Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 25 - Chương 25: Cơn Mưa Đêm Định Mệnh

Cơn mưa bất chợt ập đến vào một buổi chiều đầu tháng sáu, khi cả lớp đang tập trung ôn thi căng thẳng tại thư viện trường. Bên ngoài, bầu trời xám xịt như tâm trạng của An Nhiên – cô gái vẫn chưa thể dứt khoát cảm xúc trong lòng mình. Giữa Hoàng Phong – người luôn âm thầm ở cạnh, chở che… và Gia Minh – mối tình đầu đầy day dứt nhưng nhiều biến cố, trái tim cô vẫn đang giằng xé.


Trong góc thư viện, Nhiên ngồi lặng lẽ giữa đống sách vở, ánh mắt thất thần nhìn vào trang sách không tiêu hóa nổi dù chỉ một dòng. Bên cạnh, Phong cũng đang giả vờ chú tâm vào cuốn tập, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng nhịp thở, từng cái thở dài khe khẽ của cô gái mình thương.


Cơn mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.


“Nhiên này,” – Phong khẽ gọi, giọng anh trầm và nhẹ như gió.


“Hửm?” – Nhiên ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi.


“Thi xong… cậu định làm gì?”


“Chưa biết nữa… Có lẽ sẽ đi làm thêm… hoặc là học đại học xa nhà…” – cô đáp, không quay lại nhìn.


Phong gật đầu, mím môi như đang cố nuốt một điều gì đó xuống cổ họng. Rồi anh bật dậy:


“Đi thôi, mưa rồi, để tớ đưa cậu về.”


Trên đường về nhà, dưới màn mưa tầm tã, hai người không nói gì. Âm thanh duy nhất là tiếng nước văng lên dưới bánh xe và nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực mỗi người.


Phong chở cô qua những con phố ngập nước, áo mưa trùm kín cả hai. Ấm áp… nhưng cũng mơ hồ. Cô không biết vì sao mình lại thấy lo lắng khi ở cạnh Phong, dù trái tim đang đập nhanh mỗi lần vai họ chạm nhau.


Khi đến trước cửa nhà An Nhiên, Phong không vội đi. Anh tháo mũ bảo hiểm, nhìn cô – ánh mắt lần này không giấu giếm nữa.


“Nhiên… Cậu biết không? Đã rất lâu rồi tớ mới lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh như vậy. Từ khi gặp cậu.”


An Nhiên bất ngờ. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng anh ngăn lại.


“Không cần trả lời. Tớ chỉ muốn nói ra. Vì… nếu cậu định đi xa, nếu cậu thật sự rời khỏi nơi này sau kỳ thi… ít nhất tớ cũng muốn để cậu biết rằng, đã có một người… thương cậu thật lòng.”


Cô nhìn Phong, mắt đỏ hoe. Mưa hay nước mắt, cô không rõ nữa.


Phong cười nhẹ, một nụ cười buồn hiếm thấy nơi anh:


“Vào nhà đi. Tớ về đây.”


“Phong…”


“Ừ?”


“Cảm ơn… vì đã luôn ở đây.”


Sáng hôm sau, Gia Minh xuất hiện tại cổng trường.


Anh đã trở lại sau gần một năm đi du học. Không ai biết lý do thực sự, chỉ nghe loáng thoáng vì vấn đề sức khỏe. Nhưng An Nhiên thì biết – đó là vết thương trong lòng anh, từ chính biến cố gia đình và từ lần cãi vã cuối cùng giữa họ.


Nhìn thấy anh, An Nhiên đứng sững lại.


Gia Minh cũng vậy.


Cả hai không biết phải nói gì. Chỉ có tiếng trống trường vang lên, như kéo họ trở lại thực tại.


Anh mỉm cười.


“Em… vẫn ổn chứ?”


“Vẫn ổn. Còn anh?”


“Anh… nhớ em.”


An Nhiên quay mặt đi, né tránh ánh mắt ấy.


Họ không nói thêm, nhưng cả hai đều hiểu – tình cảm ngày xưa… đã không còn nguyên vẹn.


Kỳ thi đại học đến gần. Cả lớp rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Những buổi học nhóm ngày càng thưa dần, thay vào đó là những buổi học thêm kín lịch và ánh mắt lo âu hiện hữu trên gương mặt từng người.


Phong vẫn luôn ở cạnh An Nhiên – lặng lẽ, dịu dàng, không đòi hỏi điều gì. Anh chưa một lần nhắc lại lời tỏ tình hôm đó. Nhưng cô biết… ánh mắt anh, từng hành động, đều chứa đựng nhiều điều hơn thế.


Một hôm, sau giờ học, Phong rủ cô lên sân thượng. Cả hai ngồi tựa vào lan can, gió thổi mát rượi.


“Cậu sợ không?” – Phong hỏi.


“Hơi… Nhưng tớ cũng mong nó qua nhanh.”


“Sau kỳ thi… tớ sẽ đi làm luôn. Không học đại học.”


“Vì sao?”


“Vì tớ muốn trưởng thành. Tớ muốn có thể bảo vệ người mình yêu thương… bằng chính đôi tay này.”


An Nhiên im lặng.


Lúc này đây, trái tim cô lần đầu cảm nhận rõ ràng – cảm giác bình yên khi bên cạnh Phong… là thật.


Ngày thi đại học, ai nấy đều hồi hộp. Trước khi bước vào phòng thi, Phong nắm lấy tay An Nhiên – rất nhanh, rồi buông ra.


“Cố lên. Sau hôm nay… cậu sẽ bước sang một chặng đường mới.”


An Nhiên gật đầu.


Sau kỳ thi, mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Gia Minh gặp lại cô vài lần nữa, cả hai trò chuyện như những người bạn cũ. Không còn đau đớn, không còn níu kéo. Chỉ là sự kết thúc nhẹ nhàng, đúng như cách tình đầu nên kết thúc.


Phong thì khác. Dù chẳng nói gì, nhưng sự hiện diện đều đặn của anh – trong từng ngày, từng khoảnh khắc, là điều không ai có thể thay thế.


An Nhiên dần nhận ra: hạnh phúc không phải là những giấc mơ bay bổng, mà là sự bình yên bên một người thật sự hiểu mình.


Một buổi chiều cuối hạ, cô chủ động hẹn gặp Phong tại quán cà phê cũ. Nơi họ từng ghé qua năm lớp 11, lần đầu đi học nhóm cùng nhau.


Phong đến sớm. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy.


“Cậu mời tớ ra đây… có chuyện gì à?”


An Nhiên nhìn anh, hít một hơi sâu.


“Lúc trước cậu hỏi… sau kỳ thi tớ định làm gì…”


“Ừ?”


“Tớ… định bắt đầu một thứ mới.”


“Là gì vậy?” – Phong ngẩn người.


“Là một mối quan hệ… với cậu.”


Câu nói ấy, nhẹ như gió thoảng. Nhưng trong lòng Phong, như một tiếng sét giữa trời quang. Đôi mắt anh mở to, sau đó là nụ cười vỡ òa.


“Cậu chắc chứ?”


“Ừ. Rất chắc.”


Phong không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, bước đến và ôm lấy cô – một cái ôm nhẹ nhàng, vừa vặn như chính hai người họ, sau bao tháng ngày đi qua giông bão.

Bình Luận (0)
Comment