Ngụy Vân Thư dù sao cũng không nghĩ tới Ứng Vọng sẽ đột nhiên hỏi ra câu hỏi này, anh sửng sốt ngay tại chỗ.
Hai mắt Ứng Vọng thẳng tắp nhìn chằm chằm anh.
Ngụy Vân Thư kịp phản ứng lại sau đó nói, "Anh nói là tiếp xúc với rác rưởi".
Ứng Vọng hỏi, "Thế còn không phải là nhặt rác hả?".
Không ngờ Ngụy Vân Thư cũng không phản bác, "Em nói như vậy cũng đúng".
Ứng Vọng nhìn anh không nói.
Nhưng Ngụy Vân Thư cũng hiểu được Ứng Vọng hiểu lầm cái gì, lúc này không thể không giải thích, "Anh tham gia vào ngành bảo vệ môi trường của thành phố Vĩnh An lúc đó, nói đúng hơn một chút thì anh làm trong ngành phát điện từ biogas rác thải".
Ứng Vọng sững sờ, "... Hả?".
Ngụy Vân Thư nhấn mạnh, "Cho nên, anh thật sự tiếp xúc với rác rưởi, em muốn hiểu thành nhặt rác cũng không có sai".
Ứng Vọng: "...".
Ứng Vọng: "......".
Cậu sững sờ ngây người, cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người bây giờ có phải chênh lệch quá lớn hay không?
Thật lâu sau, Ứng Vọng đơ mặt nói, "Là em hiểu sai rồi".
Ngụy Vân Thư nở nụ cười, "Thảo nào lúc đó em hỏi anh mấy năm nay đang làm gì, sau khi nghe được câu trả lời của anh biểu hiện rất trầm mặc, bây giờ nghĩ lại, là cảm thấy anh sống không được tốt nhỉ?".
Ứng Vọng gật đầu, "Em vẫn luôn cho rằng, lúc đó anh chỉ có thể dựa vào nhặt rác đổi một chút thu nhập ít ỏi, sau đó gian nan mưu sinh".
Ha ha ha ha.
Ngụy Vân Thư cười nhéo nhéo mặt cậu, càng cười càng lớn tiếng.
Làm ra chuyện dở khóc dở cười, anh còn cười như vậy, Ứng Vọng có chút tức giận, "Cười đủ chưa hả?".
Ngụy Vân Thư cười đến ngã vào trên người cậu, "Sao em lại đáng yêu như vậy hả".
Ứng Vọng đẩy người ra, "Cút!".
Ngụy Vân Thư không thả, vừa nghĩ đến chuyện Ứng Vọng âm thầm đau lòng mình lâu như vậy trong lòng đã nóng lên, sau đó không nhịn được hôn mặt và tai cậu.
Ứng Vọng vừa xấu hổ vừa tức giận, "Anh làm gì đó!".
Ngụy Vân Thư ngậm lấy vành tai cậu, thấp giọng mỉm cười, nói một câu bậy bạ bên tai cậu.
Xương cụt của Ứng Vọng lập tức lan tràn tê dại.
Trong lòng Ngụy Vân Thư nóng ran lập tức dụ dỗ kéo người lên giường.
...
Sau khi kết thúc, Ngụy Vân Thư mới nói, "Bé yêu, anh rất vui".
Miệng Ứng Vọng có chút sưng lên, lông mi vẫn còn ẩm ướt, cả người đều toát ra vẻ lười biếng sau cuộc ân ái, hỏi, "Vui cái gì?".
Giọng của Ngụy Vân Thư rất trầm, "Lâu như vậy, hóa ra em vẫn luôn đau lòng cho anh".
Ứng Vọng dựa vào trong lòng ngực anh, cười một cái, "Không phải anh cũng đang đau lòng cho em sao".
Ngụy Vân Thư ôm người thật chặt, "Đúng vậy".
Mí mắt Ứng Vọng đánh nhau, "Cho nên chúng ta đau lòng lẫn nhau".
Nghe được giọng cậu đã rơi vào mơ hồ, Ngụy Vân Thư biết cậu đã mệt nhọc, giọng cũng nhẹ xuống, "Bé yêu, ngủ đi".
Ứng Vọng đáp một tiếng, "Ừm".
...
