Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 10

Bùi Quan tìm một công việc làm thêm tạm thời gần trường để trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi khai giảng, trong thời gian đó cô không gặp lại Thẩm Hành Trạc, cũng không tìm được lý do gì để gặp anh.

Cảm giác xấu hổ mơ hồ cứ quanh quẩn trong lòng, khiến cô làm việc gì cũng bắt đầu trở nên dè dặt.

Chiều thứ bảy, Bùi Quan vừa làm xong ca ở quán cà phê, đang thay đồng phục chuẩn bị tan ca thì tình cờ chạm mặt Trần Sở Diệc bước vào từ cửa.

Bước chân khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, thoáng im lặng. Trần Sở Diệc rất cao, anh ta mặc một chiếc áo khoác măng tô màu đen. Một tay đút túi quần, nét mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Vài giây sau, anh ta mở miệng trước, giọng mang theo chút gượng gạo: “Nói chuyện chút nhé?”

Bùi Quan dịch bước nhường đường cho anh ta nói: “Vào trong ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống, lại rơi vào im lặng một lúc. Bùi Quan hơi nghiêng người, lấy từ trong túi ra bốn tờ tiền mặt, đặt lên bàn, đẩy về phía anh ta.

“Đây là tiền bữa lẩu hôm đó. Anh chặn tôi trên alipay, chuyển khoản qua wechat anh cũng không nhận. Tôi đổi sang tiền mặt trả lại cho anh.”

Trần Sở Diệc bật cười lạnh: “Tính toán với tôi rõ ràng quá nhỉ.”

“Anh không phải người yêu tôi, không lý do gì để anh phải bỏ ra số tiền đó.” Bùi Quan thẳng thắn giải thích.

“Em nghĩ tôi sẽ nhận à?”

“Anh có nhận hay không là việc của anh, tôi trả hay không là việc của tôi.”

“Vậy thì thay tôi đi quyên góp đi.”

“Được.”

“…” Trần Sở Diệc nhìn cô chăm chú. “Bùi Quan, em đúng là chẳng có chút tình cảm nào với tôi thật đấy.”

Bùi Quan không tiếp lời, chuyển thẳng sang vấn đề chính: “Muốn nói chuyện gì?”

Trần Sở Diệc bắt chéo chân, ngả người ra sau: “Cô gái hôm đó ở quán lẩu không phải bạn gái tôi.”

“Thật ra anh không cần phải giải thích chuyện đó với tôi, tôi sẽ không bận tâm đâu…”

“Nghe hay không là việc của em, nói hay không là việc của tôi.” Trần Sở Diệc ngắt lời cô. “Tôi không tùy tiện tìm một cô gái để lấp chỗ trống, cũng hy vọng em đừng vì muốn từ chối tôi mà tự hạ thấp bản thân mình như thế.”

Không ai nói thêm gì nữa. 

Trần Sở Diệc là người rời khỏi quán cà phê trước. Bùi Quan ngồi nguyên tại chỗ trầm ngâm một lát, đợi anh ta đi xa mới đứng dậy rời đi.

Buổi sáng cô đã hẹn ăn tối với Thẩm Tri Dư. 

Chậm rãi đi về phía cổng trường, Bùi Quan lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn wechat cho Thẩm Tri Dư nói rằng cô đã tan ca.

Trong lúc ngẩng đầu nhìn đường, Bùi Quan vô tình trông thấy một chiếc Porche Cayenne màu đen đỗ không xa. Biển số quen thuộc, là loại biển số tứ quý dễ nhận ra, cửa sổ xe hạ xuống quá nửa.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau, gương mặt nghiêng hiện mờ mờ dưới ánh sáng lờ mờ, tay trái đeo đồng hồ bạc buông lỏng trên khung cửa xe, các ngón tay thon dài tự nhiên rủ xuống bên ngoài.

Không nhìn rõ được nét mặt anh. Đây là lần thứ hai cô gặp Thẩm Hành Trạc gần trường.

Lần đầu tiên là một năm trước. Mới đầu học kỳ hai năm nhất, Thẩm Tri Dư bước xuống từ một chiếc xe đỗ bên kia đường, trên tay xách túi giấy hàng hiệu được gói bọc tinh tế.

Cô ấy quay đầu, cúi người, nói rõ ràng với người đàn ông trong xe: “Tạm biệt, chú út.”

