Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 83

Về đến nhà, nhân viên trong tiệm đã tan làm về hết, mà đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, Ứng Vọng đang ngồi bên trong.

Nhìn anh tiến vào, Ứng Vọng lập tức đứng dậy chạy qua đón, mở miệng hỏi ngay, "Thế nào?".

Dáng vẻ mắt trông mong này của cậu, Ngụy Vân Thư nhìn thật sự mềm lòng, không nhịn được nhéo nhéo tay cậu, "Có anh ở đây, không có điều bất trắc".

Ứng Vọng không thể tin được, "Đó là...".

Ngụy Vân Thư cười nói, "Dì ấy đồng ý".

Hai mắt Ứng Vọng trừng lớn, "Thật sao?".

"Đương nhiên". Ngụy Vân Thư dùng tay còn lại đóng cửa tiệm, sau đó dắt người đi vào phòng khách, "Tuyệt đối không dùng loại chuyện này lừa em".

Chuyện lo lắng nhiều ngày như vậy đột nhiên được giải quyết, đạt được công nhận, cả người Ứng Vọng đều có loại cảm giác không chân thật, hốt hoảng mặc cho Ngụy Vân Thư dắt cậu tắt đèn đi vào bên trong.

Ngụy Vân Thư nhìn cậu cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, lại nhéo nhéo mũi cậu, mãi đến làm người ta bởi vì bị nhéo mà hô hấp không thông phải mở miệng hỏi, "Làm gì?".

Ngụy Vân Thư buông tay ra, "Xem như hoàn hồn rồi".

Ứng Vọng hỏi, "Anh thuyết phục dì ấy thế nào?".

Ngụy Vân Thư bèn kể đơn giản lại, trực tiếp làm Ứng Vọng nghe đến choáng váng, "Chỉ như vậy?".

Ngụy Vân Thư hỏi lại, "Nếu không thì sao?".

Ứng Vọng cảm thán, "Chứng tỏ dì út của anh rất thương anh, thấy anh kiên trì, dì cũng không đành lòng từ chối anh".

Ngụy Vân Thư không phải không biết sự thật hiện tại những khi đối mặt với mình Vân Đóa không có bao nhiêu tự tin, nhưng dì đối tốt với mình đó là không thể nghi ngờ, "Anh biết".

Tiếp tục trò chuyện, anh lại kể đến chuyện Vân Đóa muốn cho anh một phần bất động sản của nhà họ Vân cho Ứng Vọng nghe, Ứng Vọng chỉ có thể một lần nữa cảm thán Vân Đóa đối xử với Ngụy Vân Thư quá tốt.

"... Ban đầu anh không muốn nhận, nhưng dì út kiên trì cho anh, nói đây là một phần thuộc về mẹ anh kia, nhất định phải để anh thừa kế. Lời nói cũng đã nói đến mức này, anh đành nhận thôi. Anh nghĩ thời gian tiếp theo kinh tế trong nước phát triển cực kì nhanh, cơ hội làm ăn khắp nơi, dùng số tiền này làm vốn liếng đi đầu tư một ít sản nghiệp, vì quốc gia của chúng ta làm một ít việc, như vậy cũng không uổng công chúng ta sống lại một lần nữa. Chờ đến khi anh già không đi nổi nữa, xem đời sau của ba anh em Minh Lỗi thế nào, sau đó để lại một vài thứ cho bọn nó, cũng coi như là đáp lại phần ý tốt của nhà dì đối với anh". Ngụy Vân Thư nói ra cặn kẽ tính toán của mình.

Ứng Vọng rất tán thành, "Như vậy cũng tốt, đối với người của thời đại này mà nói được ngưỡng mộ nhất chính là công ăn việc làm ổn định, tiếp tục phát triển thêm mấy mươi năm nữa, cho dù thế nào đi nữa trong biên chế vẫn đảm bảo thu nhập, có điều muốn giàu sang phú quý là không thể, lúc ấy anh cho bọn họ một ít công ty cổ phần và xí nghiệp phát triển không tệ hoặc là bất động sản, cũng đủ để bọn họ sống thoải mái".

