[Nam Chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 638

“Rốt cuộc các người có biết gì đâu mà nói!”

Trong hội trường rộng lớn, Ha-sung tiếp tục gầm lên:

“Các người đâu hề biết Kim Gi-ryeo đang phải chịu đựng nỗi đau thế nào để tiếp tục chiến đấu! Không biết gì mà dám nói linh tinh—!”

Nói cách khác: bọn mi chẳng biết cái quái gì, thế mà dám ba hoa về người khác.

Khi một thợ săn cấp S đứng ra quát lớn như vậy, bầu không khí trong hội trường và cả Hiệp hội đương nhiên bị cuốn vào một làn sóng căng thẳng.

****

“Đến mức này thì khác nào khai hết ra còn gì.”

Ai mà ngờ, ngay giữa lúc đang săn quái vật ngoài biển, lại xuất hiện một đoạn hội thoại như thế.

“Thế thì tốt nhất là công khai cả hồ sơ bệnh án của tôi lên slide PowerPoint luôn đi?”

“Dù sao thì tình hình trong phòng họp hôm đó là như vậy.”

Một quan chức kể lại: dáng vẻ giống như một phát thanh viên có khuôn mặt đáng tin, bỗng trở nên buồn bã và lo lắng cho nỗi đau của đồng đội.

“Thợ săn Kim Gi-ryeo, ngài tức giận sao?”

“Không hẳn là giận, chỉ thấy nực cười thôi. Giờ thì nhờ mấy lời của anh hùng quốc dân kia, tôi đã trở thành ‘bệnh nhân được Hiệp hội công nhận’ rồi.”

Tiếng nói vang vọng khắp hành lang sáng sủa.

Khoảng ba phút sau khi trở về trụ sở, tôi gọi Seon Woo-yeon ra để hỏi rõ bầu không khí kỳ lạ trong phòng họp.

Lời khai của cô viên chức kia thật hết sức nực cười.

-“Cậu ấy nói rằng mọi người đừng nói bừa khi chẳng biết Kim Gi-ryeo phải chịu đựng thế nào trong lúc chiến đấu.”

Nghe thế thì… ừ, chắc chắn ai cũng sẽ tò mò “rốt cuộc tình trạng thật sự của anh ấy là gì”.

Cậu chỉ không nói thẳng phần cốt lõi mà thôi. Nhưng cũng gần như phơi bày tình trạng của tôi cho cả thiên hạ biết.

Dù vậy, nhìn cách mọi người phản ứng, có vẻ ngay cả Jung Ha-sung cũng không cố tình. Sau vài câu buột miệng, cậu ngậm chặt miệng như thể nhận ra mình lỡ lời.

“Nhưng mà, Thợ săn Kim. Ngài thật sự không do dự tại hiện trường vì bệnh tật đấy chứ?”

“Không. Tôi khác các người tầm thường, tôi vốn sống mà chẳng cần bận tâm đến mấy nỗi đau vặt vãnh ấy.”

“……”

Có lẽ đây là cái giá cho sự kiêu ngạo của tôi — kẻ luôn tìm cách vượt qua một “anh hùng quốc dân”.

Ngày tôi còn là cấp F, thậm chí cả sau khi thức tỉnh lần hai, tôi đã nhiều lần gây phiền phức cho Ha-sung.

Vậy nên, tôi chẳng định trách ai cả, chỉ cố gắng giữ bình tĩnh mà vượt qua chuyện này.

Bịch, bịch, bịch.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến những tin đồn nhảm đang lan truyền, trong lòng tôi không khỏi chấn động.

Dọc hành lang, ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi - vị Đại pháp sư.

Các người biết cái gì chứ.

Họ nhìn tôi như một anh hùng bi tráng, người hi sinh bản thân để bảo vệ đất nước giữa nghịch cảnh.

Và điều đáng buồn là… chuyện đó đã bắt đầu ngay lúc này.


‘Mấy người này lầm tưởng tôi là anh hùng hộ quốc chắc?’