Chờ đến ngày mồng tám tháng Chạp hôm đó, Ngụy Vân Thư xách theo đồ vật thăm hỏi rời khỏi nhà, mà Ứng Vọng thì bắt đầu mất hồn mất vía.
Nghe Vân Thư kể lại, cậu biết dì út và dượng của anh đều là người tốt, đối xử với Vân Thư rất không tệ. Nhưng dù vậy, Ứng Vọng vẫn không ngăn được lo lắng, suy cho cùng đây chính là người thân chân chính còn sót lại của Vân Thư, chắc chắn Vân Thư rất coi trọng, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Vân Thư sẽ rất khó chịu nhỉ?
Huống hồ, còn có cậu.
Tuy rằng Vân Thư nói anh sẽ kiên định ở bên nhau với cậu, nhưng được chúc phúc và không được chúc phúc vẫn là không giống nhau.
Nghĩ đến đây, Ứng Vọng không khỏi càng lo lắng, lúc làm việc cũng ủ rũ thẫn thờ.
Nhóm nhân viên trong tiệm chú ý tới, không nhịn được suy nghĩ sếp nhỏ thế này là làm sao vậy, sao hôm nay nhìn không có tinh thần như vậy.
"Sếp nhỏ, sếp làm sao vậy?". Sau một lúc lâu, Vu Hổ không nhịn được hỏi.
Ứng Vọng hít một hơi, "Không sao".
Đây rõ ràng là không muốn nói mà.
Tuy rằng tính tình sếp nhỏ có tốt đi nữa, nhưng một nhân viên cũng không quản nổi chuyện của sếp, cho nên Vu Hổ cũng không hỏi thêm. Có điều vẫn luôn nhìn Ứng Vọng thất thần cũng không phải chuyện hay, Vu Hổ bèn hỏi, "Sếp nhỏ, hôm nay ngày mồng tám tháng Chạp, sếp xem có cần nấu ít cháo lạp bát không?".
Ứng Vọng thuận miệng hỏi, "Cậu biết hả?".
Vu Hổ nói. "Không khó, chuẩn bị đủ nguyên liệu là được".
Ứng Vọng cũng không suy nghĩ nhiều, "Vậy thì nấu thôi".
Ngoài bữa sáng vào sáng sớm ra, cơm trưa và cơm tối đều do trong tiệm phụ trách, cho nên nghiêm túc mà nói thì trong tiệm nấu món gì thì có nghĩa cho hôm đó bọn họ ăn món đó. Trước đây vào lúc lễ tết Ứng Vọng cũng sẽ cho mọi người một ít đãi ngộ ngày đó, ví dụ như Đoan ngọ ăn bánh ú, Trung thu ăn bánh Trung thu, tuy rằng bánh ú và bánh Trung thu kia không nhất định do bản thân bọn họ làm, nhưng chắc chắn sẽ mua. Những năm này mọi người làm đồ ăn đều cẩn thận, bên trong đồ ăn bán ra đều là thứ tốt thôi, không kém chất lượng.
Người xưa nói "Qua mồng tám tháng Chạp chính là Tết", lễ mồng tám tháng Chạp nhìn không náo nhiệt, nhưng hưởng ứng một chút cũng không có vấn đề gì.
Nếu Vu Hổ đã nhắc đến, vậy thì nấu thôi.
Ứng Vọng nghĩ đến trong tiệm thiếu mấy thứ nguyên liệu nấu cháo lạp bát, nên dứt khoát nói, "Tôi đi mua đồ".
Vốn dĩ Vu Hổ còn đang suy nghĩ làm thế nào tìm chút việc cho sếp nhỏ làm, đỡ phải một mực bí bách trong lòng, còn chưa nghĩ ra nói thế nào đâu, sếp nhỏ đã tự mình nhắc đến, như thế quả đúng là bớt việc.
"Được!".
Vì thế, Ứng Vọng lấy tiền ra khỏi tiệm.
Hôm nay lúc Ngụy Vân Thư ra ngoài đã nói với cậu dì út của anh đại khái sống ở đâu, cho nên Ứng Vọng không tự giác đã đi bộ đến ngõ nhỏ kia. Chỉ tiếc hộ gia đình trong ngõ nhỏ không ít, cậu đứng ở đầu ngõ cũng không biết nên đến đâu tìm.
