Thịt kho tàu, thịt sợi xào ớt đỏ, thăn bò hầm nồi đất, xiên thịt dê chiên giòn, gà xào khô Tứ Xuyên, vịt kho, cá vược hấp, món kho đủ loại, rau xà lách xào tỏi nhuyễn và Phật nhảy tường, tổng cộng mười món ăn, món chính chiếm một nửa, ngoài ra còn có đĩa trái cây thập cẩm cùng với đĩa hạt dưa đậu phộng rang thơm, nhìn sơ qua đầy ắp một bàn lớn.
Mỗi người còn có một cái ly, biết uống rượu thì uống rượu ngon Ngụy Vân Thư chuẩn bị sẵn, không biết uống rượu thì uống nước có ga hoặc là trà, tóm lại kiểu cách chiêu đãi này cũng không thấp.
Quan hệ của Tiền Hữu Vi và Ngụy Vân Thư tốt, hắn nhìn Ngụy Vân Thư lấy chai rượu ra, lập tức ồ một tiếng, "Rượu này cũng không dễ mua đâu".
Ngụy Vân Thư nói, "Trước đó được dịp nên giữ lại mấy chai, hôm nay là ngày vui, anh cứ uống thoải mái đi".
Tiền Hữu Vi bưng ly rượu lên ngửi thử mùi, cười nói, "Anh cũng sẽ không khách sáo".
Ngụy Vân Thư nói, "Khách sáo với tôi cái gì".
Nói xong, anh lại tiếp đãi Hàn Siêu Việt, "Dượng, rượu này uống vẫn khá được, dượng nếm thử xem uống được hay không".
"Nhất định không tệ". Rượu nổi tiếng trong nước, không có chút quan hệ thì không mua được, sao có thể tệ được, "Hai đứa cũng ăn uống đi, đừng quan tâm dượng".
Uống rượu cả thảy chỉ có ba người bọn họ, tuy rằng Ứng Vọng và Vân Đóa là người trưởng thành, nhưng thật ra lại không biết uống rượu. Lúc nãy Ngụy Vân Thư còn muốn rót cho Vân Đóa, nhưng dì không muốn, nói uống trà là được, vì thế Ứng Vọng rót một ly trà đến đây cho dì, nhân tiện cũng rót cho bản thân một ly. Còn về ba anh em Hàn Minh Lỗi thì uống nước có ga, bọt khí co2 lăn tăn trong nước, chạm đến đầu lưỡi có chút kì lạ, bọn nhóc thích nhất là nước có ga này.
Người uống rượu thì uống rượu, không uống rượu thì ăn cơm, một bàn lớn như vậy, muốn gắp đồ ăn cũng không biết nên gắp cái nào trước, quá thơm!
Hàn Minh Ngọc thích Phật nhảy tường, cô nhóc cảm thấy món súp này ăn vào mãn nguyện hết biết, các loại nguyên liệu khô bên trong cũng rất ngon, vừa mềm vừa dẻo, vô cùng ngon miệng.
Hàn Minh Phong thích xiên thịt dê chiên giòn, thịt dê cắt thành hạt lựu, bởi vì được ướp sẵn, cộng thêm đang nóng, cho nên mùi tanh cũng không phải rất nặng, gần như có thể xem nhẹ. Thịt dê cắt hạt lựu được chiên qua dầu ngoài giòn trong mềm, hạt mè rắc bên ngoài cũng rất thơm, một lần cắn một miếng thịt rất thích.
Hàn Minh Lỗi cực thích thăn bò hầm nồi đất, thăn bò có sốt màu đỏ, thịt rất mềm, ăn vào còn có một chút vị bia rất nhạt, che giấu mùi tanh của thịt bò một cách hoàn mĩ, vị cay của ớt và hoa tiêu bởi vì hầm nấu đã ngấm vào thịt, cộng thêm hỗn hợp các loại gia vị hành, gừng, tỏi, làm cho món thăn bò này phải nói là quá ngon, gặm cũng rất đã ghiền.
