Những ngày tháng cuối cùng của năm học cuối cấp trôi qua không khác gì một cuốn phim tua nhanh. Ánh nắng tháng năm dường như cũng trở nên oi ả hơn, mang theo sức nóng không chỉ từ khí hậu mà còn từ áp lực thi cử và những cảm xúc bối rối của tuổi mười tám.
An Nhiên ngồi trong lớp học thêm buổi tối, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống khiến đôi mắt cô càng thêm mỏi mệt. Cô cúi đầu chăm chú vào tập đề Toán nâng cao mà thầy Minh vừa phát, trong khi tiếng quạt trần quay đều đều trên đầu, thỉnh thoảng phát ra âm thanh kẽo kẹt như lời nhắc nhở rằng thời gian không còn nhiều.
Hoàng Phong ngồi bàn ngay sau cô. Dù không nói gì, nhưng An Nhiên luôn cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Ánh mắt Phong luôn hướng về phía cô – một ánh nhìn không còn nghịch ngợm, mà chín chắn, đằm thắm, đầy quyết tâm và quan tâm lặng thầm.
Từ sau lần giãi bày cảm xúc ở bến xe buýt hôm ấy, cả hai đều không nhắc lại chuyện cũ, nhưng khoảng cách vô hình giữa họ dường như đã dần mờ nhạt đi. Phong không còn trêu đùa An Nhiên như trước, thay vào đó là những lần đưa cô tài liệu ôn thi, mang cho cô hộp sữa khi thấy cô học quá sức, hay đôi khi chỉ là một ánh mắt động viên khi cô mất bình tĩnh.
"Mệt không?" – Phong khẽ hỏi khi lớp học thêm kết thúc, lúc cả hai cùng dắt xe ra khỏi bãi.
An Nhiên không đáp ngay. Cô khẽ gật đầu, tóc mái hơi ướt mồ hôi. Nhưng trong mắt cô lại ánh lên sự cứng cỏi.
"Cũng… ổn. Vẫn còn phải cố gắng thêm nữa."
Phong mỉm cười.
"Ừ, nhưng đừng ép mình quá. Cậu đã làm rất tốt rồi."
An Nhiên quay sang nhìn cậu, lần đầu tiên trong nhiều ngày, ánh mắt cô mềm lại.
"Cậu cũng vậy. Tớ biết cậu cũng đang cố gắng nhiều lắm."
Hai chiếc xe đạp chạy song song trên con đường tối, nơi những ánh đèn vàng của thành phố hắt bóng xuống mặt đường. Phong đạp chậm lại, rồi bất ngờ lên tiếng:
"Sau kỳ thi này… cậu có muốn đi đâu đó không? Kiểu… một chuyến đi tốt nghiệp chẳng hạn."
An Nhiên hơi sững lại. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sau kỳ thi. Tất cả những gì cô hướng tới bây giờ chỉ là làm sao để đậu vào Đại học Sư phạm – nơi cô từng ước mơ từ khi còn nhỏ, trước cả biến cố gia đình.
"Tớ chưa nghĩ tới… Nhưng nếu có, thì chắc tớ muốn đi biển." – cô nói sau vài giây suy nghĩ.
Phong bật cười, nụ cười ấm áp:
"Vậy hứa nhé. Sau kỳ thi, chúng ta sẽ cùng đi biển. Không phải để nghĩ ngợi gì, chỉ là… để tận hưởng tuổi mười tám trọn vẹn."
An Nhiên gật đầu, lần đầu tiên sau bao nhiêu áp lực, cô cảm thấy có gì đó nhẹ nhõm trong tim. Một lời hứa bé nhỏ, nhưng mang ý nghĩa lớn lao hơn tất cả.
Những ngày sau đó, không khí học tập trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Sáng ở trường, chiều tự học, tối học thêm, An Nhiên như sống trong một vòng lặp không lối thoát. Nhưng nhờ có Phong, mọi thứ không còn nặng nề như trước.
