Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 26 - Chương 26: Khi Tình Yêu Bắt Đầu Nở Hoa

Nắng đầu thu len lỏi qua từng tán lá, vẽ nên những mảng sáng lấp lánh trên sân trường. Học sinh bắt đầu quay lại trường để chuẩn bị làm thủ tục nhập học, đăng ký nguyện vọng hoặc nhận kết quả xét tuyển. Không khí nhẹ nhõm hơn so với những ngày căng thẳng ôn thi trước đó, nhưng lòng An Nhiên lại như đang trải qua một cơn dông nhẹ – dịu dàng mà dai dẳng.


Tối qua, sau khi nói lời đồng ý với Phong, cô về nhà với một cảm xúc khó tả. Không phải sự bối rối của một mối tình đầu như với Gia Minh, cũng không phải sự bấp bênh như những lần ngồi một mình suy nghĩ về tương lai. Mà là một thứ gì đó nhẹ nhõm, an tâm… và tràn đầy hy vọng.


Phong – chàng trai luôn xuất hiện đúng lúc, luôn lặng lẽ bên cô khi cô đau đớn, khi cô sụp đổ, khi cô lạc lối. Tình yêu này không ồn ào, không vội vã. Nó giống như một chậu cây nhỏ, mỗi ngày được tưới từng chút một, và giờ thì đang bắt đầu nở hoa.


Buổi sáng hôm sau, An Nhiên dậy sớm hơn mọi ngày. Cô thay một chiếc váy màu trắng nhạt, cột tóc nhẹ, tô chút son. Nhìn vào gương, cô thấy một An Nhiên trưởng thành hơn rất nhiều so với chính mình của một năm trước. Vẫn là cô gái ấy, nhưng ánh mắt đã bớt đi sự ngờ vực, đã có nhiều hơn sự quyết tâm.


Cô nhắn tin cho Phong:


"Cà phê buổi sáng chứ?"
Chỉ vài phút sau, tin nhắn phản hồi đến ngay lập tức:


"Đang chờ sẵn trước cổng nhà cậu."
Cô bật cười.


Khi ra đến cổng, Phong đã đứng đó, dựa lưng vào chiếc xe đạp cũ kỹ quen thuộc. Dù đã bắt đầu đi làm thêm ở một tiệm sách gần nhà, Phong vẫn giữ lối sống giản dị, không cầu kỳ. Ánh mắt anh nhìn cô lấp lánh.


"Chào buổi sáng, bạn gái mới của tớ," – anh nói, không chút ngại ngùng.


Cô đỏ mặt, khẽ nguýt:


"Anh nói nhỏ thôi… mẹ em còn trong nhà đó."


"Thế để lần sau anh vào chào bác luôn?"


"Anh mà nói nữa là em đi bộ luôn á."


Họ cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên, xua tan hết cả những ngày tháng nặng nề.


Quán cà phê nhỏ cạnh trường, nơi họ từng có kỷ niệm đầu tiên, giờ đã trở thành điểm hẹn quen thuộc. Chủ quán – cô Hằng – là một người phụ nữ trung niên hay cười, từ lâu đã xem hai đứa như con.


“Lâu rồi mới thấy hai đứa đi cùng nhau ha,” – cô Hằng vừa bưng cà phê ra vừa mỉm cười đầy ẩn ý.


Phong nhìn sang An Nhiên, nháy mắt:


“Giờ thì sẽ thường xuyên hơn đấy ạ.”


An Nhiên lườm anh, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ kỳ.


Họ ngồi nói chuyện về tương lai, về kế hoạch sau kỳ thi. Phong dự định sẽ học thêm buổi tối, vừa làm vừa học. An Nhiên thì chờ kết quả xét tuyển, cô mong mình đỗ vào ngành tâm lý học – một ngành mà cô ấp ủ từ khi bắt đầu hiểu được thế nào là nỗi đau và cách chữa lành.


“Anh nghĩ em hợp với ngành đó đấy,” – Phong nói.


“Vì em nhiều chuyện?”


“Không. Vì em từng đau, nên em hiểu người khác đau như thế nào. Thế là đủ để trở thành một nhà tâm lý giỏi.”


Cô nhìn anh thật lâu. Chẳng cần hoa mỹ, chẳng cần lớn lao – lời anh nói luôn là thứ chạm vào tim cô nhiều nhất.


Một tuần sau, kết quả xét tuyển được công bố.


An Nhiên đậu nguyện vọng 1 – Đại học Sư phạm, ngành Tâm lý học. Gia đình cô vui mừng, mẹ cô khóc, ôm con gái vào lòng:


“Mẹ tự hào về con.”


Đêm hôm đó, An Nhiên đứng trên ban công, gọi điện cho Phong.


“Alo?”


“Em đậu rồi.”


“Anh biết mà. Có đứa nào dám thi mà không đậu đâu, anh đã đặt cược vào em cả thanh xuân rồi.”


Cô bật cười.


“Ngày mai gặp nhau nhé.”


“Ừ. Anh sẽ đón.”


Sáng hôm sau, họ cùng đến trường để làm thủ tục nhập học và chụp ảnh kỷ yếu cùng lớp.


Cả lớp rộn ràng trong áo dài trắng, đồng phục và khăn quàng – lần cuối cùng được đứng cạnh nhau trong tư cách học sinh. Thầy cô cũng đến đầy đủ. Không khí vừa vui vừa nghèn nghẹn. Những cái ôm, những lời chúc, những ánh mắt nhìn nhau trong lặng im – vì có những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.


An Nhiên đứng cạnh Phong trong lúc chụp ảnh tập thể. Tay họ khẽ chạm nhau, như một lời hứa không cần nói ra.


Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: thời gian không làm cho người ta quên đi ai, mà làm cho người ta hiểu ra ai mới là người không thể quên.


Tối hôm ấy, lớp tổ chức một buổi họp mặt nhỏ ở nhà một bạn cùng lớp. Gia Minh cũng đến. Lâu rồi họ mới gặp nhau lần nữa, không phải tình cờ, không phải trên hành lang, mà là trong một cuộc tụ họp đầy ý nghĩa.


Gia Minh đã thay đổi. Anh không còn là cậu bạn trai si tình và có phần bồng bột như ngày xưa. Anh điềm tĩnh hơn, trưởng thành hơn – và khi nói chuyện với An Nhiên, ánh mắt anh không còn nỗi buồn như trước.


“Anh nghe nói em đậu rồi. Chúc mừng nhé.”


“Cảm ơn… Em cũng nghe nói anh sẽ du học lại vào tháng tới?”


“Ừ. Lần này là thật sự đi. Và lần này… anh đi vì tương lai của chính mình, không phải để trốn chạy nữa.”


Cả hai cười.


An Nhiên nhìn thấy trong mắt Gia Minh một thứ gì đó rất giống chính mình của năm trước – và cô hiểu, cả hai đều đã học được cách buông bỏ để trưởng thành.


Trên đường về, Phong đạp xe chở cô qua những con đường quen thuộc. Trăng lên cao, gió mát rượi.


"Anh có ghen không?" – cô hỏi.


"Ghen chứ."


"Thật không?"


"Ừ. Nhưng ghen vì người cũ từng làm em đau, không phải vì em từng yêu người ta."


Cô im lặng.


“Anh không cần em quên đi ai, anh chỉ mong mình là người cuối cùng em chọn để ở cạnh.”


Cô nghiêng đầu, tựa vào lưng anh.


“Không cần đợi đến cuối đâu. Em đã chọn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment