Dù thế nào đi nữa, lần này có vẻ tôi phải tự mình ra mặt.
****
Vì lòng đã nghiêng về một phía, nên từ đó đến lúc bắt tay hành động thực sự cũng không mất nhiều thời gian.
Vài giờ sau.
Tôi đáp xuống một khu vực bằng thứ mà tôi đã khá quen—máy bay.
‘Hẳn đây là tuyến hàng không mở cho mục đích quân sự từ đầu rồi. Chung quanh hoàn toàn hoang vu.’
Nhưng phải nói trước: nơi tôi vừa đặt chân xuống không phải là New York—nơi đang phát sinh hầm ngục.
Vì ngay giữa trung tâm thành phố nơi một ma vật cấp S đang tung hoành theo thời gian thực, làm sao mà có thể bình tĩnh bàn bạc được.
‘Mà lạ nhỉ, náo loạn thế này xảy ra như cơm bữa, vậy mà con người vẫn cứ chen chúc sống ở các đại đô thị đắt đỏ kiểu truyền thống?’
Tôi lia mắt sang bên. Thấy một trại tạm do người Mỹ dựng lên.
Hồi đánh cái cổng có tuyết rơi trên dung nham cũng trông thấy thứ tương tự.
Tình hình đã cấp bách rồi, hẳn không nên chần chừ—phải mau nắm bắt hiện trường thôi…
“À! Người Hàn! Cuối cùng người Hàn cũng tới rồi ạ?”
Vừa bước xuống từ chuyên cơ họ phái đến, một người Mỹ đang chờ sẵn đã lao đến chào hỏi.
‘Trong trại mà thợ săn cấp S tụ họp chỉ có đúng 2 người?’
Nhưng ngó quanh phong cảnh một lúc, tôi nhận ra điều bất thường.
Kêu gọi SOS toàn cầu mà nhân lực triệu tập sao lại ít kỳ lạ thế này.
“Rất hân hạnh! Thật sự rất hân hạnh, Giryeo! Trước hết mời vào đây!”
Dù có điểm khả nghi, đáng tiếc là tôi không có nhiều thời gian để băn khoăn về “đầu người”.
“Dù sao, tình hình cụ thể lúc này ra sao?”
“Tôi sẽ kết nối trực tiếp với phóng viên hiện trường cho anh ngay bây giờ!”
Tôi không sang quốc gia này để đi du lịch.
Tôi hỏi ngắn gọn. Người vừa chạy chân trần ra tận đường băng đón tôi hấp tấp rút một chiếc máy tính bảng.
Trên màn hình đang phát cảnh giữa lòng một đại đô thị.
“Ồ, trời.”
Nhìn đến đây thì.
Tại sao thợ săn cấp S của Mỹ lại hầu như không có ở đây, và vì sao một nhân viên vô danh lại hốt hoảng đến vậy – tất cả bỗng chốc trở nên dễ hiểu.
“Đây là… video do một phóng viên đang ngồi trên trực thăng quay lại ư…?”
“Yes!”
Thế giới đang loạn cào cào.
Cảnh tượng giống hệt một phân đoạn trong phim quái vật cho thiếu nhi – thứ mà chủ nhân ban đầu của thân thể này từng xem qua trên TV của trại trẻ mồ côi.
Theo nghĩa đó, thân thể da hồng đào này, trước cả sự kiện Hầm ngục sảy ra, hẳn cũng đã đôi lần chứng kiến những cảnh tương tự.
Tức là…
Một con quái “thùng tôn” thô kệch nghênh ngang ngoài phố,
đập phá đủ loại vật dụng – cảnh tượng này đối với thân xác này cũng chẳng xa lạ.
‘Dù vậy, trước sự kiện Hầm ngục, mấy cảnh như thế này hầu như chỉ có trong TV mà thôi…’
Rầm!
Một tòa nhà lại vỡ nát.
Nhìn con quái điên cuồng giày xéo, tự nhiên nảy sinh biết bao suy nghĩ.
Không biết dân cư trong thành phố đó đã kịp sơ tán an toàn chưa.
Và tòa nhà vừa bị cú đấm ấy đập tan tành – giá trị nó là bao nhiêu.
‘Tổn thất còn lớn hơn cả dự đoán!’
Nơi này, nói gì thì nói, là “đất” của vô số thợ săn chất lượng – tôi đã lỡ đánh giá thấp vụ này rồi.
‘Ổ của con quái lần này chắc chắn không phải màu đỏ, đúng chứ?’
