Mùng hai đầu năm.
Trời sáng không bao lâu Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã dậy, khơi thông lửa trong bếp lò một chút, chỉ chốc lát sau đã cháy rất mạnh. Đi lấy nước đánh răng rửa mặt, rồi sau đó bắc nồi nhỏ lên nấu hơn nửa bát bún làm bữa sáng, còn chần cho mỗi người một cái trứng chần nước sôi.
Hơn phân nửa chén bún gạo này đối với hai thanh niên trai tráng mà nói chắc chắn ăn không đủ no, nhưng bữa sáng ấy mà, chỉ cần lót bụng, cũng không nhất định phải ăn no.
Ăn đồ ăn xong, lại cầm chén đũa nồi dụng cụ linh tinh đi rửa sạch sẽ, lúc này mới đi sắp xếp lại đồ vật.
Đồ vật gì à?
Đương nhiên là đồ vật đi chúc Tết rồi!
Mấy thứ này trước Tết đã chuẩn bị xong, thuốc lá và rượu là hàng tốt không biết Ngụy Vân Thư từ chỗ nào kiếm ra được, ngoài ra còn có bánh trà, bánh ngọt, sữa bột và kẹo, đều là chọn mua loại thượng hạng, Ứng Vọng cực kì chịu chi.
Không có biện pháp, đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi Vân Đóa chấp nhận cậu, cậu muốn làm đến mức tốt nhất.
Trên thực tế, nếu không phải Ngụy Vân Thư ngăn cản, thậm chí cậu còn định mua hai rương trái cây, cho mỗi người nhà họ Hàn một phần lễ vật riêng...
Lúc ấy khi Ứng Vọng lải nhải những chuyện này Ngụy Vân Thư nhẫn nại nghe xong toàn bộ quá trình, sau đó vào lúc Ứng Vọng dò hỏi "Như vậy có phải có hơi ít hay không" thì mỉm cười hỏi một câu, "Thế này là em định đi hạ sính hả?".
Ngay tức khắc Ứng Vọng bị nói đỏ cả mặt, sau đó nghe Ngụy Vân Thư nghiêm túc nói không cần nhiều như vậy, lúc này mới tiếc nuối từ bỏ.
Có điều chỉ những thứ hiện tại này, cũng đã không ít.
Mười giờ sáng, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mang theo đồ vật đến nhà họ Hàn.
Lúc đứng ở cửa thật ra Ứng Vọng rất hồi hộp, trái tim điên cuồng đập thịch thịch, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi. Cậu sợ sau khi Vân Đóa suy nghĩ cẩn thận sẽ hối hận, không cho phép cậu và Vân Thư ở bên nhau, cũng sợ đối phương chỉ là nhìn trên mặt mũi của Vân Thư mà đồng ý một tiếng như vậy cho xong, trên thực tế trong lòng vô cùng không thích cậu. Ngụy Vân Thư cũng nói không nhất định phải cần dì thích mình bao nhiêu, nhưng cậu vẫn hi vọng đối phương không có mâu thuẫn như vậy với mình, thậm chí là thích.
Càng nghĩ Ứng Vọng càng bất an, không ngừng hít sâu để bản thân bình tĩnh trở lại.
Ngụy Vân Thư thu sự căng thẳng của cậu vào trong mắt, không nhịn được nói, "Đừng sợ".
Ứng Vọng chỉ mỉm cười cứng nhắc.
Ngụy Vân Thư còn muốn nói gì đó, Hàn Minh Lỗi nghe tiếng gõ cửa đã mở cửa ra, trên mặt mang theo tươi cười, gọi, "Anh họ, anh Ứng Vọng".
Vì thế, lời Ngụy Vân Thư nói ra lại biến thành, "Minh Lỗi, năm mới an lành".
Ứng Vọng nói theo, "Minh lỗi, năm mới vui vẻ".
Hàn Minh Lỗi vui mừng nói, "Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi! Hai anh mau vào nhà đi, ba mẹ em đều đang ở nhà đấy".
