Ngày mười tám tháng Giêng, Tiệm lẩu Vọng Thư bắt đầu buôn bán.
Giống với năm ngoái, nhóm khách hàng cách gần một tháng không ăn lẩu đã nhớ hương vị của lẩu từ lâu, bởi vậy vừa đến giờ buôn bán, nhóm khách hàng đã vào cửa bàn này tiếp bàn kia.
Nhóm nhân viên phục vụ trong tiệm cũng vội đến chân không chạm đất, ngay cả lúc ăn cơm giữa trưa cũng hoàn toàn là lùa cơm mấy cái, sau đó tiếp tục bận việc.
Ứng Vọng cũng bề bộn nhiều việc, có điều toàn bộ sự vận hành của sau bếp và đại sảnh đã trải qua hơn một năm điều chỉnh và thích ứng đã sớm tự hình thành một hệ thống tổng thể, dù cho cậu không hao tâm tổn trí cũng có thể vận hành theo lẽ thường, chuyện này làm cậu giảm bớt không ít tâm tư.
Một mực bận rộn đến chín giờ bốn mươi tối, một bàn khách cuối cùng mới tính tiền rời đi, mà nhóm nhân viên còn phải thu dọn chén đũa, lau bàn, quét rác, trụng rửa đồ làm bếp bộ chén đĩa vân vân, gần như bận đến mười một giờ mới tan làm.
Vi Hương, Bao Xuân Diễm và Hồ Anh ở chung một chỗ, đương nhiên là đi cùng nhau.
Xưa nay Ba Đào vẫn luôn là người biết ăn nói, đương nhiên cũng tiến lên góp vui, sau đó đi chung một đoạn với mọi người. Nhưng hôm nay trong lòng hắn có chuyện, trực tiếp gọi Vi Hương lại, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Xuân Diễm và Hồ Anh, hắn nói, "Tôi nói chút chuyện với Vi Hương".
Bao Xuân Diễm và Hồ Anh đương nhiên nhìn ra được mập mờ giữa hắn và Vi Hương, đáp một tiếng, hai người nhanh chân bước về phía trước. Nhưng không có cách quá xa, sợ xảy ra chuyện gì.
Vi Hương đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn Ba Đào hỏi, "Anh muốn nói gì với tôi?".
Ba Đào đi tới, "Cả ngày hôm này thấy cô đều không vui lắm".
Vi Hương mím môi.
Ba Đào hỏi, "Làm sao vậy?".
Vi Hương không mấy thích nói những chuyện trong nhà mình với người khác, cô cảm thấy mất mặt, nhất là khi người kia còn là Ba Đào, thậm chí cô còn có chút không chịu nổi, "Không có gì".
Ba Đào vừa thấy dáng vẻ này của cô đã biết sự việc không đơn giản, nhưng có hỏi cô cũng không muốn nói, trong lòng không khỏi cũng có chút mất mát, "Không thể nói với tôi à...".
"Tôi...". Vi Hương hơi hé miệng, lại không biết nói cái gì.
Dáng vẻ ấp úng che giấu của cô làm Ba Đào lo lắng cả ngày lại bởi vì bận rộn không tìm thấy cơ hội hỏi rõ ràng vô cùng sốt ruột, đó là một loại sốt ruột muốn giúp cô, nhưng lại danh không chính ngôn không thuận không có cách nào thay cô ra mặt, thậm chí còn bởi vì cô che giấu mà mất mát khó chịu. Theo Ba Đào thấy, quan hệ của hai người bọn họ đã rất thân thiết, vì sao đối phương lại không muốn tin tưởng hắn chứ?
Dưới nhiều loại cảm xúc chồng chéo nhau, ban đầu Ba Đào còn muốn từ từ đến đột nhiên thì không muốn đợi nữa, hắn bất ngờ mở miệng, "Vi Hương, cô biết tình cảm của tôi đối với cô chứ?".
Đầu tiên là Vi Hương giật mình, sau đó sắc mặt từ từ đỏ lên.
Phản ứng này của cô, nào còn không rõ nữa? Ba Đào lập tức nói, "Cô là một cô gái tốt, điềm đạm hiền lành, cần cù đáng tin, mỗi lần tôi nhìn thấy cô đều vui đến mức rối loạn đầu óc. Vậy còn cô? Vi Hương, tôi muốn cùng cô nói chuyện yêu đương, ý cô thế nào?".
