Hiệu suất làm việc của Ba Đào quả là cao, sáng hôm sau đã trao đổi xong phải thêm số lượng bao nhiêu với người đưa nguyên liệu nấu ăn đến tiệm của các nơi, sau đó buổi chiều cùng ngày đi ra ngoài một chuyến, lúc gần xế chiều mới chạy một chiếc xe đạp ba bánh về.
Buổi trưa ngày thứ ba, món kho đã nấu xong được cho vào thùng một phần, dùng dây thừng cố định vào thùng chở hàng của xe ba bánh, lại do Ba Đào tự mình chạy xe giao đến tiệm lẩu.
Vì thế, buổi chiều hôm đó khách đến Tiệm lẩu Vọng Thư ăn lẩu đều được đề cử, món kho trước đó được tuyên truyền trong tiệm lẩu ngay lúc này đã được bán trong tiệm.
"Đã nghe nói từ lâu, nhưng vẫn chưa từng ăn".
"Tiệm món kho kia xa quá, từ bên này của tôi đi qua bên đó thật sự không muốn đi qua đi lại, bây giờ tiệm lẩu cũng bán, vậy thì dù thế nào cũng phải gọi một phần nếm thử".
"Món kho đủ loại, bên trong có những thứ gì?".
"Có mặn có chay, vậy khá được".
"Vậy mà có giò heo kho, xử lí sạch sẽ chứ?".
"Đồ ăn của tiệm lẩu bên này đều làm rất sạch sẽ, vậy món kho gì đò chắc chắn cũng sẽ không tệ, cho tôi một phần trước đi".
"...".
Nhóm khách hàng của tiệm lẩu có cái nhìn khác nhau đối với món kho được đưa vào thực đơn, có điều phần lớn vẫn là rất xem trọng, chỉ nhờ vào sự yêu thích với lẩu, bọn họ đều bằng lòng cho thêm một ít lòng tin với món kho. Nhất là gần một năm này, không phải không có người mở cửa hàng làm lẩu bán, bọn họ cũng đã ăn thử, nhưng nói thế nào nhỉ? Không phải cái cảm giác kia, ăn không ngon như vậy, làm sao cũng không hợp khẩu vị.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Tiệm lẩu Vọng Thư chính tông!
Trở lại chuyện chính, món kho được xem như đồ ăn chín bán trong tiệm lẩu, với tư cách là món ăn từ cửa hàng khác nhưng cùng một ông chủ kinh doanh, không ít khách hàng đều vẫn rất nể tình, thử gọi một phần, sau đó phần lớn đều bị chinh phục.
Kể từ đó, doanh số mỗi ngày của món kho cũng tăng lên theo.
Đối với Ứng Vọng hiện tại mà nói, quả thật là ăn, mặc, ở, đi lại mọi thứ cậu đều không lo, mở cửa hàng kiếm tiền thật sự trở thành một sở thích, cũng không còn tiếp tục lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đời sống sinh tồn.
Buổi sáng mỗi ngày chậm rãi thức dậy, lúc có hứng thú có thể tự mình bắt tay làm bữa sáng, lúc lười biếng thì đi ra ngoài ăn, nếm thử tay nghề của người khác, sau đó lại đến trong tiệm xem thử tình hình, đến buổi chiều lúc trở về tiện đường đi mua một ít đồ ăn, tự mình ở nhà nghiên cứu món ăn... Cuộc sống như vậy, quả thật là nghìn vàng không đổi!
Nhàn rỗi trải qua mấy ngày, đồ vật còn thiếu trong nhà cuối cùng đã bổ sung đầy đủ, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, Ứng Vọng bị nóng đến có chút khó chịu.
Mùa hè thì nên uống Coca lạnh và đồ uống lạnh!
Ứng Vọng như người bệnh hấp hối bỗng ngồi bật dậy, định làm đồ uống gì đó uống.
Đồ uống không khó làm, đơn giản nhất chỉ cần dùng đến trái cây là được, nhưng muốn làm ngon miệng, vậy thì cần đường, mật ong, như thế nước trái cây làm ra không đến mức quá chua, còn có thể thêm sữa bò, sữa chua, nước dừa, các thứ khác pha trộn với nhau, thậm chí còn có thể thêm lá trà làm thành trà sữa, nhưng cũng đừng chọn thêm vào quá nhiều.
Vừa lúc trong nhà có dưa hấu, Ứng Vọng cắt thịt quả bỏ vào ly, sau đó bắt đầu dầm nát, lại dùng lưới lọc lọc hạt dưa hấu ra, cuối cùng lấy từ tủ lạnh ra một ít đá viên cho thêm vào, một ly nước ép dưa hấu tươi giữ nguyên hương vị đã làm xong.