Lúc đó Bùi Quan tình cờ đi ngang qua, sau một thoáng ngẩn ngơ liền dừng bước. Cô nhận ra chiếc xe đó, đương nhiên cũng biết người ngồi trong là ai, chỉ là không ngờ Thẩm Tri Dư lại có quan hệ với anh.

Suy nghĩ vài giây, cô lập tức bừng tỉnh, dù sao họ đều mang họ Thẩm.

Chiếc xe lướt qua, dường như phát hiện ra ánh nhìn của cô, người đàn ông trong xe ngẩng mắt nhìn về phía cô.

Chỉ là một cái liếc thoáng qua rất bình thản, nhưng khiến người ta rợn sống lưng vô cớ. Ánh mắt ấy biến mất cùng đuôi xe ở góc rẽ phía trước.

Sau đó, Bùi Quan khi ấy đang sống tạm ở ký túc xá ghép với sinh viên khoa khác đã nộp đơn xin chuyển về ký túc xá của khoa mình với lý do chính đáng.

Ký túc xá của Thẩm Tri Dư tình cờ đang trống một giường. Không ngoài dự đoán, cô dễ dàng được chuyển vào, thế chỗ giường trống đó.

Ban đầu quả thực cô có mục đích riêng khi tiếp cận Thẩm Tri Dư. Thẩm Tri Dư là người vô tư, đối xử thật lòng. Ngày ngày tiếp xúc, sáng tối kề cận, giữa họ không phải không có tình cảm chân thành. 

Lâu dần, nhiều suy tính ban đầu cũng dần bị thời gian mài mòn, cho đến khi tan biến. Cho đến sáng sớm đêm giao thừa, cú điện thoại của Bùi Tranh như một đòn đánh thẳng vào đầu, khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thời thế thay đổi. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đều đang không ngừng đẩy cô bước về phía trước trong áp lực nặng nề.

Tiếng điện thoại rung lên.

Bùi Quan hoàn hồn, mở khoá màn hình, bấm vào tin nhắn wechat Thẩm Tri Dư vừa gửi, một đoạn thoại mười mấy giây. Nghe đến giây thứ tám, khoé mắt cô trông thấy bóng Thẩm Tri Dư xuất hiện trước cổng trường. 

Thẩm Tri Dư cũng nhìn thấy cô, vẫy tay chào, nhanh chân chạy tới, khoác lấy tay cô: “Quan Quan, cậu nghe tin nhắn mình gửi chưa?”

Bùi Quan mỉm cười đáp lại: “Mình vừa nghe được một nửa thì thấy cậu đến rồi.”

“Là mình muốn nói với cậu, chú út mình đến đây có công việc, tiện đường qua khu này nên tối nay bọn mình có thể đi ăn ké một bữa.”

“Giờ đi luôn à?” Bùi Quan không định từ chối.

“Ừ, xe đỗ ngay đằng kia.” Thẩm Tri Dư hất cằm về phía đối diện. “Đi thôi, lên xe rồi nói tiếp.”

Chỉ là quãng đường mấy chục mét, nhưng Bùi Quan đi đặc biệt chậm rì, nặng nề. Cô bỗng không biết nên dùng thái độ và nét mặt gì để đối diện với Thẩm Hành Trạc.

Người đàn ông ấy tâm trạng thất thường, khó đoán vô cùng.

Tối hôm đó, anh từng nhắc nhở cô: “Bùi Quan, em đã vượt quá giới hạn rồi.”

Giọng điệu không nặng, gần giống như một lời khuyên nhủ nhẹ nhàng của bề trên dành cho hậu bối.

Cô không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Dù là hiểu anh hay hiểu bản thiết kế của anh, tất cả đều không nằm trong giới hạn thân phận của cô.

Quả thật là vượt giới hạn. Cô luôn lao đầu như thế. Trước mặt anh, cô mãi vẫn chưa học được cách ứng xử khéo léo.

Vô thức, cô đã đứng bên cạnh xe. Bùi Quan lấy lại bình tĩnh, khóe môi cong lên nụ cười quen thuộc, lễ phép cất lời: “Chào Thẩm tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền ngài.”

Bề ngoài ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng vẫn không thể đoán nổi thái độ của anh.

Từ ‘anh’ bỗng nhiên lại thành ‘ngài’. Giống như một đêm quay về vạch xuất phát.

Thẩm Hành Trạc chậm rãi ngước mắt nhìn sang. Nét cười hiện tại của cô hòa làm một với nụ cười rạng rỡ đêm ấy trong nhà hàng Nhật. So sánh hai lần, khác biệt rõ ràng đến đáng kinh ngạc.

