Mùi thơm của món kho ngào ngạt lại đậm đà, dù cách thật xa cũng có thể ngửi được, cộng thêm có người đã chờ bên cạnh từ sớm tuyên truyền, thế cho nên món kho buôn bán không tồi, lúc mười hai giờ trưa cũng đã bán được không ít. Đến buổi chiều lại bán một lúc, món kho chuẩn bị hôm nay đã bán hết sạch.
Bún gạo lạnh, bánh ướt, mì lạnh cũng buôn bán khá tốt, mùa hè nóng bức, mọi người cũng thích ăn mấy món mát lạnh thế này, cộng thêm là sản phẩm mới, khó tránh khỏi sẽ có người tò mò muốn nếm thử đến cùng là mùi vị thế nào, bởi vậy bán ra không ít.
Tính toán đến đây, Ứng Vọng đã yên tâm, cho dù doanh số sau khi giảm giá giảm xuống một chút, nhưng cơ bản cũng ổn định.
Nói đến thì, tiệm ăn vặt bên này không bận rộn bằng tiệm lẩu bên kia, chỉ riêng buổi sáng cực kì bận rộn, bởi vì phải rửa nguyên liệu nấu ăn, có điều chờ đến khi tất cả đồ vật vào nồi là nhẹ nhàng ngay, không giống tiệm lẩu lúc buôn bán một mực bận rộn không được nhàn rỗi.
Thời gian tan làm buổi tối của tiệm ăn vặt cũng rất sớm, về cơ bản vào hơn sáu giờ đã bán xong đồ ăn, thu dọn tẩy rửa một trận đến bảy giờ là có thể tan làm về nhà. Đương nhiên, bởi vì thời gian tan làm cũng không muộn, cho nên cũng không phụ trách cơm tối, nói cách khác, tiệm ăn vặt bên này mỗi ngày phụ trách một bữa cơm, mọi người đều không có dị nghị gì.
Ba ngày đầu, bởi vì liên quan đến giá bán bằng 90% giá gốc nên buôn bán trong tiệm không tồi, sau khi không còn chương trình giảm giá buôn bán có giảm xuống một chút, nhưng tình hình tổng thể vẫn ổn, lợi nhuận mỗi ngày đều đạt gần hai trăm đồng, xem như rất tốt.
Mấy người Vân Đóa vốn còn lo lắng khu vực bên kia không tốt lắm, sợ buôn bán thua lỗ, bởi vậy đặc biệt đến nhà một chuyến để hỏi thăm tình hình, chờ đến khi nhiều lần xác định chuyện buôn bán không thua lỗ mới yên lòng.
Nhất là Vân Đóa nhìn vẻ mặt có chung vinh dự kia của Ngụy Vân Thư, trong lòng quả thật là phức tạp ngổn ngang trăm xoay nghìn chuyển, cuối cùng nhủ thầm, thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, nếu nó kiên trì, vậy mình ngoài vui mừng cho nó ra còn có thể thế nào?
Nghĩ đến đây, buổi tối lúc ăn cơm tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Hàn Minh Lỗi, Hàn Minh Phong và Hàn Minh Ngọc lại một lần nữa ăn được đồ ăn Ứng Vọng làm, phải gọi là mãn nguyện hết biết, trên bàn cơm liên tục khen ngợi đồ ăn ngon miệng, cơm cũng là hết chén này đến chén kia, rất giống ma đói đầu thai.
Vân Đóa vừa không còn gì để nói vừa buồn cười, "Ngày thường mẹ cũng đâu để mấy đứa thiệt thòi, làm gì mà đứa nào cũng như chưa từng ăn no vậy".
Hàn Minh Ngọc khuấy khuấy trong chén, "Mẹ, đồ ăn mẹ làm không ngon như anh Ứng Vọng làm".
Vân Đóa liếc cô nhóc một cái, "Tay nghề của người ta chính là có thể lấy ra mở cửa hàng làm buôn bán đấy, so sánh mẹ với người ta không phải là không biết tự lượng sức mình à".