Ngụy Vân Thư mỉm cười, "Anh cũng nghĩ như vậy".

Gánh nặng trong lòng được dỡ xuống, hai người nhìn nhau cười.

Rất nhanh, đã đến cuối năm.

Buổi tối ba mươi, Ứng Vọng vẫn như cũ làm một bàn đồ ăn lớn, khâu nhục cải muối, thịt viên tứ hỉ, cá kho, đậu hủ sốt gạch cua, sườn hầm khoai từ cùng với các loại thịt hun khói hấp, lấy cái ý nghĩa mọi chuyện suôn sẻ.

Nhiều đồ ăn như vậy, phân lượng không ít, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ăn no căng vẫn chưa ăn hết đồ ăn.

Đương nhiên, vấn đề không lớn. Ăn Tết ấy mà, chính là phải hằng năm có dư.

Ăn cơm xong, hai người hơ lửa sưởi ấm đón giao thừa, bên cạnh còn đặt hạt dưa, đậu phộng, quả nhãn, quả quýt, vân vân, lúc nói chuyện phiếm có thể cắn một chút, rất thuận tay. Nhất là hạt dưa, lúc không thấy thì không nghĩ đến, sau khi nhìn thấy thì không quản được tay mình, tóm lại bắt đầu cắn rồi sẽ thật sự nghiện.

Không bao lâu, Ứng Vọng đã cắn được một đống vỏ hạt dưa.

Ngụy Vân Thư không nhịn được nhắc nhở một câu, "Ăn ít thôi, lát nữa sẽ bị nóng trong người".

Ứng Vọng cũng cảm thấy bản thân cắn có chút nhiều, thả nắm hạt dưa trong tay kia xuống, "Thứ như hạt dưa này quả thật là không thấy thì không nghĩ đến, không ăn thêm".

Ngụy Vân Thư lấy quả nhãn cho cậu, "Ăn cái này".

Ứng Vọng lập tức nói, "Thứ này ăn nhiều cũng nóng trong người".

"Một chút thì không sao". Ngụy Vân Thư nói, "Anh chỉ sợ em cắn hạt dưa đến rộp cả đầu lưỡi, đến lúc đó lại khó chịu".

Ứng Vọng lột hai quả nhãn, dư lại thì bỏ vào khay đựng trái cây, "Thôi, không ăn gì hết, lấy ra xa một chút, em không nhìn thấy thì sẽ không nhớ thương".

Ngụy Vân Thư nhìn mà buồn cười, "Được, không ăn".

Anh đứng dậy lấy khay đựng trái cây đi ra xa, thuận tiện cầm ấm trà lại đây, "Uống nước này".

Ứng Vọng từ chối, "Tạm thời cũng không muốn uống lắm, em cảm thấy mình ăn nhiều, dạ dày có chút căng".

Ngụy Vân Thư lập tức cười trêu cậu, "Sao lại giống con nít như vậy".

"Ăn đồ ăn vặt đến mức này". Ứng Vọng quả thật cảm thấy ngồi khó chịu, bèn đứng dậy chuyển động ở trong phòng, muốn tiêu hóa đồ ăn vặt trong bụng một chút.

Đèn điện treo ở giữa phòng, bóng của Ứng Vọng khi ngắn khi dài chiếu sang đây, thêm mấy lần, Ngụy Vân Thư đã bị bóng người kia làm cho choáng váng.

"Đừng đi tới đi lui nữa". Ngụy Vân Thư lên tiếng.

Ứng Vọng khó hiểu quay đầu, "Làm sao vậy?".

Ngụy Vân Thư vẫy tay.

Ứng Vọng không rõ nguyên nhân đi qua đây, sau đó bị Ngụy Vân Thư kéo vào trong lòng ngực một phen.