Vi Hương hả một tiếng, há miệng không nói ra lời.
Ba Đào tiếp tục nói, "Ngày thường chúng ta phải đi làm, cũng không có bao nhiêu thời gian riêng tư với nhau, cũng chỉ có gặp được ngày cả hai đều nghỉ ngơi mỗi tháng kia mới có thể đi ra ngoài dạo một chút, thường ngày tôi mang bữa sáng cho cô, cô cũng nhận hết rồi, vậy trong lòng cô, hẳn là cũng bằng lòng nhỉ?".
Mặt Vi Hương đỏ đến mức nhỏ máu, lần đầu tiên có người nói thích với cô, muốn cùng cô nói chuyện yêu đương, dù cho trước đó cô đã nhìn ra, nhưng sự k*ch th*ch của lời nói trực tiếp vẫn là không gì sánh được, tim cô đập rất dữ dội, cả người tê dại, chóng mặt hoa mắt.
Ba Đào lại hỏi, "Vi Hương, tôi thích cô, cô bằng lòng hẹn hò với tôi chứ?".
Câu hỏi ngắn gọn dứt khoát như vậy, đôi mắt Vi Hương cũng không dám nhìn Ba Đào, nhìn ngó khắp nơi, miệng lại nói, "Bằng lòng...".
Giọng cô quá nhỏ, Ba Đào không nghe rõ, dán tai đến gần, "Hả?".
Vi Hương lấy hết can đảm, lặp lại thêm lần nữa, "Tôi nói, tôi bằng lòng".
Lần này Ba Đào đã nghe rõ, "Thật sao?".
Vi Hương gật nhẹ đầu.
Ba Đào phấn khởi nhếch môi cười, "Tôi biết ngay cô cũng có ý với tôi mà, ha ha ha!".
Vi Hương bị tiếng cười này của hắn cuốn theo, cũng cười tít mắt.
Đôi tình nhân trẻ đang hẹn hò vừa đối mắt với nhau một cái, vậy cũng đã làm Vi Hương có cảm giác đỏ mặt tía tai.
Ba Đào thì hoàn toàn phấn chấn, hắn vui vẻ hoan hô, lời ngon tiếng ngọt trong miệng dường như không tốn tiền cứ tuôn ra bên ngoài, nếu không phải đang trên đường cái, có khả năng hắn còn muốn ôm Vi Hương xoay vòng vòng.
Chờ vui vẻ qua đi, Ba Đào cũng không quên chuyện mình bối rối cả ngày, nhưng lần này hắn không hỏi thẳng, mà là đổi một cách nói uyển chuyển, "Hiện tại tôi là người yêu của cô, nếu cô có cái gì không vui có thể nói với tôi, gặp khó khăn cũng đừng gạt tôi, tuy rằng có thể tôi không có biện pháp giúp cô giải quyết, nhưng đưa ra ý kiến cho cô thì vẫn có thể".
Vi Hương không phải người gỗ, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Ba Đào, đang do dự giữa nói và không nói, dao động trong chốc lát, cuối cùng vẫn là quyết định không nói, chỉ đáp một tiếng, "Được".
Ba Đào thở dài trong lòng, nhưng cũng không tiếp tục ép cô, đổi sang nói chuyện khác, chọc cô vui vẻ.
Không thể giúp đỡ giải quyết vấn đề, vậy làm cô vui vẻ một chút cũng được nhỉ?
Ba Đào và Vi Hương ở bên nhau không mấy ngày, người trong tiệm đều phát hiện ra, có người trêu ghẹo bọn họ, Vi Hương thì đỏ mặt, mà Ba Đào thì không biết xấu hổ là thứ gì, trực tiếp thẳng thắn thừa nhận, vui vẻ bày tỏ tình cảm của mình với Vi Hương.
Hành động này, khiến những người khác trong tiệm càng trêu ghẹo kịch liệt hơn, cả tiệm chính là khung cảnh cười nói hoan hô.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mắt không mù tai không điếc, đương nhiên cũng nghe được tin tức, sau đó bày tỏ chúc mừng của bản thân. Nói thật, bọn họ mập mờ lâu như vậy, bây giờ thật sự yêu đương, chuyện này quả thật là chuyện nằm trong dự kiến.
