Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 9

Ở bên Đỗ Nghiêm Thanh hai ngày, Bùi Quan về trước tới ký túc xá trường. Ngoại trừ Thẩm Tri Dư ngày mốt mới trở lại, hai người bạn cùng phòng khác đã có mặt trong phòng.

Hai người kéo Bùi Quan trò chuyện rôm rả, nhìn đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ trưa, họ bàn nhau đi ăn lẩu. Bùi Quan không phản đối, mở vali, nhanh chóng sắp xếp lại tủ quần áo rồi cùng họ ra ngoài.

Đối diện trường là một tòa trung tâm ẩm thực, đúng giờ ăn, quán lẩu đông nghịt người. May mắn có một bàn trống không cần đặt trước, ba người theo chân nhân viên phục vụ tiến vào.

Ngồi xuống, cởi áo khoác rồi đứng dậy pha nước chấm.

Bùi Quan nhìn chăm chú khu vực nguyên liệu chấm, tự nhiên cảm thấy không khí nhộn nhịp, mùi vị của lửa than rất thân thuộc.

Có lẽ là do cô ở tổ trạch lâu ngày nên quen cảm giác đó. Cảm giác mơ hồ, không thể định nghĩa rõ ràng, thiếu đi sự chân thực. Cô không thích cảm giác ấy lắm.

“Quan Quan.” Bạn cùng phòng Tiết Nhất Nhụy dùng tay chạm nhẹ vào cô. “Cậu đoán xem mình vừa đi vệ sinh gặp ai!”

Bùi Quan tỉnh táo lại hỏi: “Gặp ai?”

“Cậu tuyệt đối đoán không ra.”

“…”

“Trần Sở Diệc!”

Bùi Quan mỉm cười nói: “Cùng trường thì chuyện gặp nhau cũng bình thường mà.”

“Mình không ngạc nhiên vì chuyện đó!” Tiết Nhất Nhụy nghiêng người lại gần, nói nhỏ: “Anh ta đi cùng một cô gái, mình nghĩ có thể là bạn gái. Nhưng học kỳ trước anh ta còn theo đuổi cậu mà?”

“Anh ta đâu phải lúc nào cũng theo đuổi mình, hơn nữa mình cũng không muốn anh ta theo đuổi.” Bùi Quan tỏ ra bình thản, rõ ràng không mấy quan tâm chuyện này.

Cô thêm vài miếng thịt bò vào bát, múc thêm chút rau mùi, trong đầu suy nghĩ xem nên thêm loại gia vị nào nữa.

“Thôi… mình vẫn thấy tiếc quá. Hai người đi với nhau chắc chắn rất đẹp đôi.” Tiết Nhất Nhụy thở dài.

“Pha nước chấm xong chưa?” Bùi Quan liếc vào bát bạn, nửa đùa nửa thật nói: “Đi thôi. Đẹp mắt không quan trọng, quan trọng là phải ngon miệng.”

Nồi lẩu chia làm bốn ngăn được nhân viên bê lên bàn.

Bùi Quan thả vài loại rau củ và đậu hũ vào ngăn nước dùng nấm. Không lâu sau, nước sôi sùng sục, hơi nước bốc lên mờ ảo, tỏa lan khắp không gian. 

Cô cầm đũa, kẹp một miếng bao tử bò nhúng vào nước dùng, kiên nhẫn chờ đợi.

Tiết Nhất Nhụy cầm ly thủy tinh, mắt chăm chú nhìn khung cảnh như bị đóng băng trước mặt.

Từ trước đến nay cô biết Bùi Quan rất xinh đẹp. Khuôn mặt thanh tú, nét đẹp pha chút trong sáng, đôi mắt sáng long lanh, đặc biệt cuốn hút. Một khuôn mặt đẹp như thế, thật sự không nên bị bỏ phí, phải được trân trọng và bảo vệ.

“Quan Quan, cậu thật sự không thấy khó chịu chút nào sao?” Tiết Nhất Nhụy tò mò hỏi.

Bùi Quan đặt miếng bao tử vào bát. “Ý cậu là chuyện với Trần Sở Diệc đúng không?”