Thậm chí nhìn cái máy quay treo ở cổ, có vẻ người vừa đi ngang qua kia không may lại là một phóng viên.

‘Không biết sáng mai sẽ nổ ra bản tin kiểu gì đây. Giờ thì tôi cũng bắt đầu thấy háo hức rồi….’

Tôi bất an mà cúi ánh mắt xuống.

“Thợ săn Kim Gi-ryeo.”

Lúc này, Seon Woo-yeon – đang đứng bên cạnh – lên tiếng từ một góc nhìn khác.

“Nhưng mà này.”

“Vâng.”

“Có phải Thợ săn Jung Ha-sung thì… anh lại không làm điều đó?”

“Vâng? Điều đó là gì cơ?”

“Ý tôi là, như lúc trước với tôi – anh đã cẩn thận đặt một lời hứa mạnh mẽ, kiểu ràng buộc ấy.”

“À!”

“Nếu làm vậy, có lẽ sự cố lỡ lời vừa rồi đã không xảy ra.”

“À à, chuyện đó.”

“Nhưng nhìn chung, dường như Thợ săn Kim chưa hề có biện pháp gì với Thợ săn Jung Ha-sung cả.”

A!

Ban đầu tôi chẳng hiểu cô định nói gì.

Nhưng khi nghe kỹ những lời viên chức Hiệp hội kia nói, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

‘Phải rồi, với Seon Woo-yeon thì tôi từng đe dọa rằng tuyệt đối không được tùy tiện nhắc đến “người ngoài hành tinh” đúng không?’

Với một công chức cấp B, tôi đã dùng ma lực đè ép nặng nề như thế.

Ấy vậy mà, đối với một thức tỉnh cấp S vốn nhạy bén hơn, tôi lại chẳng hề buộc miệng cấm đoán gì.

Nếu đứng từ góc nhìn của Woo-yeon, tình huống này rõ ràng là bất công.

“Thợ săn Kim Gi-ryeo.”

“Vâng.”

“Vậy nhân tiện đang bàn chuyện, tôi muốn hỏi anh một điều.”

“Hỏi ư?”

Nhưng Seon Woo-yeon không tỏ ra khó chịu, chỉ bình thản nói tiếp.

Trái với thường ngày, cô khẽ liếc quanh dò xét, thậm chí giữa tiết trời lạnh lẽo còn lấm tấm mồ hôi, rồi thì thầm:

“Thực ra, tôi đã tò mò chuyện này từ lâu lắm rồi….”

“Chuyện gì vậy?”

Và câu hỏi tiếp theo thực sự vượt ngoài dự đoán.

“Anh từng hứa với tôi rằng không được tùy tiện nói về quá khứ của anh trước mặt người khác, đúng không?”

“Đúng là như thế.”

“Nhưng trong xã hội, khi nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng tôi bắt buộc phải dùng một từ….”

“Từ nào?”

“Programming ấy. Nhưng ngài cũng biết, khi phát âm to từ đó… nghe có vẻ giống như…”

Programming?

Tôi lẩm nhẩm từ ấy trong đầu, và ngay lập tức hiểu được lo lắng của cô.

‘Đúng là hơi giống với tên thật của Đại pháp sư.’ (Lemming)

Nhưng vấn đề là…

Những gì Seon Woo-yeon lo sợ thực ra chỉ là ảo tưởng không hề tồn tại.

Hồi đó, khi viên chức cấp B kia mang theo [Justitia] tìm đến tôi, tôi từng hù dọa cô dữ dội.

Nhưng khi ấy, bản thân tôi còn chưa trải qua lần thức tỉnh thứ hai.

Nói cách khác, ma lực vốn không đủ để thi triển mấy loại ma pháp cao cấp ảnh hưởng đến tinh thần.

Chỉ là nói dối ứng biến ở tình huống đó thôi, vậy mà đến giờ cô vẫn tin sái cổ.

“Trời ạ, Woo-yeon, tôi thực sự xin lỗi!”

“Vâng?”

