Ngày kế, Ứng Vọng ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại.
Cậu cảm thấy mình còn khá có thiên phú hơn người, ngoài eo có hơi đau một chút, giọng nói cũng khàn một chút ra, những chỗ khác vẫn ổn.
Ứng Vọng mặc quần áo xong thì đi ra ngoài, vừa ra đã ngửi được mùi thơm của cơm, Ngụy Vân Thư nghe được tiếng động thì lại đây, "Dậy rồi?".
Ứng Vọng gật đầu một cái, "Làm món gì vậy?".
Ngụy Vân Thư trả lời, "Thịt thăn xào chua ngọt, trứng xào cà chua, tôm luộc và canh tam tiên".
Ứng Vọng mặc đồ ngủ rộng thùng thình, vị trí cổ và xương quai xanh vẫn còn dấu vết, trong lúc cử động tay khi đánh răng làm cổ áo bị kéo ra, ngay cả vị trí ngực cũng có thể thấy được một ít.
Yết hầu của Ngụy Vân Thư lăn một cái, lúc nói chuyện với Ứng Vọng thỉnh thoảng đôi mắt sẽ dừng lại trên đó, cuối cùng chờ cậu rửa mặt xong, túm lấy người hôn một lúc lâu mới cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Khi ngồi xuống ăn cơm Ứng Vọng nhắc đến chuyện Vân Đóa nói ngày hôm qua, "Em suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy đề nghị bán món kho ở tiệm lẩu này quả thật không tồi, lưu lượng khách của hai bên không trùng nhau đến 80%, cứ như vậy nguồn tiêu thụ cũng sẽ mở rộng ra một chút".
"Được đấy". Ngụy Vân Thư không có ý kiến, "Muốn thử thì thử đi, hẳn là sẽ có thị trường".
Ứng Vọng cười nói, "Em cũng nghĩ như vậy".
Đồ ăn hôm nay k*ch th*ch ăn uống lại thanh đạm, cộng thêm lúc này còn là buổi chiều, cậu cũng đói bụng thật, cho nên ăn liền hai chén cơm lớn, sau đó ăn hết tôm Ngụy Vân Thư lột cho cậu, sau cùng còn ăn vào hai chén canh, trong bụng rốt cuộc cũng xem như no rồi.
Tôm còn dư mấy con, Ngụy Vân Thư hỏi, "Ăn nữa không?".
Ứng Vọng nói, "No rồi, anh ăn đi".
Ngụy Vân Thư thành thạo lột hết số tôm còn dư, sau đó chấm nước sốt ăn, lúc này mới đứng dậy đi rửa tay.
Ứng Vọng đứng lên giúp đỡ thu dọn chén đũa, sau đó hai người cùng nhau rửa chén.
Nói đến thì, trước đây lúc sống ở tiệm lẩu bên kia cơ bản đều là ăn cơm công tác, chén đũa này kia cũng có nhân viên trong tiệm rửa, sau đó thậm chí ngay cả nấu cơm cũng chưa từng nấu. Bây giờ đến bên này, hai người ở một căn hộ, dùng phòng bếp cũng rất tiện, rửa chén cũng là hai người cùng nhau rửa.
Có câu nói thế nào nhỉ, một người làm việc thì gọi là lao động, hai người cùng làm thì gọi là giải trí, đôi trẻ làm gì cũng rất vui vẻ.
Rửa chén xong, Ngụy Vân Thư nói, "Trong nhà còn thiếu một vài thứ, ra ngoài bổ sung hàng hóa không?".
Ứng Vọng nhìn những dấu vết lộ ra ngoài trên người mình, hỏi, "Em ra ngoài bằng cách nào?".
Ngụy Vân Thư im lặng kì lạ.
Hiện tại là mùa hè, thời tiết nóng nực, mặc áo tay ngắn còn nóng không chịu được, càng không cần nói đến mặc áo tay dài. Huống hồ trên cổ Ứng Vọng cũng có một ít dấu vết, chỗ đấy cần phải mang khăn quàng cổ mới có thể che hết được. Nhưng hiển nhiên, thời tiết lúc này không cho phép.
