Đêm qua trải qua hiểm nguy, ban ngày lại yên ả lạ thường.
Mèo chân ngắn nhảy nhót như một chú thỏ. Người máy vội túm lấy cục hạt dẻ lông đen đang muốn nhảy tưng tưng đuổi theo, rồi hỏi: “Xung quanh đây còn có dị loại nào không?”
Huân không vui khi nói chuyện với nó, nhưng khi nghe nó nói muốn bảo vệ an toàn tính mạng cho mèo con, hắn mới thử liên lạc và khống chế các dị chủng cấp thấp xung quanh. Sau khi xác nhận, hắn nói: “Không có.”
Alpha-13 nhận ra giọng nói của hắn nghe không khác gì một đưa con nít của nhân loại. Ánh sáng đỏ trong mắt điện tử của nó chợt lóe lên, tốc độ tiến hóa của tiểu quái vật này vượt xa dự đoán của nó.
“Virus lây nhiễm dị chủng là từ đâu tới?”
Virus Dum là thứ tồn tại trong gen con người ngay từ khi sinh ra, nhưng Ngải Thụy Lí Ngang đã sớm là một khu vực không người. Không có nhân loại làm vật chủ, vậy virus xuất hiện bằng cách nào?
“Thi thể.”
Người máy truy hỏi: “Ngươi là nói những thi thể binh lính được chôn cất ở đây bị dị chủng ăn, nên chúng cũng bị lây nhiễm à?”
Nhưng như vậy cũng không hợp lý. Từ khi nhân loại và trùng tộc kháng chiến đến nay, số người bị dị chủng nuốt chửng nhiều không đếm xuể, thế nhưng hàng ngàn năm qua, chưa bao giờ có nghiên cứu nào chứng minh Virus Dum có thể lây bệnh cho dị chủng thông qua thịt người.
Tiểu quái vật rõ ràng thiếu kiên nhẫn với mọi thứ ngoại trừ mèo con. Thấy mèo con vẫy tay về phía mình, hắn càng sốt ruột muốn chạy tới: “Không phải ăn nhân loại, mà là ăn dị chủng đã bị lây nhiễm.”
“Nhưng dị chủng cũng không thể bị lây nhiễm.”
“Giờ thì đã biết rồi đấy.” - Huân thoát ra khỏi cánh tay máy rồi chạy đi, nói t- “Đã xuất hiện thứ mà vực sâu cũng không thể khống chế.”
Trên thực tế, hắn chính là được sinh ra từ đó.
Dị chủng sinh ra từ vực sâu và nói một cách nào đó, vực sâu chính là mẹ của trùng tộc. Trước khi vực sâu hoàn toàn mất kiểm soát, nó đã kịp làm cho một dị chủng cấp S xuất hiện. Con dị chủng này vẫn chưa tiếp thu xong ký ức truyền thừa, đó chính là Huân.
Nhưng kẻ chi phối có ký ức không trọn vẹn này căn bản không biết phải cứu vớt tộc đàn như thế nào. Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng mà không ngừng cắn nuốt những đồng loại bị ô nhiễm. Nhưng càng cắn nuốt, sự ô nhiễm của bản thân hắn cũng càng nghiêm trọng, cho đến khi không thể chịu đựng được nữa và chính hắn cũng sắp bị dị hóa, thì một chú mèo con xuất hiện, tỏa sáng rực rỡ.
Mèo nhỏ không chỉ phát sáng, mèo nhỏ còn siêu đáng yêu.
Hắn thích cậu nhất.
Con quái vật nhỏ cuối cùng cũng nhảy trở về bên cạnh chú mèo con mà yếu ớt dính lấy.
Lê Ngạo dụi dụi người hắn, theo bản năng để lại mùi hương của mình trên người Huân, sau đó hỏi người máy: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
Alpha-13 nói: “Đi đến khi không thể đi được nữa thì sẽ dừng lại. Có tuyết sớm một chút thì có thể quay về sớm một chút.”
Cũng không cần phải leo đến đỉnh núi, chỉ cần tới được khu vực có tuyết là được. Người máy tính toán khoảng cách và thời gian, với tốc độ này, nhiều nhất chỉ cần hai ngày là bọn họ có thể trở về căn cứ.
Cứ thế leo lên, trên đường, nó phải ôm chú mèo con đã thật sự không thể chạy nổi vào lòng mà đi một lúc. Vội vàng lên đường, cuối cùng bọn họ cũng đã đến được mục tiêu trước khi màn đêm đỏ thẫm buông xuống.