Cậu giật mình chưa bình tĩnh lại, "Đột nhiên kéo một cái, anh sợ không đủ làm em giật mình hả".

Ngụy Vân Thư nhìn vào đôi mắt cậu, "Vậy dọa đến em rồi sao?".

Ứng Vọng trừng anh, "Anh nói xem?".

Ngụy Vân Thư vươn tay vuốt mấy cái trên đầu cậu, "Vuốt vuốt tóc, không sợ nè".

Ứng Vọng "phụt" một cái cười ra tiếng.

Ngụy Vân Thư nhìn cậu cười, cúi đầu hôn lên.

Ứng Vọng thuận theo ngẩng đầu, tay bám lên vai anh.

...

Hai người vui sướng trải qua một đêm giao thừa nhiệt tình, ngày hôm sau ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới dậy.

Bữa sáng không cần nhắc đến, trực tiếp nấu cơm trưa thôi.

Sau một trận rất hao phí thể lực, đồ ăn thừa tối hôm qua đã được hâm lại ăn, bởi vậy còn lại trong nhà bếp lúc này đều là bán thành phẩm trước đó làm sẵn.

Ứng Vọng nhìn vài lần, lại làm ra sáu món ăn, theo thứ tự là khâu nhục cải muối, thịt sợi sốt ngư hương, đùi gà xào lửa lớn, đậu hủ Văn Tư, rau trộn nấm mèo và tàu hủ ky cùng với các loại thịt hun khói hấp.

Các loại thịt hun khói hấp giống như tối hôm qua, bên trong là bốn loại thịt như thịt muối, lạp xưởng, gà muối và vịt muối được cắt ra gộp chung một đĩa, số lượng không nhiều lắm, nhưng Ứng Vọng đặc biệt bày biện trên đĩa, thoạt nhìn cũng rất tinh xảo.

Sức ăn của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều lớn, nhưng mấy món này hai người vẫn như cũ không ăn hết, dư lại định tạm thời để đó, trễ một chút sẽ giải quyết.

Mùng một đầu năm chính là phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lúc ở nông thôn có thể sẽ chờ đám trẻ trong thôn đến nhà góp vui, nhưng thành phố thì khác, trẻ con trong nhà muốn đi cũng là đi đến những nhà quen biết, gia đình không thân thì không dám bước vào.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư biết bọn họ ở nơi này không có họ hàng nào, cộng thêm trước đó đã hẹn đến Tết sẽ qua nhà họ Hàn chúc Tết, bởi vậy hai người ăn cơm xong thì cùng nhau ra ngoài.

Nghe nói năm nay bên quảng trường trung tâm có biểu diễn ảo thuật, vừa lúc đi góp vui một chút!

Đến lúc đến quảng trường trung tâm rồi, chỗ kia đã là dòng người chen chúc xô đẩy, tiếp đó nghe được nhóm người nói chuyện phiếm, được rồi, đều là nghe nói bên này có biểu diễn ảo thuật nên đến xem trò vui.

Hơn nữa không chỉ có biểu diễn ảo thuật, xung quanh còn có người bày CD ra bán CD, nhân cơ hội bán các loại đồ ăn như khoai lang nướng, đậu phộng hạt dưa rang, bánh mè viên, lừa lăn cát, ngoài ra còn có cho thuê sách truyện, bán đồ chơi nho nhỏ, các loại quầy hàng quà vặt, tóm lại, cực kì sôi nổi.

Ứng Vọng vừa thấy cảnh tượng này đã tấm tắc bảo lạ, "Thế này cũng quá sôi nổi rồi, cũng không khác địa điểm du lịch lắm".

Ngụy Vân Thư nói, "Bình thường, ăn Tết mà, phải có vị Tết".

Ứng Vọng cũng rất vui vẻ, cậu kích động nắm lấy tay Ngụy Vân Thư, phấn khích hòa nhập vào trong dòng người, "Đi thôi, chúng ta đi xem biểu diễn ảo thuật!".

Bình Luận (0)
Comment