“Tôi đã hoàn toàn quên khuấy mất. Đúng là ở đây, người dân chỉ được đo ma lực đúng một lần khi thức tỉnh, sau đó thì chẳng mấy ai để tâm nữa…”

Tôi cố gắng biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, cho thấy mình thật sự áy náy.

Nghe thế, Seon Woo-yeon chỉ chớp mắt ngây ngô rồi im lặng.

“Nếu trong quá trình ấy cô có đo lại ma lực, thì đã sớm phát hiện ra. Vì hễ chịu ảnh hưởng bởi [Lời nguyền], [Tẩy não] hay [Cường hóa] gì đó, chỉ số đo sẽ thay đổi.”

Nghe tôi nói vậy, cô gần như nghẹn lời.

“Tóm lại, Woo-yeon à, hiện tại cô chẳng hề bị ràng buộc bởi kỹ năng nào cả.”

“Vâng?”

“Thật ra, ngay từ đầu đã chẳng hề có kỹ năng nào khiến đầu nổ tung cả! Tất cả chỉ là tôi bịa ra để hù dọa thôi.”

Có lẽ tôi nên thú thật từ chuyến đi Tokyo hôm đó, khi biết cô kín miệng.

Giờ nghĩ lại, mới thấy hối hận vì đã bỏ lỡ lúc ấy.

Bởi tôi vốn không hề đặt lời nguyền nào, nên lâu dần cũng quên sạch.

Thế mà chỉ vì một câu hù dọa, khiến Woo-yeon sống trong nỗi sợ hãi bấy lâu… thật sự thấy có lỗi.

“À… thì ra là vậy.”

Tôi tưởng rằng cô sẽ nổi giận, hoặc ít nhất là trách mắng.

“Nhưng thôi, lỡ miệng mà chết thì nguy to, nên may mắn là không có chuyện đó.”

Ngược lại, con người này lại phản ứng quá hiền lành.

‘Đúng là một con người văn minh.’

Với mái tóc dài đen nhánh, cô chỉ thở dài, rõ ràng trong lòng là sự nhẹ nhõm lấn át giận dữ.

Nếu đổi lại là Kang Chang-ho bị tôi lừa như thế, chắc giờ tôi đã phải hoạt động đơn độc như một con sói rồi.

Nếu người khác đã tỏ ra rộng lượng, thì mình cũng nên học theo một phần.

Trước phản ứng phóng khoáng của Woo-yeon, tôi thật sự ấn tượng.

Vì vậy, tôi cũng đưa ra quyết định đặc biệt:

‘Đúng vậy. Dù sao thì vị anh hùng quốc dân kia cũng đâu cố ý. Tin đồn trong Hiệp hội thì cứ mặc kệ vậy.’

Tôi tuyệt đối không quy trách nhiệm cho Ha-sung vì lỡ lời.

Ngược lại, tôi còn vui vẻ bỏ qua, chỉ gửi tin nhắn: “Tôi bận, hẹn gặp sau.”

Tách.

Tôi rút điện thoại, để lại một tin nhắn.

anh hùng Quốc dân  kia ngay lập tức – chưa đầy ba giây – đã trả lời: “Đã Biết ạ.”

Xem ra như vậy là tạm ổn rồi.

“Thế thì… cảm ơn vì đã giải thích tình hình. Tôi xin phép đi trước.”

“Anh có việc khác sao?”

Đáng tiếc, dạo này tôi luôn bận bịu di chuyển.

‘Đúng là thân phận kẻ tha hương.’

Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng khác gì với Woo-yeon.

Cuối cùng vẫn là phải đi khắp nơi vá víu những lời dối trá ngày trước.

‘Haizz.’

Nhưng chuyện đã trót gắn bó với một Enchanter như thế, thì chẳng có cách nào gỡ được.

Xét cho cùng, tôi cũng thấy hơi oan ức.

Thật ra, nếu không nhập vào cơ thể của một thanh niên tốt đẹp như Kim Gi-ryeo, thì có lẽ tôi đã chẳng cảm thấy như một ác linh bị giam cầm thế này…

****

Bình Luận (0)
Comment