“Đúng rồi. Hừ… Anh ta theo đuổi cậu suốt một năm rưỡi, đối xử với cậu rất tốt, đột nhiên bỏ cuộc… Nếu là mình, chắc chắn sẽ thấy hụt hẫng lắm.”

Người bạn cùng phòng khác là Chu Nghiên cũng đồng tình. “Thật ra mình cũng nghĩ vậy.”

Quả thật, Trần Sở Diệc đã theo đuổi Bùi Quan hơn một năm rưỡi. Đầu tháng chín khi mới nhập học chưa lâu, sinh viên năm nhất bắt đầu huấn luyện quân sự. Lúc đó Bùi Quan vừa kết thúc làm thêm mùa hè, thể trạng rất kém, nhanh chóng tham gia huấn luyện, ngày càng gầy đi trông thấy. Đến giờ nghỉ giữa giờ, cô đi siêu thị mua nước. Bị nắng chiếu rát suốt buổi sáng, lại không ăn sáng, bị hạ đường huyết, khi thanh toán gần như ngất xỉu. May mắn đứng sau cô là Trần Sở Diệc kịp thời giúp đỡ.

Lúc đó anh ta là sinh viên năm hai, gia đình khá giả, ngoại hình, tính cách và quan hệ đều tốt, cách thể hiện tình cảm thẳng thắn và nhiệt tình, nhưng Bùi Quan lại coi đó là gánh nặng. Nói cách khác, cô không thích anh ta, cũng có thể không xứng đáng với những điều tốt đẹp anh ta dành cho.

Cô biết mình muốn gì, cũng biết mình sẽ ở trong thế giới như thế nào sau này. Kế hoạch tương lai của cô hoàn toàn không có chỗ cho lãng mạn hay tình yêu.

Chiều đêm giao thừa năm đó, cuộc điện thoại có lẽ là bước ngoặt. Những lời cô nói nặng nề hơn bất cứ lúc nào trước đây. Trần Sở Diệc không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra sự gượng ép trong lời cô.

Cô biết anh ta sẽ nhận ra, biết anh ta sẽ thất vọng. Nhưng cách làm ấy tốt cho cả hai. Cô thật sự không muốn anh ta lãng phí thời gian vì mình.

“Mình không biết nên nói thế nào với các cậu.” Bùi Quan đặt đũa xuống. “Anh ta tốt thật, nhưng thực ra… mình không quá cần những điều tốt ấy, cũng chưa từng nhận lấy. Các cậu hỏi mình có khó chịu không, nói thật là, mình dường như… chẳng cảm thấy gì.” 

Dù là lý trí hay dứt khoát, ít nhất Trần Sở Diệp đã có điểm tựa tình cảm mới, cũng không phải điều xấu.

“Dù sao thì, chúng mình đều mong cậu hạnh phúc.” Tiết Nhất Nhụy nói.

“Đúng vậy, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.” Chu Nghiên hút một hơi nước mơ chua chua. “Chúng mình cũng hy vọng cậu sẽ gặp được người thật sự yêu thích.”

Bùi Quan lại cầm đũa, định gắp đồ ăn, vô tình ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, u sầu của Trần Sở Diệc.

Anh ta đứng trước quầy thu ngân không xa, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã thanh toán, bên cạnh là nữ sinh khoa ngoại ngữ ngành phiên dịch, hoa khôi của khoa.

Khoảng cách không gần cũng không xa, đủ để nghe rõ nội dung trò chuyện vừa rồi của họ.

Khi rời đi, anh bước qua bên cạnh Bùi Quan. Giọng Trần Sở Diệc vang lên trên đầu cô: “Tôi đã trả tiền rồi, chúc ngon miệng nhé.”

Tối hôm trước ngày khai giảng, sau khi kiểm tra phòng ngủ xong, Bùi Quan nhận được tin nhắn wechat của Trình Úc.

Trình Úc: Anh đứng ở cửa cổng phía bắc trường em, ra đây.

Bùi Quan đơn giản trả lời một câu “ok”, thay đồ ngủ rồi khoác vội chiếc áo len, tranh thủ trước khi bị đóng cửa nghỉ ngơi, nhanh chân bước ra khỏi khu ký túc xá.

