Chiếc áo khoác choàng trên vai cuối cùng vẫn không có cơ hội được cởi xuống. Bùi Quan bị anh kéo vào thang máy VIP gần đó như chốn không người.
Cô theo phản xạ ngăn tay phải đang định ấn tầng của anh lại, nhẹ giọng nói: “… Thẩm Hành Trạc, đợi một chút được không? Em còn hai mươi phút nữa mới tan làm.”
Thẩm Hành Trạc nhìn gương mặt tái nhợt vì lạnh của cô vài giây, nói: “Gấp gì chứ.”
“… Gì ạ?” Bùi Quan nhất thời không phản ứng kịp.
“Khách sạn này đứng tên tôi, em còn sợ họ không trả lương cho em à?”
Bùi Quan đành thỏa hiệp, lùi hai bước đứng dựa vào vách thang máy, giữ một khoảng cách an toàn với anh, không quá gần cũng không quá xa.
Thang máy tự động khép lại, chạy thẳng lên tầng cao nhất. Không gian kín đáo đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình.
Ra khỏi thang máy, cô đi theo sau Thẩm Hành Trạc, thấy anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
Điện thoại vừa được kết nối, anh chỉ nói vỏn vẹn hai câu: “Dời hội thảo lại mười lăm phút. Gọi người mang lên đây một ly sữa nóng.”
Anh đút điện thoại lại vào túi, bước chậm hơn đợi cô đi sóng vai cùng.
Bùi Quan không phải không ngạc nhiên khi anh vì cô mà thay đổi thời gian cuộc họp.
Ban đầu cô định nói với anh rằng mình không yếu ớt đến thế, chỉ cần về phòng nghỉ thay đồ rồi ngồi một lát là ổn. Nhưng nghĩ lại, đã đến đây rồi nói hay không cũng chẳng khác gì nhau, nói ra lại có phần dư thừa. Thế nên cô không nói gì thêm.
Cuối hành lang là một căn phòng không có bảng số. Anh nhập vân tay, cửa mở ra, Bùi Quan đi theo anh vào trong.
Vừa bước vào, cô lướt mắt một vòng, thấy bên bức tường không xa có kệ sách, bên trên là vài cuốn sách về thiết kế kiến trúc. Đoán rằng đây chắc là nơi Thẩm Hành Trạc thỉnh thoảng ghé qua nghỉ tạm.
Trong không khí phảng phất mùi hương sen nước thanh khiết. Bùi Quan đứng khựng lại vài giây, đang định tập trung tinh thần thì tay trái bị Thẩm Hành Tạc nắm lấy, cô bị anh kéo đến ngồi xuống cạnh sofa.
Rất tự nhiên, anh nửa quỳ trước mặt cô, bàn tay lớn nhẹ nắm lấy cổ chân cô, hơi dùng lực, tháo đôi giày cao gót đang ôm sát chân cô ra.
Phần cổ chân đặc biệt nhạy cảm, một cảm giác ngứa nhẹ thoáng qua khiến Bùi Quan theo bản năng muốn rút chân lại, nhưng bị anh giữ chặt.
Thẩm Hành Trạc ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói hai chữ: “Đừng động nào.”
Bùi Quan không dám cử động nữa, hơi cúi đầu, vừa khéo có thể nhìn thấy anh. Anh mặc một bộ comple đen hai hàng cúc, cổ áo kiểu ve nhọn, bên trong là áo sơ mi trắng.
Màu đen và trắng, hai tông màu đối lập hòa vào nhau khiến khí chất anh càng thêm lạnh lùng, như một đỉnh tuyết xa xăm phủ băng sương bốn bề.
Ban đầu, cả hai đều không nói gì. Thẩm Hành Trạc là người phá vỡ sự yên lặng trước: “Đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ tại sao anh lại đưa em lên đây.” Bùi Quan trả lời thật lòng.
“Không cảm nhận được sao?”
“Dạ?” Bùi Quan ngơ ngác.
“Giày không đúng size, chân em sưng rồi.”
Bùi Quan lúc này mới ngớ ra, nhìn theo ánh mắt anh xuống đôi chân mình.
Không phải cô không cảm nhận được chân bị bó chặt, chỉ là do đứng cả ngày, lại đi lại lắt nhắt suốt buổi chiều, bàn chân sớm đã tê dại, đến cả cảm giác đau cũng mờ nhạt đi nhiều.
Thẩm Hành Trạc buông cô ra, anh đứng dậy, bất ngờ cúi người xuống, ôm lấy ngang eo cô. Một bàn tay anh vừa vặn đặt lên phần xẻ tà của chiếc sườn xám, lòng bàn tay có thể cảm nhận rõ ràng sự lành lạnh từ da cô truyền đến. Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo, rõ ràng là do bị nhiễm lạnh mà ra.
