Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 25

[Hành tinh chưa được đặt tên]

Phụt!

Mũi kiếm bạc đâm sâu vào tim của một dị chủng, con quái vật khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất.

Đôi ủng kỵ sĩ sẫm màu giẫm lên thi thể, rút thanh kiếm ra một cách dứt khoát. Máu tươi tanh hôi dính trên thân kiếm, lưỡi kiếm vung nhẹ, nhỏ xuống mặt đất.

Dọc theo thanh kiếm Thần Mặt Trời bằng vàng nạm đá quý hoa lệ hướng lên, là bàn tay gân guốc nối liền cánh tay rắn chắc, phía trên lồng ngực vạm vỡ là gương mặt tuấn tú như được thần linh tạo ra của Isilis.

“Bệ hạ, khu vực phía trước đã được dọn dẹp xong.” Người lính chạy nhanh tới, tay phải nắm lại đặt trước ngực, cúi người hành lễ với vị đế vương.

Đôi đồng tử vàng óng ánh chiếu rọi nền trời đầy cát vàng. Isilis tra kiếm vào vỏ, hỏi: “Đã tìm thấy chưa?”

Người lính trả lời: “Đã khởi động quét tìm, chưa phát hiện công trình kiến trúc nào phù hợp trên hành tinh này.”

“Truyền lệnh, đến khu vực an toàn.”

“Rõ!”

Thẩm Xác đã dọn dẹp xong, dẫn binh quay về, sau khi hành lễ liền nói: “Địa hình sa mạc của hệ thống nhị nguyên có quá nhiều hành tinh phù hợp. Cứ tìm kiếm mù quáng thế này, e rằng không thực tế.”

“Thay vì cứ tiếp tục giả dối với Chính phủ Liên Bang, ta thà rằng cứ thế càn quét từng tinh hệ một.” 

Thân hình cao lớn xoay người, mái tóc vàng óng khẽ lay động dưới ánh sáng: “Những người theo dõi livestream đã tìm được manh mối nào chưa?”

Vừa dứt lời, đã có một người lính đến báo cáo: “Bệ hạ, kỹ thuật viên đã tìm thấy một manh mối nhỏ từ nguồn tín hiệu của máy theo dõi!”

“Ồ?”

[Ngải Thụy Lí Ngang]

Khi người máy và Huân trở về căn cứ, họ phát hiện mèo chân ngắn đã tỉnh. Cậu ngồi duỗi hai chân trong một cái thùng giấy, ánh mắt ngơ ngác, bộ lông xù xì, rối bù như cái hột xoài bị người gặm.

“Lê Ngạo!” 

Tiểu quái vật gọi tên cậu rồi nhảy vào lòng mèo nhỏ. Thấy mèo con vẫn đang ngẩn ngơ, hắn lại kêu: “Lê Ngạo?”

Lê Ngạo bị gọi tỉnh, sờ sờ Huân đang nhiệt tình cọ cọ vào mình, rồi với khuôn mặt mèo ngơ ngác, cậu nói với người máy: “Kỳ lạ thật, tớ vừa nằm mơ.”

Việc con người nằm mơ có gì lạ? Người máy không bận tâm.

“Cái núi tuyết đó nói chuyện với tớ, bảo tớ đi đến bên cạnh nó.”

Alpha-13 nghiêm nghị: “Tối nay không được xem anime nữa.” 

Không phải người máy quá lạnh lùng, mà là bởi vì kể từ khi kết nối với Tinh Võng, mèo chân ngắn đã đắm chìm vào việc xem phim hoạt hình trên mạng. Và việc một ngọn núi tuyết biết nói chuyện, đúng là cốt truyện trong phim anime.

Những bộ phim tàn phá trí tuệ như vậy, trẻ con càng không có khả năng tự chủ. Người máy điên cuồng lật dở cuốn 《 Cẩm nang nuôi dạy ấu tể 》 trong chương trình của mình, quyết định tuân thủ nghiêm ngặt chỉ dẫn trong sách, mỗi ngày chỉ cho mèo chân ngắn xem một giờ.

Mèo nhỏ như trời sập, chẳng còn nhớ gì về ngọn núi tuyết nữa, cậu bò bằng hai chân chạy đến bên người máy. Cặp móng vuốt ôm lấy thân máy cầu xin một cách thảm thương: “Lê Ngạo tối nay còn muốn xem bộ phim về cối xay gió điện màu hồng thổi mấy con heo con. Cho Lê Ngạo xem thêm hai tập nữa thôi, được không?”

