Hạ đi thu tới, thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Chuyện buôn bán của Tiệm lẩu Vọng Thư cũng bắt đầu biến hóa từ từ, bún gạo lạnh bán đắt suốt một mùa hè dần dần không mấy được hoan nghênh nữa, mà lẩu trước đó cũng bắt đầu hot lên, chờ đến khi thời tiết đã hoàn toàn lạnh, lẩu lại một lần nữa nhảy vọt thành quán quân tiêu thụ trong tiệm.
Tuy doanh thu của lẩu mini và mì trộn tương cũng đã chịu ảnh hưởng, nhưng vẫn khá hơn so với bún gạo lạnh, chung quy thì hai loại này cũng là thức ăn nóng, ăn vào bụng cũng sẽ không lạnh bụng. Nhất là mì trộn tương, trong tiệm vẫn luôn phối hợp đưa thêm một chén canh, nếu cảm thấy trộn lên ăn nhanh lạnh, vậy cũng có thể đổ canh vào trong mì biến thành mì nước, như vậy một bát vào bụng cũng rất ấm nóng.
Buôn bán vào cuối mùa thu đến mùa đông năm trước cũng đã làm, nên làm sao ứng phó mọi người cũng đã có kinh nghiệm, trước tiên chuẩn bị sẵn nguyên liệu cần dùng, mặc dù có chút sai lầm ngoài ý muốn nhưng ảnh hưởng cũng không lớn.
Dưới gió lạnh hiu hiu, căn nhà ủy thác cho Tiền Hữu Vi xây cuối cùng cũng xây dựng xong.
Dựa theo bàn bạc ban đầu, là xây năm tầng, tầng 1 là cửa hàng, tầng 2 đến tầng 5 đều là kết cấu ba phòng ngủ hai phòng sinh hoạt một bếp một phòng vệ sinh, mái nhà cũng không bằng phẳng, mà là dựng thêm một mái che cao, kiểu bán mở, nếu sau này có tinh lực thì có thể làm một sân thượng bên trên, phơi nắng và hóng gió sẽ rất thoải mái.
Cửa sổ này kia đội xây dựng của Tiền Hữu Vi đã lắp đặt xong, điện nước cũng là căn cứ theo yêu cầu của bọn họ kéo đầy đủ hết, còn như bên trong nhà thì chỉ sơn trắng, đồ đạc còn lại đều chưa có.
Ngay từ đầu lúc xây nhà Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã bàn bạc xong, tuy rằng bây giờ bên này khá hẻo lánh, nhưng không mấy năm sẽ khái phá đến đây, đến lúc đó xung quanh sẽ trở nên rất náo nhiệt, cộng thêm cửa hàng ở tầng 1, chắc chắn tiếng ồn sẽ khá lớn, cho nên bọn họ chọn sống ở tầng 3, không cao không thấp, vị trí vừa khéo. Nơi này đã là nhà ở của bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai mấy mươi năm nữa bọn họ đều sẽ ở lại bên trong này, bởi vậy lúc thi công nội thất nhất định phải trang hoàng tỉ mỉ.
Sơn tường, gạch men sứ, sàn nhà,... những thứ này đều phải chọn chất lượng tốt nhất, còn như đèn đóm, tủ, ghế sô pha, các đồ vật khác cũng cần phải chọn lựa kĩ càng. Bao gồm các khu vực như phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh cũng phải nghiên cứu và thiết kế tỉ mỉ một phen, tốt nhất là trang hoàng một lần đến nơi đến chốn, tránh cho sau này thật sự sử dụng lại cảm thấy nơi nào đó chưa làm tốt phải làm lại, lúc ấy làm đi làm lại mới là phiền phức thật sự.
Chỉ bản thiết kế thôi hai người đã sửa lại gần một tuần, sau đó không biết Ngụy Vân Thư nói thế nào với Tiền Hữu Vi, tóm lại chuyện thi công nội thất này Tiền Hữu Vi lại tiếp nhận.
Sau khi Ứng Vọng biết thầm nghĩ, đội xây dựng này còn muốn cạnh tranh với bên trang trí nội thất à?