Cậu luôn là người kịp thời đỡ cô khi cô suýt ngất vì đói giữa giờ học, là người đặt kẹo bạc hà vào tay cô khi thấy cô ho nhiều, là người nhắn tin lúc 11 giờ đêm chỉ để nói: "Cố lên, còn 10 ngày nữa thôi."
Một ngày nọ, trong tiết Văn, cô giáo cho học sinh viết đoạn văn ngắn với đề tài: "Người bạn đồng hành trong cuộc sống." An Nhiên không phải là người hay viết cảm xúc, nhưng lần này, ngòi bút cô lướt nhanh trên giấy.
"Cậu là người đã kéo tớ ra khỏi bóng tối. Là người khiến tớ tin rằng mình vẫn có thể mỉm cười, vẫn có thể yêu thương và được yêu thương. Dù chúng ta sẽ chọn con đường khác nhau sau này, tớ biết… ký ức về cậu sẽ luôn là một phần thanh xuân đẹp nhất."
Ngày thi đại học cuối cùng cũng đến. Sân trường trở nên đông đúc, phụ huynh chen chúc, thí sinh căng thẳng đến mức có người bật khóc ngay khi chưa bước vào phòng. An Nhiên hít một hơi thật sâu, đứng trước cổng trường thi với bàn tay hơi run.
Phong bước đến, không nói gì, chỉ nắm nhẹ lấy tay cô.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Cậu đã chuẩn bị đủ rồi. Tin tớ."
An Nhiên gật đầu. Không cần nhiều lời, chỉ ánh mắt ấy, bàn tay ấy là đủ để cô bình tĩnh lại.
Ba ngày thi trôi qua trong mồ hôi, nước mắt và cả hy vọng. Khi môn cuối cùng kết thúc, An Nhiên bước ra khỏi cổng trường với cảm giác như vừa trải qua một trận chiến lớn nhất trong đời.
Phong đứng đó chờ cô, dưới tán phượng đỏ rực. Cậu đưa cho cô một chai nước mát lạnh và một nụ cười nhẹ nhàng.
"Thế là xong. Mình sống sót rồi." – Phong nói, giọng nhẹ như gió mùa hạ.
An Nhiên bật cười. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cười một cách thoải mái như vậy.
Buổi tối hôm đó, cả lớp 12A2 tổ chức một buổi tụ họp nhỏ tại sân sau trường. Không còn là những trang vở đầy chữ, những bài thi căng não, mà chỉ còn tiếng cười, tiếng guitar, và những chiếc áo trắng để lại bao dòng lưu bút.
Phong ngồi bên cạnh An Nhiên, cả hai im lặng một lúc lâu, rồi Phong lấy từ túi áo ra một sợi dây chuyền nhỏ.
"Cái này… tớ mua hồi năm ngoái. Định tặng cậu khi cậu đỗ đại học, nhưng… giờ thì tớ không muốn đợi nữa."
An Nhiên ngạc nhiên, nhìn sợi dây bạc mảnh có mặt hình ngôi sao nhỏ.
"Sao lại là ngôi sao?"
"Vì cậu là người đã giúp tớ định hướng lại mọi thứ. Cậu như một ngôi sao dẫn đường ấy."
An Nhiên không nói gì, nhưng mắt cô hơi đỏ. Cô đưa tay ra, để cậu đeo sợi dây lên cổ mình.
Trên sân thượng trường, giữa bầu trời đầy sao, hai người cùng ngồi dựa lưng vào nhau, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc mà họ biết sẽ chẳng lặp lại lần thứ hai.
Phong quay sang thì thầm:
"Tớ thích cậu, An Nhiên. Không phải vì cậu từng buồn, từng tổn thương, mà vì cậu luôn mạnh mẽ vượt qua tất cả."
An Nhiên mỉm cười, đôi mắt long lanh:
"Tớ cũng vậy, Phong. Cảm ơn cậu… vì đã đến đúng lúc."
"Có những người bước vào cuộc đời ta như một cơn gió, lướt qua nhẹ nhàng. Nhưng cũng có những người, dù không biết sẽ đi cùng ta bao xa, lại khiến ta thay đổi mãi mãi."