Cách ngày, Ứng Vọng gặp được Vân Đóa ở tiệm lẩu.
"Dì út của anh muốn gặp em?". Ứng Vọng nghe được Ngụy Vân Thư nói như vậy thì cực kì kinh ngạc.
"Đúng". Ngụy Vân Thư nói, "Dì ấy ở ngay bên ngoài".
Ánh mắt của Ứng Vọng không tự chủ được nhìn ra bên ngoài, nhưng đại sảnh quá nhiều người, hoàn toàn không biết vị nào là dì út của anh, cậu trở nên căng thẳng, "Sao đột nhiên lại muốn gặp em, anh không nói gì chứ?".
Sẽ không nói quan hệ của chúng ta chứ?
Ý ngoài lời nói của Ứng Vọng là gì Ngụy Vân Thư nghe hiểu, nên lắc đầu một cái, nói, "Chưa nói, dì út chỉ muốn gặp người cùng chạy trốn với anh trông như thế nào".
Tiệm lẩu đã mở hơn một năm, nhưng nói thật, số lần Ứng Vọng xuất hiện ở đại sảnh cũng không nhiều, phần lớn đều là ở lại phía sau bếp. Mà số lần Vân Đóa đến tiệm lẩu tuy rằng không ít, đáng tiếc chưa lần nào gặp được. Hiện tại trải qua cả đêm điều tiết tâm tình, dì bèn muốn đến trong tiệm nhìn thử.
Ứng Vọng đã hiểu sơ sơ, "Vậy cũng được".
Mùa đông lạnh giá, là thích hợp để ăn một chầu lẩu nóng hổi nhất, bởi vậy tiệm lẩu buôn bán rất tốt. Đại sảnh tiếng người ầm ĩ, ăn uống linh đình, giống như một trận chè chén say sưa thời hưng thịnh.
Cách một biển người tưng bừng náo nhiệt, Vân Đóa nhìn thấy cháu ngoại mình sóng vai đi đến với một thiếu niên. Dáng vẻ thiếu niên ngoan ngoãn, trên mặt mang theo tươi cười, một đôi mắt rất sáng, vừa nhìn đã biết là một người ngay thẳng thật thà.
Chỉ một cái liếc mắt này, Vân Đóa đã xác định tâm tính của thiếu niên này không xấu.
Dì không biết duyên phận hai kiếp giữa Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, cũng không biết bí mật sống lại của bọn họ, trước đó dì chỉ đang lo lắng, bước ra từ trong thôn của bọn buôn người có người đơn thuần sao? Có người tốt sao? Vân Thư còn chưa tới hai mươi tuổi, nếu người ta trăm phương nghìn kế lừa nó, vậy nó có thể phân rõ không? Tưởng tượng đến những chuyện này, dì chẳng thể yên tâm, cho nên nhất định phải tới nhìn xem. Huống hồ, nếu thật sự là bạn bè chân thành, vậy dì cũng nên đến nói lời cảm ơn, chung quy người ta giúp đỡ Vân Thư không ít.
Ôm tâm lí mâu thuẫn như vậy, cho nên Vân Đóa đã đến Tiệm lẩu Vọng Thư nơi nổi tiếng khắp phố phường, gặp mặt Ứng Vọng.
"Cháu là Ứng Vọng nhỉ? Chào cháu, dì là dì út của Vân Thư". Hai người đi đến trước mặt, Vân Đóa chủ động đứng lên chào hỏi với Ứng Vọng.
Ứng Vọng thấy thái độ của dì như vậy rất kinh ngạc, nhưng trên mặt xem như vẫn giữ được bình tĩnh, "Chào dì ạ, cháu là Ứng Vọng".
Vân Đóa chân thành nói, "Cảm ơn cháu vì tất cả chuyện đã làm cho Vân Thư".
Ứng Vọng lập tức nói, "Dì, đây là chuyện cháu nên làm, dì đừng nói lời cảm ơn".
"Nên". Vân Đóa nói, "Cháu giúp Vân Thư nhiều như vậy, sao dì có thể không nói lời cảm ơn".
Trông như thể hai người sắp phân bua về chuyện này, Ngụy Vân Thư nhanh chóng lên tiếng, "Dì út, Ứng Vọng, đừng nhắc mãi những chuyện này nữa, mau ngồi đi, mọi người đều đang nhìn đấy".