Chiếc xe của Trình Úc đậu ngay ở khoảng đất trống đối diện cổng phía bắc.

Kéo cửa ghế phụ, cúi người chui vào, Bùi Quan thẳng thắn hỏi: “Tìm em giờ muộn thế này có việc gì?”

Trình Úc tắt điếu thuốc, khởi động máy xe: “Mới từ Trân Hải về, đói bụng, cùng anh đi ăn đêm đi.”

“…” Bùi Quan bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Ngày mai em khai giảng, sắp đóng cửa nghỉ rồi, ăn xong không kịp quay về trường đâu, sáng mai anh đưa em về đấy.”

“Được.”

Năm mươi phút sau, Bùi Quan cùng Trình Úc vào một nhà hàng Nhật Bản quen thuộc.

Quán này anh thường xuyên lui tới. Trình Úc khá kỹ tính trong ăn uống, thà đói bụng cũng không chọn một quán gần để tạm thời lấp đầy cái bụng.

Hai người không gọi món, nhân viên phục vụ trực tiếp mang ra mấy món mà anh hay ăn. Mặt Trình Úc tối sầm, trông tâm trạng không tốt, muốn uống rượu nhưng bị Bùi Quan đưa tay ngăn lại.

Bùi Quan cầm ấm trà, rót cho anh một chén, rồi cho mình một chén. Cúi đầu nhấp một ngụm, vị trà hơi chát, thanh nhẹ có chút ngọt.

“Lại đi tìm chị ấy rồi à?” Bùi Quan không giấu giếm, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ. Cuối cùng cũng ở nhà cô ấy một lúc, định qua đêm, đẩy đi hết lần này đến lần khác mới bị mời ra.”

Trình Úc cảm thấy khó chịu, lấy hộp thuốc lá định hút một điếu, nghĩ đang ở trong nhà liền bỏ lại vào túi.

“Thật không ngờ.” Bùi Quan nhìn anh lâu một lúc rồi bất ngờ thốt lên.

“Ừ? Không ngờ điều gì?” Trình Úc bị cô nhìn chăm chằm hơi sợ.

“Có ngày anh trở thành người chỉ biết nghĩ về tình yêu.”

“Vớ vẩn.” Trình Úc cười giận. “Một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi như em hiểu được gì.”

“Nếu tính theo tuổi tâm lý, có khi em còn trưởng thành hơn anh.” Bùi Quan tự biện hộ.

Trình Úc không nói gì, thả lỏng người ngả ra sau, nhướn mày nhìn cô cười.

Anh và Bùi Quan quen biết nhau là vào năm ba cô vừa mới qua đời. Lúc đó cô mới mười một tuổi, anh hơn cô bảy tuổi, vừa tròn mười tám.

Đỗ Nghiêm Thanh và ba anh rất thân thiết. Mùa đông lớp 12, anh được gửi đi học nghề. Khi đó trong nhà không có ai, gọi điện thoại thì thầy chưa gặp mặt anh chỉ bảo đợi ở phòng học, nói lát nữa sẽ về.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, người đến không phải là Đỗ Nghiêm Thanh mà là một cô bé còn khá nhỏ tuổi.

Cô bé một chiếc áo bông màu hồng đã bị giặt nhiều đến mức phai trắng, quần nhung màu cà phê, đi dép bông hoa. Cặp ba lô trên lưng kiểu dáng rất cũ nhưng rất sạch sẽ. Đôi mắt trong trẻo vô cùng, đồng tử màu đen rất đậm, chỉ có điều ánh nhìn như một mặt nước chết, không chút sức sống.

Khi nhìn thấy anh, cô không hề sợ hãi, cũng không lên tiếng, chỉ thẳng nhìn anh, mắt không chớp.

Chưa kịp phản ứng, đột nhiên khuôn mặt không biểu cảm của cô rơi xuống hai giọt nước mắt, dùng cách im lặng biểu đạt nỗi buồn tột cùng.

Đó là lần đầu tiên anh thấy Bùi Quan khóc, cũng là duy nhất suốt nhiều năm qua.

Khi Đỗ Nghiêm Thanh bước vào, thấy cảnh đó, không nói lời nào liền đánh anh một trận, hoàn toàn không quan tâm đến mối quan hệ thầy trò vốn còn non nớt lần đầu gặp mặt.