Sau khi Ngụy Vân Thư biết suy nghĩ của cậu bèn giải thích, "Ngành bất động sản hiện tại đã sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó người nào mà không trang hoàng nhà mới tỉ mỉ một chút chứ? Đây còn không phải là cơ hội làm ăn sao, đầu tư trước sẽ không sai".
Ứng Vọng không thể không thừa nhận, lời này rất có lí.
Nhà cửa bên này tốn rất nhiều tâm sức vào thi công nội thất, cộng thêm đây là nhà sau này bọn họ tự mình vào ở, bởi vậy Ngụy Vân Thư cũng rất để bụng, mỗi ngày đi theo chạy trước chạy sau.
Giữa lúc bận rộn thế này, đã đến tháng Chạp rồi.
Giống như dự đoán trước đây của Ứng Vọng, trước lúc ăn Tết bọn họ chưa thể dọn vào nhà mới.
Có điều, vào ngay lúc này, Ngụy Vân Thư nhắc đến một chuyện với Ứng Vọng, "Năm nay anh định đi thăm hỏi dì út của anh".
Lúc ấy Ứng Vọng đã bị sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng lại mới hỏi, "Khi nào?".
Ngụy Vân Thư nói, "Ngày mùng tám tháng Chạp đó đi".
Ứng Vọng nói một câu được, lại hỏi, "Sao đột nhiên lại nhớ đến muốn đi thăm hỏi dì ấy?".
"Một năm rồi". Ngụy Vân Thư nói, "Anh cũng đã có chút thành tích, thân thể cũng khỏe mạnh như những người khác, dì có thể yên tâm".
Anh nhớ rõ kiếp trước, anh khập khiễng một chân đi đến thành phố Vĩnh An, sau đó nhờ một cơ hội tình cờ gặp được dì út, đôi mắt đau lòng lúc đó của dì rõ ràng như vậy. Sau này, dì vẫn luôn tự trách, tự trách bản thân mấy năm nay không tìm được anh, không xuất hiện vào lúc anh cần nhất, sau đó để anh lưu lại tàn tật cả đời. Thậm chí về sau anh không kết hôn không hẹn hò, dì cũng đang nghi ngờ có phải tự ti vì thân thể khuyết tật nên không hẹn hò không tìm đối tượng hay không, cho dù anh nói không phải dì cũng không tin, một mực hối hận, sau đó bồi thường cho anh gấp bội, thậm chí còn bởi vì đối với anh quá tốt dẫn đến con cái của dì không vui, thế nên quan hệ giữa anh và bọn họ cũng hờ hững, giữa mẹ con bọn họ cũng có chút ngăn cách, nhưng chờ đến lúc dì muốn bù đắp thì đã muộn, con cái của dì đã trưởng thành đã không cần mẹ nữa.
Dượng út cũng là người tốt, kiếp trước anh nhận của bọn họ quá nhiều ơn huệ, anh cũng hiểu rõ tiếc nuối trong lòng bọn họ, cho nên kiếp này anh muốn xuất hiện đàng hoàng trước mặt dì, để dì biết anh sống rất tốt, để dì vừa thấy mặt đã rất yên tâm với anh, trên phương diện hành vi sẽ không bất công, như vậy quan hệ giữa dì và con cái cũng sẽ không như kiếp trước đi đến một bước kia chăng?
Những chuyện này, trước đây Ngụy Vân Thư chưa từng nói với Ứng Vọng, nhưng bây giờ đã phải đến thăm, nhất định phải nói ra một chút.
Vì thế, Ứng Vọng cũng đã biết, dì của anh tên là Vân Đóa, hiện tại đang là giảng viên ở Đại học Sư phạm Vĩnh An, dượng anh tên là Hàn Siêu Việt, là một bác sĩ. Hai vợ chồng đều là người danh giá đàng hoàng, cho dù làn sóng sa thải sau này cũng không bị ảnh hưởng đến, rất được người tôn kính.
Vợ chồng bọn họ có ba đứa con, con đầu là con trai, năm nay học lớp 8, tên là Hàn Minh Lỗi; con thứ hai cũng là con trai, tên là Hàn Minh Phong, năm nay học lớp 5; con út Hàn Minh Ngọc là một bé gái, đang học lớp 3.
