Bởi vì thu nhập một năm làm công năm ngoái khả quan, cho nên qua Tết, chị gái Bao Xuân Hồng và em trai Bao Xuân Thịnh của Bao Xuân Diễm cũng đều đi theo đến thành phố Vĩnh An tìm việc làm, Bao Xuân Thịnh còn dễ nói, trực tiếp đi theo Bao Xuân Mậu đến đường sông bên kia làm việc, tuy rằng làm khuân vác, nhưng ít ra không lo chuyện việc làm.
Nhưng bên phía Bao Xuân Hồng thì khá đáng lo, chị làm công nhân thời vụ trong công xưởng sợi hóa học, nếu đặt trong thôn tiền lương này cũng không thấp, nhưng so với nhóm anh chị em thì chẳng thấm vào đâu, cho nên hiện tại nghe được mấy sếp nói muốn mở cửa hàng mới, Bao Xuân Diễm và Hồ Anh bắt đầu nổi lên tâm tư.
Theo hai người thấy, làm việc trong tiệm chính là một công việc ổn định, đãi ngộ rất tốt!
Chị em dâu hai người kéo theo Vi Hương lặng lẽ thương lượng một phen, lại nói với người trong nhà một chút, tiếp theo Bao Xuân Diễm chạy đến trực tiếp hỏi thăm Ứng Vọng.
Đối với chuyện này, Ứng Vọng cũng không ngoài ý muốn, nhưng hiện tại cửa hàng mặt tiền vẫn còn đang thi công nội thất, muốn tuyển người cũng phải chờ khi thi công nội thất xong.
Vấn đề này Bao Xuân Diễm cũng đã đoán trước được, sau khi xác định Ứng Vọng có thể cho chị cả của cô một cơ hội thì luôn miệng cảm ơn rồi vui mừng rời đi.
Đối với Ứng Vọng mà nói, tuyển ai cũng như nhau cả, chỉ cần có thể đậu phỏng vấn, vậy cho mấy người Bao Xuân Diễm chút mặt mũi cũng không phải chuyện đáng ngại gì.
Có điều...
"Kế toán?". Ứng Vọng kinh ngạc nhìn Vương Thanh Thanh, đối phương hỏi thăm chuyện này làm cậu cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Đúng vậy". Quầng thâm mắt của Vương Thanh Thanh có chút nghiêm trọng, "Sếp, đây đã là cửa hàng thứ hai rồi, làm sổ sách gì đó trong hai cửa hàng hẳn là cần một kế toán nhỉ?".
Đừng nói, quả thật Ứng Vọng không nghĩ tới chuyện này.
Trước mắt sổ sách tiệm lẩu đều là do Ngụy Vân Thư làm, trước đó lúc Ngụy Vân Thư ra ngoài làm buôn bán, hoặc là Ngụy Vân Thư bởi vì bận chuyện khác không có thời gian thì cậu mới làm thay. Nói thật, hiện tại đã hơn một năm, sổ sách bọn họ cũng đã làm đến quen rồi, sổ sách ngày nào ghi ngày đó, quả thật cũng không phải rất khó.
Đối với phần sổ sách này, trước mắt một cửa hàng mặt tiền cũng không cần kế toán riêng đến kiểm kê, dù sao thu ngân như Vương Thanh Thanh cũng đã đảm đương một phần công việc (đồ ăn mang đi) này, bây giờ quả thật không cần người, bọn họ cũng không nghĩ đến.
Vì thế, Ứng Vọng bèn nói, "Hiện tại không cần".
Vương Thanh Thanh nhíu mày, lại hỏi, "Vậy thu ngân thì sao?".
Ứng Vọng nói, "Tạm thời cũng không cần".
Vương Thanh Thanh rất thất vọng, miễn cưỡng cười gượng.
Ứng Vọng nhìn dáng vẻ này của cô nàng, bèn hỏi, "Trong nhà có chuyện gì à?".