Alpha-13 chê cậu vướng chân, liền nhấc cậu sang một bên. Vừa được thả ra, cậu lại lao đến, đôi mắt xanh ngập nước: “Được không?”

Người máy cúi đầu nhìn cậu hồi lâu, trong đôi mắt lấp lánh chờ đợi của chú mèo con, nó vô tình phun ra: “Không được.”

Mèo nhỏ dán vào như một chiếc xe đua, cuống cuồng đi vòng quanh. Vừa vẫy tay vừa làm nũng, nhưng không chút lay chuyển được. 

Năn nỉ không xong, cậu chuyển sang dùng bạo lực. Lấy 25kg cân nặng treo lên người người máy, cậu nói một cách "ác độc": “Cậu không cho tớ xem anime, tớ sẽ đè chết cậu!”

Thấy lửa đã đủ, Alpha-13 lúc này mới nhượng bộ: “Nếu hôm nay cậu thuộc mười từ mới thì có thể xem một tập.”

“Thành giao!” Chẳng cần người máy phải tận tình chỉ dạy, chú mèo con nắm hai móng vuốt hăm hở chạy đi học.

《 Cẩm nang nuôi dạy ấu tể 》 điều thứ 7: Sự nhiệt tình học hỏi của ấu tể vĩnh viễn không thể đạt được bằng cách cưỡng chế. Phương pháp kết hợp trừng phạt và khen thưởng mới có thể khiến chúng bồi dưỡng tính kỷ luật và hứng thú mà không hề hay biết.

...

Người máy cảm thấy mèo nhỏ có những giấc mơ kỳ lạ là do xem anime quá nhiều, giống như các bậc cha mẹ loài người nghĩ rằng con cái khó chịu là do chơi điện thoại.

Thế nhưng, vào đêm cùng ngày hôm đó, có điều gì đó không đúng.

Alpha-13 đang sửa chữa chương trình Tinh Võng thì chợt nghe tiểu quái vật kêu tên Lê Ngạo. Sống cùng hắn lâu như vậy, nó chưa từng nghe thấy hắn hoảng loạn đến thế.

Một cảm giác bất an lan tỏa trong chương trình. Người máy vội vàng dừng công việc đang làm, lao nhanh về phía nơi phát ra âm thanh. Vừa vào phòng, tầm nhìn của nó lập tức ngừng lại.

Mèo con đang lơ lửng giữa không trung, toàn thân tỏa ra vầng sáng trắng ấm áp. Cậu mở mắt, nhưng đôi đồng tử mèo xanh lam lại vô hồn, như thể linh hồn đã không còn ở trong cơ thể.

“Lê Ngạo?” Cánh tay máy duỗi ra muốn ôm cậu xuống, nhưng vừa đến gần đã bị một trường năng lượng không rõ nguồn gốc đẩy văng ra.

Ngay sau đó, chú mèo con biến mất.

[Là ai?]

Huân phẫn nộ đâm vào trường năng lượng. Hắn không thể tiếp tục kiềm nén cảm xúc bạo ngược trong bản tính của mình, không thể chịu đựng được việc không thể đến gần sự tồn tại duy nhất mà hắn trân trọng.

Giây tiếp theo, ký ức chưa được truyền thừa đột phá. Một con Hắc Long non vỗ cánh bay cao, phá tan cánh cửa lớn của căn cứ để truy tìm báu vật của mình.

Đương nhiên, dưới móng vuốt sắc nhọn của hắn còn treo lủng lẳng một người máy nhất quyết phải đuổi theo.

Lê Ngạo đang bơi lội trong một giấc mơ.

Cậu ghé mình trên dải ngân hà, chỉ cần hai chân đạp nhẹ một cái là có thể trôi đi rất xa.

Chơi vui quá đi ~ 

Mèo dũng mãnh vui vẻ đuổi theo cái đuôi của mình mà xoay vòng vòng.

“Hả?”

Cậu dừng lại, vì cậu thấy một con bướm trắng đến mức gần như trong suốt. Nó vỗ cánh, mang theo ánh sáng lung linh huyền ảo đậu trước mắt chú mèo con.

