Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 90

Một tiếng pháo vang lên, Tiệm ăn vặt Vọng Thư khai trương.

Nhờ phúc một trận tuyên truyền ngày hôm qua của Ba Đào, không ít người trở về rồi lại nói một hồi, thế cho nên hôm nay người vây đến đây xem náo nhiệt cũng không ít.

Phan Mỹ Phương cũng đã đến từ sớm, thị lực của bà tốt, nhìn thấy hai chủ cửa hàng đang cắt băng khánh thành bên trong tiệm vậy mà còn rất trẻ tuổi, trong lòng không nhịn được mà khen một câu "tuổi trẻ tài cao".

Có điều, vì sao không có mùi thơm đậm đà của món kho ngày hôm qua kia chứ?

Chờ cắt băng khánh thành xong, bắt đầu bán đồ ăn. Phan Mỹ Phương đi theo đến gần, mới nghe được người khác hỏi sáng nay có bán những thứ gì, nghe nói là bánh bao, trứng kho và bánh kẹp thịt.

Bánh bao có nhân thịt tươi, nhân thịt bò cần tây, nhân bắp hạt tôm bóc vỏ và nhân dưa chua thịt băm, kiểu cách cũng rất nhiều, kích thước cũng không nhỏ, như người trưởng thành mua hai cái để lót bụng thì cũng đủ rồi.

Trứng kho là đặt trong nồi nước kho nấu ra.

Còn về bánh kẹp thịt, ngược lại là có chút mới mẻ, lại nhìn kĩ thứ người khác mua, chính là bánh kẹp thịt, có điều bánh kia thoạt nhìn khá cháy giòn, ngửi cũng thơm.

Chờ đến lượt Phan Mỹ Phương, bà hỏi ngay, "Sao không có món kho?".

Đỗ Xảo Nương liếc nhìn một cái thì nhận ra được người này là vị ngày hôm qua đến xem náo nhiệt sớm nhất, cười nói, "Muốn nấu món kho rất rắc rối, phải đến buổi trưa mới có bán, nếu chị muốn ăn có thể đến mua vào buổi trưa".

Phan Mỹ Phương kinh ngạc, "Lâu như vậy?".

"Đúng vậy". Đỗ Xảo Nương nói, "Sáng nay có bánh bao, trứng kho và bánh kẹp thịt, mua làm bữa sáng không tồi, chị có muốn mua không?".

Bếp vẫn còn lửa, hơi nóng hôi hổi bay ra từ lồng hấp, mang theo mùi thơm của bánh bao, đối với người chưa ăn sáng mà nói vậy cũng quá hấp dẫn người rồi.

Vốn dĩ Phan Mỹ Phương chỉ muốn sáng nay đến mua một ít món kho, cho nên cũng không ăn bữa sáng, lúc này ngửi được mùi vị, trong bụng lập tức vang lên tiếng réo òng ọc, sau khi hỏi giá cảm thấy tạm được, thì mua một cái, "Cho tôi một cái nhân thịt bò cần tây".

Đỗ Xảo Nương: "Chị ăn ở tiệm hay mang đi?".

Phan Mỹ Phương đã sớm thấy những cái bàn đó, lập tức nói, "Ăn trong tiệm".

Đỗ Xảo Nương: "Được, vậy chị tìm chỗ ngồi đi, tôi lấy bánh bao cho chị".

Phan Mỹ Phương trả tiền xong thì bước vào đại sảnh.

Lúc này bên trong sảnh đã có hai người ngồi, đều là người trung niên, một người gọi bánh kẹp thịt, một người mua bánh bao, đang ngồi ăn vô cùng ngon miệng.

Rất nhanh, Đỗ Xảo Nương đã dùng đĩa nhỏ đựng bánh bao mang lại đây. Một cái bánh bao này lớn cỡ bàn tay người trưởng thành, mới ra nồi còn bốc hơi nóng, trên bàn có đũa, Phan Mỹ Phương cầm một đôi lên gắp, cũng không lo phỏng tay.

Vỏ bánh bao cũng xem như không mỏng, lớp vỏ mềm xốp phồng phồng, mang theo một chút vị ngọt rất nhỏ, nhưng nhiều hơn là vị mặn do nhân ngấm vào, ăn vào cực kì ngon. Cần tây băm trộn vào nhân thịt bò, có một vị thơm dịu tự nhiên, trung hòa vị tanh của thịt bò, cắn một miếng cho dù là thịt bò hay cần tây đều cực kì dễ ăn.

Phan Mỹ Phương nghĩ thầm, bánh bao này không tồi đấy!