Trên mặt Vương Thanh Thanh là loại cảm giác mệt mỏi mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, tuy rằng đã nhờ trang điểm che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự tiều tụy, nhưng cô có phần cố chấp, không muốn nói thêm những chuyện này, chỉ đáp, "Không có gì".
Ứng Vọng thấy cô nàng không muốn nói thêm cũng không hỏi nữa, chọc vào vết sẹo của người ta làm gì, không cần thiết.
Nhưng cậu âm thầm suy đoán, trước đây lúc Vương Thanh Thanh đến phỏng vấn đã từng nói mẹ của cô nàng làm kế toán của công xưởng quốc doanh, hiện tại Vương Thanh Thanh lại đến hỏi chuyện kế toán, sắc mặt còn khó coi như vậy, đoán chừng là bên phía mẹ cô nàng đã xảy ra chuyện. Kết hợp với thực tế những năm này, Ứng Vọng nghĩ thầm, có lẽ là bị cho thôi việc chăng?
Nói thật, nơi công xưởng mọc lên như rừng giống thành phố Vĩnh An này, hiệu quả và lợi ích của công xưởng quốc doanh co lại còn nhanh hơn những địa phương ít công xưởng khác. Bởi vì phần lớn công xưởng quốc doanh đều kiêu căng, bọn họ ỷ vào lỗ vốn có quốc gia chi trả, bởi vậy khinh thường với việc đi lấy lòng thị trường, thái độ cũng rất kiêu ngạo. Có công xưởng tư nhân phục vụ chu đáo để so sánh, công xưởng quốc doanh không kinh doanh được cũng là chuyện quá bình thường.
Cho nên rõ ràng còn chưa đến làn sóng sa thải, nhưng rất nhiều công xưởng quốc doanh ở thành phố Vĩnh An không biết uyển chuyển, không chịu cải cách đã phải đối mặt với chuyện đóng cửa.
Có lẽ, công xưởng chỗ mẹ của Vương Thanh Thanh cũng là như vậy.
Đương nhiên, những cái này chỉ là suy đoán của bản thân Ứng Vọng, trước mắt cậu không có chỗ dùng những công nhân đó, nên cũng không hỏi nhiều làm gì.
Thời gian tiệm mới thi công nội thất, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thì đi làm giấy tờ cửa hàng, sau đó đi đến nông trường, lò mổ, các nơi đã hợp tác trước đây bàn chuyện mua bán, bọn họ cần thêm nguyên liệu nấu ăn mới, để cung cấp cho cửa hàng mới sử dụng.
Xoay vần đến giữa hè, tiệm mới rốt cuộc thi công nội thất xong, trong tiệm chỉ sơn trắng, sau đó treo lên thực đơn đặt làm, thoạt nhìn cũng rất dễ chịu.
Tất cả dụng cụ cũng đã kéo đến trong tiệm, đã chất mấy rương lớn, có thể thấy được là muốn làm một trận hoành tráng.
Trong lúc bận rộn như vậy, chuyện tuyển người cũng được đưa vào kế hoạch.
Ứng Vọng trực tiếp dán yêu cầu tuyển người bên ngoài Tiệm lẩu Vọng Thư, mà lưu lượng khách mỗi ngày trong tiệm lẩu rất lớn, cộng thêm có nhân viên giao hàng sau khi nhìn thấy thì đi tuyên truyền, rất nhanh đã có không ít người nhận được tin tức.
Chị cả Bao Xuân Diễm, anh trai Bao Xuân Mậu và em trai Bao Xuân Thịnh của Bao Xuân Diễm vậy mà đều có mặt.
Tuy rằng bọn họ đều có công việc, nhưng làm khuân vác nào có nhẹ nhàng như làm nhân viên phục vụ trong tiệm?
Huống hồ đến khi cầu xây xong rồi, bọn họ có thể sẽ không có việc làm, bây giờ đã có cơ hội có thể giành được một công việc lâu dài, vậy thì vì sao không đến thử một lần?