“Cậu thật xinh đẹp.” Mèo nhỏ vươn tay định chạm vào nó và nó cũng rất hợp tác mà đậu trên móng vuốt cậu.

Lê Ngạo mừng rỡ vô cùng, nâng nó trong lòng bàn tay: “Tớ tên là Lê Ngạo nha, cậu tên gì?”

Con bướm không trả lời mà lại rung cánh bay về phía xa.

“Cậu đừng đi mà, cậu chờ tớ với.” Mèo con vội vàng bơi kiểu chó đuổi theo. 

Con bướm bay càng lúc càng nhanh, mèo nhỏ thở hổn hển bơi thật nhanh, một cú đá chân, cậu đã đưa mình đến chân một ngọn núi tuyết.

Ngọn núi tuyết hùng vĩ ngay trước mắt, Lê Ngạo ngây ngốc không hiểu vì sao.

Hả?

Mình, mình lợi hại như vậy sao? Giống như Tôn Ngộ Không, chỉ cần một cú nhào lộn là có thể đi xa đến thế sao?

Vô số con bướm phát sáng nhẹ nhàng xoay quanh, hội tụ thành một cây cầu ánh sáng quanh co dưới chân Lê Ngạo, dẫn lối cho cậu đi đến một hướng.

Lê Ngạo không thể hiểu được cảnh tượng trước mắt. Cậu ngơ ngác đứng một lúc, nhưng những con bướm cũng không hề giục giã, chỉ lặng lẽ bầu bạn bên cạnh cậu.

Rốt cuộc, mèo nhỏ cũng bắt đầu cất bước.

Sắc trời đỏ thẫm, cậu từng bước một tiến đến đỉnh núi. Nhiệt độ -200 độ lại không cho cậu cảm giác lạnh lẽo, những cơn gió sắc nhọn cũng không thổi đến bên cậu mà tan biến đi.

Cách đây chỉ vài ngày, Lê Ngạo, người máy và Huân đã từng đến nơi này. Nhưng họ không leo l*n đ*nh núi, chỉ đơn giản là lấy một ly tuyết ở sườn núi.

Đến bây giờ Lê Ngạo mới biết, thì ra trên đỉnh ngọn núi cao này lại mọc một cái cây.

Đó là một cái cây nhỏ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như đom đóm.

Những cành cây khô gầy, không có một chiếc lá nào. Giữa thân cây có một cái lỗ trống, như thể trái tim nó đã biến mất.

Chân của mèo con quá ngắn không thể với tới cái lỗ, nên những con bướm đã nâng cậu lên, đưa đến cửa.

“Đây là một hành tinh bị nhiễm virus và sắp chết, nó chỉ còn lại tia năng lượng cuối cùng. Nếu ngươi tiếp nhận, từ nay về sau nó sẽ trở thành cái nôi của ngươi.”

Những con bướm không có ý cưỡng ép cậu, chúng đang đợi, đợi Lê Ngạo tiếp nhận tất cả.

“Nàng đã sáng tạo ra mọi thứ, nàng chính là pháp tắc.”

“Trong vũ trụ, có hơn một triệu tỷ tinh cầu. Những hành tinh có sự sống, ngôi sao cố định được gọi là thái dương và vệ tinh được gọi là ánh trăng.”

“Pháp tắc của vạn vật tuần hoàn, cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích nghi thì sống sót.”

“Nàng không cho phép một bên quá mạnh mẽ, cũng không cho phép một bên quá yếu đuối. Phàm là những sinh mệnh được nàng thai nghén, đều có nhược điểm và sở trường.”

“Cùng nhau kiềm chế, cùng nhau tiến hóa. Sinh sôi không ngừng, phồn vinh hưng thịnh. Đây là trật tự vũ trụ mà pháp tắc muốn bảo vệ.”

Lê Ngạo cảm thấy mình không hiểu giọng nói không rõ nguồn gốc này đang nói gì, nhưng lại cảm thấy mình có thể lý giải được một chút.

Cậu không do dự lâu, đặt hai móng vuốt lên mép lỗ rồi dùng sức nhảy vào.

Ngay khoảnh khắc cậu bước vào, những cành cây khô khốc liền mọc ra lá xanh.

“Trật tự đã bị phá vỡ, vô số hành tinh bị ô nhiễm, từng hành tinh một đang chết đi. Vào khoảnh khắc pháp tắc mất đi năng lượng sự sống và lung lay sắp đổ, nàng đã nhìn thấy một sợi ý thức.”