Ngụy Vân Thư nói, "Thật ra kiếp trước anh cũng từng đỗ đại học thông qua kì tuyển sinh cho người lớn, trong quá trình đó nhà dì đã giúp đỡ anh không ít, bọn họ đối với anh thật sự không tệ. Kể cả những thứ của nhà họ Vân được trả lại kia dì cũng cho anh phần lớn, anh không lấy cũng không được. Tuy rằng sau đó anh trả lại bọn họ gấp bội, nhưng tấm lòng thương anh kia của dì anh cũng vĩnh viễn nhớ rõ".
Ứng Vọng thật tâm thật ý nói, "Dì anh là người tốt, dì ấy thật lòng thương anh".
"Đúng vậy". Ngụy Vân Thư nói, "Còn có dượng của anh, năm đó dượng cũng là thanh niên tri thức bị đưa xuống nông thôn một lần nữa phấn đấu trở về, cho nên sau khi thấy anh bị tật ở chân vẫn luôn cổ vũ anh, nếu không phải dượng cho phép, dì anh cũng không có khả năng giúp anh như vậy".
Ứng Vọng nói, "Em hiểu".
Giữa vợ chồng, trừ một ít gia đình, rất khó có chuyện để một người độc đoán chuyên quyền mọi chuyện, cho nên dù là nhà họ Vân lúc ấy đã được sửa lại án sai, đồ đạc cũng đã trả lại, nhưng cũng đừng quên, vào trước đó nhà họ Vân chỉ còn lại một đứa con Vân Đóa này, những thứ kia đương nhiên đều thuộc về dì ấy, mà dì ấy đã kết hôn, về một mức độ nào đó những thứ này cũng thuộc về nhà họ Hàn, nếu nhà họ Hàn cùng với Hàn Siêu Việt là loại lòng dạ đen tối ra tay độc ác kia, thì Vân Đóa cũng không có khả năng thuận lợi đưa cho Vân Thư phần lớn đồ vật, thậm chí cuối cùng còn có khả năng ầm ĩ đến ly hôn.
Nhưng sự thật không phải, Ngụy Vân Thư nói, tình cảm vợ chồng bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Bởi vậy có thể thấy được, dượng của anh Hàn Siêu Việt cũng là một người khoan dung hiểu lí lẽ.
Nói một ít chuyện của kiếp trước, Ứng Vọng bèn hỏi, "Đi thăm hỏi anh định mang qua những thứ gì?".
"Chuẩn bị mấy thứ thuốc lá, rượu, trà, đường này kia, còn có vài thứ cho mấy đứa em họ". Hiển nhiên Ngụy Vân Thư đã tính toán xong, "Lần đầu đến nhà, còn là đi nhận thân, những thứ này cũng tàm tạm rồi".
Ứng Vọng lại hỏi, "Vậy nếu bọn họ tra hỏi thì sao, anh định trả lời thế nào?".
"Bọn họ nhất định sẽ hỏi". Ngụy Vân Thư nói, "Trừ chuyện sống lại ra, còn lại cũng không có gì không thể nói".
Ứng Vọng nghĩ đến một chuyện, "Em thì sao?".
Ngụy Vân Thư: "Không giấu giếm".
Đột nhiên Ứng Vọng trở nên căng thẳng, "Hả?".
Ngụy Vân Thư nghiêm túc nhìn cậu, nói, "Ứng Vọng, quan hệ của chúng ta cả đời cũng sẽ không thay đổi, mà chúng ta cũng không có khả năng vĩnh viễn gạt bọn họ. Thời gian dài, chúng ta lại không lấy vợ kết hôn, cuối cùng bọn họ cũng sẽ nhìn ra được mờ ám. Cho nên, chúng ta không chủ động nói, nhưng bị phát hiện anh cũng sẽ không phủ nhận".
Nghe vậy, trong nháy mắt Ứng Vọng như uống một viên thuốc an thần, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì bắt đầu lo lắng, "Bọn họ có thể chấp nhận không?".
Ngụy Vân Thư nói, "Có thể chấp nhận hay không đều là như vậy, không có khả năng anh và em chia tay".
"Được rồi". Ứng Vọng cũng phải phải kiểu sợ phiền phức, nếu bản thân Ngụy Vân Thư đã không sợ, vậy cậu còn sợ cái gì, "Em và anh cùng nhau đối mặt".
