Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 85

Năm mới ở thành phố Vĩnh An trôi qua vui vẻ lại yên bình, nhà họ Bao cách sông cách núi thì lại trôi qua không thích ý như vậy.

Nguyên nhân không vì gì khác, chú thím của Vi Hương gây sự.

Năm nay Vi Hương không về quê ăn Tết, vẫn như cũ là mua đồ nhờ mấy người Bao Xuân Diễm mang về hộ. Chuyện này vốn là chuyện tốt, kết quả chú thím của Vi Hương vừa thấy mấy người Bao Xuân Diễm tự mình mang về nhiều đồ vật như vậy, lại nhìn khí sắc đã trở nên tốt hơn rất nhiều của Bao Xuân Diễm và Hồ Anh, ngay lập tức đã biết cuộc sống bên ngoài của bọn họ dễ chịu biết bao, đương nhiên đối với những đồ vật Vi Hương nhờ mang về cho nhà mình cực kì bất mãn.

Theo bọn họ thấy, tiền lương của Vi Hương phải là của nhà mình, trước đây bọn họ nuôi lớn Vi Hương, bây giờ Vi Hương có thể kiếm tiền thì đưa số tiền cho bọn họ cũng không có bất kì vấn đề gì!

Luận điệu này trực tiếp làm Bao Xuân Diễm tức muốn ngã ngửa, đám người này hết lần này đến lần khác quấy rối, không chỉ có cùng ngày đã đến nhà gây sự một trận, sau đó thậm chí còn đến quậy, ngay cả ba mươi cũng không buông tha. Vốn dĩ nhà họ Bao rất vui vẻ đón một cái Tết đoàn viên, lại bị người nhà họ Vi trực tiếp làm rối lên, vô cùng hỏng bét.

Năm nay trong thôn vì sao lại có lời đồn nổi nên khắp nơi cũng không cần phải nói, khiến người bực bội chính là người nhà họ Vi rút ra bài học kinh nghiệm từ lần mấy người Bao Xuân Diễm đi ra ngoài làm công năm trước, vậy mà năm nay suốt ngày lắc lư ở nhà họ Bao, rõ ràng là muốn đi theo cùng nhau đi ra ngoài tìm Vi Hương, cái thói hành xử giống như con đĩa hút máu này, vô cớ khiến người ta ghê tởm.

Đến lúc thật vất vả mấy người Bao Xuân Diễm mới vứt được người ở ga tàu hỏa, năm người trong đó bao gồm cả Bao Xuân Hồng và Bao Xuân Thịnh năm nay cùng theo ra ngoài làm công đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mệt đến mức ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói.

Hồ Anh bực bội xoa xoa mày, "Chờ đến rồi nói với Vi Hương một chút đi. Bên phía nhà họ Vi phải xử lí thế nào còn phải bảo nó suy nghĩ thêm, bằng không mỗi năm trở về đều quấy rầy chúng ta, thế thì cả năm chúng ta cũng không làm được gì luôn".

Bao Xuân Mậu nhíu mày, "Nó có thể xử lí thế nào?".

Hồ Anh bứt rứt, "Vậy nó cũng không thể mỗi năm đều trốn ở bên ngoài, ném đôi vợ chồng khó chơi kia cho chúng ta chứ?".

Bao Xuân Mậu cũng bứt rứt.

Bao Xuân Thịnh tuổi trẻ khí thế hừng hực, nói ngay, "Để em nói thì, bây giờ chị Vi Hương cũng đã tự nuôi mình được, ăn Tết cũng không quay về, vậy thì dứt khoát chặt đứt thôi, tránh cho bởi vì một chút mềm lòng quan tâm mà một mực bị dây dưa".

Bao Xuân Mậu trừng mắt liếc cậu một cái, "Em nói bậy cái gì đó, nói như thế nào cũng là công ơn nuôi dưỡng, làm người cũng không thể vô ơn như vậy

Giọng Bao Xuân Thịnh có chút lớn, "Bọn họ đối xử với chị Vi Hương cũng không quá tốt mà!".

Giọng Bao Xuân Mậu cũng lớn theo, "Nói như thế nào cũng là nuôi dưỡng chăm sóc người, đây là ơn!".

"Nhưng...".

"Được rồi, đừng cãi nhau ầm ĩ nữa". Bao Xuân Diễm bực bội ngắt lời, liếc nhìn xung quanh, "Lớn tiếng như vậy, còn chưa đủ mất mặt à".

Bao Xuân Mậu và Bao Xuân Thịnh quay đầu, quả nhiên người xung quanh đều đang nhìn bọn họ, vẻ mặt hóng hớt bừng bừng hứng thú kia, thoạt nhìn là đang chờ xem trò vui đấy.

Đã bị vây xem trò vui suốt cả một cái tết Âm lịch mặt người nhà họ Bao tức khắc đỏ lên, cười gượng rồi không nói chuyện nữa.

