Ngược Dòng Cùng Sương Mờ - Trừng Tịch

Chương 8

Vào khoảng giữa trưa, Đỗ Nghiêm Thanh đang quét dọn trong nhà kính trồng hoa thì nhận được cuộc gọi từ người bạn cũ Mạnh Vân Hòa.

Ông đưa bình tưới trên tay cho Bùi Quan rồi đứng ngay tại chỗ trò chuyện rôm rả với đầu dây bên kia khá lâu, đến khi thỏa thích mới chịu cúp máy.

Cất điện thoại vào túi áo sơ mi, ông ngẩng đầu thấy Bùi Quan đang tưới nước cho chậu hoa, liền vội vàng bước tới ngăn lại: “Này… loài hoa này không cần tưới nhiều nước đâu, tưới kiểu đó là hại nó đấy.”

Bùi Quan xoay cổ tay, dừng ngay động tác, dòng nước lập tức ngừng lại. Cô cúi người kiểm tra trạng thái của thân và lá, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng mới nhẹ nhàng thở phào.

Đỗ Nghiêm Thanh thong thả nói: “Ông Mạnh hẹn chiều nay đến chỗ ông ấy uống trà, câu cá, con đi với ông một chuyến nhé.”

Bùi Quan khẽ đáp lời, tiện miệng hỏi: “Có định ở lại ăn tối luôn không ạ?”

“Ý kiến hay đấy. Đỡ phải về nấu nướng nữa.”

“…”

Dọn dẹp đơn giản xong, hai người sóng bước cùng nhau rời khỏi nhà.

Bùi Quan lấy điện thoại ra gọi một chiếc taxi. Đỗ Nghiêm Thanh có một chiếc xe riêng, nhưng đã để phủ bụi trong gara suốt nhiều năm. Mùa xuân năm ngoái, sau khi thi xong bằng lái, Bùi Quan từng mượn xe chạy hai lần.

Một lần đúng hôm trời mưa, đường bùn lầy trơn trượt, cô không cẩn thận đâm vào dải cây xanh bên đường, làm trầy tay. Dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng ông lo sốt vó. Từ đó, ông nghiêm cấm cô đụng vào xe thêm lần nào nữa. Bùi Quan hiểu tấm lòng của ông, nên cũng không phản bác.

Mỗi khi Trình Úc không có mặt, hễ hai người cần ra ngoài đều chọn đi taxi, lâu dần thành quen.

Chiếc taxi dừng chờ ở đầu hẻm phía bắc. Vừa ngồi vào ghế sau, Đỗ Nghiêm Thanh nói: “Người chúng ta sắp đến thăm chính là vị thầy mà hôm qua ông kể với con, thầy của Hành Trạc.”

Bùi Quan hơi sững người, rồi chợt hiểu ra: “Hóa ra là cụ Mạnh.”

“Ừ. Năm đó con từng sao lại bản thiết kế ‘động đá nơi hoang mạc’ chính là tác phẩm kiến trúc của ông ấy, còn nhớ không?”

“Nhớ ạ… Lúc đó ông còn nói con vẽ giống chẳng ra giống, biến đại công trình thành nhà tranh vách đất.”

Nhắc tới bản vẽ đó, Bùi Quan vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Khi ấy tay nghề cô còn non, chưa nắm chắc được đường nét và tỉ lệ bố cục. Ban đầu chỉ là một bản vẽ nháp tùy hứng, nào ngờ lại bị Đỗ Nghiêm Thanh bắt gặp, nghiêm túc phê bình một trận.

Bùi Quan không có nhiều thiên phú trong lĩnh vực thiết kế nhưng mấy năm qua cần cù bù thông minh, ít nhiều cũng không phụ kỳ vọng và sự dạy dỗ của ông.

Đang đi giữa đường, Đỗ Nghiêm Thanh đúng lúc dặn dò thêm: “Lần này gặp được ông ấy, nếu có chỗ nào không hiểu thì nhớ khiêm tốn mà học hỏi.”

Bùi Quan cười đùa: “Biết rồi ạ, con nhất định sẽ trộm thầy học nghệ cho giỏi.”