Suy cho cùng, ngay giữa lòng cường quốc siêu năng lực mà lại xảy ra một hầm ngục mở theo đúng “giáo trình” – chỉ riêng điều đó đã nói lên mức độ nguy hiểm rồi chăng?
Tôi nhớ lại thông tin sở tại đã đọc từ trước khi máy bay hạ cánh.
‘Một ma vực bình thường mà cường quốc không quản nổi là vô lý. Vậy thì hiển nhiên, cổng xanh dương xuất hiện lần này phải được xem là siêu khó.’
Dù thế cũng không cần quá lo.
May thay, nơi đây đang có mặt một sinh vật ngoài hành tinh thuộc hàng ưu tú bậc nhất vũ trụ cơ mà.
“Sau khi xem video, ý anh thế nào?”
Một người phụ trách ngành săn bắt của Mỹ hỏi.
“Nghe nói Giryeo dùng kỹ năng thuộc tính nước. Mà quái vừa xuất hiện trông như một dạng máy móc…”
“Nhìn qua tôi cũng thấy giống robot.”
“Nếu dội nước vào các mạch lộ ra kia liệu có hiệu quả không?”
Tôi lắc đầu.
Đáng tiếc, Alphauri là hành tinh mà mọi nơi đều là môi trường nước; đã là cỗ máy đắt tiền mà lại không chống nước thì sao đi khắp thế giới được.
Nhân tiện, hôm nay vẫn có một tin đáng mừng.
‘Quả nhiên là golem.’
Thứ xuất hiện lần này lại là đối tượng có liên quan rất sâu đến Đại Pháp sư đây.
Tức là – quái chủng golem!
Thú thực lúc còn trên máy bay, nhìn mỗi văn bản tường trình do phía Mỹ gửi tôi vẫn hơi lưỡng lự; nhưng đã kết nối được với hiện trường thì việc nhận diện kẻ địch lại trở nên dễ dàng.
‘Cái công cụ đã đồng hành với ta gần nửa đời ở quê nhà, ở đây đúng là đã lâu không gặp.’
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Dẫu vừa rời Hàn Quốc – nơi để lại tất cả người quen – sang nước khác nên có chút căng thẳng, nhưng may mắn thay con golem lần này còn là mẫu mà tôi nắm cấu tạo rất chắc.
Thế nên giờ tôi không cần trực tiếp ra thành phố có trong video.
Bởi…
Thân này đã thuộc nằm lòng nhược điểm của con quái.
‘So với những golem từng xuất hiện trước đây, cái này chắc muộn hơn vài chục năm. Nhưng xét bằng con mắt đã sống quá lâu – rốt cuộc nó vẫn là đồ cổ!’
Đến mức này thì chẳng cần dùng đến sức mạnh vật lý, chỉ mở miệng thôi là cũng đủ để đàm phán rồi.
Mà tôi phải làm thế mới đúng.
Vì cuộc chiến với “Alphauri đời mới” đã mở màn; phơi bày toàn bộ hỏa lực thì chẳng ích gì.
‘Tốt! Theo cách này, hôm nay chỉ cần ngồi chỉ điểm vài câu là đạt mục tiêu rồi!’
Theo giờ Mỹ là 4 giờ chiều.
Đến thời điểm đó, tôi còn đầy hy vọng.
Nhưng tình hình đã rẽ sang hướng không thể lường trước.
‘Vậy, bắt tay vào việc chứ?’
Đại pháp sư đây cố tình ra mặt, tuyên bố sẽ chỉ ra điểm yếu của con quái để gieo ơn cho một quốc gia khác.
“Ơ?”
Không rõ vì sao.
Vừa nghe tôi nói rằng đang nắm giữ thông tin, phía Mỹ liền gọi cả mấy thợ săn cấp S đang ở hiện trường quay về và bắt đầu có những động thái kỳ quặc.
*****
Vài phút sau.
“Kim!”
Thứ chạm vào thính giác tôi tiếp theo là một giọng nói quen.
‘Cái… gì nhỉ. Tên thì chưa nhớ ra ngay, nhưng là vận động viên. Đúng, “vận động viên”.’
Thợ săn số 1 hiện tại của Hợp chủng quốc xuất hiện.
Sau đó tôi mới sực nhớ, trong tên gã hình như có âm “Kayden”.
Dù sao thì, kẻ đó nhanh chóng tiến lại bãi đất trống gần trại tạm.
Mái tóc xanh nhạt – đổi sang tông lạnh vì tác dụng phụ của thức tỉnh.
Thêm kiểu tóc hơi dựng nhọn như thảm cỏ sân vận động.
Cho đến đây thì hầu hết vẫn giống hệt trước kia.