Vừa quay đầu, đúng như vậy đấy, người xung quanh đều đang nhìn về phía này của bọn họ, trong đôi mắt đều tràn ngập tò mò.
Tình cảnh này, quả thật rất xấu hổ.
Vân Đóa cũng không muốn bị người khác xem như khỉ, bèn ngồi xuống trước.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng theo thứ tự ngồi xuống.
"Từ lâu đã nghe nói đến Tiệm lẩu Vọng Thư, dì còn đến ăn lẩu nhiều lần, nhưng không ngờ rằng chủ tiệm vậy mà có quan hệ với dì". Vân Đóa đưa thực đơn qua, "Vừa lúc đến giờ cơm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé?".
Ngụy Vân Thư nói, "Dì út, dì gọi món đi".
"Cũng được, tiệm là hai đứa mở, hai đứa không xem thực đơn cũng biết có cái gì". Vân Đóa ung dung cười một tiếng, sau đó gọi đồ ăn.
Vân Đóa không hổ xuất thân từ dòng dõi thư hương, mặc dù xuống nông thôn làm việc nhà nông nhiều năm, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng tốt như cũ.
Tóm lại, Ứng Vọng có cái nhìn rất tốt với dì.
Vân Đóa nói, "Dì nghe Vân Thư kể hoàn cảnh của cháu, bên này dì cũng sẽ giúp cháu để ý".
Ứng Vọng: "...".
Cậu hiểu ý của Vân Đóa, nếu cậu là một đứa nhỏ bị bắt cóc bình thường, như vậy cậu nhất định sẽ hi vọng tìm được cha mẹ ruột của mình, mà dì chủ động nhắc đến chuyện hỗ trợ, đây có thể chính là báo đáp mà dì cảm thấy tốt nhất. Đáng tiếc, cậu không phải. Cậu đã sớm biết một khi mình tìm được cha mẹ ruột sẽ nghênh đón cảnh ngộ thế nào.
Cho nên, giờ phút này Ứng Vọng có chút lúng túng.
Cũng không thể thẳng thừng nói với đối phương rằng cháu không muốn tìm lại bọn họ nhỉ?
Cho nên trả lời thế nào cũng không thích hợp.
Ngụy Vân Thư đón lấy đề tài này, "Dì út, lúc em ấy bị bắt cóc còn rất nhỏ, không có chút kí ức nào, trên người cũng không có bất cứ vết bớt nào, muốn tìm cũng không dễ, cho nên chuyện này về sau rồi nói".
Vân Đóa khó hiểu, "Khó khăn lớn, nhưng cũng không thể không làm".
Vừa khéo lúc này, nhân viên phục vụ bưng nồi uyên ương lên bàn.
Đề tài cứ như vậy bị cắt ngang, chờ sau khi hắn đi rồi, Ngụy Vân Thư đưa chén đũa cho hai người, "Dì út, những chuyện này không vội, sau này lại nói".
Vân Đóa không phải kẻ ngốc, Ngụy Vân Thư hai lần nhấn mạnh "không vội", dì cũng nghe ra một ít ý tứ trong đó, tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không tiếp tục thêm, mà là đổi đề tài khác.
Ứng Vọng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Vân Đóa thu phản ứng của cậu vào trong mắt, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Lẽ nào... về ba mẹ ruột của Ứng Vọng còn có ẩn tình khác? Nếu là vậy thật, lúc nãy có lẽ dì đã nói sai lời.
Vừa suy nghĩ vừa trò chuyện, đồ ăn rất nhanh đã lên bàn, Vân Đóa tạm thời vứt vấn đề này ra sau đầu, sau đó lấy nước có ga đến thay rượu lại chính thức mời Ứng Vọng một ly, chân thành cảm ơn cậu giúp đỡ Ngụy Vân Thư.
Ứng Vọng chỉ có thể một lần nữa nói đó cũng là bọn họ nên giúp đỡ lẫn nhau, không cần nói cảm ơn.
Đây là lời nói thật lòng của Ứng Vọng, từ trong ánh mắt của cậu Vân Đóa có thể nhìn ra được, cảnh giác trong lòng cũng nới lỏng. Dì nghĩ, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, lời nói trong ánh mắt của đối phương, hẳn không phải là giả.