Trong tiệm có người nhìn dáng vẻ rêu rao kia của Ba Đào, không nhịn được hỏi, "Định khi nào cưới người vào cửa đấy?".
Vi Hương thẹn thùng che mặt, quay đầu trừng mắt liếc Ba Đào một cái.
Ba Đào bị trừng mà ngượng ngùng, sợ Vi Hương tức giận thật, nhanh chóng nói, "Lúc nên kết thì kết thôi, cậu bớt lảm nhảm đi, dọa đối tượng của tôi chạy mất tôi không để yên cho cậu đâu!".
Người nọ bèn cười, "Không biết lòng tốt của người ta, tôi đang giúp cậu đấy!".
Ba Đào đấm hắn một đấm, "Tôi cần cậu giúp?".
Nói xong, lại giục người giải tán, tránh cho từng người trêu ghẹo, thật sự chọc Vi Hương thẹn thùng tức giận.
Lúc này mọi người mới hi hi ha ha giải tán.
Ứng Vọng nhìn tình cảnh này cũng mỉm cười, cho dù nói thế nào, trong tiệm có người vừa ý nhau ở bên nhau cũng là một chuyện vui mà.
Mọi người bận rộn trong vui vẻ, thời gian trôi qua nhanh như bay, chờ đến lúc các trường học khai giảng, Ngụy Vân Thư cũng đã cùng Vân Đóa bên kia sang tên xong.
Nói đến thì, nhà họ Vân không hổ là gia đình giàu có của thành phố Vĩnh An trước đây, chuyện buôn bán đã mất cũng không nhắc lại, chỉ cửa hàng mặt tiền và nhà cửa giữ lại cũng đã có không ít, ngoài những thứ trong tay Vân Đóa ra, chuyển nhượng đến trong tay Ngụy Vân Thư cũng có đến năm cái cửa hàng mặt tiền và bốn ngôi nhà có sân. Đương nhiên, nhà tổ của nhà họ Vân ở trong tay Vân Đóa, Vân Đóa nói đó là chỗ dì lớn lên từ nhỏ, muốn giữ lại làm vật kỉ niệm. Đối với chuyện này, đương nhiên Ngụy Vân Thư không có ý kiến.
Hiện giờ kinh tế trong nước đang phát triển, chỉ bằng cửa hàng mặt tiền và nhà cửa Ngụy Vân Thư được phân đến tay, sau này cho dù không làm gì cả cũng có thể không lo ăn uống.
Ứng Vọng tấm tắc, "Lần này người nào đó thật sự là phú ông rồi".
"Anh không có, đừng nói bậy". Ngụy Vân Thư không thừa nhận, "Sau này vẫn còn phải kiếm tiền nuôi gia đình".
Ứng Vọng cười anh, "Chờ xem, đến lúc ngành bất động sản phát triển, những mảnh đất này của anh sẽ có giá trị rồi".
Ngụy Vân Thư ôm lấy người, "Không vấn đề, của anh chính là của em, anh là phú ông, thế thì em cũng vậy".
Ứng Vọng hừ một tiếng, Ngụy Vân Thư bị cậu trêu chọc không nhịn được hôn cậu, đến khi hết th* d*c, Ứng Vọng mới nghiêm nghị, "Nói nghiêm túc, những bất động sản trong tay kia anh định làm thế nào?".
Ngụy Vân Thư hỏi ngược lại, "Em có ý tưởng gì?".
Ứng Vọng bèn nói, "Chuyện buôn bán trong tiệm của chúng ta không tồi, nhất là lúc giờ cơm có không ít người, thậm chí có vài người ở xa cũng đến ăn lẩu, sau đó bọn họ phản hồi nói cách quá xa, hỏi chúng ta có định dời đi không đấy".
Ngụy Vân Thư hiểu ngay, "Cho nên em muốn mở chi nhánh?".
"Muốn chứ". Ứng Vọng nói, "Em không chỉ muốn mở chi nhánh, em còn muốn kinh doanh thứ khác".