Nhưng anh vốn mặt dày, không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, dù sao cũng là thầy của mình.

Tối hôm đó, cô bé gõ cửa phòng anh. Đẩy vào tay anh một cây kẹo m*t vị cam, ngước mắt nhìn anh một cái, không nói gì rồi quay người đi mất. Cảm giác như một bà cụ non.

Từ đó về sau, Bùi Quan trở thành người vô cùng quan trọng với anh. Không phải người thân mà còn hơn người thân, không ai có thể thay thế được.

Cử động bưng đồ ăn của nhân viên phục vụ đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh.

Trình Úc kẹp một miếng cá ngừ đưa vào miệng. “À đúng rồi, việc em nhờ anh điều tra trước đây vẫn phải chờ thêm chút nữa.”

Bùi Quan nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Anh nhờ bạn bè hỏi giúp. Nhưng chuyện đã lâu, Từ Thịnh cũng đã niêm yết công ty rồi, nhiều chuyện xấu không thể dễ dàng lộ ra ánh sáng.”

Bùi Ưuan hạ mắt, bỗng mỉm cười hỏi: “Trình Úc, anh có tin vào ác giả ác báo không?”

Trình Úc nhai miếng cá ngừng lại, trả lời: “Tin chứ.”

“Thật ra em không tin lắm.” Bùi Quan cười sâu sắc hơn.

“Nhưng mà Trình Úc—”

“Em phải tự làm.”

Hôm đó, Thẩm Hành Trạc đi công tác đến thành phố lân cận trong ngày, buổi tối bị Thẩm Hạ Châu gọi đi ăn.

Liên tục thức đêm hai ba hôm, lại ăn uống thất thường, thêm vào đó uống không ít rượu, dạ dày anh đau quặn dữ dội.

Anh dặn tài xế dừng lại bên lề ở ngã rẽ phía trước, nhờ đi mua giúp một hộp thuốc đau dạ dày. Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, lập tức đáp vâng.

Xe dừng ở chỗ đậu trước các cửa hàng mặt phố. Tài xế bước xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa, rồi đi về phía quán thuốc ở bên kia đường.

Thẩm Hành Trạc đưa tay ấn nút hạ kính xe. Gió lạnh ùa vào mang theo hơi lạnh, mùi rượu tan đi không ít.

Anh đang định kéo kính lên lại. Cửa kính tự động kéo lên một phần ba thì nút bấm bị buông ra. Thẩm Hành Trạc hơi nheo mắt, một bóng dáng thon thả quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Bên trong nhà hàng Nhật sáng trưng đèn đuốc. Qua lớp cửa kính sát đất, Bùi Quan ngồi dựa vào tường, cánh tay lười biếng đặt lên mép bàn. Cổ áo chiếc áo len mỏng màu trắng ngà hơi rộng, lộ ra xương quai xanh và một vùng da trắng mịn. Mái tóc đen dài ngang eo buông lơi trên vai, vài lọn trượt dọc theo cổ len vào trong áo.

Lúc này cô đang nói gì đó với người đàn ông ngồi đối diện, nụ cười dịu dàng rạng rỡ. Nói xong, người đàn ông nhướng mày, đưa tay phải xoa xoa đỉnh đầu cô hai cái.

Như thể không vừa ý, cô trừng mắt nhìn người kia, đứng dậy định với tay gõ lên đầu anh ta, nhưng bị né tránh. Cảm xúc chẳng hề che giấu, là một dáng vẻ tự nhiên và chân thật mà anh chưa từng thấy ở cô.

Cửa xe bị mở ra, vang lên âm thanh lách cách nhẹ nhàng.

Tài xế ngồi lại vào ghế, đưa thuốc và nước cho anh: “Thẩm tiên sinh, bây giờ đi luôn chứ ạ?”

Thu lại ánh mắt về, đồng thời chậm rãi kéo kín cửa kính lên. Thẩm Hành Trạc đặt thuốc và nước sang bên cạnh, không mở ra.

Anh nhắm mắt lại, vờ chợp mắt nói: “Đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment