Ngụy Vân Thư nói muốn thẳng thắn thì thật sự thẳng thắn.
Mười tám tháng Chạp hôm đó, khi Vân Đóa xách theo một túi quýt đến tiệm thăm anh, lúc ấy bọn họ mới vừa ăn xong một bữa cơm, Ứng Vọng bị Vu Hổ gọi ra ngoài vì có chút việc, Vân Đóa lại nhắc lại chuyện cũ hỏi đến ba mẹ ruột của Ứng Vọng, Ngụy Vân Thư bèn nhân cơ hội này nói ngay.
Vân Đóa ngay tại chỗ ngây ngẩn cả người, "Vân Thư, con, con nói cái gì?".
Ngụy Vân Thư lại lặp lại một lần nữa, "Con không hi vọng em ấy tìm được ba mẹ ruột, em ấy là của con".
Giọng Vân Đóa cũng đang run rẩy, "Nó là con...con, những lời này của con là có ý gì?".
Ngụy Vân Thư nói thật rõ ràng, "Ý chính là con thích em ấy, muốn có em ấy, muốn em ấy vĩnh viễn chỉ thuộc về con".
Cái ly trong tay Vân Đóa rơi xuống đất kêu "loảng xoảng" một tiếng, trong mắt là kinh ngạc không che giấu được, "Vân Thư, đừng, đừng đùa giỡn kiểu này với dì út".
Vẻ mặt Ngụy Vân Thư nghiêm túc, "Dì út, con không hề nói giỡn".
Vân Đóa cứ như ngây ngốc ngồi trên sô pha, trong đầu ù ù, miệng khô khốc, cổ họng nghẹn ứ, một câu cũng không nói nên lời.
Nhất thời Ngụy Vân Thư cũng không nói.
Anh im lặng nhặt cái ly rơi trên mặt đất lên, lại đi rót thêm nước một lần nữa, sau đó đặt trước mặt Vân Đóa.
Vân Đóa nhìn nước trong ly được rót đầy đung đưa, đột nhiên hỏi, "Không thể sửa lại sao?".
Ngụy Vân Thư trả lời, "Không thể".
Vân Đóa ngẩng đầu lên, hốc mắt rất đỏ, "Con là máu mủ duy nhất của chị gái dì trên cõi đời này".
Ngụy Vân Thư lại nói, "Cũng là máu mủ dơ bẩn của một kẻ khác".
Nước mắt của Vân Đóa bỗng chốc rơi xuống.
Ngụy Vân Thư không đành lòng, nhưng sự thật lại khiến anh không thể không nói, "Dì út, cũng không phải con giận dỗi, càng không phải vì cái gì khác, chẳng qua là con thích em ấy".
Vân Đóa khóc không thành tiếng, sau một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Ngụy Vân Thư cũng không nói chuyện nữa, chỉ ngồi ở bên cạnh im lặng ở cùng dì.
Thật lâu sau, Vân Đóa mới hỏi, "Hai đứa đến bước nào rồi?".
Ngụy Vân Thư nhìn dì không nói chuyện.
Vân Đóa nóng nảy, "Nó có biết tâm ý của con hay không, hai đứa hẹn hò chưa?".
Lúc này Ngụy Vân Thư mới nói, "Đã hẹn hò".
Nghe được câu trả lời thế này, Vân Đóa cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Dì hi vọng bọn họ không ở bên nhau, nhưng nếu thật sự không ở bên nhau, Ngụy Vân Thư còn nói có tâm tư như vậy sẽ cảm thấy đau lòng, tóm lại tâm tình vô cùng phức tạp.
Lại qua một lúc lâu, Vân Đóa mới hỏi, "Con để dì suy nghĩ kĩ lại đã".
Ngụy Vân Thư cẩn thận quan sát biểu cảm của dì, phỏng đoán suy nghĩ của dì, nhưng vẫn chưa nói gì thêm, "Được ạ".