"Là anh sai". Cuối cùng, Ngụy Vân Thư nói.
Ứng Vọng hỏi, "Sai ở đâu?".
Ngụy Vân Thư: "Không suy xét chu đáo, tùy tiện đưa ra kiến nghị".
Ứng Vọng: Uổng công em còn cho rằng anh muốn nói tối hôm qua anh quá đáng là sai rồi đấy!
Hiển nhiên, đối phương không cảm thấy như vậy.
Có điều, đáp án này cũng không bất ngờ chút nào, cậu cười hừ một tiếng, "Ngụy biện".
Ngụy Vân Thư đẩy người ngồi xuống sô pha, quạt điện thổi vù vù, tuy rằng là gió nóng, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút hiệu quả.
"Thôi, qua hai ngày nữa lại đi, hôm nay ở nhà xem TV". Nói rồi, Ngụy Vân Thư lại đi mở TV.
TV chiếu các loại phim điện ảnh và truyền hình kinh điển, những năm này kĩ thuật biểu diễn của các diễn viên là tốt thật, cộng thêm cốt truyện liền mạch, xem ra cũng khá thú vị.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa xem phim, thấm thoát đã tiêu phí hết thời gian một buổi chiều.
Cơm tối là hai người cùng làm, cộng thêm đồ ăn thừa ngày hôm qua, đã đủ ăn.
Lại qua mấy ngày, đến khi dấu vết lộ ra bên ngoài của Ứng Vọng hoàn toàn biến mất cậu mới ra cửa.
Buổi tối hôm đó, chính là liên hoan của nhân viên công tác trong hai cửa hàng, bởi vì nguyên nhân tiệm lẩu phải buôn bán, cho nên thời gian được định vào tám giờ tối, địa điểm cũng là ở bên trong tiệm lẩu. Đương nhiên, ngay cả thời gian buôn bán cũng là tối hôm nay cố ý điều chỉnh, bằng không buôn bán trong tiệm phải muộn hơn.
Trước tiên Ứng Vọng cùng Vu Hổ và Trương Viện Triều làm rất nhiều đồ ăn, sau đó chờ khách trong tiệm đi gần hết mới bưng thức ăn lên bàn.
Nhân viên tiệm lẩu, nhân viên giao đồ ăn cùng với nhân viên tiệm ăn vặt, cộng thêm hai chủ tiệm, một bàn không đủ ngồi, nên chia thành hai bàn.
Món ăn cũng rất phong phú, có thịt kho tàu, thịt sợi xào ớt xanh, gà cay Trùng Khánh, thịt kho, thịt bò xào, xương sườn hầm rong biển, cá lát hầm dưa chua, hải sản om nồi đất, đậu hủ nhồi thịt, rau trộn tam ti, vẫn là mười món ăn như cũ, hơn nữa mỗi món đếu làm rất nhiều, sau khi ăn hết vẫn có thể thêm đồ ăn.
Những thứ như hạt dưa, đậu phộng, trái cây, đồ uống cũng không thiếu, thứ duy nhất không chuẩn bị chính là rượu.
Chuyện này xuất phát từ cân nhắc an toàn, nhiều người như vậy, nếu như có người uống nhiều xảy ra chuyện gì đó thì không hay, cho nên dứt khoát không lấy rượu.
Nhưng cũng chẳng có người nào bắt bẻ chuyện này, một bàn đồ ăn lớn như vậy, quả thật là đầy đủ hương vị, nào còn để ý có rượu hay không gì đó, ăn là xong việc!
Ứng Vọng nói ngắn gọn đôi câu, sau đó thì bảo mọi người bắt đầu ăn.
Tốc độ kia của nhóm người ngồi ở hai bàn quả thật không chậm, gần như ngay trong khoảnh khắc Ứng Vọng dứt lời đã cầm lấy đũa vươn đến món ăn mình thích, không khách sáo chút nào.