Bùi Quan nằm gọn trong lòng anh, hai tay vịn lấy vai anh, để mặc anh bế mình đặt xuống bên mép giường. Chiếc áo khoác khoác trên vai không biết đã rơi xuống thảm từ lúc nào.
Thẩm Hành Trạc kéo chiếc chăn lông bên cạnh đắp lên người cô, anh không nói gì, thẳng bước vào nhà tắm. Khi quay lại, trên tay anh cầm thêm một chiếc khăn khô bọc đá lạnh.
Anh ngồi xuống cạnh cô, đặt chân cô lên đùi mình, lấy khăn phủ lên mu bàn chân cô.
Ngay khoảnh khắc chiếc khăn lạnh áp lên da, Bùi Quan không nhịn được bật ra tiếng xuýt xoa vì đau, cơn đau tê buốt đến muộn nhưng nhói đến khó chịu.
“Còn biết đau.” Anh lên tiếng.
Giọng điệu vẫn bình thản như thường lệ. Nhưng không hiểu sao, cô lại nghe ra được trong đó một chút quan tâm rất khẽ khàng. Sự quan tâm ấy như một loại mê hoặc, kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, đem so với sự xa cách lan tràn giữa họ vào đêm hôm đó.
Cảm xúc bất giác dịu lại, Bùi Quan khẽ hít mũi, giọng nghẹn ngào vì mũi nghẹt: “Thẩm Hành Trạc.”
“Gì nữa?” Anh ngẩng lên nhìn cô.
“Hình như anh chưa bao giờ chủ động tìm em cả.” Cô bỗng nhắc đến không đầu không đuôi.
Lần nào cũng là cô chủ động liên hệ anh mới có phản hồi, điều này gần như đã trở thành một quy tắc ngầm mà cả hai đều ngầm hiểu.
Thẩm Hành Trạc liếc nhìn cô, ánh mắt dường như đã trả lời: Tìm em để làm gì?
Bùi Quan mím môi không nói, bắt đầu nghi ngờ sự quan tâm cô vừa cảm nhận từ anh có phải chỉ là ảo giác.
Chườm đá xong, Thẩm Hành Trạc đặt đồ sang một bên: “Chút nữa có người mang sữa đến, em uống xong rồi hẵng đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Đi họp. Nếu cần xe thì để trợ lý liên lạc với Tiểu Chung.”
“Không cần đâu, em tự về là được ạ.” Bùi Quan chậm rãi lắc đầu. “Chỉ là… anh có thể ở lại với em thêm một lúc nữa không?”
Thấy anh im lặng, Bùi Quan giải thích: “… Chẳng phải còn mười lăm phút nữa mới đến giờ họp sao? Em vừa tính rồi, anh vẫn còn có thể ở với em thêm bảy phút.”
Ánh mắt cô liếc về phía chiếc đồng hồ thạch anh treo tường. Thẩm Hành Trạc nhìn cô thật lâu, ánh mắt như đang đánh giá, mang theo chút dò xét khó nhận ra.
Hiếm khi trong mắt cô anh lại thấy được sự chân thành, hoàn toàn đối lập với sự giả tạo như thể sẵn sàng chết của cô đêm hôm đó.
Cuối cùng, Thẩm Hành Trạc không trả lời có hay không mà chỉ nói: “Mấy hôm tới phải đi công tác, tuần sau về.”
Bùi Quan nhìn lại anh, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu sao anh lại nói điều này với cô.
“Vừa nãy chẳng phải em mới nói tôi chưa từng chủ động tìm em sao.”
“…”
“Hôm về sẽ liên lạc với em.”
Hai phút trước buổi họp, Thẩm Hành Trạc rời đi. Không lâu sau, có người gõ cửa, mang vào một ly sữa nóng.
Bùi Quan ôm lấy ly sữa trong tay, cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tay. Tựa như có điều gì đó vô hình đang dần tan chảy.
—
Trình Úc ở lại bên Trân Hải gần nửa tháng mới quay về, trễ hơn kế hoạch ban đầu một tuần.
Đến nhà vào buổi trưa, vừa bước vào cửa, thay dép trong nhà ở khu vực huyền quan xong, đi vào trong, vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Quan đang ngồi xổm bên cạnh ban công, lặng lẽ dọn phân mèo.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Quan ngẩng đầu lên, lười nhác liếc anh một cái, không chào hỏi gì, lại cúi xuống tiếp tục công việc của mình.
Bên cạnh cô là một con mèo nhỏ đang nằm ngửa phơi bụng tắm nắng. Một người một mèo hòa vào ánh nắng, tạo nên khung cảnh yên bình, hài hòa lạ thường.
“Khoai tây chiên, lại đây.” Trình Úc ngồi xuống ghế sofa, lười biếng vẫy tay gọi thú cưng của mình.
Tai của khoai tây chiên giật nhẹ một cái, rõ ràng là đã nghe thấy tiếng gọi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, có vẻ không muốn để ý đến anh .