Nàng gọi cậu là Kẻ Được Tái Sinh, giữa hàng trăm triệu tỷ hành tinh chỉ có một. Nàng gọi Ác Long Vực Sâu đến bảo vệ cậu, gọi Kẻ Tái Sinh đến dạy dỗ cậu và gọi Người Mạnh Nhất làm cha của cậu. 

“Đó là điều duy nhất mà pháp tắc cho phép, Kẻ được tái sinh.”

“Lê Ngạo, con đường phía trước sẽ rất nguy hiểm và dài lâu. Pháp tắc không thể vi phạm trật tự của chính mình, nàng không thể cung cấp cho cậu quá nhiều sự giúp đỡ, cậu phải nỗ lực trưởng thành, nỗ lực trở nên mạnh mẽ. Cậu phải tiêu diệt dị loại, đánh thức ý thức tinh cầu, giúp pháp tắc khôi phục năng lượng. Đổi lại, khi trật tự vũ trụ mới được thiết lập, cậu sẽ tìm thấy con đường về nhà.”

Lê Ngạo cuộn tròn như một nụ hoa trong những chiếc lá xanh, từ một chú mèo con biến thành hình người, rồi từ hình người lại biến trở về chú mèo con. Giống như đang cuộn mình trong t* c*ng của mẹ, cả thể xác và tinh thần cậu đều vô cùng thư giãn.

Hắc long mang theo người máy bay điên cuồng, Alpha-13 thấy vô số đốm sáng đang dồn về đỉnh núi.

Những đốm sáng đó là năng lượng còn sót lại của hành tinh này, chúng tụ lại thành từng sợi tơ, dũng mãnh dâng trào vào trái tim Lê Ngạo.

Hắc long siết chặt cánh, đang định hạ xuống mục tiêu, thì năng lượng tinh cầu mà Lê Ngạo vừa hấp thu lại đi qua cơ thể cậu và một lần nữa được giải phóng ra.

Giây tiếp theo, thời gian chảy ngược.

Cánh cổng căn cứ đã vỡ tan được khôi phục nguyên trạng. Hắc long con một lần nữa biến trở lại thành cục hạt dẻ lông đen, người máy quay về bàn làm việc để thu dọn Tinh Võng. Mèo con xoay người, ngủ say đến mức chân thẳng đơ.

“Được… cho ngươi trồng thật nhiều cây… trồng cho Lê Ngạo vài quả cà chua…” Huân bị tiếng nói mớ của cậu đánh thức, chớp chớp mắt, cuộn tròn rồi nằm đắp trên bụng cậu.

Thời gian tua ngược, không ai nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trên hành tinh này trong đêm đó. Chờ đến ngày hôm sau, khi người máy mở cửa lớn, một vũng nước biếc hiện ra trước mắt nó.

“AL0731!” 

Người máy theo bản năng liền gọi mèo chân ngắn: “Cậu qua đây! Cái này có phải cậu làm ra không?”

Sa mạc thế mà lại có nước! Chuyện này thật vô lý!

“Oaaa”

Đôi mắt mèo nhỏ lại sáng rực, bốn chân chạy nhanh như bay, một cú nhảy phóng thẳng vào trong nước: “Cái bồn tắm lớn thật đó!”

Alpha-13 túm chặt đuôi mèo, không cho cậu xuống nước. Nó cảm thấy mình như đang bị “đau ảo”, không có trái tim nhưng lại mệt mỏi đến chết.

“Cậu giải thích cho ta xem!”

Giao dịch giữa pháp tắc và Lê Ngạo đã bị chôn vùi trong dòng chảy ngược của thời gian. Không có bất kỳ ai trong vũ trụ có thể biết được, kể cả chính hai bên giao dịch.

“Sao lại là tớ? Tớ biết sao được?” Mèo con bất mãn.

Người máy nghi ngờ nhìn cậu một cái, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy cũng phải. Con mèo này dù có kỳ dị đến đâu cũng không thể thay đổi được môi trường tự nhiên, chắc là nó nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù Lê Ngạo không nhớ, nhưng năng lượng mà hành tinh ban tặng cho cậu vẫn đang phát huy tác dụng.