Hôm nay Vân Đóa đến đây vốn là muốn nói với Ngụy Vân Thư chuyện phần lớn bất động sản bên kia của nhà họ Vân, nhưng bây giờ nhận được một tin tức như vậy, dì nào còn nói nổi nữa, nước vẫn chưa uống, đã trực tiếp đứng dậy, "Dì về trước".
Ngụy Vân Thư đứng dậy tiễn dì, "Vâng".
Vân Đóa nhìn phòng khách, đột nhiên dì kịp phản ứng lại nơi này chỉ có một phòng ngủ, như vậy chứng minh Ngụy Vân Thư và Ứng Vọng vẫn luôn ở cùng một chỗ. Chỉ là trước đây dì chưa từng vào, hôm nay vừa mới bắt đầu cũng không chú ý những chi tiết này, thế cho nên vẫn luôn xem nhẹ.
Trong lòng Vân Đóa rối như tơ vò, đột nhiên trong đầu hoàn toàn không nghĩ ra cảm xúc gì.
Sau khi dì đi rồi, Ngụy Vân Thư quay trở về phòng khách thu dọn những thứ kia.
Anh thừa nhận, trên chuyện thẳng thắn với Vân Đóa này anh đang chơi chiêu. Anh cố tình mượn lúc Vân Đóa đối với anh tràn đầy tình thương và áy náy thẳng thắn chuyện này, cố ý lợi dụng sự bao dung của dì nói chuyện này ra ngoài, anh muốn xin sự chấp nhận từ dì.
Ngụy Vân Thư không biết kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng anh biết, nói ra chuyện này vào lúc Vân Đóa mất nhưng rồi tìm lại được, khả năng thành công của anh vào lúc này là lớn nhất.
Một lần bày ra cả tốt lẫn xấu, mong ngóng đối với chị gái cùng với tình thương dành cho cháu ngoại sẽ càng có khả năng đánh bại chút định kiến thế tục "người đời bất dung" kia.
Ngụy Vân Thư nghĩ, chỉ mong dì có thể chấp nhận thôi.
Buổi tối sau khi đóng cửa tiệm Ứng Vọng mới biết được chuyện này, lúc ấy cả người cậu đều bị tin tức này dọa giật mình run rẩy một chút, "Vì sao anh lại nói sớm như vậy?!".
Ngụy Vân Thư nói, "Sớm muộn gì cũng phải nói".
Ứng Vọng thất thanh, "Nhưng lúc này cũng quá sớm!".
"Anh cảm thấy vừa lúc". Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng vẫn không thể hiểu nổi như cũ, bèn giải thích lần nữa, "Bây giờ dì đối với anh vẫn còn trong trạng thái cảm thấy thiếu nợ, ở trong mắt dì, hiện tại con trai của chị gái dì là quan trọng nhất, anh thừa nhận bản thân rất hèn hạ, lợi dụng tâm lí mãnh liệt muốn bồi thường của dì lúc này".
Nghe vậy, Ứng Vọng quả thật không biết nên nói gì mới tốt.
Nói anh không nên thẳng thắn sớm như vậy? Nói anh không nên lợi dụng tấm lòng của người thương anh, anh không nên đâm vào chỗ mềm nhất trong lòng dì như vậy?
Ứng Vọng không thể không thừa nhận, thái độ thẳng thắn như vậy của Ngụy Vân Thư làm cậu rất vui vẻ.
"Em...". Ứng Vọng nghèn nghẹn hỏi, "Hiện tại em có thể làm chút gì không?".
Ngụy Vân Thư nhìn ra lo lắng của Ứng Vọng, nắm lấy tay cậu, "Không cần làm gì hết, yên lòng chờ là được rồi".
Lòng này, Ứng Vọng hoàn toàn không cách nào yên.
Lại qua thêm mấy ngày, bên phía Vân Đóa vẫn không có chút tin tức nào, mà Ứng Vọng thì vẫn luôn trong trạng thái lo âu, tận đến lúc Tiệm lẩu Vọng Thư đóng cửa nghỉ Tết vẫn chưa bình tĩnh lại.