Đến khi gió lạnh lại thổi một chút, đầu óc cũng tỉnh táo.
Mình đang làm gì vậy chứ, cho dù đi đến chỗ này, cũng không biết đến cùng Vân Thư vào cánh cửa nào.
Đang định bước đi, đối diện có mấy người đi ra, chỉ nghe một người nói, "Chao ôi, thật sự không ngờ đó, nhiều năm như vậy, nhà họ Vân này thật sự có người tìm tới cửa".
Một chữ "Vân" này vừa thốt ra, radar của Ứng Vọng trực tiếp khởi động, để ý bọn họ nói cái gì.
Cô A nói, "Còn không phải sao, nhớ trước đây chuyện nhà họ Vân ầm ĩ lớn bao nhiêu, nghe nói tất cả đều chết ở nông thôn, sau đó chỉ còn con gái út đưa đi tham gia đội sản xuất ở nông thôn từ sớm là còn sống trở về, nào có ngờ, bây giờ lại tới thêm một người nữa".
Cô B nói, "Nè, người đó rốt cuộc là ai hả, sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì nhỉ?".
Cô C thở dài, "Còn có thể là ai, con trai của cô cả nhà họ Vân thôi".
Cô B biết rất ít chuyện, lúc này rất ngạc nhiên, "Cô ấy còn sống hả? Không phải rất nhiều năm chưa về sao".
Cô A nói, "Trước đây cô ấy lên đại học còn chưa về tới nhà họ Vân thì đã xảy ra chuyện, nghe nói khi đó người nhà họ Vân đã nhận ra không đúng, nhưng không chờ bọn họ đi tìm thì gia đình đã xảy ra chuyện, ngay sau đó gia sản bị lụn bại, người cũng bị đưa đi cải tạo hết, nào còn lo được cho cô cả kia? Cũng chính là sau này cô út trở về, nhà họ Vân lại sửa lại án sai sau đó mới bắt đầu tìm người. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, nào có dễ tìm như thế".
"Hóa ra là có chuyện như vậy à". Cô B hiểu ra, nói, "Tôi thường nghe nói cô giáo Vân vẫn đang khắp nơi nhờ cậy người giúp tìm chị gái đấy, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì, mọi người âm thầm suy đoán phải chăng cô ấy đã sớm mất rồi, không ngờ, bây giờ con trai của cô ấy lại thật sự tìm đến cửa...".
Nói xong, người phụ nữ thở dài, "Cũng không biết mấy năm nay bọn họ sống thế nào, còn có chị gái của cô giáo Vân đã gả cho người nào, vì sao bản thân không trở về".
Hai người phụ nữ khác than thở một cái, "Người này không về, tám phần là...".
Lành ít dữ nhiều rồi.
Nhưng hai người vẫn không nói ra lời này.
Cô A kết thúc đề tài, "Thôi, dù nói thế nào đi nữa, cô giáo Vân tìm nhiều năm như vậy, bây giờ cũng xem như có chút tin tức rồi".
Cô C: "Đúng đúng đúng".
"...".
Mấy người phụ nữ vừa đi vừa nói, ngõ nhỏ vốn không có mấy người lại trống trải, lời bọn họ nói đương nhiên Ứng Vọng cũng nghe được rõ ràng.
Cậu nghĩ thầm, xem ra Vân Thư đúng là đến đây tìm người, lại còn bị người khác biết được.
Nhưng, dựa theo thái độ cố chấp tìm người của cô giáo Vân mà mấy vị này nói, cậu cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Ứng Vọng lại vòng hai vòng trong ngõ nhỏ, nhưng vẫn không thể chờ được Ngụy Vân Thư mở cánh cửa nào bước ra, hiện tại cậu đã biết, hai bên hẳn là có không ít lời muốn nói, cậu chờ thêm nữa cũng không có ý nghĩa. Huống hồ trời đông giá rét thế này, gió lạnh thấu xương, cậu còn chờ nữa sẽ thật sự bị đông lạnh. Bởi vậy, Ứng Vọng không tiếp tục đi loanh quanh nữa, cất bước rời khỏi nơi này.
Dựa theo nguyên liệu của cháo lạp bát, Ứng Vọng mua đủ từng nguyên liệu một.