Sau khi ý thức được điểm này, thái độ của Vân Đóa đối với Ứng Vọng càng chân thành hơn rất nhiều, cũng có chút nhiệt tình, liên tục bảo bọn họ ăn cơm.
Ứng Vọng nhạy bén đã nhận ra thay đổi của dì, tuy rằng không nghĩ ra được là vì cái gì, nhưng thế này cũng không cản trở cậu vui vẻ.
Một chầu lẩu ăn gần hai giờ, bọn họ trò chuyện không ít nội dung, cuối cùng, Vân Đóa nói với Ứng Vọng, "Sắp phải đón Tết rồi, đến lúc đó cùng Vân Thư đến nhà dì ăn cơm tất niên nhé?".
Ứng Vọng ngơ ngác, ngay sau đó thì từ chối, "Dì, thế này không hay lắm, cháu cũng không làm phiền".
"Không phiền, nhiều người đông vui". Vân Đóa quay đầu lại dặn dò với Ngụy Vân Thư, "Vân Thư, nhớ dẫn Ứng Vọng cùng tới".
Ngụy Vân Thư không nghĩ tới dì vậy mà sẽ nói chuyện này ngay tại đây, nhưng không đồng ý, "Dì út, không cần đâu, đến lúc đó con và Ứng Vọng ăn Tết với nhau, sau đó bọn con lại đến chúc Tết".
Lần này đổi thành Vân Đóa ngơ ngác, theo bản năng khuyên nhủ, "Hai đứa chỉ có hai người, cô đơn quạnh quẽ, vẫn là đến nhà dì đi".
"Không cô đơn". Vẻ mặt Ngụy Vân Thư nghiêm túc, "Dì út, bọn con đến nhà hôm ba mươi không tiện lắm".
Về lòng riêng Vân Đóa cảm thấy bọn họ đến cùng nhau ăn Tết không có gì không tiện, ngược lại là hai chàng trai như bọn họ cùng nhau ăn Tết có vẻ lạnh lẽo. Nhưng Vân Đóa cũng biết, nhà họ Hàn không ít người, hai người bọn họ với nhà họ Hàn, thậm chí là với chính mình chỉ sợ đều không quen thuộc, trong lòng có thể cảm thấy vẫn có chút khoảng cách, đến nhà cùng nhau ăn Tết chắc chắn sẽ có chút không được tự nhiên. Vân Đóa hiểu loại cảm xúc này của anh, cộng thêm Vân Đóa không muốn ép buộc Ngụy Vân Thư, cho nên cuối cùng cũng theo ý anh, "Vậy thì Tết hai đứa nhất định phải đến".
Lần này Ngụy Vân Thư đồng ý, "Vâng".
Ứng Vọng cũng gật đầu.
Buổi chiều Vân Đóa còn có việc, nhìn thời gian cũng sắp đến bèn đứng dậy rời đi.
Ứng Vọng nhìn theo bóng dáng của dì biến mất không thấy nữa sau đó trong miệng thở ra một hơi.
Ngụy Vân Thư cười hỏi, "Căng thẳng hả?".
Ứng Vọng thừa nhận, "Có chút".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Vậy hiện tại thì sao?".
Ứng Vọng: "Khá tốt rồi".
"Vậy là được rồi". Ngừng một chút, Ngụy Vân Thư lại nói, "Có một số việc anh chưa nói rõ ràng với dì, dì cũng không biết quá rõ tình huống, cho nên có vài lời dì nói em đừng quá để ý".
Ứng Vọng biết chuyện anh nói chính là chuyện "tìm ba mẹ" này, "Em biết dì có ý tốt, cho nên em không có không vui".
"Anh biết em rộng lượng". Vẻ mặt Ngụy Vân Thư dịu dàng, "Nhưng sau này anh sẽ giải thích rõ với dì, thế thì về sau dì sẽ không nhắc lại chuyện này nữa".
Ứng Vọng hỏi, "Anh muốn giải thích thế nào?".
Ngụy Vân Thư nói, "Nói anh không muốn em tìm được thế nào?".
Ứng Vọng trừng to đôi mắt, "Anh điên rồi!".
Giọng cậu có chút lớn, người ở mấy bàn xung quanh tức khắc đồng loạt nhìn qua.
Ứng Vọng: "...".
Cậu xấu hổ nói một câu ngại quá với mọi người, sau đó đứng dậy đi về hướng phòng khách. Ngụy Vân Thư đuổi theo.