Nghỉ đông năm nay giống như năm ngoái, vẫn như cũ là bắt đầu nghỉ từ hai mươi bốn tháng Chạp, đến khi qua Nguyên tiêu mới đi làm lại. Mọi người nhận thưởng cuối năm, người bản xứ thì về nhà, người nơi khác thì chờ bạn bè người thân cùng nhau mua đồ vật đi xe về quê.
Vi Hương cũng giống với năm trước chỉ mua đồ vật nhờ mấy người Bao Xuân Diễm giúp mang về quê, mà bản thân thì ở lại thành phố Vĩnh An ăn Tết.
Nhắc tới thì, cô và Ba Đào mập mờ hơn nửa năm, chiếu theo khuynh hướng kia, khoảng cách đến ngày bọn họ chính thức nói chuyện yêu đương phỏng chừng cũng không bao lâu nữa.
Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Ứng Vọng cũng khát vọng chuyện của mình cũng phát triển theo hướng tốt.
"Ứng Vọng, suy nghĩ gì vậy?". Ngụy Vân Thư bưng ruột đã rửa sạch sẽ bước vào, lại nhìn thấy Ứng Vọng đang ngẩn người.
Ứng Vọng lấy lại tinh thần, môi mấp máy, chỉ nói, "Em đang nghĩ năm nay ngoài dồn lạp xưởng còn phải làm cái gì".
Ngụy Vân Thư nói, "Không phải đã sớm xác định xong rồi sao? Trước đó em còn nói muốn ăn vịt quay mà".
Ứng Vọng "À" một tiếng.
Ngụy Vân Thư nhìn ra Ứng Vọng đang nói dối, đặt đồ vật trong tay xuống sau đó xoay người cậu qua một phen, hỏi, "Làm sao vậy?".
Ứng Vọng rủ mi xuống không nói chuyện.
Ngụy Vân Thư cũng hiểu được. "Đang lo lắng dì út của anh?".
Ứng Vọng im lặng.
Lo lắng không yên mấy ngày nay của Ứng Vọng thật ra Ngụy Vân Thư đều thu vào trong mắt, chỉ là loại chuyện này không phải anh có thể thao túng, cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức chọc cậu vui vẻ, không cho cậu suy nghĩ những chuyện này. Nhưng bây giờ xem ra, vô dụng, trước khi bụi trần lắng xuống, Ứng Vọng sẽ luôn căng thẳng.
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, nói, "Buổi tối anh đến nhà họ Hàn một chuyến".
Ứng Vọng lập tức hỏi, "Anh muốn đi làm gì?".
Ngụy Vân Thư cười trấn an cậu, "Không phải hôm nay muốn làm một con vịt quay làm cơm tối sao? Không bằng làm thêm hai con đi, buổi tối anh mang qua cho nhà dì út nếm thử".
Ứng Vọng cảm thấy ý tưởng này rất tốt, nhưng lại cảm thấy như vậy quá sốt ruột, có khả năng sẽ cho Vân Đóa một vài ấn tượng không tốt lắm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn do dự mở miệng, "Nếu không thì bỏ đi, em chờ một chút là được...".
"Không sao". Ngụy Vân Thư nói, "Dì ấy cân nhắc của dì ấy, anh chỉ là đưa qua cho bọn họ một ít đồ ăn, cũng không có ép hỏi dì".
Ứng Vọng: Anh tặng đồ qua như vậy có khác gì ép hỏi đâu!
Đáng tiếc Ngụy Vân Thư đã quyết định chủ ý rồi, xoa xoa tay cậu, "Tin anh đi".
Ứng Vọng còn có thể làm gì bây giờ?
Ngụy Vân Thư đã dỗ cậu như vậy, vậy đương nhiên cậu chỉ có thể tin tưởng anh.
Sau khi Ứng Vọng nghĩ thông suốt thì hít sâu một hơi, xoay người lại bắt đầu bận việc, muốn làm ra món vịt quay ngon nhất cho bọn họ.
Ngụy Vân Thư nhìn tinh thần cậu trở nên phấn chấn cũng cười một cái.