‘Hình như cơ thể gã có thêm vài vết sẹo thì phải?’
Thật ra dù có biến đổi, sinh vật ngoài hành tinh như tôi cũng khó mà nhận ra cho rõ.
Dù thế, tôi vẫn gật nhẹ đầu chào người mang các đặc trưng quen thuộc.
“Xin chào?”
Đối phương liền bật ra một giọng rất hồ hởi:
“An-nhêng–ha–se–yo!”
Đại diện thợ săn của Mỹ nói tiếng Hàn vụng về một lần, rồi nhanh chóng quay lại tiếng mẹ đẻ.
“Lâu rồi nhỉ, Thợ săn Kim!”
Nhưng chúng tôi dùng máy dịch, nên dù hình thức có đổi thế nào, giao tiếp cũng không vấn đề.
“Gặp lại thế này tôi rất vui!”
“Thú thật thì cơ duyên không tốt đẹp gì, nhưng… vâng, tôi cũng vui.”
“Dù giờ đang tiếp đãi nồng hậu như vậy, nhưng mà—cậu đã lờ đi các bức thư tôi gửi đăng báo suốt bấy lâu, thật quá đáng!”
“Thư? Anh đang nói tới thư gì vậy?”
“Chúng tôi đã rất cố gắng để gây sự chú ý của cậu. Ấy thế mà sau khi về nước, cậu lại quay sang quay video giới thiệu món ăn.”
“À.”
“Bulgogi. Rốt cuộc cái món bulgogi đó là cái gì mà!” (canh hầm xương heo)
Sau đó là một đoạn nói chuyện ngắn.
Tóm lại, theo những gì gã kể, thợ săn số 1 của Mỹ đang tự ái vì một S cấp người Hàn phớt lờ lời chiêu mộ khá công khai.
‘Này, chuyện đó từ đời nào rồi mà còn nhớ dai thế.’
Nhưng đáng tiếc, bây giờ không phải lúc tôi đi dỗ dành cảm xúc người ta.
— Ầm ầm!
Như hình trên màn hình giám sát cho thấy, nơi hiện trường vẫn tràn ngập những cỗ máy thô kệch đang điên cuồng.
“Dù sao thì, trên đường về trại tôi đã nghe chuyện. Nghe nói cậu biết thông tin đặc biệt về con quái kia.”
“Vâng.”
Với tư cách đại pháp sư Alphauri, tôi đã biết rõ điểm chí tử của đám “thùng tôn” đó.
Hơn nữa, hôm nay tôi định lấy thông tin này làm đòn bẩy, để thúc đẩy điều tra các “gate ngoài tầm với” trên khắp lãnh thổ Mỹ.
Thế nhưng, vừa nói tôi nắm khiếm khuyết của con thú,
thì bỗng đâu các thợ săn phương Tây ở đây lần lượt áp sát để ngăn tôi hành động.
“Nói trước, tôi có thể mua thông tin cậu có – bao nhiêu cũng được.”
“Quả nhiên là có thiện chí giao dịch.”
“Nhưng sẽ có điều kiện nho nhỏ. Liệu cậu có thể chỉ tiết lộ thông tin đó cho **các cấp S thuộc hội của chúng tôi thôi không?”
Đấy.
Chính là vấn đề tôi gặp phải lần này.
‘Không ngờ ngay cả thợ săn số 1 nước Mỹ cũng nói y hệt như những người trước đó ư?’
Quả thực đến giờ tôi vẫn chưa hiểu vì sao.
Bằng cách nào đó, các thợ săn cấp S ở Mỹ đều không thích việc phương pháp diệt quái được phổ biến rộng.
Từ nãy, các thủ lĩnh hội lần lượt mò tới, cầu xin tôi chỉ bán thông tin cho riêng họ.
‘Đây đã là lần thứ ba kịch bản lặp lại rồi.’
Hơn nữa, kẻ vừa xuất hiện – hạng 1 nội địa – thậm chí còn bỏ dở việc chặn golem ở hiện trường để phóng về trại tạm cho kịp.
Tôi tò mò chết đi được: ẩn ý trong hành động đó là gì.
“Xin lỗi, nhưng rốt cuộc vì sao từ nãy mọi người đều đưa ra yêu cầu như vậy với tôi?”
Các cấp S khác thì không nói, ít nhất người tóc xanh nhạt đứng trước mặt là người tôi có quen biết.
Nhân cơ hội, tôi gợi chuyện.
Chốc lát sau, người nghe câu hỏi bèn bày ra một vẻ mặt nghiêm trọng – ngay cả lúc đối phó Nuckelavee phiên bản 2 cũng hiếm khi thấy.