Ngày hôm sau, sắp xếp công việc trong tiệm xong, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi xem cửa hàng.
Hai người mỗi người chạy một chiếc xe đạp, không đến hai mươi phút đã đến nơi.
So với cảnh tượng náo nhiệt của trung tâm thành phố và làng đại học bên kia, bên này quả thật khá vắng vẻ, nhưng nếu như nói rất vắng vẻ cũng không đến mức, ít nhất xung quanh vẫn có không ít hộ gia đình sống ở đây, chỉ là không có công xưởng gì mà thôi.
Cửa hàng mặt tiền thì tương đối lớn giống như Ngụy Vân Thư nói, hơn nữa ban đầu là làm buôn b*n n**c chấm, ngoài đại sảnh ra, bên trong còn được ngăn cách mấy gian, bệ bếp và đồ làm bếp đều có. Đương nhiên, thời gian lâu rồi, rất nhiều đồ vật đều đã mục nát, nếu muốn dùng mà nói vẫn phải sửa chữa một phen.
Đồ vật bên trong cửa hàng phủ bụi, lúc mới đi vào còn có chút sặc người, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không nán lại bên trong thêm, sau khi nhìn rõ tổng thể thì rời đi, sau đó lại đi xung quanh dạo một vòng.
"Công xưởng cách nơi này gần nhất cũng cần hai mươi phút đi đường, lại đi ra bên ngoài là thôn, trong thôn có không ít nông dân, nhưng đều là những lão nông. Người trẻ tuổi đã tranh nhau vào thành phố tìm việc làm, hầu hết đều đi làm ở các công xưởng. Có người ngại tiêu tiền thuê nhà trong thành phố buổi tối sẽ về thôn ở, nếu chúng ta làm buôn bán thức ăn ở bên này, những người đó thế nào cũng là lưu lượng. Ngoài ra thì bên kia, sau này cũng sẽ bố trí trạm xe buýt, chờ khai phá đến bên này nhất định cũng có lượng người qua lại, nhưng bây giờ nói những thứ này thì hơi sớm một chút...".
Ngụy Vân Thư nói những tình huống mình nắm rõ với Ứng Vọng, để trong lòng cậu có một ít cơ sở.
Ứng Vọng nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt vẫn không quên nhìn khắp nơi, trong lòng đang tự hỏi phải làm một ít buôn bán gì bên này.
Hai người đi dạo cả buổi sáng, ngay cả cơm trưa cũng mua ở bên ngoài ăn, buổi chiều tiếp tục đi dạo, thậm chí còn đi đến trong thôn gần đây dạo mọt vòng.
Nhắc đến thì, toàn thể thành phố Vĩnh An phát triển tốt, lúc trước các loại công xưởng ra đời và phát triển như măng mọc sau mưa, chỗ tốt mang đến cho thôn xóm xung quanh này không thể nghi ngờ là rất lớn. Hiện giờ đi dạo một vòng trong thôn, ban ngày hoàn toàn không thấy được một người trẻ tuổi nào, đều đã đến thành phố làm công. Ruộng đất trong thôn đều là do người già làm, gia đình nông dân đã kí hợp đồng cung cấp hàng hóa với người khác thì không nhắc đến, nông dân không có nguồn tiêu thụ lớn này cũng sẽ thường xuyên lựa đồ ăn mang đến thành phố bán, buôn bán cũng không tệ, ngoài ra, nuôi heo nuôi gà vịt nuôi bò cũng có, cung ứng thịt cho đồ tể bán thịt. Tóm lại, cuộc sống trong thôn xung quanh trải qua không tệ, nhóm trẻ con mặc quần áo kiểu mới, trong miệng còn có kẹo ăn, nhìn gương mặt và dáng người kia thì biết không phải ăn không đủ no.
Tình huống như vậy đối với hai người Ứng Vọng mà nói không thể nghi ngờ là tin tức tốt, bởi vì chuyện này cho thấy rằng dù là người trong thôn nhưng cuộc sống cũng chẳng nghèo, không nghèo có nghĩa là có khả năng tiêu phí, bọn họ đều là khách hàng tiềm năng.
Đi dạo cả ngày, sau khi chạy xe về hai người đến sau bếp chọn phần lẩu mini và cơm mang đến phòng khách ăn, Ngụy Vân Thư vừa ăn vừa hỏi, "Sao rồi, có chút ý tưởng nào không?".
Ứng Vọng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, sau đó nói, "Không thể bán lẩu".
Ngụy Vân Thư nhướng mày, "Cảm thấy khả năng tiêu phí không theo kịp?".
Ứng Vọng gật gật đầu, "Tuy rằng bọn họ cũng có chút tiền, nhưng dù sao cũng là bán đồ ăn mà sống, không phải em khinh thường bán đồ ăn... Nhưng so với những công nhân đã làm việc nhiều năm, khả năng tiêu phí của bọn họ quả thật kém hơn một chút, còn xa mới bằng công nhân và những người của cải dày ở khu vực trường học, về phương diện tiêu tiền chắc chắn phần lớn cũng là kiểu cần kiệm tiết kiệm. Mà lẩu cũng không phải bán rất rẻ, bảo bọn họ một hai tháng đi ăn một lần cũng được, nhưng thường xuyên thì không cần nghĩ".