Ứng Vọng vội vàng nói, "Dì, đồ ăn dì nấu cũng rất ngon".
Vân Đóa nói, "Con không cần phải ngại, con nấu ăn ngon hơn dì đó là sự thật không sai".
Ứng Vọng ngượng ngùng cười một cái, "Không có, con thật lòng cảm thấy đồ ăn dì nấu cũng rất ngon".
Ai không thích được khen chứ? Vân Đóa cũng thích. Lúc này nghe Ứng Vọng nói như vậy, đương nhiên Vân Đóa rất vui, "Vậy khi nào mấy đứa rảnh thì đến nhà dì ăn cơm đi".
Ứng Vọng không ngờ còn có bất ngờ vui vẻ này, lập tức vui sướng nhận lời.
Ăn cơm xong, Vân Đóa nhìn gian phòng khách không lớn này, lại hỏi, "Nhà mới bên kia thế nào rồi, khi nào dọn vào được?".
Ngụy Vân Thư nói, "Thi công nội thất xong hết rồi, chờ thông gió một chút là có thể dọn vào".
Vân Đóa gật đầu, "Vậy thì tốt".
Theo dì thấy, căn phòng này vẫn hơi nhỏ một chút, ở bên trong không thể làm gì, nhất là bên ngoài là đại sảnh của tiệm lẩu, lại ồn ào, cho dù không ảnh hưởng giấc ngủ cũng ù ù lỗ tai, không mấy thoải mái. Vốn dĩ dì còn muốn nói nếu nhà mới bên kia vẫn chưa xây xong thì dứt khoát đến nhà tổ ở, hoặc là sửa sang lại mấy căn nhà của nhà họ Vân rồi dọn vào ở, tránh cho bọn họ vẫn luôn sống không thoải mái.
Vân Đóa hỏi, "Hai đứa định khi nào dọn vào?".
"Bọn con vẫn chưa bàn bạc nữa". Ngụy Vân Thư nói, "Có điều hẳn là tháng sau".
Vân Đóa: "Mấy thứ đồ dùng trong nhà đã mua đầy đủ hết chưa?".
Ngụy Vân Thư: "Đã đủ cả rồi".
Hàn Siêu Việt bèn nói, "Hai đứa xác định xong khi nào chuyển nhà thì báo với dì dượng một tiếng, đến lúc đó dì dượng đến đây phụ một tay, hai đứa cũng nhẹ nhàng một chút".
"Không cần ạ". Ngụy Vân Thư nói, "Đến lúc đó con trực tiếp tìm bạn bè hỗ trợ, anh ấy có xe, đồ đạc chỉ cần một xe là chuyển hết qua rồi, không vất vả".
"Có xe hả?". Hàn Siêu Việt đã hiểu, "Thế thì không thể tốt hơn".
Nói tháng sau chuyển nhà thật ra cũng không lâu lắm, bởi vì nhà ở là Tiền Hữu Vi hỗ trợ xây, trang trí nội thất cũng đều là người của hắn làm, cho nên sau khi làm xong toàn bộ nội thất mấy người Tiền Hữu Vi còn vệ sinh quét tước một phen, cho dù không phải lau sạch toàn bộ bụi bặm trên các loại đồ dùng trong nhà, nhưng rác rưởi trên mặt đất thì không thấy dù chỉ một chút. Trước khi Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chuyển nhà chỉ cần lau chùi các loại đồ dùng trong nhà là được.
Kết cấu ba phòng hai sảnh một bếp một vệ sinh, phòng có không gian lớn nhất và ánh mặt trời tốt nhất kia đương nhiên là phòng ngủ của hai người bọn họ, một phòng khác là thư phòng, dư lại một phòng ngủ ánh sáng không chiếu đến thì làm phòng cho khách.
Phòng bếp rất lớn, bên trong chỉ riêng bệ bếp đã có ba cái, nước máy và cống thoát nước đều đã lắp đặt xong, tủ chén thì lắp đặt dính tường, bên dưới bệ bếp cũng lắp đặt tủ, có thể dùng để đặt các loại đồ vật nồi chén gáo chậu.