Vân Đóa thích ăn vịt kho, từ sau khi tiệm ăn vặt khai trương, cách một khoảng thời gian là dì sẽ đến mua một ít đồ ăn về, mua nhiều nhất chính là vịt kho. Dì còn từng rất tò mò trong nguyên liệu của nồi kho kia đã thả vào những thứ gì, làm sao mà vịt kho người ta làm lại thơm ngon như vậy, nhưng bản thân dì lại không làm được hương vị kia. Đương nhiên, cái này thuộc về bí mật thương nghiệp, Vân Đóa cũng không phải loại người không có chừng mực, dĩ nhiên sẽ không lấy vấn đề này đến hỏi Ứng Vọng. Còn như muốn ăn vịt kho, vậy đến tiệm ăn vặt mua là được!
Nhưng, có một vấn đề.
"Ứng Vọng, hai đứa có từng suy xét đến chuyện bán món kho ở tiệm lẩu chưa?". Vân Đóa hỏi Ứng Vọng.
Ứng Vọng được hỏi thì sửng sốt, "Ý của dì là?".
Vân Đóa nói, "Khoảng cách giữa tiệm ăn vặt và tiệm lẩu vẫn là hơi xa một chút, nếu người bên này muốn ăn món kho, chỉ sợ không phải lúc nào cũng sẽ bằng lòng chạy xa như vậy để mua. Nếu hai đứa muốn đặt món kho trong tiệm lẩu bán chung với nhau, vậy chuyện buôn bán có lẽ sẽ tốt hơn không ít?".
Ứng Vọng rơi vào trầm tư.
Dì nói không phải không có lí. Trên thực tế, tin tức tiệm ăn vặt khai trương được tiến hành quảng cáo không ít trong tiệm lẩu, có rất nhiều khách hàng tín nhiệm lại cảm thấy hứng thú cũng sẽ đi góp mặt, hơn nữa chỉ bằng kết quả đoạn thời gian mới vừa khai trương đó cậu ở tiệm ăn vặt quan sát mà xem, quả thật có khách quen vào tiệm mua đồ, nhưng thật ra cũng không phải quá nhiều.
Vì sao? Chẳng lẽ bởi vì người ta không thích ăn hay là không có hứng thú? E là không hẳn.
Hiện tại được Vân Đóa nhắc nhở, Ứng Vọng suy nghĩ một chút, khoảng cách giữa hai nơi quả thật hơi xa một chút. Mặc dù có thể sẽ có người thích ăn món kho, nhưng nói thật, trong lúc chưa nhìn thấy chính xác món kho như thế nào, đến cùng là mùi vị gì thật sự có nhiều người đến mua như vậy sao? Nhất là ở giữa còn cách nhau xa như vậy. Chỉ vấn đề này, vô hình trung đã dẫn đến tiệm ăn vặt mất đi rất nhiều khách hàng tiềm tàng.
Còn có một vấn đề, khoảng cách quá xa, dù cho có khách hàng thật sự thích ăn món kho, nhưng người ta không có thời gian không có tinh lực chạy xa như vậy để mua, suy nghĩ kĩ thì, vì ăn chút đồ ăn này mà phải băng qua muôn sông nghìn núi, đoán chừng chỉ mới nảy ra ý nghĩ muốn ăn thôi thì đã lùi bước rồi, chuyển qua mua những món khác ăn.
Nghĩ đến đây, Ứng Vọng bèn nói, "Quả thật có thể suy xét".
Vân Đóa gợi ý, "Thật ra món kho này cũng có thể để cho khách ăn lẩu gọi kèm, nếu như đồ ăn ngon, chắc chắn lúc dì ăn lẩu cũng sẽ gọi một phần".
Ứng Vọng gật đầu, "Chuyện này con sẽ thương lượng lại với Vân Thư sau, xem thực hiện thế nào".
Vân Đóa cũng không nhiều lời thêm, "Vậy được, hai đứa thương lượng đi".
Hàn Minh Ngọc lập tức nói, "Anh Ứng Vọng, thế có phải mỗi ngày em đều có thể ăn được món kho ngon tuyệt rồi không?".
Ứng Vọng cười hỏi, "Mỗi ngày đều ăn em không ăn ngán à?".
Hàn Minh Ngọc lắc đầu, "Đồ ăn ngon như vậy, sao có thể ăn ngán, không có đâu!".
Ứng Vọng bật cười, "Em có thể nuốt trôi là được, dù sao cửa hàng mở mỗi ngày mà".
Hàn Minh Ngọc: "Thế thì quá tuyệt rồi!".