Mấy ngày nay cậu chưa từng ra ngoài. Nếu đi ra, cậu sẽ phát hiện, tất cả sinh vật bản địa của toàn bộ Ngải Thụy Lí Ngang đều sẽ phục tùng cậu. Ngay cả lớp băng sương đỏ đậm cũng không còn làm cậu bị lạnh cóng.

Lê Ngạo dán người vào góc tường, vặn vẹo qua lại cọ xát tấm lưng của mình.

“Cậu đang làm gì vậy?” Người máy nghi ngờ liệu cậu có bị ngứa không.

Mèo con quả thực bĩu môi nói: “Lưng Lê Ngạo ngứa quá.” 

Ngứa đến không chịu nổi, cậu r*n r* nói với Huân: “Cậu giúp tớ gãi gãi với.”

Cục hạt dẻ lông đen nghe lời, dùng hai chiếc xúc tu sờ lên lưng chú mèo con, x** n*n cho cậu.

Alpha-13 xoay người đi mở vòi nước, định cho cậu tắm rửa sạch sẽ.

[Chiến hạm Đế Vương - Hiệu Mạn Kiệt Đặc] 

“Bệ hạ!”

Vô số binh lính cúi mình hành lễ với vị quân chủ. Isilis sải bước đi qua cầu hạm, tiến vào phòng họp.

“Manh mối nào?”

“Máy theo dõi đã để lại một cái tên bằng phương thức mã hóa của quân ta.” 

Kỹ thuật viên kinh ngạc: “Phương pháp mã hóa này đã thịnh hành từ một trăm năm trước, giờ đã không còn được sử dụng nữa.”

Một kỹ thuật viên khác trình tài liệu lên cho Isilis: “Người này tên là Dịch Hương Cận, là đại sư chế tạo máy móc nổi tiếng của quốc gia ta.”

“Là người đó sao?” Isilis đương nhiên biết người đó là ai. Thành tựu của nàng trong lĩnh vực chế tạo máy móc nếu xưng thứ hai thì cho đến nay cũng chưa có ai dám xưng thứ nhất.

Trong cuộc chiến tranh máy móc trước kỷ nguyên Tinh Hà, lực lượng chủ yếu nghiêng về phía người máy — Alpha thế hệ đầu tiên, chương trình cốt lõi của chúng có sự tham gia chế tác của chính nàng.

Sau khi chiến tranh máy móc bùng nổ, không chỉ loài người muốn tìm thấy nàng mà ngay cả máy móc cũng tìm kiếm nàng. Nhưng nàng mai danh ẩn tích nhiều năm, mãi đến năm đầu tiên sau khi chiến tranh kết thúc và kỷ nguyên Tinh Hà được thành lập, nàng mới trở về hành tinh mẹ - Delphi của mình. 

Chính phủ Liên Bang mới thành lập đã nhiều lần yêu cầu Delphi giao nộp Dịch Hương Cận, nhưng cha của Isilis – Sư Vương tiền nhiệm – chỉ đáp lại một chữ: “Cút!”

Kỹ thuật viên nói: “Nàng chết vì bệnh tại bệnh viện của Đế quốc vào năm thứ 11 của kỷ nguyên Tinh Hà.”

Ngón tay thon dài của Isilis lật trang giấy: “Nàng từng phục vụ trong hạm đội của Đế quốc, nên việc nàng biết phương thức mã hóa là điều rất bình thường.”

Kỹ thuật viên thắc mắc: “Nhưng nàng đã chết được 90 năm rồi mà ạ?”

Sĩ quan tham mưu tóc nâu nói: “Nàng đã chết, nhưng người thừa kế của nàng vẫn còn.” 

Vừa dứt lời, người này liền “tê” một tiếng đầy vẻ không đứng đắn, vuốt cằm với lớp râu lún phún rồi hỏi tiếp: “Người thừa kế của nàng là ai? Và tại sao phải để lại manh mối trong máy theo dõi?”

Isilis hờ hững nói: “Ngươi đang đợi ta trả lời câu hỏi của ngươi à?”

Sĩ quan tham mưu hành lễ một cách thiếu nghiêm túc, cười nói không dám, rồi tự mình trả lời: “Người sửa đổi máy theo dõi này vô cùng cao minh. Người đó đoán trước được chú mèo con đã bị các thế lực khắp nơi theo dõi, nên một mặt không muốn để người ta tìm ra vị trí của họ, mặt khác lại muốn có người biết vị trí đó. Làm như vậy cho thấy người đó chắc chắn có nhu cầu cầu cứu bên ngoài, nhưng vì năng lực đặc biệt của chú mèo con nên không dám tùy tiện gửi gắm.”