Trên đường, hai người không nói thêm gì nữa. Xe băng qua đường cao tốc vành đai, chạy thêm mười mấy phút, cuối cùng dừng lại bên dòng sông Lệ Dương, gần khu biệt thự ven sông có tầm nhìn đẹp.

Bùi Quan đỡ Đỗ Nghiêm Thanh xuống xe, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ, rồi lại liếc sang cây cầu câu cá cách đó ba, bốn trăm mét.

Cô xách túi đồ nghề, vừa đỡ ông chậm rãi bước đi, vừa nói: “Xe không vào được, con dìu ông đi từ từ nhé.”

Có cá cắn câu. Mạnh Vân Hòa, người ngồi chờ bên bờ sông đã lâu, lập tức nhấc cần lên dứt khoát, siết chặt dây câu, từ từ kéo con cá khỏi mặt nước.

Ông giữ chặt đuôi cá, tháo lưỡi câu khỏi miệng nó rồi thuận tay bỏ vào chiếc xô bên cạnh.

“Đây là con thứ ba trong ngày rồi đấy.” Mạnh Vân Hòa nhìn sang chiếc xô bên kia, trong đó chỉ có một con cá, bật cười: “Hành Trạc, hôm nay cậu không kiên nhẫn rồi.”

Thẩm Hành Trạc hơi nhướng mày, vẻ mặt uể oải, khẽ cong môi: “Bị ngài nhìn ra rồi.”

“Thú vui câu cá, một phần chính là ở chỗ chờ đợi. Lý lẽ này thì đơn giản, nhưng thực hành thì khó, mấy năm trước cậu lại làm được đấy.”

“Càng lớn tuổi, ngược lại càng không có kiên nhẫn.”

Mạnh Vân Hòa chậm rãi lắc đầu, không tán đồng: “Chờ đợi, suy cho cùng cũng chỉ là để tìm một thời điểm tốt hơn để gieo trồng và gặt hái. Cậu nay kém kiên nhẫn hơn trước, điều đó cho thấy hoặc là cậu vẫn còn biết nhẫn nhưng đang cố che giấu hoặc cũng có thể là lòng cậu đã như nước chết, không còn gì để mong cầu nữa. Chuyện này, thật ra chẳng liên quan gì mấy đến tuổi tác.”

Thẩm Hành Trạc im lặng, xem như thừa nhận. Khuôn mặt bình thản không biểu lộ cảm xúc, anh cúi đầu nhìn mặt nước như đang trầm tư suy nghĩ điều gì.

Biết anh không muốn nói thêm về chủ đề này, Mạnh Vân Hòa liền chuyển lời: “Vài hôm nữa là mừng thọ tám mươi tuổi của bà nội cậu, ta có chuẩn bị chút quà mừng, lúc về nhớ mang về giúp ta.”

“Chi bằng ngài tự đến tặng, bà nội vẫn hay nhắc đến ngài đấy.”

“Ta mới khỏi bệnh, sợ lây khí bệnh cho bà ấy. Thay ta gửi lời hỏi thăm nhé.”

“Vâng, cháu sẽ chuyển lời.”

Trong lúc nói chuyện, dây câu lại được quăng ra. Sau khi ném cần, ông hơi nhấn cần xuống mặt nước rồi kéo nhẹ về phía sau.

Loạt động tác hoàn thành, Mạnh Vân Hòa lấy từ trong áo khoác ra chiếc đồng hồ quả quýt, chăm chú nhìn giờ.

“Lão Đỗ hôm nay dẫn theo một cô gái trẻ đến… Nói là muốn ta chỉ bảo cho vài điều. Một người kiêu ngạo như ông ấy mà cũng có lúc phải nhờ vả ta, ta thực sự thấy tò mò, cô gái này rốt cuộc là nhân vật thế nào.”

Vừa dứt lời, hai bóng người xuất hiện ở đầu cầu, từ xa đi về phía họ. Thẩm Hành Trạc lười biếng đưa mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên một người trong đó. 

Là người quen, nhưng cách ăn mặc lại không giống những gì anh từng biết.

Chiếc áo len chui đầu màu be kiểu dáng đơn giản, quần jeans, giày vải trắng. Không trang điểm, làn da trắng mịn như sứ, tóc búi gọn kiểu củ tỏi, để lộ vầng trán tròn đầy, mịn màng. Tỏa sáng như ánh nắng ban mai, tràn đầy khí chất sinh viên.