Về đến tiệm, chuyện buôn bán vô cùng tốt, sau bếp cũng khá bận rộn. Lúc này tâm trạng của Ứng Vọng tốt lên rất nhiều, dứt khoát không gọi Vu Hổ tham dự, tự mình ôm đồm chuyện nấu cháo.
Nguyên liệu nấu ăn phải ngâm trước một chút, sau đó mới cho vào nồi.
Có chuyện để làm, thời gian cũng không khó chịu đựng như vậy nữa.
Mãi đến khi ánh nắng buổi chiều cũng xuống núi rồi, Ngụy Vân Thư mới trở về.
Sau khi Ứng Vọng thấy lập tức tiến lên đón, "Thế nào?".
Ngụy Vân Thư trả lời, "Khá tốt".
Ứng Vọng không yên tâm, túm người vào phòng khách, tránh đi một nhóm người, sau đó mới cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ngụy Vân Thư, nhưng không nhìn ra gì cả. Trong lòng càng lo lắng, "Thật không?".
Ngụy Vân Thư cười một cái, "Lừa em làm gì? Dì út và dượng của anh đều là người rất tốt".
Ứng Vọng nói, "Bọn họ là người tốt, chuyện này em tin".
Ngụy Vân Thư đành miêu tả đại khái, "Anh nói anh là con trai của Vân Hủy ban đầu dì út của anh không tin, nhưng tiếp theo anh nói một ít chuyện trước đây của dì mà mẹ kể với anh sau đó dì út lập tức tin bảy tám phần, sau đó nữa lấy chứng cứ ra thì dì hoàn toàn tin, tiếp đó một mực hỏi anh mấy năm nay mẹ anh đi đâu, sống có tốt không, ba anh lại là người nào, những chuyện khác nữa, anh che giấu một ít chuyện, nhưng phần lớn đều nói hết. Tâm trạng dì kích động, cộng thêm chuyện xảy ra mấy năm nay quả thật không ít, cho nên đã lôi kéo anh nói không ít, nếu không phải anh nhất quyết phải đi, chỉ sợ dì đã trực tiếp sắp xếp chỗ cho anh ở lại nhà họ Hàn".
Giọng điệu nói chuyện của Ngụy Vân Thư rất bình tĩnh, thậm chí cuối cùng còn nói thêm mấy lời dí dỏm, nhưng Ứng Vọng biết trong lòng anh nhất định không dễ chịu. Vết sẹo lại bị vạch mở một lần nữa, trong lòng lúc này làm sao có thể vui vẻ?
Cho nên Ứng Vọng cho anh một cái ôm nhẹ, "Vân Thư, em ở bên anh".
Trong lòng Ngụy Vân Thư quả thật không dễ chịu, vươn tay ôm Ứng Vọng thật chặt, sau đó vùi đầu vào trong cổ cậu, rất lâu sau cũng không nói gì.
Ứng Vọng cũng không nói chuyện, chỉ vỗ lưng anh từng chút một, yên lặng an ủi anh.
Qua một lúc lâu, Ngụy Vân Thư mới mở miệng, "Trước đó một trong những nguyên nhân anh trì hoãn gặp dì út cũng là vì anh sợ trường hợp như vậy, đối với dì út của anh mà nói, có lẽ không có tin tức đó mới chính là tin tốt, mà bây giờ, anh tự mình mang tin xấu đến tai dì, từ nay về sau, dì đã thật sự không còn chị gái rồi".
"Không đâu". Ứng Vọng nghiêm túc nói, "Vân Thư, chỉ cần trong lòng nhớ thương, vậy thì người kia sẽ luôn luôn tồn tại. Đối với dì út của anh mà nói, chị của dì vẫn luôn sống trong lòng dì, hơn nữa dì cũng có quyền biết chân tướng. Huống hồ, không phải còn có anh sao, đứa cháu ngoại như anh đây sống thật khỏe mạnh, đó cũng là an ủi với dì".
Giọng Ngụy Vân Thư khàn khàn, "Anh biết".
Giọng Ứng Vọng dịu dàng, "Vân Thư, em luôn luôn ở đây, đừng sợ".
Ngụy Vân Thư ôm người chặt hơn nữa, "Ừ".