Mấy miếng đã ăn xong bánh bao, Phan Mỹ Phương vẫn cảm thấy chưa đã thèm, lại gọi thêm một cái nhân thịt với Đỗ Xảo Nương.

Cái bánh bao này cũng không làm bà thất vọng, thịt đẫm nước sốt có hương có vị, cắn vào tất cả đều là thịt, thế này đã quá hài lòng.

Phan Mỹ Phương không nhịn được gật đầu, không tồi, đúng là không tồi, vốn dĩ là vì món kho mà tới, chưa từng nghĩ lại bị bánh bao làm choáng ngợp.

Cái tiệm ăn vặt này trông cũng có chút thực lực đấy!

Vừa ăn vừa suy nghĩ, Phan Mỹ Phương còn nói chuyện phiếm với người ăn bánh kẹp thịt và bánh bao trong tiệm, sau đó biết được bánh kẹp thịt này cũng ăn rất ngon, so với bánh nhân thịt nhà mình làm thì bánh kẹp thịt khác khá nhiều, tóm lại hai chữ, quá ngon!

Phan Mỹ Phương nghĩ nếu đúng như thế, vậy không mua về nếm thử thì hơi tiếc nuối. Bởi vậy, bà dứt khoát gọi một cái với Vi Hương phụ trách làm bánh kẹp thịt, sau khi thanh toán tiền xong mới cầm đồ về nhà.

Bà là người ở thôn gần đây, con trai và con dâu đều là những người giỏi giang, nhà mới xây ở gần nội thành, đi bộ cũng chỉ chừng mười phút, rất gần. Hiện giờ con trai và con dâu đều đi làm trong thành phố, cháu nội cũng đi học ở thành phố, trong nhà chỉ còn bà và bạn già sống, bà ăn một bữa sáng ngon, vậy cũng không thể quên bạn già được!

Về đến nhà, bạn già mới vừa đi thả trâu về, nhìn dáng vẻ kia, là đang chuẩn bị đi làm việc ngoài đồng, Phan Mỹ Phương gọi người lại, đưa bánh kẹp thịt qua, sau đó nhận được một cái đánh giá "Ngon".

Phan Mỹ Phương: Haha, ngày mai sẽ tự mình nếm thử bánh kẹp thịt này!

,,,

Tiệm ăn vặt, buôn bán cũng rất sôi nổi.

Trong bọn họ có người sau khi nghe lời đồn của những người hôm qua xem náo nhiệt kia nên đến đây góp vui, cũng có người bị tiếng pháo thu hút đến đây, còn có người tình cờ gặp được, tóm lại, có không ít người.

Nhưng đa số người đều rất vội, tộc đi làm cũng hoàn toàn không có lòng dạ thảnh thơi ngồi xuống từ từ ăn, mà là thử thăm dò mua một cái mang đi, muốn thử một chút đến cùng có ngon hay không. Người không quá bận thì vào đại sảnh ngồi, gọi một cái bánh bao nếm thử mùi vị, cảm nhận được vị ngon rồi tiếp đó là chưa đã thèm, đa số đều biến thành Phan Mỹ Phương, không chỉ muốn mua thêm cho mình chút đồ ăn, mà phút cuối còn muốn tiện thể mang về một phần cho người trong nhà nếm thử.

Dưới tình huống như thế, buôn bán trong tiệm lại còn rất không tồi, bán chạy nhất chính là bánh bao nhân thịt tươi và nhân thịt bò cần tây, cùng với bánh kẹp thịt, tiếp theo là bánh bao nhân bắp hạt tôm bóc vỏ, sau nữa là trứng kho, cuối cùng là bánh bao dưa chua thịt băm.

Có điều mới vừa khai trương, cũng không nắm chắc lưu lượng khách đến cùng là bao nhiêu, bởi vậy đồ ăn cũng không phải chuẩn bị quá nhiều. Bán đến tám giờ rưỡi, bánh bao nhân thịt tươi và nhân thịt bò cần tây đã hết, bánh kẹp thịt cũng sắp bán xong. Không có mấy món bán chạy này, tốc độ bán những món khác cũng nhanh hơn không ít, nhất là nhân dưa chua thịt băm, vừa mới bắt đầu còn không có bao nhiêu người để ý, chờ đến lúc ăn vào miệng rồi mới phát hiện bánh bao này thật sự không tệ đấy, chua thanh vừa vặn, hoàn toàn khác biệt với bánh bao dưa chua trong tưởng tượng, vị hăng rất nồng đậm, nhưng không ngán chút nào, chỉ cảm thấy rất k*ch th*ch ăn uống, ăn cực kì ngon.