Đóng cửa lại, Ứng Vọng trực tiếp hỏi, "Anh muốn làm gì?".
Ngụy Vân Thư chớp chớp mắt, "Thẳng thắn".
"Không được!". Ứng Vọng gắt giọng, "Anh không thể kích động như vậy".
Ngụy Vân Thư nói, "Anh rất bình tĩnh".
"Anh bình tĩnh cái rắm!". Ứng Vọng có chút sốt ruột, "Hiện tại anh mới nhận lại nhau với dì, dì còn đắm chìm trong niềm vui tìm được máu mủ ruột thịt của chị gái, lúc này anh nói những chuyện đó với dì, thế chẳng phải là đang đập nát niềm vui của dì sao? Anh làm thế là đang đả kích dì!".
Giọng điệu Ngụy Vân Thư bình tĩnh, "Sớm hay muộn gì chúng ta đều phải nói".
Ứng Vọng rất sốt ruột, "Thế cũng không thể nói lúc này đâu!".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Vậy em cảm thấy thời cơ thích hợp là khi nào?".
Ứng Vọng bị hỏi nghẹn lời, "Em...".
Cậu không nói nên lời.
Cậu bực bội bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, mày cau lại, nhìn ra được rất khó chịu.
Ngụy Vân Thư thở dài, sau đó bước đến bắt lấy người, "Đừng đi tới đi lui nữa, ngồi một lát, em không mệt hả".
Ứng Vọng quay về phía anh, "Vân Thư, đừng nói sớm như vậy".
Người của những năm này sẽ không hiểu tình cảm của hai người đàn ông ở bên nhau, theo bọn họ thấy, đây chính là biểu hiện của "có bệnh". Vân Thư là người thân Vân Đóa mất nhiều năm mới tìm về được; mà Vân Đóa thì sao, dì là người thân còn lại trên đời này của Vân Thư, anh quý dì như vậy, cảm kích dì như vậy, muốn hiếu thảo với dì một cách đàng hoàng như vậy, vậy cậu làm sao có thể để anh vì mình mà trở thành kẻ quái dị, trở thành một đứa hư hỏng chứ.
Ứng Vọng không dám đánh cược, cậu không muốn phá hỏng tình thân của bọn họ. Cho nên, dù là yêu không công khai cũng không sao, dù sao mỗi ngày bọn họ sống cùng nhau, có không ít thế giới hai người có thể trải qua. Chẳng phải chỉ là ngày thường phải kiềm chế một chút thôi sao? Cậu làm được.
Ngụy Vân Thư hiểu Ứng Vọng bao nhiêu chứ, sao anh có thể không biết Ứng Vọng suy nghĩ thế nào, trong lòng là đủ loại cảm giác chồng chéo, "Ứng Vọng, em đừng sợ, cho dù là đường nào thì cũng là anh tự mình chọn, em không cần phải ôm hết sai lầm vào người mình".
Ứng Vọng sửa đúng, "Không phải em ôm lỗi vào người, chỉ là em muốn để anh vui vẻ một chút".
Ngụy Vân Thư nói, "Đường đường chính chính anh sẽ vui vẻ".
Ứng Vọng: "...".
Ngụy Vân Thư tiếp tục nói, "Anh không muốn yêu đương lén lút với em, cũng không muốn vĩnh viễn che giấu em, anh không cảm thấy quan hệ của chúng ta không thể công khai".
Ứng Vọng nhíu mày, "Thời đại không giống nhau".
"Vậy thì thế nào?". Ngụy Vân Thư nói, "Chúng ta không phạm pháp".
Cái này làm sao phản bác?
Ứng Vọng: "... Đúng là không phạm pháp".
"Cho nên em xem, pháp luật không quản được chúng ta". Ngụy Vân Thư nói rất nghiêm túc, "Ứng Vọng, đừng bị những quy định cứng nhắc kia trói buộc, sống lại một lần, chúng ta phải sống vui vẻ, có đúng không?".
Đây là tâm nguyện của Ứng Vọng, "Đúng vậy".
"Cho nên". Ngụy Vân Thư nhìn vào mắt cậu, "Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, không cần phải để ý cái nhìn của người khác".
Ứng Vọng lung lay.
Ngụy Vân Thư cam kết, "Cho nên, bên phía dì út của anh giao cho anh nhé".