Đỗ Xảo Nương trộn thử rất nhiều nhân, có nhân thịt, nhân thịt heo cải thảo, nhân thịt bò cần tây, nhân bắp hạt tôm bóc vỏ, nhân trứng gà rau hẹ, nhân cà rốt, nhân miến cải ngọt, nhân dưa chua thịt băm, nhân đậu hủ, vân vân, đếm ra vậy mà có đến mười loại, mỗi một loại nhân được trộn đều ăn rất ngon.
Ở thời đại coi trọng khối lượng và số lượng này, mỗi một cái bánh bao đều khá lớn, vỏ cũng không tính mỏng, nhưng rất tơi xốp mềm mại, dầu trong nhân bánh thấm đến vỏ bánh, ăn vào vô cùng ngon miệng.
"Nhân thịt này ngon, cắn vào một miếng đều là mùi thịt!".
"Tôi thích nhân thịt bò cần tây, ngày thường không mấy khi ăn được".
"Cà rốt cũng không tệ đâu, ăn vào ngòn ngọt".
"...".
Mỗi người đều có mùi vị mình thích, điểm chú trọng cũng không giống nhau. Có điều đúng là giống như bọn họ nói, thật ra mỗi một loại đều rất ngon!
Ứng Vọng cũng nếm thử mỗi loại nhân một chút, cậu cảm thấy ấn tượng nhất chính là dưa chua thịt băm, thịt heo nửa nạc nửa mỡ băm thành thịt vụn, sau đó xào chung với dưa chua, dầu trơn thơm hòa vào nhau với vị chua, mùi vị đó quá tuyệt vời, ngon miệng lại k*ch th*ch ăn uống, cái này đến cái kia hoàn toàn không dừng được.
Nhân thịt bò cần tây cũng không tồi, cần tây xắt nhuyễn, sau đó thêm gia vị trộn chung với thịt bò băm, bên trong bao đầy nước sốt, tuy rằng không phải là bánh bao súp, nhưng loại mùi vị tươi ngon này quả thật không tệ.
Nếm thử một lượt, Ứng Vọng cũng sắp no.
Ngụy Vân Thư cười khuyên cậu, "Ăn ít một chút, lát nữa còn phải ăn món khác đấy".
Ứng Vọng nuốt xuống một miếng bánh bao bắp hạt tôm bóc vỏ cuối cùng, "Ngon".
Nhưng cuối cùng cũng không ăn tiếp.
Hôm nay ăn thử, vốn dĩ chính là muốn trưng cầu ý kiến của mọi người chọn ra vài loại tốt nhất dùng để bán trong tiệm, nhưng dựa theo tình huống trước mắt này, cảm thấy loại nào cũng ngon ấy!
Dù sao vừa hỏi ý kiến của mọi người thì đều là...
"Cảm thấy đều không tệ".
"Đều khá ngon".
"Cái này quá khó chọn, tôi hoàn toàn không chọn được".
"Loại nào cũng muốn ăn làm sao đây?".
Làm sao đây?
Chọn cái vượt trội trong nhóm ưu tú ấy!
Trải qua một hồi tranh đua kịch liệt, cuối cùng chọn ra bốn loại.
Một là nhân thịt, ở thời đại thích ăn thịt này, nhân thịt là ắt không thể thiếu.
Hai là nhân thịt bò cần tây, thịt bò hiếm thấy, ngày thường ít ai đi mua thịt bò ăn, nhưng nếu làm thành bánh bao, vậy chắc chắn sẽ có thị trường.
Ba là nhân bắp hạt tôm bóc vỏ, người địa phương thích ăn hải sản, tôm bóc vỏ kia ắt không thể thiếu. Nhưng bởi vì bắp chịu ảnh hưởng khá lớn từ thời tiết, cho nên những lúc không có bắp bao cùng thì phải dựa vào Đỗ Xảo Nương nghĩ ra một loại nhân khác bù vào, hoặc là trực tiếp đổi loại khác.
Loại cuối cùng chính là nhân dưa chua thịt băm, vốn dĩ nhà nào cũng có dưa chua, ngày thường cũng rất ít khi có người mua dưa chua bên ngoài, nhưng cái nhân này quả thật là xuất sắc không chịu nổi, bởi vậy Ứng Vọng cho tăng thêm. Món ăn k*ch th*ch ăn uống, nói không chừng có người phát hiện khối ngọc thô chưa mài này, sau đó trở thành món ruột mua hết cái này đến cái khác thì sao.