Bữa cơm này ăn hơn hai giờ, ba người nhóm Ngụy Vân Thư cũng sắp uống xong một chai rượu rồi, mỗi người đều là mùi rượu đầy người, nhưng tửu lượng Ngụy Vân Thư và Tiền Hữu Vi đều khá tốt, thế nhưng vẫn chưa say, ngược lại là Hàn Siêu Việt đã có chút ngà ngà, cả người đều mơ màng sắp ngủ.
Vân Đóa nhìn đến rất sốt ruột, trực tiếp nói với Ngụy Vân Thư đừng rót rượu, còn uống thêm lát nữa sẽ không về nhà nổi.
Đối phương là bậc bề trên, Ngụy Vân Thư cũng không phải kiểu người thích mời rượu kia, nếu Vân Đóa đã ngăn, vậy anh cũng không rót.
Ứng Vọng đến phòng bếp nấu mấy chén canh giải rượu, để ba người uống rượu đều uống một chút.
Trời bên ngoài tối xuống, gió từ cửa sổ thổi vào vô cùng khoan khoái, Hàn Siêu Việt hơi say cũng tỉnh táo vài phần.
Mắt thấy không còn sớm, cũng nên chuẩn bị về, ngày mai mấy đứa nhỏ còn phải đi học.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không yên tâm, muốn đưa bọn họ về, nhưng Vân Đóa nói không cần, tự dì chạy xe chở Hàn Siêu Việt, sau đó để Hàn Minh Lỗi chạy xe chở Hàn Minh Ngọc, còn về Hàn Minh Phong thì tự mình chạy một chiếc xe.
"Vào nhà đi, bọn dì tự lo được".
Hàn Siêu Việt cũng nói, "Dượng không có say, hai đứa vào nhanh đi, một đống trên bàn kia còn cần hai đứa tự mình dọn dẹp đấy".
Ứng Vọng không yên tâm, "Không cần thật ạ?".
"Không cần". Vân Đóa xua xua tay, "Hai đứa mới vừa chuyển đến đây, chắc chắn rất nhiều thứ vẫn chưa thu dọn xong, lát nữa hai đứa còn phải bận, đoán chừng buổi tối cũng không thể ngủ sớm, không cần quan tâm dì dượng".
Thấy bọn họ kiên trì nói không cần, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không đưa, từ xa nhìn ba chiếc xe đạp chạy đi mất.
Bên này, Tiền Hữu Vi cũng ngồi lên xe đạp của mình, "Được rồi, anh cũng về đây".
Ngụy Vân Thư nói, "Trên đường chạy chậm một chút, nhìn kĩ đường".
"Biết rồi". Đáp một tiếng, Tiền Hữu Vi tiêu sái phất tay rồi chạy xe đi xa.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lên lầu về nhà.
Chén đũa ly đĩa trên bàn vẫn chưa dọn dẹp. Vỏ hạt dưa, vỏ đậu phộng, vỏ trái cây, các loại đồ thừa cũng có rất nhiều, tất cả những thứ này đều phải dọn dẹp.
Ứng Vọng cất đồ ăn còn thừa nhiều vào tủ lạnh, không còn bao nhiêu thì đổ bỏ, sau đó đi lau rửa.
Ngụy Vân Thư dọn dẹp hết rác rưởi bên ngoài, bàn ghế cũng được lau sạch sắp xếp ngay ngắn. Lại quét dọn vệ sinh một chút, để cây lau nhà xuống thấy Ứng Vọng đang rửa đĩa, dưới ánh đèn, cậu rủ mắt làm rất nghiêm túc, lông mi cũng rõ ràng từng sợi.
Ngụy Vân Thư nhìn chằm chằm một lát, sau đó bước qua ôm lấy eo cậu từ phía sau.
Ứng Vọng đang dùng khăn lông sạch lau nước cho đĩa dừng động tác lại, tiếp theo hỏi, "Làm sao vậy?".
Cằm Ngụy Vân Thư kề sát trán Ứng Vọng, làm da hai người tiếp xúc lẫn nhau, có chút hơi nóng rất nhỏ, "Không làm sao hết, chỉ muốn ôm em thôi".
Đôi mắt Ứng Vọng lóe lên ý cười nho nhỏ, "Nhưng anh đang quấy rầy công việc của em".
Ngụy Vân Thư buông một tay ra nhận lấy đĩa Ứng Vọng đã lau khô xếp chồng ở một bên, "Nói sai rồi, rõ ràng là anh đang hỗ trợ".