Chậc, bánh bao dưa chua thịt băm này đã ăn ngon như vậy, cũng không biết nhân thịt khác sẽ ngon đến mức nào.

Không ít người lần lượt khen ngợi.

Chờ đến gần mười giờ, đủ loại bánh bao cộng lại cũng chỉ có sáu, bảy cái chưa bán xong, còn lại đều đã bán đi. Dựa theo số lượng bán này, thì cũng không phải tệ.

Ứng Vọng nhìn thời gian, cảm thấy khá ổn.

Món kho đã bắt đầu nấu từ lâu, hương thơm từ trong nồi dồn dập không ngừng bay ra ngoài, ngửi rất thơm. Liên tục có người mua bánh bao lại đây hỏi đang bán cái gì, sau khi nghe được câu trả lời hận không thể mọc được một đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu qua tường, để xem thứ bên trong đến tột cùng là cái gì.

Bên ngoài còn có một vài "khách ruột" ngày hôm qua từng nếm thử hương vị, ngửi được mùi hương quen thuộc này, chóp mũi gắng sức ngửi, miệng còn đang không ngừng khen ngợi, "Chao ôi, chính là cái hương vị này, quá thơm rồi!" "Tôi là vì món kho này mà đến, đáng tiếc bây giờ vẫn chưa bán, phải chờ thêm!" "Tin tôi đi, món kho này ngon thật, hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi!" "Lát nữa tôi nhất định phải mua nhiều một chút, bằng không không đủ cho tôi giải thèm!".

Lải nhải khen ngợi không dứt, thật sự đã kéo ra lòng hiếu kì của cả đám người chưa từng nếm thử, nhất là cái mùi vị thơm phức kia còn đang bay khắp bên ngoài, đúng là khiến người phát thèm.

Trong sự mong chờ tha thiết, món kho vẫn còn đang được hầm nấu trong nồi, ngược lại là Vu Yến đã chạy xe đạp đến giao mì, cộng thêm bún gạo và bánh ướt mà cửa hàng bún gạo giao tới, đây đều là những thứ muốn trộn bán buổi trưa.

Thời tiết nóng bức, quạt vù vù thổi, quay vòng vòng đều là gió nóng.

Trương Viện Triều căn cứ theo gợi ý của Ứng Vọng làm xong cơm nhân viên, lúc này món kho vẫn chưa bắt đầu bán, mọi người ăn cơm trước.

Đồ ăn có sáu món, ba mặn hai chay một canh, số lượng không ít, lương thực chính là cơm trắng, ngoài ra còn lấy mấy cái bánh bao chưa bán hết đến đây ăn chung, quả thật mọi người ăn chưa đã thèm. Nhất là Đỗ Xảo Nương và Bao Xuân Hồng, ban đầu hai người chẳng qua chỉ nghe nói đồ ăn của Tiệm lẩu Vọng Thư ngon cỡ nào, tiếc là không phải nhân viên trong tiệm cho nên chưa từng ăn, bây giờ tự mình ăn vào miệng, thế mới cảm thấy thật sự đáng giá!

Ăn cơm xong, những người khác thu dọn chén đũa, Ứng Vọng và Trương Viện Triều đi xem món kho trong nồi, lúc này Ứng Vọng sẽ chỉ bảo Trương Viện Triều, dạy hắn căn cứ màu sắc và mùi hương như thế nào để phán đoán món kho có thể ra nồi hay chưa.

Mà trước mắt, cần phải nấu thêm một chút, như vậy sẽ càng ngon miệng hơn nữa.

Đã đến mười một giờ, các loại hành, gừng, tỏi, rau thơm băm nhuyễn đã chuẩn bị đầy đủ hết; sa tế, hương liệu đặc chế, dầu, muối, tương, giấm, đường toàn bộ đều được đặt đúng chỗ; các loại dụng cụ như dao, thớt, cân đều đầy đủ cả. Vừa mở vung ra, mùi thơm nồng đậm bay ra ngoài, lan tràn khắp nơi.

Dùng muôi lớn vớt món kho trong nồi ra ngoài chia ra từng loại đặt trong tủ kính, bên dưới có đốt lửa đun nước ấm, như vậy món kho không đến mức bị lạnh.

Ba Đào đã sớm chuẩn bị công tác tuyên truyền xong đứng ở cửa hô một tiếng, "Bắt đầu bán món kho, bán bằng 90% giá gốc, đi ngang qua thì tuyệt đối đừng bỏ lỡ nhé!".

Khách hàng đã chờ từ sớm cực kì sốt ruột vừa nghe một câu này bất ngờ bật dậy.

Bắt đầu bán món kho rồi!

Bình Luận (0)
Comment