Chạng vạng, Ngụy Vân Thư mang theo vịt quay mới ra lò đến nhà họ Hàn.
Dượng Hàn Siêu Việt là bác sĩ, vào giờ này vẫn chưa tan làm, nhưng Vân Đóa và ba đứa em họ đều có mặt.
Mở cửa thấy là Ngụy Vân Thư, Vân Đóa sửng sốt, sau đó mới để người tiến vào.
Ngụy Vân Thư đặt đồ vật trên tay lên bàn, "Hôm nay đang dồn lạp xưởng làm vịt quay, cái này vừa mới ra lò, vẫn còn nóng, đưa tới cho nhóm Minh Lỗi nếm thử".
Ba anh em Hàn Minh Lỗi nhìn thấy Ngụy Vân Thư thì chào hỏi người, cô bé Hàn Minh Ngọc nhỏ nhất lập tức nói, "Anh họ, vịt quay là anh làm hả?".
Ngụy Vân Thư trả lời, "Là anh và anh Ứng Vọng của em cùng nhau làm".
Nụ cười trên mặt Vân Đóa ngừng lại.
Hàn Minh Ngọc wow một tiếng, "Nghe nói tài nấu nướng của anh Ứng Vọng cực kì tốt, làm ra món lẩu rất ngon!".
Ngụy Vân Thư cũng khen theo, "Đúng vậy, tài nấu nướng của em ấy tốt, lần sau em đến nhà để em ấy làm đồ ăn ngon cho em".
Hàn Minh Phong hỏi theo, "Anh họ, còn em thì sao?".
"Em cũng vậy". Ngụy Vân Thư nhìn ba đứa nhỏ phấn khích trước mắt vẫn chưa trở nên thờ ơ như kiếp trước, cười nói, "Ba đứa đều như vậy, chỉ cần đến nhà, nhất định làm đồ ăn ngon cho mấy đứa".
Hàn Minh Ngọc vui vẻ nhảy nhót, "Cảm ơn anh họ!".
Anh em họ nói chuyện vô cùng vui vẻ, trong lời nói mấy câu cũng không rời Ứng Vọng. Nhất là nhìn ánh mắt dịu dàng mỗi khi Ngụy Vân Thư nhắc đến Ứng Vọng kia, trong lòng Vân Đóa lập tức rất hụt hẫng, sau đó đi vào phòng bếp bận rộn.
Ngụy Vân Thư trò chuyện trong chốc lát với mấy nhóc Hàn Minh Lỗi, sau đó mới đến phòng bếp, "Dì út, con có thể giúp đỡ gì không?".
Vân Đóa nhìn anh một cái, sau đó đưa mấy củ khoai tây cho anh, "Vậy con giúp dì gọt vỏ đi".
Ngụy Vân Thư nhận lấy, "Vâng".
Ngụy Vân Thư là người làm việc nhanh nhẹn, từ sau khi người nhà họ Đoàn chết hết là tự anh nấu cơm, thậm chí còn từng ra ruộng làm việc nhà nông, vừa nhìn tay là biết không phải loại sống trong nhung lụa này, bên trên thậm chí còn có vết thương.
Vân Đóa liếc nhìn mấy cái, hít sâu một hơi, hỏi, "Đồ ăn Tết đã chuẩn bị xong chưa?".
Ngụy Vân Thư nói ngay, "Trước đó lúc trong tiệm mua nguyên liệu nấu ăn đã bảo nông trường mang đến một ít đồ ăn có thể cất giữ, cải thảo, cà rốt, khoai tây, khoai lang, bí đỏ, bí đao, vân vân, đều có cả; chế phẩm từ đậu qua hai ngày lại mua thêm một chút; những thứ như than thì vẫn luôn có sẵn, đốt đến đầu xuân không thành vấn đề; thịt cũng chuẩn bị không ít, hôm nay bọn con dồn lạp xưởng, sáng mai định làm một ít gà vịt xông khối và thịt muối rồi treo lên; cá sống đang nuôi trong vại, em ấy nói sau này lúc nào muốn ăn thì lại làm, như vậy mới tươi...".