Bao Xuân Hồng thấy bầu không khí xấu hổ, hỏi mấy vấn đề về thành phố Vĩnh An, chuyển đề tài trò chuyện.

Nhưng, bỏ qua chút nhạc đệm này không nhắc đến. Chuyện nhà họ Vi quả thật sự phải nói rõ ràng với Vi Hương. Bao Xuân Diễm rất tỉnh táo, cô và Vi Hương là bạn tốt, cô bằng lòng giúp cô ấy, nhưng chuyện này không đại biểu cho cô bằng lòng vì Vi Hương mà chịu đựng vợ chồng nhà họ Vi liên tục quấy rối không thôi, mỗi năm trở về ăn Tết đều là một bụng tức, cô rất khó chịu những chuyện hỏng bét này. Cho nên, Vi Hương nhất định phải đưa ra thái độ đối với chuyện này, sau này chuyện giúp cô ấy mang đồ về mỗi năm đoán chừng cô cũng sẽ không mang về hộ nữa, nếu không quả đúng là làm cho bản thân cả người tanh hôi.

Lúc Vi Hương nghe Bao Xuân Diễm nói hết những chuyện tốt mà chú thím nhà mình đã làm lúc ăn Tết thì tức giận đến cả người cũng run rẩy, hốc mắt cũng đỏ, "Lúc bọn họ làm như vậy, rốt cuộc có nghĩ đến tôi hay không".

Bao Xuân Diễm ăn ngay nói thật, "Nếu như nghĩ cho bà, trước đây còn có thể đối xử với bà như vậy à?".

Nước mắt của Vi Hương rơi xuống.

Bao Xuân Diễm tiếp tục nói, "Vi Hương, chuyện này bà cần phải giải quyết, bằng không sau này bà nói tôi vô tình cũng được, hận tôi khoanh tay đứng nhìn cũng thế, dù sao năm nay ăn Tết tôi sẽ không giúp bà mang đồ về nữa".

Vi Hương biết Bao Xuân Diễm có ý gì, nước mắt đầm đìa, "Bà để tôi suy nghĩ thật kĩ đã".

Suy nghĩ thật kĩ này cô đã suy nghĩ một ngày một đêm, trong lúc đó Bao Xuân Hồng và Bao Xuân Thịnh đã được sắp xếp ổn thỏa, ở ngay bên cạnh, còn về công việc thì còn đang tìm.

Một ngày trước khi đi làm, sau khi ăn xong cơm trưa Vi Hương đột nhiên hỏi, "Xuân Diễm, bà có thể giúp tôi chuyển về quê năm trăm đồng tiền không?".

Lúc này mấy anh chị em nhà họ Bao đều đang ở trong phòng, Bao Xuân Diễm vốn dĩ đang thu dọn chén đũa, động tác hiện tại cũng ngừng lại, "Có ý gì?".

Hai mắt Vi Hương còn có chút sưng, hiển nhiên đã khóc, "Tôi muốn để bà giúp tôi chuyển về thôn năm trăm đồng tiền, sau đó nhờ ba mẹ bà hỗ trợ lấy ra đưa cho nhà chú thím của tôi, từ nay về sau, tôi và bọn họ không còn quan hệ gì nữa".

Bao Xuân Diễm không biết nên nói cái gì, "Bà...".

Vi Hương van cầu nhìn về phía cô, "Xuân Diễm, giúp tôi lần này nữa thôi, được không?".

Bao Xuân Diễm không cách nào từ chối, "Được".

Tiền lương mỗi tháng Vi Hương nhận được sau khi chừa lại để bản thân chi tiêu thì gửi hết số còn lại vào ngân hàng. Nếu quyết định phải đi chuyển tiền, không thể thiếu phải đi lấy sổ tiết kiệm, sau đó cùng nhau ra ngoài với Bao Xuân Diễm.

Một đường này Vi Hương đều rất trầm mặc, cả người thoạt nhìn cũng không mấy phấn chấn tinh thần.

Bao Xuân Diễm không nhìn nổi cô như vậy, hơn nữa thật sự đến thời khắc muốn chặt đứt quan hệ này, Bao Xuân Diễm cũng mềm lòng, không nhịn được khuyên một câu, "Vi Hương, nếu không thì bà suy nghĩ kĩ thêm đi, nói không chừng cũng không đến mức đi đến một bước này".

Đầu tiên là Vi Hương ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu một cái, "Tôi rất hiểu bọn họ, chỗ tốt thì không có chuyện bọn họ không muốn hưởng. Ngay cả ăn Tết bọn họ cũng có thể gây chuyện với nhà bà như vậy, còn đồn bậy khắp nơi, có thể thấy được là không để tôi trong lòng dù chỉ một chút, chẳng qua là muốn tiền trong tay tôi mà thôi. Một khi đã như thế, vậy thì dây dưa thêm có nghĩa lí gì, chi bằng một đao chặt đứt sạch sẽ, nói không chừng bọn họ không có người như tôi để trông cậy vào, vì em họ, cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền đứng vững".