Giữa phòng bếp và phòng ăn lắp cửa kính, tủ lạnh bỏ nhiều tiền mua được thì đặt ở chỗ này. Bàn ăn là hình vuông, chen chúc một chút có thể ngồi được mười mấy người.
Nối liền với phòng ăn chính là phòng khách, ở giữa dùng tủ trưng bày ngăn cách, bên trong đặt một bộ sô pha và bàn trà, ngoài ra còn đặt TV. Ban công có một cánh cửa có thể đẩy ra, ra bên ngoài có chừng năm mét vuông, ngoài rìa lắp đặt lan can cao đến ngực, sau này cho dù là phơi quần áo hay ngồi uống trà phơi nắng ở chỗ này đều không tồi. Tấm rèm màu kem, cùng một gam màu với sô pha, thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái.
Trong phòng vệ sinh lắp bồn cầu tự hoại, nước cũng dẫn nhiều đường ống, máy nước nóng và máy giặt đều lắp đầy đủ hết, thậm chí Ngụy Vân Thư còn nhất quyết đòi lắp bồn tắm lớn, theo lời anh nói thì chính là làm một lần cho xong, sau này đỡ phải phiền phức. Bởi vì bọn họ không thiếu tiền, Ứng Vọng cũng không phản đối.
Ứng Vọng không mấy thích những thứ hoa hòe lòe loẹt, cho nên tổng thể trang trí là dùng phong cách tối giản, những thứ nên có sẽ không thiếu, nâng cao đáng kể mức độ thoải mái trong cuộc sống.
Đương nhiên, chỉ riêng trang trí thế này, trong mắt mấy người Tiền Hữu Vi quả thật là xa xỉ, máy nước nóng đó, thứ này đắt lắm đấy!
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư tiêu tốn thời gian một buổi chiều một lần nữa quét tước vệ sinh một trận, ngày hôm sau mượn xe của Tiền Hữu Vi chuyển toàn bộ đồ dùng cá nhân bên tiệm lẩu qua đây. Thật ra đồ vật cũng không nhiều, chỉ là một ít chăn đệm, các loại quần áo giày vớ, cộng thêm một ít đồ vật khác có thể sử dụng cùng với mấy thứ linh tinh vụn vặt, hai người cùng nhau thu dọn cũng không đến ba tiếng đã làm xong.
Bởi vì hôm nay chuyển đến nhà mới, vậy cũng coi như là tân gia, đương nhiên Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư muốn mời bạn bè họ hàng đến ăn một bữa cơm mừng tân gia.
Đương nhiên, nói kĩ thì cũng chỉ người nhà họ Hàn và Tiền Hữu Vi. Người trước là họ hàng đúng nghĩa của Ngụy Vân Thư, người sau là ông chủ giúp đỡ bọn họ xây ngôi nhà này, còn là đối tác làm ăn của Ngụy Vân Thư, về tình về lí đều cần phải mời hắn đến ăn một bữa. Còn về nhân viên trong tiệm lẩu và tiệm ăn vặt, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư do dự một chút, sau đó quyết định mời riêng, đến lúc đó đều là đồng nghiệp, mọi người cũng đều thoải mái hơn một chút.
Thêm bản thân bọn họ cũng chỉ tám người, nhưng Ứng Vọng kéo Ngụy Vân Thư đến chợ thực phẩm mua cũng không ít nguyên liệu nấu ăn, chủng loại lại càng phong phú, thậm chí cậu còn bảo tiệm ăn vặt bên kia chừa lại cho mình một con vịt kho và một phần đồ kho.
Cả con gà sống giết rồi chặt miếng, sau đó thêm nấm mèo, cần tây, khoai tây, khoai nưa, hành tây, các loại đồ ăn kèm làm thành gà xào khô Tứ Xuyên, béo ngậy cay xè, đầy tràn một chậu nhỏ.