Vân Đóa nghe Ngụy Vân Thư nói dông dài ba câu không rời Ứng Vọng, đối với mục đích đến đây ngày hôm nay của Ngụy Vân Thư là cái gì trong lòng cũng đã hiểu rõ ràng.
Nghe xong một lát, dì mới nói, "Vậy nó cũng rất giỏi đấy".
"Đúng vậy". Đuôi lông mày và khóe mắt của Ngụy Vân Thư đều là dịu dàng, "Nếu không phải em ấy giỏi giang, sau khi bọn con chạy khỏi nơi đó đoán chừng cũng không nhanh như vậy đã ổn định".
Vân Đóa bèn hỏi, "Vân Thư, con có nghĩ đến tiếp tục đi học hay không?".
Ngụy Vân Thư không nghĩ tới Vân Đóa sẽ đột nhiên nhảy qua đề tài đến chỗ này, sửng sốt một lúc mới nói, "Tạm thời không muốn".
Vân Đóa còn cho rằng là anh lo lắng có khó khăn, nên lập tức giải thích, "Vân Thư, tuy rằng nhà họ Vân chúng ta suy bại, nhưng mạng giao thiệp trước kia vẫn còn, hơn nữa mấy năm nay đi làm dì cũng quen biết không ít người, con yên tâm, chỉ cần con muốn đi học, vậy dì nhất định nghĩ cách để con đến trường đi học, cộng thêm những thứ chị của dì dạy con trước đây làm cơ sở, chắc chắn con có thể thi đại học. Chờ tốt nghiệp ra, dì và dượng của con lại bỏ ra chút sức, công việc của con nhất định không thành vấn đề".
Tâm trạng Ngụy Vân Thư phức tạp.
Một mặt, anh rất biết ơn Vân Đóa vì anh suy xét những thứ này, trên thực tế, kiếp trước dì cũng đã giúp anh như vậy, đưa anh vào đại học, vì anh lót đường công việc.
Mặt khác, anh biết Vân Đóa vẫn không thể nào ủng hộ chuyện của anh và Ứng Vọng, không phải sao, anh vừa mới nói một câu "sau khi bọn họ rời khỏi thôn Tiểu Thụ là dựa vào Ứng Vọng mà ổn định", dì đã hỏi anh chuyện đi học và công việc, muốn ủng hộ anh làm ra sự nghiệp của chính mình.
Hai loại cảm xúc phức tạp đan chéo vào nhau, Ngụy Vân Thư thở dài trong lòng.
"Dì út, hiện tại con khá tốt, tạm thời không suy xét đến chuyện đi học". Cuối cùng, Ngụy Vân Thư nói.
"Bây giờ con không suy xét thì khi nào mới suy xét?". Vân Đóa lại hỏi, "Hay là nói con muốn cả đời dựa vào Ứng Vọng mà sống?".
Ngụy Vân Thư nhíu mày.
"Được, dì thừa nhận, dì không thể hiểu được quan hệ của con và Ứng Vọng, dì cũng hi vọng con có thể tìm một cô gái kết hôn sinh con, đây là lòng riêng của dì". Vân Đóa rất nghiêm túc, "Nhưng chúng ta bỏ qua không nói đến quan hệ của của hai đứa, con là một cá thể độc lập, con và nó suy cho cùng là hai người, lẽ nào con cam tâm làm trợ thủ cho nó như vậy cả đời sao? Chờ thời gian lâu rồi, con nhìn nó công thành danh toại, chẳng lẽ trong lòng sẽ không mất cân bằng sẽ không hối hận thật sao?".
Ngụy Vân Thư biết Vân Đóa đang nói cái gì, vẻ mặt không khỏi dịu xuống một chút, "Dì út, trước đây con quên nói với dì, tiệm lẩu là con và em ấy cùng nhau kinh doanh, bọn con chia năm năm".
Vân Đóa ngơ ngác, "Không phải một mình nó?".