Nói rồi, nhìn thấy trong tay hai người xách theo nhiều đồ như vậy, cậu nhóc có chút giật mình, thậm chí cũng không xác định được nhiều đồ như vậy có phải tặng hết cho nhà nhóc hay không.
Ngụy Vân Thư đã rất tự nhiên bước vào viện, thậm chí còn không quên gọi Ứng Vọng.
Lúc này, cuối cùng Hàn Minh Lỗi cũng hiểu mấy thứ này đều là cho nhà mình, cậu nhóc rất tinh ý ra tay hỗ trợ, Ứng Vọng nói không cần, tự mình cầm nổi, trái lại là Ngụy Vân Thư đưa một ít đồ trong tay cho cậu nhóc.
Đang lúc trò chuyện mấy câu, ba người đã vào nhà.
Vân Đóa đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp, lúc nhìn thấy Ứng Vọng ánh mắt dì khựng lại, nhưng trên mặt là mỉm cười, "Hai đứa đến rồi à, mau vào nhà ngồi".
Ứng Vọng hơi căng thẳng chào một tiếng, "Dì, con và Vân Thư đến chúc Tết nhà mình, chúc mọi người năm mới vui vẻ, gia đình hạnh phúc".
Vân Đóa nhìn ra sự căng thẳng của Ứng Vọng, tươi cười trên mặt ngược lại chân thật hơn một chút, "Được, được, hai đứa cũng năm mới an lành, mau ngồi đi".
Chào hỏi, lại gọi mấy nhóc Hàn Minh Lỗi bưng trà lấy hạt dưa bánh ngọt vân vân.
Ứng Vọng nhìn thấy đối phương nhiệt tình như vậy, tinh thần căng thẳng kia mới tan đi một chút, cả người đều có cảm giác sống lại.
Sau đó nhìn Hàn Siêu Việt, cũng chào một tiếng, "Chú".
Hàn Siêu Việt không biết chuyện giữa Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, ông chỉ xem Ứng Vọng như con cháu bình thường mà đối đãi, còn về vì sao đối phương phải đến nhà mình chúc Tết, đó không phải bởi vì cậu và Ngụy Vân Thư có thân thế như nhau sao, huống chi hai người bọn họ còn là tình bạn chung hoạn nạn, đôi bên cũng không có bao nhiêu họ hàng có thể thăm hỏi, xem họ hàng đối phương như họ hàng mình đến thăm hỏi một chút cũng có thể hiểu được.
Bởi vậy lúc này, Hàn Siêu Việt đối với Ứng Vọng vẻ mặt hiền hòa, luôn miệng gọi bọn họ ngồi xuống, còn bảo bọn họ đừng khách sáo như vậy, đừng mang nhiều đồ vật đến đây như thế.
Ứng Vọng lập tức nói nên thế, cũng không bao nhiêu đồ, hi vọng bọn họ đừng ghét bỏ vân vân.
Hàn Minh Ngọc bưng một đĩa trái cây lại đây, bên trong đặt các loại hạt dưa, đậu phộng, kẹo, trái cây. Cô nhóc lên tiếng chào Ngụy Vân Thư "Anh họ", nhưng đôi mắt lại luôn lén nhìn Ứng Vọng.
Ngụy Vân Thư phát hiện, giới thiệu với cô nhóc, "Minh Ngọc, đây là anh Ứng Vọng của em đấy, mau chào đi, lần sau đến nhà bọn anh, anh Ứng Vọng của em nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho em".
Ngụy Vân Thư ở trước mặt nhiều người như vậy tự nhiên nói ra ba chữ "nhà bọn anh", trong lòng Ứng Vọng căng thẳng, lập tức nhìn vẻ mặt Vân Đóa một chút, đối phương vừa khéo cũng đang nhìn qua phía cậu, ánh mắt hai người tức khắc chạm nhau, đôi bên đều ngẩn ra, còn không đợi Ứng Vọng lúng túng bao lâu, Vân Đóa đã mỉm cười với cậu.