Lúc đó là chân thành, lúc này lại quá giả tạo. Thêm cả cách xưng hô thay đổi nhanh chóng. Hiếm khi thú vị như thế này.

Bùi Quan nghe thấy anh nhẹ giọng “ừ” một tiếng. Cô liền mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

Thẩm Tri Dư thường say xe rất nặng, gần như luôn ngồi ghế trước.

Dù đã quen với cách sắp xếp này, nhưng mỗi lần ngồi cạnh anh đều phải mất một lúc lâu trấn an tâm lý mới có thể tạm thời coi như anh không tồn tại.

Xe rời khỏi đoạn đường gần trường. Thẩm Hành Trạc hỏi: “Muốn ăn gì?”

Thẩm Tri Dư vui vẻ quay đầu nhìn Bùi Quan: “Quan Quan, cậu muốn ăn gì?”

Bùi Quan không có yêu cầu gì đặc biệt về chuyện ăn uống, suy nghĩ một lát rồi đáp: “… Gì cũng được.”

“Chú út, hay là chú chọn đi.” Thẩm Tri Dư nói: “Mấy món cháu muốn ăn toàn đồ vặt không sạch sẽ, chú chắc chắn không dẫn bọn cháu đi đâu.”

Thẩm Hành Trạc liếc cô một cái, không nói gì, bảo tài xế lái xe đến một nhà hàng lâu đời trong trung tâm thành phố.

Tới nơi, ba người xuống xe, được dẫn đến phòng riêng thứ hai trên tầng cao nhất.

Vừa ngồi xuống không lâu, phục vụ đã mang trái cây và đồ uống chuẩn bị sẵn lên, khẽ cúi đầu với Thẩm Hành Trạc: “Mời Thẩm tiên sinh dùng bữa.”

Nói xong, cánh tay đưa ngang, chỉ về phía tủ rượu: “Rượu của ngài để ở đây, có cần mở không ạ?”

Thẩm Hành Trạc xé bao khăn ướt, chậm rãi lau tay: “Không cần. Có gì sẽ gọi sau.”

Dọc bức tường là tủ rượu gỗ trắc, nhiều loại rượu quý được trưng bày rõ ràng. Bùi Quan lúc này mới nhận ra, phòng ăn này dường như là phòng riêng của Thẩm Hành Trạc.

Các món ăn lần lượt được mang lên. Bùi Quan ăn không nhiều, không có khẩu vị. Thi thoảng lại lơ đãng nhìn sang người đàn ông ngồi đối diện.

Cách anh ăn rất lịch sự, suốt bữa hầu như không trò chuyện với họ. Anh mặc một chiếc áo len cashmere đen, cổ áo kiểu mắt cáo, vai rộng rắn rỏi, ở vị trí xương quai xanh có một nốt ruồi nhỏ.

Ăn được nửa bữa, Thẩm Hành Trạc đặt muỗng xuống, ánh mắt chuyển sang Thẩm Tri Dư: “Dạo này việc học thế nào rồi?”

Thẩm Tri Dư thầm gào lên trong lòng, ngơ ngác trả lời: “Thì… cũng tạm ổn ạ.”

“Vậy thì tốt. Đừng để đến lúc cuối kỳ bị trượt rồi mới đến tìm chú cầu cứu. Tính ba cháu thế nào, cháu rõ nhất.”

“… Biết rồi mà.” Thẩm Tri Dư méo mặt: “Chú út, có Bùi Quan ở đây, cuối kỳ cháu nhất định không bị trượt đâu.”

“Dù Bùi Quan có ở đó hay không, mọi chuyện cũng phải dựa vào chính cháu.”

Nghe anh nhắc đến tên mình, lông mày Bùi Quan khẽ giật một cái.

Trong ấn tượng của cô, đây là lần thứ ba anh gọi tên cô. Giọng nói vẫn trầm thấp và lạnh trong, âm điệu ổn định, nhưng so với hai lần trước thì lần này dường như bớt đi sự xa cách lạnh nhạt.

Lại trò chuyện thêm vài câu, Thẩm Tri Dư kiếm cớ đi vệ sinh, chuẩn bị chuồn. Ban đầu định gọi Bùi Quan đi cùng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy làm vậy có phần cố tình nên đành thôi. Cô ra hiệu bằng ánh mắt, ra ý sẽ quay lại sau, rồi nhấc chân chạy thẳng.

Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Bùi Quan cúi đầu ăn một miếng súp kem nấm, rơi vào im lặng.

Ánh mắt vô tình lướt qua một góc khung tranh đặt cạnh tủ rượu, trông thấy bản vẽ thiết kế bên trong, khẽ sững người.

Thẩm Hành Trạc nhìn theo ánh mắt cô, nhàn nhạt nói: “Bức đó là bản sao của thiết kế ‘động đá nơi hoang mạc’.”

Bùi Quan hơi ngạc nhiên: “Tôi có thể đến xem kỹ hơn không ạ?”

“Đi đi.”

Bùi Quan đứng dậy, bước tới, tay nắm lấy viền khung tranh, hơi dùng sức, kéo phần còn lại của bức tranh bị kẹt giữa tường và tủ rượu ra ngoài. 

Thuận tay đặt nó vào rãnh gỗ giữa tủ rượu. Toàn cảnh bản thiết kế ‘động đá trong hoang mạc’ hiện rõ trước mắt.

“Không giống bản sao chút nào, chẳng khác gì bản gốc cả.” Bùi Quan cảm thán khẽ khàng.

Thẩm Hành Trạc cầm chén trà trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, ngước mắt nhìn bóng lưng gầy mảnh của cô: “Nhìn kỹ đường viền tạo hình tổng thể của công trình ấy.”

Được anh nhắc nhẹ, Bùi Quan quan sát kỹ hơn ở mép viền: “… Hình như đúng là có khác biệt.”

“Không chỉ có thế.”

“Hửm?” Bùi Quan nhất thời chưa hiểu.

Thẩm Hành Trạc đặt chén trà xuống, tiến lại gần, dừng lại sau lưng cô, tay phải lướt qua cánh tay cô, chỉ thẳng lên mặt bản vẽ.

Ngón trỏ dừng lại ở một điểm trên bản thiết kế. “Nhìn chỗ này. Độ cong giữa các đường, độ nghiêng, dấu vết chuyển động.”

Anh đứng ngay sau lưng cô, hương gỗ lạnh toát người bao trùm lấy cô. Hơi thở anh phả nhẹ bên tai, mang theo cảm giác tê rần ngứa ngáy.

Bùi Quan cố điều chỉnh nhịp thở nhưng không thể hoàn toàn tập trung vào bản vẽ, vì cảm giác gần gũi từ anh quá mãnh liệt.

Đến khi ánh mắt lướt đến góc phải dưới của bản vẽ nơi có chữ ký và ngày tháng cô mới khó khăn hoàn hồn, lên tiếng: “Đây là bản sao ngài làm cách đây mười năm sao?”

Cô không nhịn được, quay đầu nhìn anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần. Bất ngờ, cô đụng phải ngực anh. Gần như theo phản xạ, Bùi Quan lùi về sau một bước.

Sau lưng là tủ rượu, phần eo bị đè lên góc nhọn của khung tranh, đau điếng, cô định bước lên trước nhưng tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Lý trí cuối cùng khiến cô khựng lại tại chỗ. 

Thẩm Hành Trạc cúi đầu nhìn cô vài giây, tay phải hơi dùng sức, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần.

Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi: “Đứng trơ ra đấy làm gì, không đau à?”

Ánh mắt Bùi Quan vừa lúc dừng lại nơi nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh anh. Màu nâu nhạt, lẫn vào làn da trắng lạnh như sứ, giống như một nét hoa văn tinh tế trên món đồ sứ quý giá, chỉ một điểm nhấn thôi cũng đủ khiến người ta sững sờ.

Ánh mắt cô từ từ dời lên, chạm thẳng vào ánh mắt anh.

Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết nên nói gì để phá vỡ bầu không khí đột ngột trở nên kỳ lạ, liền nhẹ giọng cất lời: “Thẩm…”

Tâm trí trống rỗng, lời định nói nghẹn lại giữa cổ họng. Âm thanh lơ lửng giữa không gian. Bầu không khí càng lúc càng quái lạ.

Ánh mắt Thẩm Hành Trạc sâu như đá ngầm dưới đáy nước, hiếm khi có hứng thú mà tiếp lời: “Gọi tôi là gì cơ?”

Nét mặt Bùi Quan đông cứng lại, giọng vô thức dịu hơn một chút. Cô không biết nên gọi anh thế nào, bèn mặc kệ, để bản thân buột miệng gọi tên anh.

“… Thẩm Hành Trạc.”

Bình Luận (0)
Comment