“Dừng lại, chúng ta nghỉ...” - Người máy quay đầu lại mới phát hiện, chú mèo con vẫn luôn đi sau lưng đã không thấy đâu - “Lê Ngạo?!”
Trên ngọn núi tuyết lớn như vậy không thấy bóng dáng chú mèo con và con quái vật nhỏ đâu. Người máy tìm nửa ngày, mới thấy một cái mông mèo ở trên nền tuyết đằng xa.
Mèo chân ngắn chơi ở trên đó chẳng sợ lạnh chút nào, nửa cái thân mình đều chôn vùi trong tuyết, nhếch cái mông lên, cái đuôi cứ như cún con mà quẫy qua quẫy lại.
Tiểu quái vật đen nhánh nổi bật trên nền tuyết, nhìn chằm chằm cái đuôi to lông xù của chú mèo con rồi nhào tới.
Lê Ngạo bị đẩy một cái lảo đảo, cả cái đầu chúi thẳng vào tuyết, ngã nhào, hai chân dựng ngược lên trời, quẫy lung tung không thể đứng dậy.
Bình luận trực tuyến.
【 Cái dáng này, ha ha ha ha!!! 】
【 Tuy buồn cười nhưng nguy hiểm quá, coi chừng ngạt thở, mau đứng lên đi! 】
Mèo dũng mãnh đương nhiên nhớ, mèo dùng hết sức duỗi thẳng chân ra.
Thấy Lê Ngạo sốt ruột đến mức kêu meo meo, Huân bèn mở miệng ngậm lấy cái đuôi của chú mèo con và kéo cậu ra.
“Huân! Không thể chơi như thế này!” Mèo dũng mãnh mất hết thể diện, bèn sầm mặt xuống và quyết định trả thù.
Chú mèo con đứng lên, dang hai tay ra, nhào về phía Huân. Tiểu quái vật mừng rỡ nheo mắt lại, cũng học theo chú mèo con mà dang móng vuốt ra. Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng(*), hai tiểu võ sĩ này nhảy múa trên nền tuyết suốt nửa ngày, đào bới đến mức bông tuyết cuồn cuộn bay lên.
【 Ừm... Đánh nhau nửa ngày, chẳng ai chạm được vào ai... 】
【 Lực -100, sát thương bằng 0, chỉ có cảnh tượng nền tuyết bị tổn thương ra đời. 】
【 Hahaha, không phải chứ, bụng chạm vào nhau rồi, nhưng tay lại chẳng chạm tới đối phương? Hả? Hahaha 】
【 Đánh, nhưng lại không đánh. 】
【 Chụp lại, làm sticker thôi hahaha 】
Người máy trơ mắt nhìn mèo chân ngắn hai móng vuốt vung vẩy lên xuống trong không khí một cách nhanh chóng, rồi không đành lòng nhìn thẳng, nhắm mắt nói: “Cậu đang muốn vẫy hết không khí trước mặt hắn đi để hắn không thở được sao?”
Lời châm chọc bằng giọng máy móc không chút cảm xúc mới là trí mạng nhất.
Mèo có chút ngượng ngùng nhưng không nhiều, đánh mệt rồi, bèn chạy đến dưới chân người máy, vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, rồi kêu: “Alpha, tớ hơi đói bụng, phải làm sao đây?”
Vậy có thể làm sao đây? Alpha-13 trợn mắt nấu cơm, vọng tưởng rằng cho cậu ăn nhiều một chút thì chân sẽ dài ra một chút.
Trước khi xuất phát, Alpha-13 đã cho rằng chuyến phiêu lưu này sẽ vô cùng gian nan, nhưng khi đi theo sau mèo con một chuyến, nó mới nhận ra, điều khó khăn nhất, ngược lại là khoảnh khắc bước ra bước đầu tiên.
Căn cứ đã ở ngay trước mắt. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, dây thường xuân đã bao phủ khắp các công trình kiến trúc. Bức tường ngoài màu trắng ban đầu đã hoàn toàn không thể nhìn thấy, tiếng quỷ cười ranh mãnh hòa trong gió càng làm cho người ta sợ hãi.
【 Đó là cái gì vậy? 】
Máy theo dõi vẫn bị trường năng lượng che khuất như cũ, nhưng dưới sự sắp xếp của người máy, nó vẫn có thể chiếu thấy hình ảnh khuếch đại từ xa của căn cứ.