Nhìn nụ cười này, đột nhiên Ứng Vọng đã hiểu, đây là Vân Đóa thật sự chấp nhận cậu. Cho dù đối phương là bởi vì nguyên nhân gì mà chấp nhận, nhưng kết quả cuối cùng chính là như vậy, bên ngoài đối phương cũng làm thật tốt, sẽ không để mọi người đều khó xử.
Chỉ thế này đã đủ rồi, Ứng Vọng nghĩ, cậu sợ nhất chính là nhìn thấy người khác lạnh lùng trừng mắt với cậu.
Hàn Minh Ngọc cũng đã gọi, "Anh Ứng Vọng!".
Ứng Vọng cũng lộ ra một nụ cười với Vân Đóa, sau đó cúi đầu nói với Hàn Minh Ngọc, "Bình thường anh đều ở trong tiệm, bọn em muốn ăn món gì thì trực tiếp đến đó, anh làm cho bọn em ăn".
Hàn Minh Ngọc gật đầu lia lịa, "Được ạ được ạ".
Mọi người vô cùng vui vẻ ngồi xuống cùng nhau trò chuyện, chủ đề trò chuyện không ngoài ăn, mặc, ở, đi lại và chuyện tiệm lẩu này kia, sau đó quan tâm đến công việc của đối phương có thuận lợi hay không, cùng với thành tích học tập của ba bạn nhỏ Hàn Minh Lỗi, Hàn Minh Phong, Hàn Minh Ngọc như thế nào vân vân, ngược lại cũng không phức tạp lắm, nhưng sau khi mở máy hát ra cũng có thể trò chuyện rất lâu.
Ban đầu Ứng Vọng còn muốn đến giúp Vân Đóa chuyện trong phòng bếp, nhưng bị Vân Đóa và Hàn Siêu Việt ngăn cản, bảo cậu ngồi nghỉ ngơi một chút, đã sắp xong.
Thế là lại ngồi xuống uống ly trà cắn chút hạt dưa.
Vân Đóa nói đồ ăn sắp xong cũng không phải nói cho có, trước Tết đã hẹn bọn họ đến chúc Tết, hơn nữa đây còn là năm đầu tiên sau khi tìm được đứa cháu ngoại Ngụy Vân Thư này, chuyện này đối với Vân Đóa mà nói có ý nghĩa đặc biệt, dì vô cùng coi trọng. Nguyên liệu nấu ăn, phải nấu món gì cũng đã được lên kế hoạch sẵn từ trước Tết, đêm qua lại kiểm tra một lần nữa, sáng sớm hôm nay đã bận rộn, đến hiện tại thì quả thật là không còn bao nhiêu việc, mà cuối cùng đồ ăn dọn ra cũng rất thịnh soạn.
Lấy thịt hấp gạo rang làm trung tâm, chín món ăn sườn xào cay, vịt nước muối, gà hầm bao tử heo, thịt bò xào, cá vượt hấp, tôm xào Long Tĩnh, đậu hủ nhồi thịt, canh tam tiên và sứa trộn bày xung quanh, quả thật là gà vịt thịt cá có đủ mọi thứ, lấy một ý nghĩa mười phân vẹn mười.
Mỗi một món ăn đều làm vừa tinh xảo vừa đẹp mắt, đựng bên trong bát đĩa bằng sứ trắng, thoạt nhìn thanh nhẹ lại ngon miệng.
Ứng Vọng đã bị một bàn thức ăn đầy màu sắc này của Vân Đóa làm kinh ngạc, không nói những thứ khác, chỉ riêng gà hầm bao tử heo kia đã không dễ làm rồi, bởi vì rửa bao tử heo rất tốn sức, không cẩn thận một chút thì rất dễ khiến hương vị không ngon, hơn nữa muốn hầm mềm nhừ thì không tốn mấy tiếng là không hầm được, tốn thời gian lại hao sức lực.