“Không phải là nó có yêu cầu.” 

Đôi mắt vàng của Isilis hơi trầm xuống: “Khả năng cao là con mèo con đó đã xảy ra vấn đề gì đó nên mới cần liên hệ với thế giới bên ngoài.”

Tham mưu “ồ” một tiếng tỏ vẻ bệ hạ anh minh, ngón tay đan chéo đặt sau đầu: “Người đó tin tưởng Dịch Hương Cận, vì vậy có thiện cảm nhất định với Delphi. Người đó phán đoán rằng nếu bên ta muốn tiếp cận mèo con, chắc chắn sẽ tìm được manh mối và qua đó sẽ có được tọa độ tinh hệ.”

Kỹ thuật viên nói: “Trên thực tế, manh mối này được giấu rất bí mật.”

“Đương nhiên rồi. Nếu dễ dàng để các ngươi tìm được, thì làm sao thể hiện được thành ý của Delphi?” 

Vẻ mặt tươi cười của sĩ quan tham mưu chợt trở nên lạnh lùng: “Đó đúng là huyết mạch Leganes thì cậu ta mới xứng đáng.”

Năng lực thuần phục dị chủng quả thật rất mạnh, nhưng quân đội Delphi không cần dựa vào sức mạnh của một chú mèo con để chinh chiến trên sa trường.

Được rồi, chúng ta hãy chúc phúc cho vị tham mưu này, hy vọng trong những ngày sắp tới sẽ không bị móng vuốt mèo tát vào mặt trắng bệch.

Người máy cũng không biết mèo nhỏ là hậu duệ của Leganes.

Nó chỉ đơn thuần tin tưởng người đã tạo ra mình, tin vào vẻ mặt hoài niệm của nàng khi nhắc đến Delphi. Nàng nói nàng chưa bao giờ phản bội tổ quốc, nàng tin tưởng tuyệt đối rằng dù có chuyện gì xảy ra, tổ quốc đều sẽ bảo vệ nàng.

Trên thực tế cũng đúng như vậy, lần duy nhất Sư Vương tiền nhiệm thực sự muốn khai chiến với Liên Bang cũng chỉ là để bảo vệ con dân của mình.

Alpha-13 nhìn ra ngoài cửa căn cứ. Mèo chân ngắn và tiểu quái vật đang chơi đùa trong hồ nước. Vài con dị chủng canh gác bên cạnh, thỉnh thoảng cúi đầu uống một ngụm nước hồ, sau đó lộ ra vẻ mặt sảng khoái, thỏa mãn.

Ngay cả những cây dây leo cũng vươn một nhánh ra để hút nước một cách quang minh chính đại.

Điều này khiến người máy cảm thấy căng thẳng. Không phải vì những thứ kỳ lạ kia trông giống như những kẻ b**n th** rình rập uống nước tắm của mỹ nhân, mà là vì sau khi chúng uống nước xong, chỉ số ô nhiễm đã giảm xuống.

Nước hồ có chú mèo con ngâm mình có thể làm giảm giá trị ô nhiễm virus… 

Ai mà tin chuyện này chứ? Dị chủng có thể uống, vậy còn con người thì sao? Nếu con người biết nước rửa chân của mèo có thể làm giảm triệu chứng của virus, họ có muốn uống không?

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi, người máy đã muốn hỏng hóc.

Năng lực của chú mèo này đang tăng lên, nhưng người máy lại không có dụng cụ để làm rõ rốt cuộc chuyện này đã xảy ra như thế nào.

Nó cần khẩn cấp liên hệ với thế giới bên ngoài, không chỉ để có được manh mối về Trái Đất, mà còn vì sức khỏe của mèo chân ngắn.

Một năng lực khủng khiếp và mạnh mẽ như vậy, liệu có thực sự không có bất kỳ cái giá nào không?

Nhưng những chuyện đó không phải là điều một bé con nên lo lắng. Ở giai đoạn hiện tại, cậu chỉ cần ăn uống, chơi đùa và nỗ lực học tập là đủ.

“Lê Ngạo.” - Người máy cầm khăn tắm gọi mèo con lên bờ - “Đến giờ ăn cơm rồi.”

