Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 24 - Chương 24: Bức Thư Không Lời

Buổi sáng đầu tuần, sân trường Nho Quan A rộn ràng tiếng nói cười. Bầu không khí tháng Ba mang theo cái nắng nhẹ như rót mật, xen lẫn những làn gió mát lạnh cuối xuân. Phượng chưa nở, nhưng trong lòng mỗi học sinh cuối cấp đã chớm lên những cảm xúc vừa nôn nao, vừa hồi hộp. Tháng Ba là lời nhắc nhở im lặng: kỳ thi Đại học đang tới gần.


An Nhiên bước vào lớp với cuốn sách ôn thi dày cộp trên tay, ánh mắt có chút mệt mỏi sau đêm dài cày đề Toán. Nhưng hôm nay, cô nhận ra điều khác thường – Phong không có ở chỗ ngồi quen thuộc. Chiếc ghế sau cô trống trơn. Một ngày không có tiếng cười, không có ai nghịch dây tóc cô hay đẩy nhẹ ghế trêu chọc, đột nhiên lại thấy trống trải đến lạ.


“Phong đâu rồi nhỉ?” – cô lẩm bẩm.


Gia Minh đang ngồi gần cửa sổ, ngước mắt khỏi cuốn vở, nói khẽ:


– Cậu ấy xin nghỉ một buổi. Nghe đâu gia đình có việc đột xuất.


– À… – Nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ lo lắng.


Từ sau lần họ cùng đi dã ngoại, khoảng cách giữa cô và Phong dường như đã rút ngắn hơn rất nhiều. Không còn những cuộc cãi vã trẻ con, không còn những lần lạnh lùng lảng tránh. Phong trở nên trầm lắng hơn, nhưng mỗi câu nói của cậu luôn để lại ấn tượng sâu trong lòng Nhiên. Có điều gì đó rất chân thành, rất thật ở cậu ấy – và Nhiên biết, mình đã không còn né tránh cảm xúc nữa.


Chiều hôm đó, khi tan học về, cô nhận được tin nhắn từ Phong:


“Tớ có chuyện muốn đưa cậu đi đâu đó. Mai nhé? Không xa đâu, chỉ một chút thôi.”
Tim Nhiên đập khẽ. Cô ngồi lặng một lúc rồi nhắn lại:


“Ừ. Mai nhé.”
Sáng hôm sau, trời có mưa lất phất. Phong đợi sẵn ở đầu hẻm nhà cô, khoác chiếc áo gió màu xám, vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng lần này, có điều gì đó hơi khác. Cậu đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm:


– Đi thôi, công chúa. Hôm nay không học, không áp lực, chỉ có chúng ta và bầu trời thôi.


Họ đi về phía ngoại ô, con đường dẫn đến đồi chè cũ – nơi ngày trước cả lớp từng cắm trại. Cảnh vật vẫn như xưa, chỉ có hai con người đã lớn thêm một chút. Phong dừng xe, tháo mũ, vươn vai nhìn trời:


– Cậu còn nhớ nơi này không?


Nhiên mỉm cười, gật đầu:


– Là nơi cậu từng bắt tớ gánh hết đống đồ ăn hôm dã ngoại.


– Ừ. Nhưng hôm nay thì không ai phải gánh gì cả. Hôm nay… là ngày để nói ra một vài điều.


Cậu quay sang, mắt nhìn thẳng vào cô. Gió thổi qua tóc cả hai, mang theo mùi đất ẩm và hương cỏ dịu.


– An Nhiên, tớ biết thời gian qua cậu phải chịu nhiều áp lực. Học hành, gia đình, cảm xúc… và tớ, có thể cũng là một phần trong đó. Nhưng tớ không muốn cậu phải phân vân hay bối rối thêm nữa.


Cậu lấy từ balô ra một chiếc phong bì nhỏ. Màu giấy hơi cũ, rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu.


– Đây là bức thư tớ viết cho cậu từ… rất lâu rồi. Nhưng chưa bao giờ dám đưa. Có thể sau hôm nay, mọi thứ vẫn như cũ. Nhưng tớ cần nói ra, để không hối tiếc.


An Nhiên cầm bức thư, tay khẽ run. Cô mở ra.


“Nhiên à, tớ từng nghĩ chỉ cần ở bên cậu, dù là bạn bè, cũng đủ. Nhưng mỗi lần thấy cậu khóc, thấy cậu mỉm cười với người khác, tớ lại cảm thấy mình muốn nhiều hơn. Tớ muốn là người khiến cậu cười, là nơi cậu dựa vào khi mệt. Có thể tớ không giỏi ăn nói, không bằng ai, nhưng tớ luôn thật lòng.”
“Nếu cậu chọn một ai khác, tớ vẫn sẽ mỉm cười chúc phúc. Nhưng nếu một ngày nào đó, trái tim cậu lạc hướng và quay lại nơi tớ đứng – tớ vẫn ở đây. Luôn ở đây.”
Cô khép thư lại, im lặng rất lâu. Phong không thúc giục. Cậu đứng nhìn xa xăm, nụ cười nhạt nhòa.


– Phong… – cô lên tiếng, giọng khàn đi vì xúc động – Tớ cũng có điều muốn nói.


Cô bước lại gần cậu, đôi mắt long lanh.


– Tớ từng không hiểu rõ trái tim mình. Tớ cứ nghĩ mình đã thích một người khác… nhưng rồi, khi mọi thứ yên lặng, chỉ còn tiếng gió và khoảng trống, tớ nhận ra, người khiến tớ nhớ nhiều nhất… là cậu.


Phong quay lại, ngỡ ngàng.


– Tớ không cần ai phải hoàn hảo. Tớ cần một người biết lắng nghe, biết ở bên tớ… và người đó, là cậu.


Họ nhìn nhau rất lâu. Không một lời nào thêm. Chỉ là một cái nắm tay thật chặt, trong cơn gió lặng lẽ của đồi chè xanh ngắt.


Tối đó, An Nhiên ngồi vào bàn học, tâm trạng nhẹ tênh như mây. Cô mở sổ tay, viết dòng đầu tiên trong mục “Kế hoạch ôn thi Đại học” – nhưng lần này, bên cạnh chữ “mục tiêu”, cô đã vẽ thêm một trái tim nhỏ.


Phong, cậu là động lực.


Ngày tháng phía trước sẽ rất áp lực, sẽ có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng nếu cùng nắm tay, biết đâu mọi chuyện sẽ nhẹ hơn một chút?


Trên khung cửa sổ, mưa xuân vẫn rơi lất phất. Nhưng trong lòng An Nhiên, một mùa nắng đang về.

Bình Luận (0)
Comment