Người đàn ông bên cạnh không biết nói gì với cô, cô cười đáp lại vài câu rồi đưa túi đồ trong tay cho ông ấy, bước nhanh về phía trước hai bước. Bước đi nhẹ nhàng, nét mặt mang vẻ thư thái chân thành.

Cô quay đầu, ánh mắt nhìn về phía này, nụ cười lập tức đông cứng trên khuôn mặt. Trong mắt thoáng hiện vẻ sững sờ, chỉ trong chớp mắt rồi tan biến, thay bằng một nụ cười như cũ.

Bùi Quan không ngờ sẽ gặp Thẩm Hành Trạc ở đây.

Mấy ngày không gặp, anh dường như gầy hơn chút. Mắt hơi thâm quầng, màu sắc nhợt nhạt, như vừa thức trắng đêm qua.

Áo khoác da hươu màu tối kết hợp với quần đen ống đứng. Chiếc đồng hồ dán lên làn da trắng lạnh, bàn tay trái cầm cần câu lộ xương khớp thon dài.

Cô không biết có nên chủ động nói rõ mối quan hệ quen biết giữa hai người hay không. Chập chờn suy nghĩ vài giây, nhưng nhanh chóng bị gián đoạn.

Hai người bạn già gặp nhau, chuyện trò tự nhiên không thiếu. Qua lại vài câu xã giao, Đỗ Nghiêm Thanh giới thiệu Bùi Quan với Mạnh Vân Hòa.

Bùi Quan lịch sự chào hỏi ông nhưng đầu óc hơi lơ đãng vì Thẩm Hành Trạc ngồi không xa.

Sau vài câu chuyện ngắn, bốn người ngồi cạnh nhau.

Bùi Quan không câu cá, ngồi ở vị trí ngoài cùng, chống cằm nhìn họ nhả mồi, quăng cần, thu cần.

Tiếng cười nói râm ran không ngớt. Nghe họ chuyện trò thật sự rất thú vị. Đều là những người từng trải qua nhiều thăng trầm, cách nhìn người và việc của họ rất sâu sắc, nhiều lời rất đáng để nghiền ngẫm.

Bùi Quan bất ngờ nhận ra, cái phong thái lạnh lùng của Thẩm Hành Trạc lại không hề gây khó chịu khi anh trò chuyện với hai bậc trưởng bối kia.

Anh không nói nhiều, thỉnh thoảng mới lên tiếng, không quá khiêm tốn cũng chẳng kiêu ngạo, cư xử rất thân thiện như với bạn bè.

Cả buổi, cô và anh không trao đổi gì. Đôi lần ánh mắt chạm nhau, cô ban đầu không khỏi né tránh, sau đó lại thản nhiên nhìn lại.

Không biết từ lúc nào, hoàng hôn đã buông xuống, trong chiếc xô chứa cá đã nhiều hơn hẳn. Xe của Thẩm Hành Trạc đỗ gần đó, không có tài xế riêng, nhiều việc anh phải tự mình làm.

Anh nhanh chóng thu dọn xô cá và dụng cụ, xách lên rồi đi về phía cây cầu câu cá.

Bùi Quan nhặt chiếc ghế xếp đặt bên bờ sông, đi theo sau anh.

Người đàn ông cao lớn, dáng lưng thẳng và cô đơn, mang trong mình một cảm giác buồn man mác hòa vào ánh chiều tà.

Rõ ràng là đứng rất gần anh, nhưng cảm giác lại rất xa cách. Cô không nghĩ nhiều nữa, tăng tốc bước chân để theo kịp anh.

Chiếc xe đậu ở đầu cầu, không phải những chiếc xe cô từng gặp trước đây.

Thấy anh mở cốp xe, Bùi Quan đưa đồ cho anh, nghe anh nói: “Lên xe đợi đi.”

Anh quay nhìn hai người bạn già vẫn đang từ từ qua cầu, cô đáp một tiếng “Vâng”.

Do dự một lát, cô thẳng tiến đến ghế phụ, mở cửa xe, cúi người ngồi vào.

Chẳng mấy chốc, cửa ghế lái bật mở, Thẩm Hành Trạc bước vào. Anh mở ngăn đựng đồ trong xe lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa. Nhẹ nhàng châm thuốc, ánh mắt hơi hạ, khói từ từ phả ra thành những vòng tròn.