"Nhà cửa đều là nhà cũ trước đây xây, sau đó lại bị ngăn ra cho người khác ở, những người đó cũng không chú ý, nhà đang yên ổn đã bị làm bậy đủ loại đinh lắp đặt cửa ngăn cách, thậm chí còn nhóm lửa bên trong, khói xông lửa sém không còn hình dạng gì, không thương tiếc như thế, cộng thêm vốn dĩ chỉ sửa mấy năm đầu, nhà ở gần như đã hỏng bét mục nát hết rồi, ở thì nhất định phải sửa chữa đàng hoàng mới được". Ngụy Vân Thư nói một chút tình huống đại khái, "Năm cái cửa hàng mặt tiền trước mắt đã cho thuê bốn cái, chỉ còn lại một cái vẫn bỏ trống, cách nơi này của chúng ta ước chừng cần nửa giờ lái xe. Nếu em muốn mở một cửa buôn bán, vậy cửa hàng này em lấy dùng đi".
Ứng Vọng cũng không khách sáo với anh, trực tiếp hỏi, "Cửa hàng mặt tiền bao lớn?".
Ngụy Vân Thư nói, "Khoảng một trăm mét vuông".
"Thế thì không nhỏ". Ứng Vọng kinh ngạc nói, "Còn lớn hơn cửa hàng hiện giờ của chúng ta".
"Khu vực bên kia không tốt bằng trường học bên này, theo dì út anh nói, lúc ấy cái cửa hàng kia bọn họ buôn b*n n**c chấm, dầu, muối, tương, giấm, cho dù người nghèo hay người giàu đều sẽ mua một chút, đi con đường lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều". Ngụy Vân Thư nói, "Khu vực kém một chút, ngược lại diện tích lớn".
Ứng Vọng rơi vào trầm tư.
Ngụy Vân Thư cũng không thúc giục cậu, vươn tay bắt đầu nghịch xoáy tóc trên đầu cậu, xoa ở đây một cái sờ tóc một chút, tự mình chơi nhưng cũng hăng say.
Ứng Vọng đã rất quen thuộc với chuyện Ngụy Vân Thư động tay động chân với mình, một chút không được tự nhiên cũng không có. Cậu suy nghĩ sự việc, sau khi nghĩ kĩ rất tự nhiên ngẩng đầu lên, "Diện tích lớn khu vực kém một chút, tạm thời em cũng không nghĩ ra được đến cùng có thể kinh doanh cái gì, nếu không thì ngày mai chúng ta đi xem thực địa một chút?".
"Được". Ngụy Vân Thư đồng ý, "Bên phố Hạnh Hoa anh Tiền đã bắt đầu làm trần treo và sơn tường rồi, chuyện này đã đủ cho anh ta bận mấy ngày, bản thiết kế anh đã đưa cho anh ta, không cần anh lúc nào cũng nhìn chằm chằm, có thời gian đi xem cửa hàng mặt tiền với em".
Đối với người Trung quốc mà nói, ăn Tết là chuyện hệ trọng, các ngành nghề đều cần đóng cửa ăn Tết, mấy người Tiền Hữu Vi cũng không ngoại lệ. Từ cuối tháng Chạp nghỉ đến cuối tháng Giêng, coi như cũng xấp xỉ một tháng. Nhà bên kia vốn dĩ có mấy tầng, cho dù chỉ có tầng 3 bọn họ sống là hoàn thiện nội thất, nhưng cũng chỉ khác nhau ở phương diện trang trí mềm, những tầng khác có thể không làm trần nhà, nhưng sơn tường thì không thể thiếu được. Diện tích lớn, nên thời gian yêu cầu đương nhiên cũng nhiều.
Ứng Vọng cũng không ngờ đã đến một bước sơn tường này, còn rất phấn khởi, "Sơn tường xong là trang trí mềm, lại thông gió hết thảy một chút, là chúng ta có thể dọn vào rồi".
Ngụy Vân Thư cười, ừ một tiếng, "Đồ dùng trong nhà này kia anh cũng đang lần lượt xem, anh Tiền định sau này bán một số nhà hoàn thiện nội thất, cho nên ghế sô pha và tủ này cũng tìm một vài thương nhân hợp tác, đến lúc đó chúng ta lại đi xem một chút rồi đặt làm theo yêu cầu một mẫu đặt trong nhà, nếu như quả thật không thích thì tìm chỗ khác".
Đối với chuyện này, Ứng Vọng không phản đối.