Không chỉ bọn họ, rất nhiều người đến tìm việc cũng nghĩ như vậy. Chỉ riêng tình hình buôn bán chạy của Tiệm lẩu Vọng Thư này, hẳn là bọn họ không lo thất nghiệp!
Về chuyện bố trí nhân viên cho cửa hàng mới, sau khi Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bàn bạc thì quyết định điều động nhân viên từ tiệm lẩu bên này qua. Ứng Vọng định điều Vi Hương đến cửa hàng mới hỗ trợ làm món kho, chuyện nấu đồ ăn mang đi ở sau bếp bên này do Hồ Anh tiếp quản, còn về công việc của Hồ Anh lại do người phía sau thay thế bổ sung, sau đó thêm một người mới vào; lại điều Ba Đào qua chung, hắn là một người lanh lẹ, khéo làm việc, trước đây cho dù là giúp đỡ mua nguyên liệu hay là tuyển người đều làm rất tốt, cho nên Ứng Vọng định để Ba Đào đến thử một chút xem có thể đảm đương vị trí quản lí cửa hàng này hay không, còn về đại đường của tiệm lẩu bên này thì lại thêm người mới vào là được.
Nhắc tới thì, tiệm lẩu bên này thật ra cũng cần một vị quản lí cửa hàng, chẳng qua là tạm thời không chọn được ứng cử viên. Song, cũng không nóng vội chuyện này, hiện tại bọn họ còn đang ở bên này, sau bếp giao cho Vu Hổ quản lí, đại đường giao cho Bao Xuân Diễm trông coi, bên phía đồ ăn mang đi thì Vương Thanh Thanh đang phụ trách, cậu và Vân Thư lại quản lí một chút cũng khá ổn rồi.
Cửa hàng mới bên kia có hai nhân viên cũ, nhưng đầu bếp chính thức vẫn chưa có, cho nên lúc này phải tuyển thêm một vị trí cho người có nền tảng bếp núc, nếu không mọi thứ đều phải để Ứng Vọng tự tay làm lấy, thế cũng quá vất vả, Ngụy Vân Thư không muốn cậu mệt như vậy.
Ngoài chuyện này ra, còn phải tuyển một vị bạch án trình độ không tệ, những việc nhào bột bao bánh này nhất định phải biết, tốt nhất có thể tự mình trộn nhân, vậy thì càng bớt lo.
Cuối cùng thêm một vị trí nhân viên phụ việc hỗ trợ rửa nguyên liệu nấu ăn, vậy thì trước sau thêm vào chính là tuyển năm người.
Hiện giờ Tiệm lẩu Vọng Thư đã không phải kiểu không tên không tuổi, tuy rằng là hộ cá thể, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được triển vọng không tệ, bởi vậy người đến ứng tuyển cũng không ít. Ứng Vọng xem kĩ từng người, cuối cùng lựa chọn Đỗ Xảo Nương một người phụ nữ trung niên tay nghề làm các món từ bột mì không tồi, một người có chút cơ sở bếp núc Trương Viện Triều, cùng với ba người khác mỗi người một sở trường riêng. Đáng nhắc đến chính là chị cả Bao Xuân Hồng của Bao Xuân Diễm đến ứng tuyển, đây là một người phụ nữ rất thật thà chăm chỉ, cho nên Ứng Vọng phái chị đến cửa hàng mới giúp đỡ rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, hai người khác thì bổ sung vị trí ở tiệm lẩu.
Ngoài ra, còn phải thương lượng với Vi Hương và Ba Đào chuyện điều động bọn họ, ngộ nhỡ người ta đã làm quen bên này không muốn rời đi thì sao? Dù sao cũng phải hỏi một tiếng.
Nói thật, thời điểm Ba Đào nghe được sắp điều mình đến cửa hàng mới làm quản lí cửa hàng thực tập hắn vô cùng kinh ngạc, đó chính là quản lí cửa hàng đấy! Từ nhân viên phục vụ trở thành người đứng đầu một cửa hàng, thăng chức thế này không phải một bậc hai bậc đâu!