"Không phải". Ngụy Vân Thư giải thích, "Trước đây em ấy còn muốn để con chiếm phần lớn, nhưng con cảm thấy tay nghề là của em ấy, công thức là của em ấy, theo lí nên là em ấy chiếm phần nhiều mới đúng, mà không phải con. Cho nên em ấy lại kiên trì bọn con chia năm năm, sau đó cứ quyết định như vậy".
Quả thật Vân Đóa không nghĩ tới một trường hợp như vậy.
Tiếp theo, Ngụy Vân Thư lại nói, "Sau đó con lại lấy tiền hoa hồng được chia từ tiệm lẩu đi đầu tư mấy đội ngũ lập nghiệp, trước mắt đã có lợi nhuận".
Được, lần này đổi thành vẻ mặt Vân Đóa phức tạp.
Dì không nghĩ tới, cháu ngoại mà dì lo lắng vậy mà đã sớm có thu nhập của chính mình, mà trong tay còn có không ít đầu tư! Chỉ riêng trình độ nổi tiếng của Tiệm lẩu Vọng Thư kia, dì tin tưởng tuyệt đối là có lợi nhuận.
Cuối cùng, Vân Đóa chỉ có thể nói, "Con kiếm được tiền đương nhiên đó là chuyện tốt, không sợ sau này không có cơm ăn. Chỉ là đi học đọc sách cũng không nhất định có quan hệ với có tiền hay không, thừa dịp tuổi trẻ đọc thêm một ít sách cũng không có gì không tốt".
"Con biết". Ngụy Vân Thư cũng rất tán thành những lời này, chỉ có học vào đầu mới là của chính mình, "Chẳng qua là bây giờ con tạm thời không suy xét đến, sau này có thể sẽ thi đại học thử xem".
Kiếp trước anh đã từng học đại học, cho nên hiện tại cũng không có chấp niệm gì với đại học, nhưng nếu sau này Ứng Vọng muốn học mà nói, anh có thể cùng thi với cậu.
Vân Đóa lại giống như có được hứa hẹn, trên mặt rốt cuộc có chút ý cười.
Hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, tranh thủ trước khi trời tối nấu xong, lúc này dượng Hàn Siêu Việt vẫn chưa trở về.
Vân Đóa nói, "Hôm nay dượng con trực ban, sẽ về muộn, chúng ta ăn trước đi".
Cho dù Ngụy Vân Thư không ăn mấy nhóc Hàn Minh Lỗi cũng đã đói bụng, bởi vậy anh không nói thêm gì, chờ Vân Đóa để lại cơm cho Hàn Siêu Việt xong thì ngồi xuống cùng nhau ăn.
Trước đó vịt quay được gác trong phòng bếp, hơi nóng trong bệ bếp truyền đến trên người nó, thế cho nên lúc này vịt quay vẫn còn ấm, dùng để ăn cũng không cảm thấy nguội lạnh.
Màu sắc vịt quay vàng óng, ngửi qua rất thơm.
Hàn Minh Ngọc là một cô nhóc thích ăn, vừa lên bàn đã gấp không kịp chờ gắp một miếng thịt, cắn một miếng phấn khích đến cười tít mắt, "Ăn rất ngon luôn!".
Ngụy Vân Thư nghe xong vui vẻ, "Thích thì ăn nhiều một chút".
Hàn Minh Ngọc dứt khoát gật đầu nhỏ.
Hàn Minh Lỗi và Hàn Minh Phong đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua món ngon vịt quay này, bọn nhóc tự mình biết, cái người gọi là anh Ứng Vọng bọn nhóc chưa từng gặp kia tay nghề rất tốt, lẩu trước đây ăn là do anh ấy làm, cực kì cực kì ngon, rất nhiều bạn học của bọn nhóc cũng đều rất thích!
Hàn Minh Phong gặm hết miếng vịt quay này đến miếng vịt quay khác, ngay cả một chút thịt vịt cũng không nỡ lãng phí, cuối cùng vuốt bụng nằm nhoài trên ghế, "Tay nghề của anh Ứng Vọng quá tốt, vịt quay này ăn quá ngon".