...

Alpha-13 cảm thấy chú mèo con không cần phải phiền não, nhưng Lê Ngạo quả thật có chút buồn rầu.

“Tớ muốn có hạt giống.” Cậu không nói rõ được vì sao, nhưng chỉ là rất muốn trồng trọt trên hành tinh này.

“Hazz...” 

Cậu thậm chí còn biết thở dài, lấy một miếng vải bông nhặt được ra so thử, rồi thắt lên eo của Huân. Sau đó, cậu lại lấy ra một chiếc kẹp tóc sặc sỡ, kẹp lên trán nó.

Cục hạt dẻ lông đen ngoan ngoãn mặc cậu làm đủ trò, chỉ cần mèo nhỏ thường xuyên sờ sờ và khen thưởng một chút là hắn sẽ rất vui vẻ.

“Lê Ngạo…” Người máy nhìn tạo hình sặc sỡ của tiểu quái vật, bộ xử lý trung tâm của nó đang run rẩy. Cố nhịn xúc động muốn vứt hai cái vật nhỏ thiếu thẩm mỹ này ra khỏi cửa, nó nói: “Ta muốn nói chuyện này với cậu.”

“Vậy cậu nói đi nha.” Móng vuốt mèo vẫn không ngừng hoạt động.

Người máy không định đặt cược tất cả vào Delphi. Nó đã biết, trong vũ trụ này, ngoài chế độ Cộng hòa dân chủ liên bang lớn nhất ra, còn có rất nhiều nền văn minh loài người lớn nhỏ khác. Trong đó bao gồm cả hành tinh duy nhất theo chế độ quân chủ là Delphi, cũng như nhiều tổ chức tự do – cướp biển và lính đánh thuê liên tinh hệ.

Cái trước thì khó nói, nhưng cái sau chỉ cần có tiền là thuê được. Các tổ chức lính đánh thuê cấp cao có giá đắt đỏ, nhưng chất lượng sau bán hàng rất đáng tin cậy.

Người máy quyết định kiếm tiền. Nếu không được thì sẽ thuê lính đánh thuê đến đón bọn họ.

Còn về cách kiếm tiền, cặp mắt điện tử nhìn thẳng vào mèo chân ngắn đang mặc váy hoa cho tiểu quái vật.

Nó đã lướt web vài ngày và đã chứng kiến thế giới tinh thần của người dân liên tinh trên hệ trống rỗng, nhàm chán đến mức nào. 

Một con mèo biến dị xấu xí phơi nắng cũng có thể nhận được hàng trăm khoản tiền thưởng. Tại sao mèo chân ngắn nhà nó lại không được?

Cái mông mũm mĩm này, cặp chân lông xù này, có chỗ nào không hơn những sinh vật đột biến kia chứ?

Người máy đã hoàn toàn nảy sinh tâm lý cạnh tranh của một bậc phụ huynh. Nó lấy chiếc vòng Elizabeth mà mèo nhỏ nhặt được và đeo vào cổ cậu: “Cậu đi livestream kiếm tiền cùng ta.”

Hở? Tớ sao?

Mèo dũng mãnh còn chưa kịp phản ứng lại, một tiếng “tít” vang lên. Cậu đã bị người máy kéo đến khu vực đăng nhập vào Tinh Võng.

“Nhớ những điều ta đã nói với cậu chưa?” Trước khi chính thức đăng nhập, người máy lặp lại những điều cần chú ý với cậu.

Lê Ngạo không muốn nghe người máy lải nhải nữa. Hai móng vuốt kéo tai mình xuống để che lại, nhưng lại bị người máy nhấc lên, nhéo tai mèo nói: “Lặp lại những gì ta đã nói.”

Mèo dũng mãnh dẩu môi, mèo dũng mãnh cảm thấy nó thật phiền quá đi mất. Nhưng nếu không nghe lời nó sẽ không cho cậu xem TV.

“Lê Ngạo sinh ra đã là một chú mèo, không phải là kiểu biến thành mèo từ con người. Tớ muốn tìm Trái Đất là vì muốn đi du lịch, không phải để về nhà tìm bà nội. Tớ không biết đường, nên tớ cũng không biết mình đang ở đâu.”