Ngụy Vân Thư hiểu rất rõ, anh đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cũng không rối rắm, mà là hỏi, "Vậy em định làm buôn bán gì?".
"Em muốn làm lại nghề cũ của chúng ta". Ứng Vọng nói, "Hoặc là mở một cửa hàng bữa sáng".
Ngụy Vân Thư: "Nghề cũ?".
Ứng Vọng: "Món kho hoặc là bánh kẹp thịt".
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Vậy nghề cũ đi, người trong thôn đều dậy khá sớm, nếu công nhân đi làm muốn ăn bữa sáng đoán chừng cũng là ăn trong nhà, nhất định không nỡ mỗi ngày mua đồ ăn bên ngoài, mở cửa hàng bữa sáng mà nói đoán chừng buôn bán không tốt lắm".
Ứng Vọng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng, "Vậy có phải bánh kẹp thịt cũng không quá ổn không? Nói đến thì đây cũng là bữa sáng chiếm phần lớn, mọi người tan làm đều muốn về nhà ăn một bữa đàng hoàng, ai lại mua bánh kẹp thịt chứ".
Lúc ở thành phố Bạch Vân bánh kẹp thịt bán đắt, đó là vì ở cổng trường quân chủ lực tiêu phí là học sinh, đứa nhỏ muốn ăn, các phụ huynh yêu thương con cái mới nỡ mua cho đứa nhỏ. Nếu đổi thành người trưởng thành, tuy rằng cũng thích một miếng kia, nhưng tuyệt đối không nỡ tiêu tiền phung phí vì bản thân.
Ngụy Vân Thư bèn nói, "Nói kĩ hơn thì, nhất định buôn bán món kho sẽ tốt hơn một chút, chung quy cái này dù sao cũng là một đĩa đồ ăn, mua về cả nhà đều có thể ăn, nếu thật sự thích, người trong thôn nhất định cũng bằng lòng mua. Nhưng anh cảm thấy cũng không cần chỉ bán một món này, bánh kẹp thịt và thịt miếng này kia cũng có thể nhân tiện bán chung, phòng bếp bên kia cũng không phải rất nhỏ, thậm chí cũng không cần dùng nồi lớn, bếp gas cũng đã đủ làm cái này, dù sao cũng là một phần thu nhập, cũng không phải rất tốn công".
Ứng Vọng suy nghĩ một chút quả thật cũng là lí lẽ này, muỗi dù nhỏ nhưng cũng có thịt, nếu làm không quá tốn công, vậy cớ gì không làm?
Trước đây bọn họ ở thành phố Bạch Vân chính là dựa vào mấy thứ này kiềm tiền nuôi sống chính mình, vậy bây giờ lấy ra bán chung, cũng coi như là một loại viên mãn.
"Thế thì cứ làm như vậy!".
Nói làm là làm ngay.
Đặt đũa xuống Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lập tức cùng nhau làm bản thiết kế, sau đó lại đi tìm người sửa chữa.
Kết quả bản thiết kế này vừa phát thảo một chút, đã phát hiện vấn đề, "Món kho và bánh kẹp thịt đều là mang đi, cửa hàng mặt tiền rộng một trăm mét vuông chỉ làm chuyện này, cảm giác có chút dùng không đúng chỗ ấy".
Đồ ăn mang đi, vậy cũng không cần chỗ ăn cơm đơn độc, ngay cả bàn ghế này kia cũng không cần chuẩn bị, một nửa đất là hoàn toàn đủ rồi.
Vậy một nửa kia thì sao? Cứ để trống?
Ứng Vọng nhìn bản thiết kế suy nghĩ trong chốc lát, mới nói, "Không bằng làm một cửa hàng bữa sáng đi".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Làm thật hả?".
"Không cần làm quá nhiều, em nghĩ lại đã...". Ứng Vọng tạm ngừng một lát, mới nói tiếp, "Bán bánh bao đi, cái này cho dù là ăn tại chỗ hay mang đi đều tiện, nếu người vội vã chưa ăn bữa sáng đi ngang qua nhất định bằng lòng mua. Sau đó thêm bánh kẹp thịt, lại nấu trứng luộc nước trà... Ừm, thậm chí cũng không cần trứng luộc nước trà, trứng kho cũng có thể bán cùng, mua về làm bữa sáng cũng được".
Nói xong cái này, Ứng Vọng lại nghĩ đến đồ ăn đang bán trong tiệm lúc này, bèn nói, "Buổi sáng bán xong bữa sáng, lúc giữa trưa còn có thể bán các loại thạch lạnh, bún gạo lạnh, bánh ướt, mì lạnh, hiện tại thời tiết dần dần nóng lên, những thứ này hẳn là có nguồn tiêu thụ".