Nhưng lúc này, Vân Đóa không chỉ làm, mà còn làm rất ngon, ít nhất Ứng Vọng cảm thấy đã có thể được tám điểm, hai điểm còn lại kia ở chỗ bao tử heo vẫn còn một chút mùi, xử lí chưa quá tốt.
Nhưng mà, tì vết không che được ánh ngọc, quả thật là không tồi.
Quan trọng nhất là, Vân Đóa còn đang nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, tuy rằng đa số là đang tiếp đón Ngụy Vân Thư, nhưng cũng không bỏ quên Ứng Vọng, gọi cậu nếm thử cái này gắp cái kia, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng bị ghét bỏ ban đầu khi Ứng Vọng không tự tin.
Thế này đã khiến cậu có loại cảm giác không chân thật, cửa ải phụ huynh này, cứ như vậy vượt qua rồi?
Ăn xong cơm trưa, lại ở nhà họ Hàn nói chuyện phiếm, uống trà, xem TV một buổi trưa, sau khi ăn xong cơm tối Vân Đóa vốn đang muốn giữ hai người bọn họ ở lại, nhưng Ngụy Vân Thư uyển chuyển từ chối, nói vốn cũng cách không xa, trở về không mất bao nhiêu bước.
Vân Đóa hết lời nhưng không giữ lại được, nên cũng không nói thêm nữa, lấy một ít thứ để bọn họ mang về.
Về đến nhà mở ra thì thấy, là bánh ngọt, táo, nhãn, nho khô, mứt táo, các loại đồ khô, lúc ấy Vân Đóa còn nói mấy thứ này gần như đều là sinh viên của dì gửi từ quê đến đây, lấy một ít cho bọn họ nếm thử đồ ăn mới.
Cho dù lí do có là gì, thì mấy thứ này tương đối khó có được là sự thật. Ví dụ như táo, đó là trái cây phương Bắc mới có, sau khi vận chuyển đến thành phố Vĩnh An thì giá cả cực kì cao, cũng không phải nói không mua nổi, nhưng Vân Đóa chịu tặng đi đã nói lên một số vấn đề. Lại ví dụ như nho khô, đây là nho phơi khô Tây Bắc chính tông, phơi cũng không quá cứng, dùng tay bóp vẫn có thể cảm nhận được thịt quả ở giữa, không mềm không cứng vừa khéo, hơn nữa vô cùng ngọt, có thể thấy được kĩ thuật chế biến nho khô của người ta rất cao.
Ứng Vọng vừa nhìn thấy những thứ này đã từ từ nở nụ cười, ánh mắt lúc nhìn về phía Ngụy Vân Thư cũng sáng lấp lánh.
Ngụy Vân Thư cũng cười, "Yên tâm rồi chứ?".
Ứng Vọng gật đầu thật mạnh, "Trước đây lúc nghe anh nói em vẫn không có bao nhiêu cảm giác chân thật, luôn cảm thấy anh đang gạt em, trải qua hôm nay, em mới tin là thật".
Ngụy Vân Thư nhéo nhéo tay cậu, "Đã nói không lấy loại chuyện này ra nói đùa với em mà, cũng đừng lo lắng, có anh ở đây này".
Ứng Vọng mỉm cười gật đầu, không biết làm sao, hốc mắt đã từ từ ươn ướt, lúc này làm Ngụy Vân Thư sợ hết hồn, tay chân luống cuống hỏi cậu, "Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?".
Tươi cười trên mặt Ứng Vọng rực rỡ, nhưng nước mắt đã rơi xuống, miệng trả lời, "Là vì em vui vẻ, không nghĩ tới có thể thuận lợi như vậy".
Dáng vẻ này của cậu, làm Ngụy Vân Thư không nhịn được cúi đầu xuống hôn đi những giọt nước mắt đó, vừa mặn vừa chát, "Ứng Vọng, đừng khóc, anh vẫn luôn ở đây".
Ứng Vọng gật đầu.
Cậu biết, cậu biết từ lâu rồi.