Cho nên khi hắn nghe sếp nói một loạt lời khích lệ đánh giá cao "Tôi tán thưởng năng lực của cậu" "Tôi cảm thấy năng lực của cậu có thể đảm nhiệm chức vị quản lí cửa hàng này" "Hi vọng cậu có thể nỗ lực công tác, chỉ cần làm thật tốt, quản lí cửa hàng chính thức chính là cậu" vân vân, Ba Đào vô cùng vui vẻ đồng ý luôn.
Thăng chức đấy! Tăng lương đấy! Ai mà không thích chứ!!
Ba Đào cực kì phấn khích, vì sự thật bản thân sắp làm một chuyện lớn mà cảm thấy vô cùng vui sướng.
So ra thì, Vi Hương có phần dè dặt hơn nhiều, cô bị một loạt đánh giá cao và khích lệ kia của sếp nói đến đỏ cả mặt, có điều khó mà ngăn được, được người khác coi trọng làm sao có thể không vui vẻ chứ? Dù sao Vi Hương cũng rất vui vẻ, còn không phải chỉ đổi nơi công tác thôi sao, cô đồng ý!
Hai người bọn họ không có vấn đề, Hồ Anh thế chỗ cho Vi Hương đương nhiên cũng không có vấn đề, cộng thêm hai người mới bổ sung vào, mọi người tốn thời gian một ngày giao tiếp làm quen, sau đó cũng đã có thể làm việc rất tốt.
Nhân viên vào vị trí, mọi việc đúng theo dự tính, Ứng Vọng mang đội ngũ đến cửa hàng mới.
Nhắc tới thì, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư do dự phân vân tên tiệm cho cửa hàng mới một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn treo một tấm biển, tên gọi là "Tiệm ăn vặt Vọng Thư", bên dưới còn liệt kê món kho, bánh kẹp thịt, bánh bao, trứng kho, thạch lạnh, mì lạnh, các món ăn đang bán, xem như làm một cái bổ sung cụ thể, để mọi người biết bên trong tiệm ăn vặt rốt cuộc bán cái gì.
Mọi người đến trong tiệm, trước tiên quét dọn vệ sinh, sau đó rửa sạch các loại nồi chén gáo chậu mua về rồi cất gọn, cuối cùng chính là rửa nguyên liệu nấu ăn, thử nghiệm sản phẩm.
Bánh bao Ứng Vọng trực tiếp giao cho Đỗ Xảo Nương, dì có tay nghề bao bánh bao rất khéo, lúc phỏng vấn dì cũng đã dùng phòng bếp của tiệm lẩu biểu diễn một lần, bánh bao được bao ra phải nói là vỏ ngoài xốp, nhân bánh ngon, dùng để bán cũng không tồi.
Hiện tại Ứng Vọng muốn dì làm chính là toàn bộ cách trộn nhân dì biết, tiếp theo do mọi người ăn thử sau đó lại chọn vài loại tốt nhất đặt trong tiệm bán.
Đương nhiên, người ta tự có sẵn tay nghề và công thức, cho nên phương thức mấy người Ứng Vọng trả tiền lương cho Đỗ Xảo Nương cũng không giống với những người khác, phương thức Ứng Vọng chọn chính là lương cơ bản cộng chia phần trăm, cho một mức lương cơ bản, sau đó cho thêm 0,5% lợi nhuận trích ra từ các món ăn khác trừ món kho. 0,5% lợi nhuận trừ món kho này bao gồm toàn bộ lợi nhuận bán được của các món bánh bao, bánh kẹp thịt, trứng kho, bún gạo lạnh, thạch lạnh, mì lạnh, tuyệt đối không ít.
Dù sao thì Đỗ Xảo Nương vốn chỉ muốn có một công việc ổn định, nhận một phần lương cố định lúc nghe được còn có đãi ngộ chia phần trăm lợi nhuận quả thật không thể tin được, tiếp theo chính là mừng như điên, chỉ cần trong tiệm buôn bán tốt, thì số tiền cuối cùng dì nhận được đến tay cũng sẽ càng nhiều!