Trong giọng Ứng Vọng mang theo ý cười, "Ba hoa chích chòe".
Ngụy Vân Thư nghiêng qua, cánh môi hôn một cái lên vị trí huyệt thái dương của cậu, "Được rồi, anh thừa nhận, chẳng qua là anh muốn tìm lí do để ôm em".
Ứng Vọng không nén được tươi cười trên mặt, lẩm bẩm, "Em biết mà".
Hai người cứ duy trì tư thế này, vừa nói chuyện vừa cầm chén đũa ly đĩa dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, sau đó buông tay ra cất đồ đạc vào tủ chén, xong rồi mới kéo cửa kính qua đóng chặt. Ngụy Vân Thư lại dán đến đây, hỏi, "Nóng không?".
"Đương nhiên". Ứng Vọng nói, "Trời nóng như vậy, anh còn dán sát em như thế, khắp người đều là mồ hôi".
Ngụy Vân Thư kéo cậu nói, "Cho nên phải đi tắm một cái".
"Đúng là phải tắm". Ứng Vọng không nghĩ nhiều, cất bước đi về phía phòng ngủ lấy đồ ngủ.
Kết quả lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, Ngụy Vân Thư hơi dùng sức trên tay một chút đã kéo người vào trong, một mạch kéo đến phòng tắm, "Tắm trước đi, đồ ngủ không cần gấp".
"Vậy lát nữa em mặc...". Cái gì.
Lời nói còn chưa nói xong, nhìn thấy đôi mắt nóng rực kia của Ngụy Vân Thư, Ứng Vọng đột nhiên tỉnh ngộ, "Anh nghĩ cái gì vậy...".
Ngụy Vân Thư kéo người vào trong lòng ngực rồi hôn ngay, bàn tay còn không quên mở nước vào bồn tắm, "Bồn tắm lớn như vậy, chúng ta thử một chút xem...".
Ngụy Vân Thư uống rượu, mùi rượu trong khoang miệng còn rất nồng đậm, Ứng Vọng bị ảnh hưởng lập tức cảm thấy bản thân đã say, đầu cũng có chút choáng váng, cho đến khi bị đẩy vào trong bồn tắm nước văng tung tóe khắp nơi mới lấy lại tinh thần, lúc này cậu mới phát hiện không biết từ lúc nào quần áo trên người mình đã bị c** s*ch, ngay sau đó Ngụy Vân Thư bước vào, giở trò với cậu. Lời nói vốn dĩ đã dâng đến cổ họng trong nháy mắt tán loạn, Ứng Vọng dường như quên mất không còn một mống, sau đó tắm rửa hơn một giờ.
Bước ra từ trong bồn tắm, chân cậu cũng mềm nhũn, nếu không có Ngụy Vân Thư ôm eo, có thể là cậu đã trực tiếp quỳ xuống.
Nước từ vòi sen chảy từ trên xuống dưới, trong tiếng nước chảy, Ứng Vọng giọng khàn khàn lên tiếng, "Anh quá đáng lắm rồi...".
Ngụy Vân Thư cắn tai cậu, giúp cậu tắm rửa, "Không có, chẳng qua là thích em...".
Cũng không biết có phải là do uống rượu hay không, Ứng Vọng cảm thấy tối hôm nay Ngụy Vân Thư hơi điên, lần tắm rửa này còn chưa kết thúc, anh lại bắt đầu. Ứng Vọng quả thật đã nhũn chân, gạch men sứ trên tường lại lạnh buốt cứng ngắc, cậu thật sự sợ bản thân không chịu nổi mà quỳ xuống, vì thế túm lấy bàn tay đang làm loạn của Ngụy Vân Thư, "Vân Thư, đến phòng ngủ...".
Vì thế Ngụy Vân Thư bế người bước nhanh vào phòng ngủ.
Ứng Vọng được Ngụy Vân Thư thả lên khăn trải giường màu xám, làn da thường ngày được bọc trong quần áo rất trắng, quả thật là đối lập rõ ràng với khăn trải giường, đẹp đến chấn động lòng người. Ngụy Vân Thư bị hình ảnh như vậy k*ch th*ch một cái, ngay lập tức cúi người xuống, sau đó ngậm lấy môi cậu hôn thật mạnh.
Buổi tối đêm nay, vô cùng nồng nhiệt dài lâu.