【 Đó là... thực vật hoang dã sao? 】
Phật thủ đằng với mức độ nguy hiểm cực cao đã sớm bị con người tiêu diệt, nên hiếm ai biết đến nó.
Thế nhưng, vào lúc này, có rất nhiều chuyên gia nghiên cứu dị chủng đang theo dõi phòng livestream của Lê Ngạo, trong đó không thiếu các học giả nghiên cứu cổ sinh vật học.
【 Mắt tôi có vấn đề rồi à (xoa mắt), đó là phật thủ đằng sao? 】
【 Tuy không thấy rõ lắm, nhưng cái hình dáng này cùng với âm thanh ma mị kia... chắc chắn là phật thủ đằng không sai! 】
【 Chú mèo này rốt cuộc đang ở đâu vậy?! Đã thời đại này rồi, sao có thể còn mọc lên một cây phật thủ đằng lẽ ra đã bị tiêu diệt từ lâu?? 】
Khi đến gần cổng, Lê Ngạo kích động đứng thẳng bằng hai chân mà chạy: “Hoa xinh đẹp! Hoa xinh đẹp ơi, tớ về rồi!”
Vài bàn tay trắng bệch như được bôi phấn lột ra khỏi dây leo, với nụ cười giả tạo "hi hi", chúng tiến gần đến bên mèo con không chút sợ hãi nào.
“Tớ, tớ rất nhớ cậu nha.”
Mèo chân ngắn với cái mặt bánh bao dẹt, còn đòi đồ ăn: “Lê Ngạo đã lâu không ăn quả quả rồi.”
Mới đi ra ngoài có mấy ngày thôi mà cậu cũng đã chẳng biết ngại.
Người máy lạnh lùng nhìn vô số ngón tay nứt ra như đỉa nước, mọc đầy những cái túi dạ dày có răng cưa hình tròn, rồi nhả ra những đóa hoa cho chú mèo con.
“Cảm ơn cậu nha.” - Chú mèo này căn bản chẳng hề rụt rè, còn lấy mặt mình dụi dụi vào bàn tay ma quái đó - “Cậu đúng là một bông hoa tốt.”
Ha, người máy cười lạnh.
Ngày nào nó cũng hầu hạ con mèo chân ngắn này ăn uống, cũng chẳng thấy cậu nói nó là một người máy tốt, chỉ thấy mỗi ngày cậu cuộn tròn cùng con tiểu quái vật kia và nói nó hư hỏng.
“Alpha, cái này tặng cho cậu.”
Bậc thầy hòa giải Lê Ngạo gắn lên cho Huân một đóa hoa, rồi lại chạy đến trước mặt người máy, nhón chân đặt một đóa hoa vào cánh tay máy của nó: “Cậu ngửi thử xem, thơm lắm đó.”
Alpha-13 cảm nhận được vật trong lòng bàn tay. Đây là lần đầu tiên nó nhận được một đóa hoa. Nó không thể ngửi thấy mùi hương, nhưng lại ma xui quỷ khiến làm theo động tác của chú mèo con, đưa đóa hoa đến trước mắt điện tử của mình.
“Có phải thơm lắm không?” Chú mèo con ôm đầy những đóa hoa phấn trắng trong lòng, ánh lên đôi mắt xanh lam lấp lánh nụ cười, như những vì sao rơi vào dải Ngân Hà.
“Ừm.” Người máy dễ dỗ dành này rụt rè thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn mèo con. Mèo chân ngắn cũng được coi là một chú mèo tốt, buổi tối lại nướng cho cậu một ít bánh quy caramel vậy.
...
Đến khu sinh hoạt, người máy đã thay cánh tay máy mới ôm lấy thân hình mèo con, đưa cậu lại gần cánh cổng lớn.
Lê Ngạo ôm bình giữ ấm, cẩn thận đổ tuyết vào thiết bị kiểm tra.
Giọng nữ quen thuộc vang lên: “Tuyết ban ngày đã được kiểm nghiệm. Bốn bài kiểm tra đã hoàn thành, bây giờ, cánh cổng lớn sẽ mở ra cho cậu.”
Cánh cổng lớn từ từ mở ra theo tiếng nói.
Người máy đứng tại chỗ rất lâu không thể định thần lại, mãi cho đến khi chú mèo con thiếu kiên nhẫn, dậm dậm cánh tay máy: “Thả tớ xuống, để Lê Ngạo vào xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Alpha-13 v**t v* đầu mèo con, dường như đã lấy được dũng khí từ chú mèo, rồi bước vào khu vực mà nó chưa bao giờ đặt chân tới.