Ngụy Vân Thư mỉm cười, "Mấy đứa thích là được".
Hàn Minh Phong thỏa mãn nói, "Đương nhiên thích".
Ăn cơm xong, Vân Đóa sai mấy đứa nhỏ đi rửa chén, bản thân thì bưng một ít đậu phộng trái cây đặt lên bàn, sau đó nói chuyện với Ngụy Vân Thư.
Thật ra đề tài có thể nói cũng không gì khác ngoài những cái đó, nhưng bởi vì Vân Đóa coi trọng và đau lòng Ngụy Vân Thư, thế cho nên quả thật là quan tâm từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chuyện lặt vặt nào cũng phải hỏi một chút, chỉ sợ anh không nghĩ đến thôi.
Bên ngoài trời đã tối được một lúc, dượng Hàn Siêu Việt cũng xem như đã tan làm trở về, ông vừa về Vân Đóa đã lo liệu làm cơm cho ông, mà Ngụy Vân Thư lại ngồi cùng hơn một giờ, lúc này mới đứng vậy tạm biệt.
Vân Đóa đứng lên, "Dì tiễn con".
Ngụy Vân Thư không từ chối, "Vâng".
Ngõ hẻm có đèn của các hộ gia đình có thể chiếu sáng đường, nhưng vì an toàn Vân Đóa vẫn cầm theo đèn pin.
Gió lạnh cuối tháng Chạp thổi vào người đau cả da, một tay Ngụy Vân Thư đút trong túi, một tay khác nhận lấy đèn pin từ trong tay Vân Đóa, để Vân Đóa có thể ủ ấm tay.
Hành vi tinh tế săn sóc như vậy, khiến trong lòng Vân Đóa rất xúc động, một chàng trai tốt như thế, muốn tìm kiểu con gái nào mà tìm không được.
Còn đang suy nghĩ, Ngụy Vân Thư đột nhiên mở miệng, "Dì út, nếu dì không thể chấp nhận con và Ứng Vọng ở bên nhau, vậy đến Tết con cũng không dẫn em ấy đến chúc Tết".
Lời này giống như một gáo nước lạnh, dội Vân Đóa lạnh thấu tim, "Con có ý gì, không nhận người dì út này à?".
"Không có". Ngụy Vân Thư nói, "Dì mãi mãi là dì út của con, con cũng mãi mãi là cháu của dì. Chỉ là nếu dì không thể chấp nhận em ấy, nói vậy thì cũng không muốn lúc đón Tết lại nhìn thấy em ấy, nếu đã như thế, vậy con cũng không dẫn em ấy đến chúc Tết, tự con đến là được, tránh cho trên mặt mọi người đều lúng túng".
Vân Đóa cười khẩy một tiếng, "Xem như dì nhìn rõ, hôm nay con chính là tới làm thuyết khách".
"Con chỉ muốn tranh thủ một chút". Ngụy Vân Thư không né tránh mục đích của bản thân chút nào, "Đây là chuyện của em ấy, nhưng cũng là chuyện của con, con cũng là một nhân vật chính trong đó, những chuyện này theo lí phải do con nghĩ cách giải quyết".
Vân Đóa dừng bước, hỏi, "Vậy nếu dì vẫn không thể chấp nhận thì sao?".
"Vậy thì tôn trọng lẫn nhau đi". Ngụy Vân Thư nói rất nghiêm túc, "Dì út, dì và em ấy đều là người rất quan trọng với con, con không muốn mất đi bất cứ ai trong hai người. Nếu không cách nào hiểu được và chấp nhận, vậy cách xa một chút, đôi bên tránh xa lẫn nhau, tránh cho trong lòng khó chịu".
Lòng ngực Vân Đóa không ngừng phập phồng, bình tĩnh nhìn Ngụy Vân Thư.
Ngụy Vân Thư cũng không né tránh, đường hoàng mặc dì nhìn.