Sau khi quyết định xong nhân bánh bao khó chọn nhất thì những chuyện phía sau dễ làm hơn nhiều, giống như nếm thử hương vị bánh kẹp thịt, mì lạnh này kia sau đó. Bánh kẹp thịt không có gì để bàn, công thức nguyên bản của Ứng Vọng, có bánh có thịt, mọi người đều cảm thấy không tồi. Mấy món bún gạo lạnh, mì lạnh này thì dùng sa tế Ứng Vọng điều chế để trộn, vừa cay vừa thơm, rất gây nghiện. Nếu không ăn cay nổi, vậy thì cũng có thể thả ớt ít một chút, mùi vị tổng thể cũng sẽ không quá khác nhau.
Cuối cùng, là món kho.
Mùi vị đậm đà từ sớm đã kéo sâu tham ăn trong lòng mọi người ra, chẳng qua là sếp nói còn phải nấu một chút, hầm một chút, bởi vậy mới không nhúc nhích.
Lâu như vậy, cũng có thể mở vung rồi!
Món kho vàng óng ngâm bên trong nước sốt kho, vừa vớt ra còn nóng hôi hổi, nếm thử một miếng...
!!!!
Ngon!
Sếp lại cắt thêm một chút thịt đầu heo thêm chút sa tế, tỏi nhuyễn, hành thái, rau thơm, muối, tương, giấm, hạt mè, vân vân trộn lên một chút, hương vị đó ngon đến mức sắp nuốt cả lưỡi.
Thế này cũng quá ngon rồi!
"Món kho này ăn rất ngon!".
"Lúc chưa cho thêm ớt vào trộn là một hương vị, thêm ớt vào rồi lại là một hương vị khác, một món hai hương vị, quá ngon".
"Đồ ăn chay cũng không tồi ấy, ai mà ngờ được đồ ăn chay còn có thể nấu ra được vị thịt chứ".
"Hoàn toàn khác với đồ ăn được nấu ra từ lẩu".
"Nếu không vì sao gọi là món kho chứ, nhất định không giống nhau".
"...".
Mọi người khen không ngớt lời, miệng cũng không dừng được.
Có người thích mê thịt đầu heo kho, có người thích gặm giò heo, có người cảm thấy ăn đậu hủ kho giống như ăn thịt, cũng có người cảm thấy trứng kho tuyệt vời nhất... Mọi người ai cũng choáng ngợp, miệng quả thật sắp khen ra hoa.
Nhìn lời lẽ và dáng vẻ hưởng thụ này của bọn họ, Ứng Vọng đã biết hẳn là món kho ổn rồi.
Ít nhất, dân bản địa không bài xích.
Còn đang ăn rất vui vẻ, hơi lướt mắt qua một chút thì nhìn thấy có người đang ngó dáo dác bên ngoài, đối mặt lẫn nhau, một người phụ nữ trung niên cười khan một tiếng, đứng thẳng người hỏi, "Mọi người đây là đang làm cái gì vậy?".
Vi Hương nói, "Món kho".
Người nọ nói, "Rất thơm ha".
Hai người lúng túng đối diện nhau.
Vừa vặn, Ba Đào thường xuyên muốn liếc nhìn Vi Hương một cái chú ý tới, đi đến nói, "Cái này bọn cháu làm là món kho ạ, bác gái, nếm thử một chút nhé?".
Người phụ nữ kia đồng chí Phan Mỹ Phương ánh mắt sáng lên, đang muốn đồng ý, tới miệng lại đổi lời, "Chuyện này không ổn lắm nhỉ?".
Ba Đào cười, "Chuyện này có gì không ổn, bọn cháu là đang ăn thử, bác gái cũng đến góp ý cho bọn cháu một chút đi".
Phan Mỹ Phương vốn đã động lòng, lại nghe hắn nói như vậy, cũng không rụt rè, "Vậy tôi bèn tới thử một chút?".
Ba Đào bảo bà đợi một chút, lúc này mới chạy nhanh như chớp vào phòng bếp, "Sếp, bên ngoài có một bác gái bị mùi thơm của món kho nhà chúng ta lôi kéo đến đây, tôi nghĩ dù sao cũng có thể trở về nói giúp vài lời, nên đã thuận theo mời bà ấy hỗ trợ thử vị một chút".