Ngụy Vân Thư nhìn Ứng Vọng nói đến bừng bừng hứng thú, thì cũng không đả kích lòng tin của cậu, chỉ nói, "Em nghĩ như vậy cũng đúng, vị trí bỏ trống cũng vô dụng, mở thêm một cửa hàng bữa sáng cũng được, tuy rằng doanh số có khả năng sẽ không quá cao, nhưng chúng ta chuẩn bị ít một chút hẳn là cũng có thể bán hết".
Ứng Vọng nở nụ cười, "Em cũng nghĩ như vậy".
Hai người nhìn nhau cười.
Nếu đã quyết định xong, vậy thì vẽ bản thiết kế. Thật ra cũng không khó, trong phòng bếp đã có sẵn bếp lớn, dùng để nấu món kho thì hoàn toàn đủ dùng, thậm chí bánh bao cũng có thể hấp bên trong.
Ngoài phòng bếp ra, toàn bộ đại sảnh ban đầu chia thành hai bên, ở giữa dùng kính hoặc giá gỗ ngăn cách, sau đó chừa ra một cánh cửa bên trong cho nhân viên đi lại.
Gần sát phía nhà bếp thì dùng để bán món kho, cái này chiếm diện tích không quá lớn, bởi vì món kho vốn là mang đi.
Bên phía rộng hơn kia dùng để bán bánh bao, cho nên đến lúc đó cần xây bệ bếp, chung quy thì bánh bao phải nóng hổi ăn mới ngon, bên dưới tốt nhất có khí nóng đi lên... Nếu như vậy, dứt khoát thiết kế một phòng bếp nhỏ đơn độc đi, mấy chuyện nhào bột làm bánh bao này kia đều ở bên này, tránh lẫn lộn với món kho bên kia.
Bánh bao ngoài mang đi cũng có thể ăn tại chỗ, cho nên chỗ dư lại thì dùng để đặt bàn ghế, sơ sơ có thể đặt được sáu cái. Một cái bàn ngồi bốn người, đó chính là hai mươi bốn người.
Cửa hàng bữa sáng ấy mà, có mấy bộ bàn ghế này đã hoàn toàn đủ rồi.
Còn về thu ngân...
Ứng Vọng cân nhắc một chút, vẫn là không cần tách ra thu, như vậy tiện hơn một chút, cửa hàng nhỏ, làm một cái quầy thu ngân riêng cảm thấy không cần thiết.
Rửa sạch nguyên liệu nấu ăn cũng tiện, trước đây lúc b*n n**c chấm thì có hai gian nhà kho, đến lúc đó nối ống nước đến, một gian đã hoàn toàn đủ để làm việc lặt vặt, một gian khác vẫn như cũ làm nhà kho, sau này mua hai cái tủ đông bỏ vào, mấy thứ đồ ăn cần giữ tươi thì có thể đặt vào đây, lại làm một ít giá để đồ coi như hoàn chỉnh.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư vừa thương lượng vừa vẽ, cuối cũng bản thiết kế vẽ ra bọn họ cảm thấy rất không tệ.
Ngụy Vân Thư lại để Ứng Vọng xem thử có muốn sửa chỗ nào hay không, sau đó mới cẩn thận cất vào, "Ngày mai anh đi tìm người thi công nội thất ngay".
Ứng Vọng ừ một tiếng, "Ông chủ trước đây thi công nội thất cho tiệm lẩu của chúng ta tay nghề cũng khá tốt, đồ trong tiệm bây giờ vẫn chưa hỏng, có thể thấy được không hề lừa gạt, nếu không thì ngày mai anh đi tìm ông ấy thử xem".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Lúc nãy anh cũng nghĩ đến ông ấy, ngày mai anh đi hỏi một chút".
Sáng sớm hôm sau, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cùng nhau ra cửa ăn bữa sáng, sau đó Ứng Vọng trở về tiệm lẩu, Ngụy Vân Thư đi tìm ông chủ làm thi công nội thất.
Vừa lúc gặp phải ông chủ đang làm giai đoạn cuối của công việc, chỉ cần chờ bốn năm ngày là có thể làm xong. Ngụy Vân Thư một chuyện không phiền hai chủ, thời gian bốn năm ngày vẫn đồng ý chờ, hai người cùng nhau đi xem thử vị trí, lại thương lượng đối chiếu bản thiết kế một phen thì quyết định công việc.
Chuyện thi công nội thất định xong, mấy bộ bàn ghế này cũng đơn giản, trực tiếp đến chỗ ông chủ Mộc trước đây mua bàn ghế cho tiệm lẩu lựa, không lựa được cái nào vừa ý thì có thể đặt làm!
Vì thế, giữa lúc Ngụy Vân Thư bận rộn chạy việc vặt một phen, cửa hàng mặt tiền mới cũng đã bắt đầu thi công nội thất.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thường xuyên tán gẫu một chút về tiến độ bên kia, bởi vậy nhân viên trong tiệm lẩu bên này đương nhiên cũng nghe được một ít tin tức, chỉ là hai sếp vẫn còn chưa lộ ra đến cùng là muốn buôn bán cái gì, mọi người nhao nhao suy đoán.
Nhưng dù vậy, bọn họ cũng vẫn xao động trong lòng.