Được gợi ý, cộng thêm Ngụy Vân Thư đề nghị, tính cả tiệm lẩu, sau này lúc cuối năm, cả hai tiệm lại trích ra mỗi bên 0,5% lợi nhuận làm thưởng cuối năm cho nhân viên, còn về phần được chia thì dựa theo chức vị và cống hiến mang lại.
Nhóm nhân viên nghe chuyện này, tức khắc nhảy cẫng hoan hô, tính tích cực trong công việc cũng cao hơn.
... Nói xa rồi, tiếp tục nói chuyện ăn thử của tiệm ăn vặt.
Món kho và bánh kẹp thịt ở chỗ Ứng Vọng đây đã xem như nghề cũ, nồi cốt kho đầu tiên cũng là cậu tự mình điều chế, còn về thứ được chọn để kho cũng không ít, đồ ăn mặn có đầu heo, giò heo, gà, vịt và trứng gà, đồ ăn chay chính là rong biển, đậu phộng, củ sen, tàu hủ ky, đậu hủ chiên phồng, nấm, nấm mèo, khoai tây, đậu que,... chủng loại vô cùng phong phú, chẳng qua hôm nay chỉ làm thử, bởi vậy số lượng cũng không phải rất nhiều.
Hương liệu kho quả thật đậm đà, đồ ăn vẫn còn chưa chín đâu, nhưng mùi thơm nức mũi kia đã bay ra tiệm, khiến người vô cùng thèm. Nhóm nhân viên đã sớm biết bản thân là đến làm trong tiệm đồ ăn, nhưng cũng không nghĩ tới vậy mà sẽ thơm như vậy, thế này cũng quá thơm rồi!
Ứng Vọng thích ứng với chuyện này rất tốt, lúc này cậu đang bận rộn với gia vị.
Khác với trước kia bày quán bán món kho ở thành phố Bạch Vân, lần này đã có cửa hàng mặt tiền, cho nên Ứng Vọng bèn quyết định phối hợp gia vị, những thứ hành gừng tỏi muối tương giấm này đều không thể thiếu, nhưng quan trọng nhất vẫn là sa tế đặc chế của cậu, các loại gia vị chìm trong sa tế, người khác muốn khám phá vậy thì không phải là chuyện dễ dàng.
Kể cả nguyên liệu kho, mỗi một phần đều là dùng túi nhỏ gói kĩ, Trương Viện Triều có thể mở ra xem, nhưng dưới sự phối trộn của cốt kho, mùi vị ắt sẽ có sự khác nhau rất nhỏ.
Tốn thời gian điều chế xong sa tế, Ứng Vọng lại đến dạy Vi Hương làm bánh kẹp thịt, thịt miếng lần này thì không có gì để che giấu, chung quy sau này mỗi ngày đều cần Vi Hương hầm thịt, nhất định phải dạy cô một chút.
Quản lí cửa hàng thực tập Ba Đào thì đi theo phía sau Ngụy Vân Thư, xem anh làm sao phối hợp các bên.
Quản lí cửa hàng không cần tự tay làm hết mọi chuyện, nhưng nhất định phải hiểu được nên dùng người thế nào, lúc xảy ra chuyện khẩn cấp nhất định phải biết xử lí linh hoạt. Gặp nguy không loạn, đây mới là chuyện một người quản lí nên làm.
Ba Đào học rất nghiêm túc, thăng chức, còn đi làm chung một cửa hàng với người yêu, cảm giác đó quả thật tuyệt không gì bằng!
Mọi người từng người bận rộn, toàn bộ đều đang thích ứng với thân phận mới của chính mình, đến phối hợp thử với đồng nghiệp mới.
Trong lúc bận rộn, các loại đồ ăn cũng lần lượt chín, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bèn tổ chức để mọi người đến đây ăn thử đưa ý kiến.