Quả thật Bao Xuân Diễm không nghĩ tới vậy mà Vi Hương sẽ nói như thế, vẫn còn nhớ năm đó khi Vi Hương đối mặt với chuyện người nhà họ Vi muốn tùy tiện gả cô đi cô chỉ biết khóc, ngay cả phản kháng cũng không biết phải phản kháng thế nào.

Mà hiện tại, dường như cô đã vùng dậy rồi.

Đương nhiên, một khắc kia khi tiền thật sự thông qua số tài khoản của Bao Xuân Diễm chuyển đi ra ngoài, Vi Hương khóc như mưa, hoàn toàn không màng đến ánh mắt của mọi người ở ngân hàng, dường như muốn khóc hết ra ngoài những đau khổ chua xót trong lòng trong những năm nay vậy.

Đến thật lâu sau rốt cuộc không khóc nữa, hai người lại đi gọi điện thoại về quê hẹn thời gian, chờ buổi chiều vào thời gian đã hẹn lại gọi qua, lúc xác nhận là ba Bao mẹ Bao nghe thì nói rõ từng chuyện một, sau khi hai vợ chồng đồng ý, chuyện này mới gần đến hồi kết.

Sau khi vợ chồng nhà họ Bao cúp điện thoại đôi bên đều vẫn còn có chút ngơ ngác mà nhìn nhau, bọn họ làm sao cũng không ngờ được, con trai con gái rời nhà mới bao lâu, đã nghe được một tin tức như vậy.

Vi Hương muốn dùng "tiền sính lễ năm trăm đồng" trước đây mua đứt quan hệ với nhà họ Vi!

Gần đây mẹ Bao bị thím của Vi Hương, cái người bị bỏ lại ở ga tàu hỏa chọc tức suýt chút nữa ngất xỉu, nhất là mấy lời lèm bèm chửi rủa kia của đối phương, quả thật bà nghe đến bực bội không thôi, hiện tại nhận được một tin tức như vậy, trực tiếp bật ra tiếng cười khẩy, "Đáng!".

Vẫn luôn bạc đãi Vi Hương người ta, ăn Tết người ta tốt bụng nhờ người mang đồ về còn chê này chê nọ, còn làm chuyện không biết điều như vậy, đúng là nên cắt sạch!

"Đi, chúng ta đi lấy tiền, trái lại tôi muốn xem đến lúc đó bọn họ còn có thể cười được hay không!".

Sự thật chứng minh, vợ chồng nhà họ Vi cười được.

Nghe được người nhà họ Bao đưa tiền Vi Hương nhờ chuyển về, lại nghe có khoảng năm trăm đồng này, nháy mắt eo không đau chân không mỏi, ngay cả căm phẫn và bực bội vì bị anh chị em nhà họ Bao bỏ lại ở ga tàu hỏa mấy hôm trước cũng quên sạch, đầy lòng đầy mắt chỉ có từng tờ tiền giấy cầm trong tay người nhà họ Bao.

Bởi vậy, khi người nhà họ Bao nói những lời như năm trăm đồng này là tiền bán mình năm đó bọn họ bán Vi Hương cho người góa vợ, bọn họ cầm tiền này thì coi như là trước đó cô đã bị gả đi, từ nay về sau hai bên không liên quan với nhau thì bọn họ cũng không có ý kiến.

Đúng là chuyện cười, chỉ với cái chuyện hai năm nay Vi Hương vô lương tâm chưa từng trở về đó, về sau còn có thể trông chờ vào nó?

Một khi đã như vậy, thì năm trăm đồng tiền kia mới là chân thật nhất.

Năm trăm đồng đấy, đó chính là tròn năm trăm đồng! Có thể để con trai bọn họ chọn một đứa con dâu như tiên trên trời!

Phản ứng này, người nhà họ Bao bị kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, này...

Sao lại có thể có người nông cạn như vậy nhỉ?

Bọn họ cũng không suy nghĩ xem, Vi Hương làm công hai năm đã có thể lấy ra được năm trăm đồng, sau này nhất định sẽ có triển vọng hơn. Lúc này không thèm nghĩ cách sửa chữa và hồi phục quan hệ với Vi Hương, còn liều mạng đắc tội người ta, bây giờ vậy mà ngay cả chuyện chặt đứt quan hệ này cũng vui vẻ đồng ý luôn.

Bọn họ không hiểu, bọn họ rất đỗi chấn động.

Nhưng mà, chặt đứt rất hay, chặt đứt rồi bọn họ cũng có thể thanh tĩnh, Vi Hương cũng có thể yên ổn trải qua cuộc sống của mình.

Bình Luận (0)
Comment