thật trôi qua rất nhanh.
Cả mùa hè, trong lúc bún gạo lạnh, mì trộn tương cùng với đồ ăn mang đi của Tiệm lẩu Vọng Thư thịnh hành, các trường học liên tiếp tổ chức thi chuyển cấp hoặc là thi cuối kì, nhóm tốt nghiệp thì nên học lên thì học lên, nên vào xã hội thì vào xã hội, nháy mắt, lại là một vòng học sinh nhập học mới, bọn họ làm quen bạn học mới, thích ứng hoàn cảnh mới, bắt đầu một hành trình học tập mới.
Mà Tiệm lẩu Vọng Thư cũng nghênh đón một nhóm gương mặt mới.