Ứng Vọng uống một hớp, hương vị có chút nhạt, nhưng đá viên lạnh lẽo đã dần dần tan vào nước dưa hấu, không nói cái khác, chỉ việc uống vào lành lạnh mát mẻ, quả thật rất dễ chịu.
Uống được một nửa, Ứng Vọng lại đổ vào một ít sữa bò và sữa đặc rồi khuấy lên, từ màu dưa hấu đỏ trực tiếp biến thành màu hồng phấn, hương vị cũng tức khắc trở nên không quá giống nhau, vị càng đậm và mượt hơn một chút, còn có hương sữa bò, mùi vị càng ngon hơn nước ép dưa hấu tươi đơn giản trước đó.
Ứng Vọng nổi hứng thú, sau đó lại cắt chanh cộng thêm mật ong làm thành nước dưa hấu chanh, thêm nước dừa thành dưa hấu dừa, thậm chí còn lấy lá trà nấu trà sữa, thêm một ít đá viên lập tức biến thành trà sữa lạnh.
Ngụy Vân Thư vừa về đến nhà thì thấy được rất nhiều nước trái cây và trà sữa Ứng Vọng làm ra kia, hơi giật mình, "Sao hôm nay lại có hứng thú làm những thứ này?".
"Bỗng dưng muốn uống". Ứng Vọng gấp không chờ nổi vẫy tay, "Mau đến nếm thử, em cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm".
Ngụy Vân Thư mới từ bên ngoài trở về, cả người đều đang đổ mồ hôi đây, nóng không chịu nổi. nghe lời bước đến gần, cầm lấy một ly nước dưa hấu chanh, uống một hớp xuống bụng cả người đều sảng khoái.
Mùa hè nóng bức, có loại nước trái cây thêm đá này uống, đây quả thật là quá sảng khoái!
Ngụy Vân Thư uống một mạch hết một ly nước dưa hấu chanh, vừa chua vừa ngọt vừa lạnh, cảm giác đó khỏi phải nói thoải mái biết bao!
"Sảng khoái!". Ngụy Vân Thư khen một câu.
Đôi mắt Ứng Vọng rất sáng, "Có phải rất thích hợp mùa hè không?".
Ngụy Vân Thư: "Vô cùng thích hợp".
Nói rồi, anh lại bưng trà sữa lên uống một hớp, bởi vì lâm thời làm, trước đó cũng không chuẩn bị nguyên liệu, cho nên trà sữa là thật sự chỉ có trà sữa, còn như các loại trân châu, sương sáo, khoai viên, bột báng gì đó đều không có. Nhưng dù vậy, hương vị cũng rất tốt, đá viên tan ra, rất mát lạnh.
Ngụy Vân Thư nói, "Cho nhiều đường, hơi ngọt một chút".
Ứng Vọng nói, "Em cảm thấy vẫn được, cảm giác khá đậm đà".
Bởi vì kiếp trước bị đám người nhà họ Ứng kia khống chế đồ ăn thức uống, cho nên đã dẫn đến kiếp này Ứng Vọng thích ăn mấy thứ "đậm vị". Cái đậm vị này chẳng qua là so với món thanh đạm mà nói, cụ thể như: Rất giỏi ăn cay ăn tê, đồ ăn rất chua cậu cũng ăn được, quá nhiều đường người khác có thể sẽ cảm thấy ngọt gắt, nhưng cậu cảm thấy vẫn ổn... Đương nhiên, khẩu vị của cậu khá đậm vị không có nghĩa là cậu không thể ăn đồ ăn thanh đạm, nếu đồ ăn ngon, cậu vẫn rất thích như thường.
Dùng lời của Ứng Vọng để giải thích thì chính là: Kiếp này có thể ăn uống không kiêng cử gì, cậu siêu vui vẻ!
Ngụy Vân Thư chỉ nhắc nhở một câu, "Coi chừng răng của em đấy".
"Em biết rồi". Ứng Vọng nói, "Mỗi ngày em đều chăm chỉ đánh răng".
Đúng là vậy. Ngụy Vân Thư cũng không nói thêm nữa, nhìn một đống đồ uống trên bàn kia, hỏi, "Những thứ này làm sao đây?".
Cậu nổi hứng một chút trà hoa quả và trà sữa làm ra cũng không ít.
Ứng Vọng nói, "Uống không hết thì bỏ tủ lạnh, muộn chút lại uống, dù sao thì tự mình làm, cũng không có chất phụ gia gì, xem như nước uống cũng được".