Vân Đóa nghiến răng nói, "Dì thật sự muốn đánh con một trận".
Ngụy Vân Thư cười một cái, "Nếu dì có thể nguôi giận, vậy đánh con hai trận con cũng không oán hận một câu".
Vân Đóa tức giận trừng anh, tiếp tục bước về phía trước.
Ngụy Vân Thư cầm đèn pin đuổi theo.
Ra khỏi ngõ hẻm, người đến trên đường bên ngoài, lúc này rất nhiều chủ quán cũng đã đóng cửa, đã không náo nhiệt bao nhiêu.
Vân Đóa dừng bước, "Dì tiễn con đến đây thôi".
Ngụy Vân Thư nói, "Được, dì về rồi con lại đi".
Vân Đóa đứng không nhúc nhích.
Ngụy Vân Thư kiên nhẫn chờ.
Vân Đóa nhìn những đèn đuốc chớp tắt kia, đột nhiên nói, "Trên phố này có mấy cửa hàng thật ra đều là của nhà họ Vân chúng ta, trước đây dì và mẹ con sẽ thường xuyên chạy vào trong tiệm chơi đùa, chưởng quỹ trông cửa hàng sẽ cho bọn dì kẹo ăn".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng.
"Sau đó tuy rằng cửa hàng bị tịch thu, nhưng bây giờ đã trả lại cho chúng ta". Vân Đóa nói, "Dì không thích chuyện vất vả mở tiệm, cho nên đã dứt khoát cho thuê cửa hàng, mỗi tháng thu tiền thuê".
Giọng Ngụy Vân Thư bình tĩnh, "Khá tốt".
Vân Đóa nhìn anh một cái, tiếp tục nói, "Chỗ khác còn có một ít nhà cửa, trước đây bị ngăn ra cho một vài người vào ở, lúc trả về đã hoàn toàn bị giày xéo không ra hình dáng. Hiện giờ dì có chỗ ở, cho nên mấy ngôi nhà kia dì cũng mắt không thấy lòng không phiền, ngoài nhà tổ đã được sửa sang đàng hoàng ra, còn lại thì vẫn luôn để đó không quan tâm, nếu muốn ở chỉ sợ phải tốn chút công sức".
"Nếu không được, cũng không định cho thuê, vậy cứ để đó trước đi". Ngụy Vân Thư biết lắng nghe nói, "Bây giờ nơi nơi ở thành phố Vĩnh An đều đang phá bỏ cũng đang xây lại, nói không chừng một lúc nào đó sẽ phá bỏ đến những vị trí đó, cũng không cần dì tự mình bận việc".
Vân Đóa lại nói, "Cho dù bận việc hay không bận việc, về sau đều chuyện của con".
Ngụy Vân Thư đã hiểu ý của dì là gì, bèn từ chối, "Dì giữ đi, con không cần".
"Đây là đồ của nhà họ Vân, phải là dì và chị gái chia nhau. Bây giờ chị không còn nữa, vậy một phần kia của chị ấy theo lí phải là do con thừa kế". Vân Đóa nói thẳng, "Con cũng đừng nói mấy lời không cần gì đó, những cái đó đều là con nên được, còn về một phần kia của dì, dì cũng sẽ cất kĩ".
Ngụy Vân Thư nói, "Thật sự không cần cho con, con có tay có chân, tự con kiếm".
Vân Đóa hỏi lại, "Dì không có tay chân à?".
Ngụy Vân Thư nói, "Dì biết con không có ý này mà, chỉ là ba anh em Minh Lỗi, để bọn nhóc thừa kế thêm một ít thứ cũng không có gì không tốt".
Vân Đóa lại nói, "Trong tay dì chắc chắn sẽ cho bọn nó, nhưng của con chính là của con, đây là hai chuyện khác nhau".
Thấy dì vô cùng kiên trì, Ngụy Vân Thư cũng không hề từ chối nữa, đồng ý.