Tính toán này Ứng Vọng vừa nghe đã hiểu ngay, nhân viên tuyên truyền miễn phí đấy!
"Được đó". Ứng Vọng nói, "Cậu chọn vài món mang ra ngoài cho người ta nếm thử đi".
Ba Đào: "Được thôi!".
Ứng Vọng lại nhớ đến gì đó, "Bên ngoài chỉ có một mình bà ấy à?".
Ba Đào nói, "Không chỉ một mình, bên cạnh còn có mấy người, nhưng bọn họ đều ở rất xa lén nhìn, không trực tiếp đến đây".
Ứng Vọng nhìn ra bên ngoài một chút, chỉ có thể nhìn thấy một người phụ nữ đang nói chuyện phiếm với Vi Hương, hẳn là vị kia trong lời Ba Đào.
Có điều vấn đề không lớn.
"Cũng đừng bỏ quên những người khác". Ứng Vọng lại nói.
Ba Đào tỏ vẻ đã hiểu, dùng chén đựng hơn nửa chén món kho, sau đó cầm đũa đi ngay ra ngoài.
Lúc này Phan Mỹ Phương đang nói chuyện phiếm với Vi Hương, nội dung trò chuyện chính là về gian cửa hàng này, dù sao thì nơi này ầm ầm keng keng thi công nội thất đã lâu, người xung quanh qua lại nơi này ai mà không biết? Bây giờ bên trong cuối cùng cũng có chút động tĩnh khác, tất nhiên là phải tới xem náo nhiệt một chút.
Hiện tại bà cũng đã làm rõ ràng, hóa ra đây là một tiệm ăn vặt, bên trong bán món kho, bánh kẹp thịt, bánh bao, thạch lạnh gì đó, từ quý đến tầm thường không ít cơ.
Còn đang trò chuyện, chàng trai lúc nãy kia bưng đồ ăn ra tới, vừa thấy, ôi chao, hơn nửa chén đấy! Bên trong còn có thịt, ngửi qua đã thấy thơm!
"Bác gái, đây là đồ ăn bọn cháu làm, bác nếm thử một chút". Nói rồi, Ba Đào đưa chén đũa qua.
Phan Mỹ Phương vừa thấy hắn thật thà như vậy, thế nhưng lại có chút ngượng ngùng, "Thế này cũng quá nhiều rồi!".
Ba Đào cười, "Không nhiều lắm, bác nếm thử, bọn cháu cũng có không ít thứ đâu".
Phan Mỹ Phương vừa nghe cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận đồ vật qua. Trước tiên gắp một miếng rong biển thắt nút, vừa chạm răng chính là cảm giác mềm dẻo, các loại nguyên liệu kho cùng với mùi vị của thịt và rau củ trải qua thời gian dài hầm nấu và ngâm đã thấm vào rong biển, kết hợp với vị tươi của bản thân rong biển, mùi vị đó đúng là quá ngon.
Phan Mỹ Phương mới đó đã bị choáng ngợp rồi, bà đâu có ngờ đến, rong biển thoạt nhìn bình thường không đặc sắc ăn vào lại là mùi vị ngon như vậy.
Rong biển từng nấu trước đây cũng không ngon như vậy đấy!
Không chỉ là rong biển, tàu hủ ky đã hút no nước sốt cũng rất tuyệt, đậu phộng, đậu hủ, nấm, nấm mèo, vân vân cũng đều có mùi vị riêng, kể cả khoai tây ngày thường đã ăn đến sắp ngán, vậy mà cũng thơm mặn mềm mại, các loại hương vị không nói nên lời theo khoai tây tan ra trong miệng, cả thảy chỉ hai chữ, quá ngon!
Làn ngon thật!
Ban đầu Phan Mỹ Phương còn muốn dè dặt một chút, nhưng hiện tại món ngon ở ngay trước mặt, nào còn nhớ được cái này? Ăn!
Người ban đầu đứng ở xa xa nhìn thấy Phan Mỹ Phương ăn nhanh mà hưởng thụ như vậy, rốt cuộc không tự chủ được nuốt nước miếng theo.