Mèo chân ngắn này đúng là gan còn to hơn chân. Vừa vào cửa, cậu đã dẫn tiểu quái vật bắt đầu đi cọ chỗ này, cọ chỗ kia.
Quả nhiên là mèo, mặc dù không được mèo mẹ dạy, nhưng bản năng khắc sâu trong gen cũng khiến cậu bắt đầu dảnh cái đuôi lên mà tuần tra khắp nơi.
“Không được động vào lung tung.” Người máy dặn dò xong, liếc mắt một cái, phát hiện đồ vật ở đây đã bị mang đi gần hết, bèn im lặng, để chú mèo con dẫn tiểu quái vật đi chơi.
Alpha-13 tìm được chương trình giám sát của tòa kiến trúc này, không tốn quá nhiều sức lực đã tiếp quản được. Nó bắt đầu cập nhật hệ thống sau cả trăm năm không được kết nối mạng.
Trong lúc này, nó mở ra chương trình mật mã cánh cổng lớn để xác minh suy đoán của mình.
“Ngươi đến rồi.” Trên giao diện quyền hạn màu xanh lam hiển thị mái tóc trắng bạc của một người phụ nữ cùng với giọng nói và vẻ mặt hiền hậu.
“Để ta đoán xem, từ khi ngươi lấy được thiết bị đi bộ cho đến khi vào được đây đã trải qua bao lâu? Ừm, chỉ với cái tính cách cổ quái của ngươi, không phải mười năm, thì cũng tám năm ngươi mới ra khỏi được cửa nơi đào tạo. Sau đó, đi vào khu sinh hoạt, phá giải mật mã cánh cổng lớn, phỏng chừng ít nhất cũng phải thêm mười năm nữa?”
Cô ấy hiểu rõ cỗ máy do chính tay mình tạo ra, nhưng lại đánh giá thấp sự tỉ mỉ của nó. Quá trình này không phải mười năm, mà là cả trăm năm.
“Sao chứ, dù sao thì tuổi thọ của ngươi cũng dài. Hãy nhận lấy món quà của ta và tận hưởng thế giới này nhé.”
Hình ảnh dừng lại ở đây, Alpha-13 đứng sững hồi lâu, có chút trầm tư mở ra mật mã.
Để vào được cánh cổng lớn cần tổng cộng bốn bước, trong đó ba bước sau đều là tìm kiếm các vật thể: cát, đóa hoa và tuyết.
Bước đầu tiên và quan trọng nhất, câu lệnh yêu cầu kích hoạt chương trình thông qua từ khóa “Dễ Hương Cận”. Câu trả lời cho bước này là: bất kỳ phản hồi nào ngoại trừ “Alpha-13”.
Người sáng tạo vẫn luôn không đặt tên cho nó, vì cô ấy cảm thấy, sớm muộn gì nó cũng có thể tự mình trao cho mình một ý nghĩa và tự đặt cho mình một cái tên.
Nhưng, nó đã không làm được. Một trăm năm, nó tự nhốt mình trong sự cô độc, không thể đạt được sự thức tỉnh thực sự. Cho đến khi gặp một chú mèo con tên là Lê Ngạo, nó mới bắt đầu cảm nhận được những cảm xúc không phải là sự cô độc.
Những biệt danh cậu ấy gọi vu vơ, chính là ý nghĩa mà người máy mang lại trong đôi mắt xanh lam trong suốt của cậu ấy.
Chương trình của Alpha-13 tràn đầy cảm xúc thoát khỏi giao diện. Kết quả là giây tiếp theo, nó nghe thấy AI thông báo: “Đang kết nối ngài vào Tinh Võng, xin hãy nói ra tên đăng nhập của ngài.”
“Chào mọi người, tớ tên là Lê Ngạo nha.”
Alpha-13: “?”
Lê nha nha cái quần què! Mau rút về cho ta!!
Nó trăm cay ngàn đắng thiết lập chương trình chặn lại vị trí theo dõi có ý nghĩa gì chứ? Mau rút về cho ta ngay!!!
Người máy vừa mới có ý thức bản thân, cảm xúc liền sụp đổ.
...
Chú thích: (*)Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng: Đây là một thành ngữ, có nghĩa là khi hai kẻ thù gặp nhau ở một nơi hẹp, kẻ dũng cảm hơn sẽ giành chiến thắng. Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này, nó được dùng để châm biếm, vì cả hai nhân vật đều không thể làm tổn thương đối phương.