Cái này thật ra là sự thật, vì người máy chỉ nói tên hành tinh này là Ngải Thụy Lí Ngang bằng một ngôn ngữ ngoài hành tinh. Cho nên, trong tai chú mèo con, nó nghe giống như “Ai ai hiên ngang” vậy thôi.

Người máy hồi tưởng một chút, cảm thấy không có vấn đề gì. Lúc này nó mới nới lỏng tai mèo: “Được rồi, đăng nhập đi.”

[Chiến hạm Đế Vương - Hiệu Mạn Kiệt Đặc] 

Đã đến giờ nghỉ ngơi, có người gõ cửa phòng ngủ của đế vương.

“Bệ hạ, kỹ thuật viên lại giải mã ra manh mối mới.”

“Vào đi.” Isilis đang mặc áo choàng ngủ ngồi trên chiếc ghế bành rộng lớn, lau chùi vũ khí cộng sinh của mình là thanh kiếm Thần Mặt Trời.

Tóc của đế vương còn ướt chưa khô, quần áo xộc xệch. Khi Thẩm Xác bước vào thấy cảnh này, hắn cúi thấp mí mắt không dám nhìn thẳng: “Giải mã được một chuỗi ký tự.”

Lòng bàn tay lướt qua lưỡi kiếm sắc bén nhưng không hề chảy máu. Nửa khuôn mặt của Isilis phản chiếu trên mũi kiếm, đôi mắt vàng như lửa: “Có phải tọa độ tinh hệ không?”

“Không phải.” 

Thẩm Xác đáp: “Qua nghiên cứu đối chiếu, phát hiện đây là một liên kết mã hóa của Tinh Võng. Có thể vào được một phòng livestream trên Tinh Võng, nhưng không thể thu được thông tin vị trí cụ thể.”

“Ồ? Phòng livestream đó có mèo không?”

“Kỹ thuật viên vẫn chưa kết nối, xin ngài chỉ thị.”

“Kết nối cho ta.”

[Đang kết nối vào Tinh Võng cho ngài, xin mời nói ra tên đăng nhập của ngài.]

Chú mèo con đeo vòng cổ có bông hoa ngoan ngoãn ngồi xổm trên sân khấu, ngẩng đầu nhỏ lên trả lời: “Gặp lại rồi, chào bạn nha, tớ tên là Lê Ngạo.”

[Tốt, Lê Ngạo. Đã tiến hành đăng nhập cho ngài, xin hỏi có cần tiến hành hướng dẫn livestream không?]

“Tớ có thể làm bất cứ điều gì, bạn có muốn Lê Ngạo chấp nhận không?” Mèo nhỏ không hiểu, nhưng cậu vẫn hỏi.

Sau kỷ nguyên Tinh Hà, mặc dù các máy móc có trí thông minh cao không còn được phép sản xuất, nhưng những AI có trí thông minh cao không có thân chứa vẫn được phép hỗ trợ con người trong phạm vi giám sát.

Đây là lần đầu tiên nó được một người hỏi ý kiến. Chỉ hơi dừng lại một khoảnh khắc, nó lại mở lời: [Tốt, Lê Ngạo. Đang tiến hành hướng dẫn dạy học cho bạn.]

“Cảm ơn bạn nha.” Mèo con giậm giậm chân, cảm thấy giọng nói này rất dễ thương.

Người máy cùng tiểu quái vật vẫn luôn giám sát từ phía sau. Khi thấy chú mèo con làm khá tốt, nó tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Hướng dẫn dạy học diễn ra rất nhanh. Về cơ bản, AI nói chuyện, Lê Ngạo chỉ cần làm theo là được.

[Hướng dẫn đã hoàn tất, Lê Ngạo rất ngoan và rất thông minh nha ~] AI không hề nhận ra, trong giọng nói của nó đã mang theo chút thành phần dỗ dành bé con.

Mèo nhỏ với b* ng*c trắng muốt ưỡn ra, tự hào vô cùng: “Chắc chắn rồi! Bà nội nói Lê Ngạo là thông minh nhất!”

[Đã mở livestream, xin hãy kiên nhẫn chờ người xem vào.]

Lê Ngạo thật ra chưa từng ở chung với nhiều người, cậu lúc này có chút bồn chồn. Chiếc đuôi từ sau vểnh kéo ra, che lên móng vuốt.

Ngay khi cậu đang chỉnh lại tư thế ngồi, một tiếng keng vang lên, có người đã vào.

Bình Luận (0)
Comment