Thì... xem ra ăn rất ngon ấy!
Ngửi qua thơm như vậy, ăn vào chắc chắn càng thơm hơn nhỉ.
Thoạt nhìn là một cửa hàng, món này bán thế nào vậy?
Thơm như vậy, cho dù bán đắt một chút cũng được?
Nhưng không thấy có người đến đón khách gì cả, chuyện buôn bán này có làm hay không? Hình như bảng hiệu còn chưa được treo lên nữa.
Trong đầu một vài người suy nghĩ lung tung, trong miệng không nhịn được lại nuốt nuốt nước miếng, hai chân lại như có ý nghĩ của chính nó, không tự chủ bước về phía cửa hàng.
"Đây là đang ăn cái gì vậy? Rất thơm đó".
Ba Đào đã sớm chú ý đến bọn họ đây, lúc này nghe thấy bọn họ hỏi như vậy, treo lên gương mặt tươi cười trả lời ngay, "Món kho, đồ ăn trong tiệm bọn cháu sắp mở bán, nếu mọi người có hứng thú, không bằng giúp bọn cháu thử một chút?".
"Giúp mấy cậu nếm thử?".
"Đúng vậy, sáng mai sẽ khai trương, hôm nay thử đồ ăn thôi, cũng không biết mọi người có thích hay không".
"Ngửi thơm như vậy, nhất định thích".
"Được, vậy mọi người thử một chút nhé".
"Bao nhiêu tiền?".
"Nếm thử sao có thể đòi tiền, không cần".
Người vốn cho rằng phải mua kia nào có thể ngờ vậy mà lại không cần tiền, ăn miễn phí. Vậy thì còn nghi ngờ gì nữa? Chắc chắn phải ăn rồi!
Ba Đào xoay người đi vào trong.
Phan Mỹ Phương nói ngay, "Ôi chao, mấy bà quả thật đến đúng rồi đó, món kho của tiệm này, phải nói là quá ngon, chắc chắn mấy bà sẽ thích!".
Có người nói, "Thật hả? Tôi thấy lúc nãy bà ăn không ít, nhìn qua khẩu vị cũng rất khá".
Phan Mỹ Phương nói, "Đồ ăn ngon, hận không thể nuốt cả đầu lưỡi!".
Phan Mỹ Phương tuôn một tràng khen ngợi với những người khác, lời khen trong miệng quả thật là nối liền không dứt, Vi Hương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Cái miệng này cũng có tài ăn nói quá rồi!
Đến khi Ba Đào mang theo một chén món kho mới ra tới, sau khi mọi người cầm đũa bà một miếng tôi một miếng nếm thử chính là ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, cảm thấy không bị lừa. Sau đó lại cúi đầu nhìn trong chén, hết rồi!
"Đồ ăn không tồi đấy, vẫn còn chứ?".
Ba Đào còn đang chờ bọn họ hỏi đây, "Bởi vì hôm nay là ăn thử, cho nên chuẩn bị tương đối ít đồ ăn, chỉ để mọi người thử vị một chút, hiện tại đã hết rồi. Nếu mọi người muốn ăn, không bằng ngày mai đến sớm một chút, tiệm mới khai trương, ba ngày đầu bán 90% giá gốc, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡ!".
Mọi người ngẫm nghĩ ý nghĩa câu này, cảm thấy tuy không tốt bằng miễn phí, nhưng bằng 90% giá gốc hình như cũng không tồi? Thấp hơn giá gốc đấy, có lời rồi!
"Ngày mai mấy giờ vậy?".
"Tám giờ sáng mai, tiệm mới khai trương, có món kho, bánh kẹp thịt, bánh bao, trứng gà kho vân vân, buổi trưa còn có bún gạo lạnh, thạch lạnh và mì lạnh, hương vị ngon, giá cả thấp, đều bằng 90% giá gốc như nhau!".
Có cái miệng này, một tràng đồ ăn liên tiếp tuôn ra, cuối cùng lại nhấn mạnh một câu "bằng 90% giá gốc", mọi người nghe đến choáng váng, tới tấp đồng ý sẽ đến xem.
Ba Đào tươi cười hoàn mĩ, giọng nói nhiệt tình, "Được rồi, vậy hẹn mọi người sáng mai nhé!".
Mọi người: "Được, nhất định đến!".