Dù sao tương lai anh và Ứng Vọng cũng sẽ không có con của chính mình, cùng lắm thì chờ trăm năm sau anh lại đưa mấy thứ này cho con cái của mấy nhóc Minh Lỗi là được.
Thấy Ngụy Vân Thư đã đồng ý, tâm trạng của Vân Đóa tốt lên không ít, sau đó nói, "Dì hỏi lại con một lần cuối cùng, con thật sự muốn ở cùng một chỗ với nó?".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đúng vậy".
Vân Đóa hỏi, "Cho dù không có con cũng không hối tiếc?".
"Hiện tại con và em ấy đều còn trẻ, con cũng không muốn nuôi dưỡng con cái gì". Ngụy Vân Thư nói, "Chờ bọn con đến trung niên, nếu thật sự muốn nuôi một đứa con, vậy thì nhận nuôi một đứa. Đương nhiên, con cảm thấy xác suất chuyện này không lớn".
Vân Đóa hỏi, "Vậy hai đứa già rồi phải làm sao đây? Già đi không nổi, không có con cái bên cạnh chăm sóc, thậm chí ngay cả một người đưa đến bệnh viện khi bị bệnh cũng không có".
Ngụy Vân Thư hỏi ngược lại, "Dì út, chỉ cần có tiền, sau này con còn thiếu người chăm sóc sao?".
Vân Đóa cứng họng.
Đúng, chỉ cần có tiền, vậy tuyệt đối không thiếu người chăm sóc.
"Chuyện này không giống...". Vân Đóa tìm ra một lí do phản bác, "Con cái của mình dù sao vẫn tận tâm hơn một chút".
"Dì út, thời đại nào cũng không thiếu con cái bất hiếu". Ngụy Vân Thư cãi lí, "Nhưng mời bảo mẫu và hộ lý thì khác, hôm nay người này giở trò, chăm sóc con không thoải mái con có thể trực tiếp đuổi người đó đi, sau đó đổi một người nhìn vừa mắt tới. Mà con cái thì cho dù tốt xấu con đều phải chịu, không chừng còn có thể bị nó chọc tức mà chết sớm".
Vân Đóa trừng anh, "Nói bậy cái gì đó".
Ngụy Vân Thư lập tức nói, "Dì nói quy luật này có đúng hay không? Gặp phải con cái bất hiếu thật, thế thì đâu chỉ chết sớm mười năm".
Vân Đóa không còn lời gì để nói.
Đồng thời, dì cũng đã nhìn ra, anh là hoàn toàn quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với Ứng Vọng, dì có ngăn cản thêm cũng vô dụng. Đương nhiên, hiện tại bọn họ mới nhận nhau, dì cũng chưa từng giúp anh bất cứ chuyện gì, dì cũng không có lập trường mà cứng rắn phản đối.
"Được rồi". Cuối cùng, Vân Đóa nói, "Nếu con không nghe dì khuyên, vậy sau này đừng hối hận".
Ngụy Vân Thư vui vẻ trong lòng, trên mặt nghiêm nghị, "Con tuyệt đối không hối hận".
Vân Đóa nhìn cháu ngoại trước mắt còn cao hơn mình, ánh mắt đối phương ngay thẳng và kiên định, dường như bất cứ người nào hay bất cứ lời nói gì cũng không thể khiến anh thay đổi ý định. Dì thở dài, "Nếu đã như thế, đến Tết cũng đừng đến chúc Tết một mình, dẫn Ứng Vọng đến cùng đi".
Trong mắt Ngụy Vân Thư lộ ra một chút ý cười chân thật, "Cảm ơn dì".
Nhìn ánh mắt anh bởi vì mình đồng ý mà vui vẻ, trong lòng Vân Đóa bèn nghĩ, hiện tại dì không biết nên cầu nguyện Ứng Vọng cũng kiên định giống như con hay là không kiên định giống con mới tốt.
Nhưng, cho dù thế nào đi nữa, dì út đều hi vọng con vui vẻ, hài lòng trải qua đời này, như vậy trăm năm sau dì đến dưới đất rồi, cũng có thể bàn giao với mẹ con.