Ngụy Vân Thư đồng ý, "Cũng đúng".
Ứng Vọng lại nói, "Nếu không phải hôm nay trong nhà không có nguyên liệu, em còn muốn làm trân châu, khoai viên, sương sáo này kia, đến lúc đó lại thêm chút nho khô và đậu phộng, vậy thì một ly trà sữa nhiều topping đã ra lò".
Ngụy Vân Thư tự nhiên hỏi, "Muốn mở cửa hàng?".
Ứng Vọng sửng sốt một chút, "Trước khi anh hỏi em thật sự không có ý tưởng này".
Ngụy Vân Thư: "Thế hiện tại thì sao?".
Ứng Vọng ngồi thẳng dậy, sờ cằm suy nghĩ một chút, "Em cảm thấy khả thi".
Nói đến đây, trong đầu cậu lập tức có ý tưởng, "Anh cảm thấy sửa lại hai gian phòng trước đây chúng ta sống ở bên chỗ tiệm lẩu một phen sau đó dùng để bán trà sữa thế nào? Bên kia vốn dĩ chính là làng đại học, quân chủ lực tiêu phí trà sữa và trà hoa quả đều ở đây, đến lúc đó còn có thể chiếu cố đến khách hàng của tiệm lẩu, quả thật là một công đôi ba việc mà".
Ngụy Vân Thư bật cười, "Thật sự bắt đầu suy tính chuyện này rồi à".
"Đương nhiên". Ứng Vọng bừng bừng hứng thú nói, "Bây giờ đã có máy ép nước trái cây rồi, nguyên liệu làm trà hoa quả và trà sữa cũng có, ừm, cũng không biết có máy ép nắp ly trà sữa không, hình như em chưa từng nghe nói đến cái này, sau này đi hỏi thăm một chút".
Ngụy Vân Thư cẩn thận nhớ lại một chút, "Hình như không có".
Ứng Vọng nản lòng, "Không có thật hả?".
Ngụy Vân Thư không chắc chắn, "Nếu như em thật sự muốn mở tiệm trà sữa, vậy anh sẽ đi hỏi thử một chút".
"Được". Ứng Vọng suy nghĩ một lát, lại nói, "Nếu như thật sự không có máy ép nắp ly cũng không sao, ăn tại chỗ chúng ta trực tiếp dùng ly thủy tinh, chén sứ này kia, như vậy cũng có thể dùng lại bộ đồ ăn, giảm bớt phí tổn và ô nhiễm môi trường. Còn như mang đi mà nói...".
Ứng Vọng nhíu mày một cái, "Nếu như khách hàng tự lấy đồ uống, vậy thì có thể đến xưởng đặt làm một lô nắp trà sữa chuyên dụng, đến lúc đó bọn họ tự mình cẩn thận một chút, hẳn là không đến mức rơi đổ quá nhiều, đương nhiên, muốn nghiêng trái ngã phải không thèm để ý thì không được rồi".
Ngụy Vân Thư đưa ra ý kiến, "Nếu không thì dùng các loại bình đồ uống? Vặn nắp một cái là uống được, thật ra cũng không tồi".
"Nhưng cứ như vậy không phải giống với đồ uống nước có ga bán trong xưởng sao?". Ứng Vọng không mấy bằng lòng làm như vậy, "Hơn nữa em cảm thấy hơi kì quái".
"Em cảm thấy kì quái đó là bởi vì em không quen". Ngụy Vân Thư nói, "Còn về phần khác biệt, đương nhiên là có, trà hoa quả và nước trái cây đều là ép tươi, trà sữa lại là có một không hai, nhất định có thị trường".
Ứng Vọng bị thuyết phục, "Nói như vậy cũng có lí".
Ngụy Vân Thư: "Cho nên em có thể cân nhắc một chút".
Ứng Vọng đồng ý, "Hiện tại chỉ đang lập kế hoạch, vẫn chưa có cái gì hết, không gấp, chúng ta hỏi thăm chuyện máy ép nắp ly trước, nếu như lúc này đã có thì sao, vậy thì không cần rối rắm gì hết".
Ngụy Vân Thư không nói gì thêm, "Được".
Anh không nhẫn tâm nói, thứ như trà sữa này hiện giờ vẫn còn chưa xuất hiện ở thành phố Vĩnh An, mà có câu nói thế này "Có nhu cầu thì có phát minh", không có nhu cầu ép nắp ly trà sữa này, vậy thì rất có thể máy ép nắp ly kia cũng chưa có.