Cánh tay dựa lên cửa sổ, dáng vẻ thả lỏng tỏa ra một thứ khí chất khó gần, phớt tỉnh. Bùi Quan nhìn ánh sáng đỏ rực từ đầu điếu thuốc trên đầu ngón tay anh vài giây, đầu óc bắt đầu lơ đãng.

Nhận ra cửa kính ghế phụ đang tự động hạ xuống, cô lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Tôi không ngại mùi thuốc đâu. Ba tôi cũng hút thuốc.”

Thẩm Hành Trạc chậm rãi hé mắt nhìn cô: “Lạnh thì tự kéo cửa kính lên.”

Cô ngập ngừng rồi lắc đầu: “Không lạnh.”

“Rời khỏi tổ trạch khi nào?”

“Sáng sớm hôm qua.”

Anh nghẹn họng, phát ra tiếng “ừ” rồi im lặng.

Cô cố gắng tìm chuyện nói: “Hôm qua ở nhà thầy Đỗ, tôi thấy bản thiết kế phác thảo của anh hồi xưa.”

Anh cúi đầu gạt tro thuốc, ánh mắt bình thản: “Hiểu về thiết kế kiến trúc à?”

“Tôi biết chút ít… nhưng không sâu lắm.” Cô không đoán được cảm xúc anh giấu, nhưng có thể cảm nhận anh không hoàn toàn thờ ơ với lời cô nói.

“Thầy Đỗ là thầy của em, rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, muốn hiểu thì dễ thôi.”

“Tôi muốn hiểu không chỉ là thiết kế.” Cô thở nhẹ, ngước nhìn góc mặt anh.

Trong xe có đèn, cô nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt anh. Mũi cao thẳng, đường viền cằm hoàn hảo, hàng mi tạo bóng nhẹ dưới mắt. Đôi mày mệt mỏi khó giấu, môi mím thành một đường thẳng khiến người ta không biết anh đang vui hay giận. Một người đàn ông quá đẹp như này, thật khó tin lại thật gần như vậy.

Anh không đáp lời ngay, tay trái cầm điếu thuốc rút ra khỏi cửa kính, đặt lên vô lăng, ngón trỏ gõ nhịp đều lên bề mặt. Tiếng gõ nhỏ, hòa cùng tiếng ồn trắng của môi trường rất rõ ràng.

Cô nín thở, để thời gian trôi qua từng giây.

Anh dập lửa điếu thuốc, không giải thích hay đáp lại ý nghĩa trong lời cô, chỉ nhẹ giọng nói: “Bản phác thảo đó quá phức tạp, quy tắc mơ hồ, chẳng có đường tắt nào. Muốn hiểu thì khó lắm.”

Cô nhíu mày, giả vờ không hiểu, mỉm cười: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ đi đường tắt.”

Thẩm Hành Trạc ném đầu điếu thuốc vào thùng rác trên xe, bỗng cười nhẹ, nụ cười mang chút lạnh lùng.

Tay phải anh chống vào chỗ tựa bên ghế phụ, bỗng nghiêng người lại, hơi cúi đầu, chậm rãi bắt lấy ánh mắt cô. Mùi hổ phách pha chút gỗ tuyết tùng lẫn thuốc lá tỏa ra. Hơi thở anh phả lên má cô, nóng rát đến khó chịu.

Cô sững người, nụ cười đông cứng trên môi.

“Phải hiểu quy tắc mới biết cách vận dụng quy tắc. Bắn trúng mù quáng thì làm gì có ý nghĩa gì.”

Giọng anh vang bên tai cô, gần gũi, vương vấn rồi tan ra, giọng âm trầm mê hoặc.

Anh lùi ra, tay với lấy dây an toàn giúp cô cài cẩn thận, động tác thong thả.  Đầu ngón tay anh lướt qua cổ cô, cô bỗng rùng mình, cảm giác như bị bóp nghẹn cổ họng.

Anh ngồi lại vào ghế lái. Thẩm Hành Trạc lạnh lùng nhắc nhở: “Bùi Quan, em đã vượt giới hạn rồi.”

Bình Luận (0)
Comment