Song, mọi người cũng không phải kiểu không biết điều, không có chỉ lo ăn, trò chuyện tâm sự vẫn phải có, nhất là Ba Đào, miệng lưỡi kia quả thật hoạt bát, nói luyến thoắng không ít câu, tính ra thì cả đại sảnh làm không khí sôi nổi nhất là hắn, kéo theo cả thảy xung quanh cũng sôi nổi lên.
Ứng Vọng thầm nghĩ, đây quả thật là một nhân tài.
Nhanh chóng lấp đầy bụng trước, lúc ăn gần no Ứng Vọng mới nói, "Đúng rồi, hai ngày trước tôi và Vân Thư thương lượng muốn lấy một phần món kho mang đến bán trong tiệm lẩu bên này, đến lúc đó coi như một phần đồ ăn chín đưa vào thực đơn trong tiệm lẩu. Ba Đào, cậu và Vu Hổ trao đổi thống nhất với nhau một chút, xem thử khi nào thì thực hiện được".
Vu Hổ lập tức hỏi, "Vậy sếp nhỏ muốn nấu trực tiếp bên này hay là chờ bên kia nấu xong mang đến đây bán?".
"Nấu xong trực tiếp mang đến đây bán đi". Ứng Vọng nói, "Nếu ở bên này nấu, vậy mấy thứ nguyên liệu nấu ăn này kia đều phải đưa hết qua đây, không chỉ cần nhân công, mà còn cần mở thêm một cái bếp, rất phiền phức, trực tiếp đưa đồ ăn chín qua tiện lợi hơn một chút".
Ba Đào tiếp câu chuyện, "Vậy thì đơn giản, chờ sau khi món kho mỗi ngày nấu xong trực tiếp đựng ra mỗi cái một thùng riêng, nhưng ở đây có một vấn đề, xe đạp không đủ chứa, phải dùng xe đạp ba bánh mới được, cột trong thùng chở hàng, nhiều hơn nữa cũng chứa được, cho nên có lẽ cần phải sắp xếp mua một chiếc xe đạp ba bánh".
Ứng Vọng vung tay lên, "Cậu cứ trừ thẳng vào sổ sách của tiệm ăn vặt đi".
Ba Đào đã qua được thử việc quản lí cửa hàng, hiện tại là quản lí cửa hàng chính thức của tiệm ăn vặt, mỗi ngày sổ sách các mảng món kho, bánh bao, bún gạo lạnh, vân vân đều đang do hắn tổng hợp, tiền cũng là hắn thu, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chỉ cần kiểm tra sổ sách bất ngờ là được. Bởi vậy lúc này được Ứng Vọng thông qua, vậy Ba Đào đã có thể đi mua một chiếc xe đạp ba bánh về dùng.
Ba Đào trả lời, "Được, ngày mai tôi sẽ đi mua xe đạp ba bánh ngay, sau đó đặt hàng nguyên liệu nấu ăn, nếu như thuận lợi thì ngày kia là có thể đưa món kho đến tiệm lẩu".
Nói xong, hắn lại nói với Vu Hổ, "Anh Vu, nếu không thì hiện tại chúng ta lập tức thảo luận một chút đại khái phải đưa bao nhiêu đồ ăn đến tiệm lẩu bên này nhé?".
Vu Hổ: "Được".
Hai người thật sự bắt đầu thương lượng, những người khác trong tiệm lẩu cũng theo đó đưa ra ý kiến, tính toán số lượng.
Ứng Vọng nhìn cảnh này thì tâm trạng rất tốt.
Sếp biết cách dùng người mới là sếp giỏi! Bằng không mỗi một chuyện đều tự tay làm lấy, vậy thì quá mệt mỏi rồi!
Ngụy Vân Thư nhìn vẻ mặt vui vẻ của Ứng Vọng cũng rất hài lòng, giao công việc cho người khác làm, cậu có thời gian nghỉ ngơi, vậy thì không còn gì tốt hơn.