Cá thì mua cá vược, trước tiên dùng gia vị ướp, lúc sắp dọn cơm đặt trong lồng hấp chưng mấy phút là đủ chín, sau đó xếp tam ti cắt sẵn lên, rưới lên sốt nóng vừa mới nấu trong nồi, trong nháy mắt mùi thơm đã bay ra, ăn vào rất tươi ngon.
Thịt mua thịt heo, thịt bò và thịt dê, tất cả những thứ này đều là trước một ngày Ứng Vọng bảo ông chủ chừa lại cho mình.
Thịt heo là thịt ba chỉ ngon nhất và thịt nạc vai, thịt ba chỉ cắt thành khối làm thịt kho tàu; thịt nạc vai cắt thành sợi trộn với một ít tinh bột, sau đó xào một món xào đơn giản với ớt đỏ.
Thịt bò thì mua thăn bò, trước tiên luộc sơ với nước hớt bỏ ván nổi, sau đó thắng nước màu rồi thêm thăn bò vào lật xào, thêm gừng, tỏi, hành tây, ớt, các loại gia vị, rót thêm bia và lượng nước vừa phải nấu từ từ trong nồi đất, trước khi ra nồi rải lên ớt đỏ và rau thơm rồi đảo một lần, món thăn bò hầm nồi đất thơm nức mũi thế này là hoàn thành.
Thịt dê cần tốn chút công sức làm thành xiên thịt dê chiên giòn, thịt dê thái hạt lựu ướp sẵn dùng tăm tre xiên, sau đó thả vào chảo dầu chiên, tiếp theo rải hạt mè lên, đó chính là một khay thịt thơm giòn.
Thức ăn chay là xà lách xào tỏi nhuyễn, rau xà lách đang vào mùa tươi ngon nhất, rau xà lách đã rửa sạch sẽ chỉ cần lật xào một lượt trong nồi là có thể ra nồi, giòn thanh giải ngấy.
Canh thì Ứng Vọng làm một món canh tương đối phức tạp, Phật nhảy tường. Thành phố Vĩnh An là một nơi ăn hải sản rất phổ biến, các loại hải sản như bào ngư, hải sâm, môi cá, cồi sò điệp đều có thể mua được, bởi vì người địa phương ăn hải sản nhiều, cho nên tay nghề nấu hải sản cũng cực tốt, Ứng Vọng không mong đợi Phật nhảy tường của mình có thể làm mọi người choáng ngợp, cậu chỉ mong không có sai lầm có thể nuốt xuống là được rồi.
(Note: 鱼唇 môi cá thường là phần da đuôi cá mập, còn được gọi là váy vây. Vây cá mập thường được chia thành hai phần, với môi cá là vùng nằm giữa hai vây, không có vây. Sau khi phơi nắng, môi cá trở thành một miếng cá mỏng, màu vàng nhạt, có hình dạng hơi giống với bong bóng cá)./.
Trong quá trình hầm từ từ với lửa nhỏ không có bất cứ mùi hương nào bay ra, nhưng trong nháy mắt mở ra lại là hương thơm đầy nhà.
Hàn Minh Ngọc mới vừa ngồi xuống hai mắt đều sáng lên, trực tiếp nhảy cẫng lên chạy về phía phòng bếp, "Phật nhảy tường!".
Những người khác cũng không nghĩ đến hôm nay vậy mà có món này, tới tấp nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp.
Vân Đóa bưng thức ăn nghe được tiếng, mỉm cười đẩy nhẹ cô nhóc, "Chỉ có cái mũi con thính thôi".
Hàn Minh Ngọc chẳng sợ dì chút nào, chạy đến phòng bếp hỏi, "Anh Ứng Vọng, là Phật nhảy tường ạ?".
Ứng Vọng đang nấu nước sốt rưới cá vược hấp, bớt chút thời gian cúi đầu nhìn cô nhóc một cái, "Đúng vậy, là Phật nhảy tường".
Hàn Minh Ngọc hít sâu một hơi, "Thơm ghê! Quá là thơm!".
Ứng Vọng nghe được thì rất vui, "Vậy lát nữa em ăn nhiều một chút".
Hàn Minh Ngọc không ngừng gật đầu, "Được ạ được ạ".