Ngụy Vân Thư nắm lấy tay cậu, "Anh biết".
Anh biết một khi nhận thân với nhà dì út thì sẽ không tránh được bị giục cưới, chung quy anh đã sắp hai mươi. Tuổi này ở những năm này, cũng xem như không nhỏ. Đây cũng là một nguyên nhân khiến anh muốn nhận thân với nhà dì út trễ một chút, anh hi vọng quan hệ với Ứng Vọng ổn định một chút mới tính đến chuyện gia đình.
Sau khi thương lượng xong chuyện quan trọng này, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bắt đầu chuẩn bị. Ngụy Vân Thư chủ yếu là chuẩn bị đồ vật, mấy thứ đường, rượu, trà, thuốc lá này trên thị trường có bán, nhưng muốn mua được thứ tốt thì phải cần chút quan hệ, may mà ngày thường anh kinh doanh không tồi, quen biết không ít người, cộng thêm đã có ý tưởng từ lâu nên đã chào hỏi với người ta trước, hiện tại lấy đến tay không khó. Ứng Vọng cần làm chính là chuẩn bị tâm lí, tuy rằng lần đầu đến cửa là một mình Ngụy Vân Thư đi, nhưng tiệm lẩu của bọn họ mở ở gần Đại học Sư phạm, Ứng Vọng không tin Vân Đóa chưa từng nghe qua Tiệm lẩu Vọng Thư.
Đúng rồi, tiệm lẩu!
"Trước đây dì út của anh có từng đến tiệm lẩu của chúng ta ăn lẩu chưa?".
"Đã tới". Ngụy Vân Thư ăn ngay nói thật, "Anh gặp một lần, dì út đi chung với mấy giảng viên trong trường bọn họ".
Ứng Vọng trừng lớn mắt, "Anh cứ nhìn như vậy?".
Ngụy Vân Thư nói, "Lúc đó tìm lí do tặng bọn họ một đĩa salad".
Vẻ mặt Ứng Vọng khó đoán, "Anh không nói với em".
Ngụy Vân Thư thoáng nghiêm mặt, lập tức giải thích, "Lúc đó anh cảm thấy chưa phải thời điểm nhận nhau, hơn nữa đoạn thời gian đó em lại rất bận rộn, anh cũng không muốn dùng những chuyện này làm phiền em, cho nên đã không nói".
Ứng Vọng nhìn anh không nói lời nào.
Tức giận ư? Có một chút, nhưng cũng không tức giận đến vậy, nói đến cùng thì đây là việc riêng của Ngụy Vân Thư, cũng không quá liên quan đến cậu, quả thật cậu cũng không có gì để tức giận.
"Anh cũng giấu giỏi ghê". Ứng Vọng nói thầm một câu, lại hỏi, "Vậy sau đó thế nào? Dì út của anh không cùng dượng và mấy nhóc em họ của anh đến ăn lẩu sao?".
Ngụy Vân Thư suy đoán nói, "Có thể là từng đến đi, nhưng có lẽ trùng hợp anh không ở đấy, cho nên anh chưa gặp được người".
Từ sau khi Tiệm lẩu Vọng Thư đi vào quỹ đạo Ngụy Vân Thư cũng sẽ không thường xuyên có mặt trong tiệm, có không ít thời gian đều là ở bên ngoài, hơn nữa đôi khi anh còn phải đến nông trường, trại chăn nuôi, các nơi khác đi dạo một chuyến, thời gian ở trong tiệm lại càng không nhiều lắm. Không gặp được, vậy cũng rất bình thường.
Chuyện này Ứng Vọng cũng không có hứng thú truy cứu, bởi vì thật sự không cần thiết, có điều một buổi tối của ngày nào đó sau khi hai người "vận động" xong, Ứng Vọng cảm thấy tiêu hao quá độ, đói bụng. Bởi vậy hai người đứng dậy thu dọn một phen rồi đi làm đồ ăn, hơn phân nửa bát mì trộn tương xuống bụng, tinh thần dồi dào hơn, não bộ cũng đột nhiên sáng suốt hơn trước đây, cho nên Ứng Vọng bỗng nghĩ đến một chuyện...
"Không phải anh nói kiếp trước anh nhặt rác hả?".