Trình Úc cười mắng một câu “đồ vô ơn,” rồi quay sang nói chuyện chính với Bùi Quan: “Nhân lúc hôm nay anh rảnh, chiều nay anh đi với em tìm người thợ xây từng làm trong đội xây dựng của ba em năm đó.”
Bùi Quan thu dọn xẻng xúc cát cho mèo, suy nghĩ mấy giây, rồi hỏi: “Là người mà luật sư Tiết nhắc tới lần trước à?”
“Ừ, không phải anh ta đã đưa địa chỉ liên lạc cho em rồi sao?”
“Đưa rồi. Nhưng anh ta có nhắc em phải chuẩn bị tâm lý trước.”
“Chuẩn bị tâm lý gì?”
“Nếu người đó biết em là ai, chắc chắn sẽ không chịu gặp.”
Với người kia, những chuyện đó đã là quá khứ đầy đau khổ bị chôn vùi từ nhiều năm trước, không ai muốn tự mình lội vào vũng nước đục đó lần nữa.
Quan trọng hơn là, nếu điều tra kỹ lưỡng, ai dám chắc mình hoàn toàn trong sạch?
Trình Úc chẳng mấy để tâm: “Gặp được người rồi tính tiếp. Anh muốn xem thử ông ta làm sao còn mặt mũi mà không chịu gặp em.”
—
Ăn trưa xong, hai người lái xe đến khu biệt thự Bàn Sơn ở vùng ngoại ô. Người thợ xây tên là Vương Thanh Huy, hiện đang sống ở đó.
Trên đường đi, Bùi Quan tiện thể kể với Trình Úc chuyện lần trước cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Kỷ Viễn Minh và đối tác hợp tác hạ nguồn trong phòng bao.
Trình Úc phân tích sơ qua vài câu, như chợt nhớ ra điều gì, giữa chừng hỏi cô: “Lúc đầu em nói với anh, nhà thầu tiếp tục thi công tòa nhà dang dở đó có liên quan đến Khởi Thịnh. Anh vẫn luôn tò mò, rốt cuộc em biết tin này từ đâu?”
Bùi Quan ậm ờ cho qua: “Nhà họ Thẩm.”
Nói chính xác hơn, là trên bàn mạt chược. Hôm đó trong phòng chơi bài, dù là chuyện phiếm hay chuyện làm ăn, họ đều không cố ý né tránh cô, bởi cô là người Thẩm Hành Trạc để lại.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Bùi Quan luôn muốn ở bên cạnh Thẩm Hành Trạc.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã biết. Rất nhiều chuyện, chỉ có anh mới có thể giúp cô làm được.
Biết cô không muốn nói nhiều, Trình Úc tất nhiên không hỏi thêm, nhưng không phải là không có linh cảm, đại khái cũng đoán được người cô tiếp cận là ai.
“Bùi Quan, Thẩm Hành Trạc không phải người tốt.”
“Em biết anh đang nói gì. Nhưng cho đến giờ, anh ấy chưa từng làm gì tổn hại đến em, đúng không?”
Thật ra Bùi Quan cũng không rõ tại sao mình lại muốn biện hộ cho Thẩm Hành Trạc. Có lẽ trong tiềm thức, cô đang bảo vệ anh.
“Hiện tại em chẳng liên quan gì đến lợi ích của anh ta, anh ta hại em làm gì?” Trình Úc nói: “Nhưng em đã nghĩ đến chưa, nếu một khi anh ta phát hiện em tiếp cận anh ta là có mục đích khác, em nghĩ anh ta sẽ phản ứng thế nào?”
“Anh phải nhắc em, em đừng có động lòng với anh ta. Em hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta đâu.” Trình Úc bổ sung thêm một câu.
Trong xe im lặng rất lâu. Bùi Quan lên tiếng, như là nói với anh, lại như là tự lẩm bẩm: “Anh yên tâm, em biết mình muốn gì, cũng biết hậu quả của việc thích anh ấy là gì.”
“Em hiểu được là tốt rồi.” Không nói thêm chuyện đó nữa, Trình Úc đổi đề tài: “Hai công ty hạ nguồn mà em vừa nhắc đến có quan hệ hợp tác với Khởi Thịnh, mấy hôm nữa anh sẽ nhờ người điều tra kỹ, xem có moi được gì không.”
“Em biết rồi, em đợi tin anh.” Bùi Quan nói.
“Còn nữa, mấy bản kế hoạch phát triển dự án mà em gửi anh hôm trước, anh đã xem hết rồi. Trong đó dây chuyền lợi ích liên quan đến Khởi Thịnh không nhiều. Sau đó anh cũng đối chiếu từng cái, không phát hiện sơ hở gì.”
Bùi Quan không lên tiếng, đợi anh đưa ra kết luận.
“Cho nên, kết luận là Khởi Thịnh không hề giở trò gì trong dự án này. Muốn lần theo đầu mối để điều tra chuyện năm xưa, gần như không có khả năng. Hiện tại cách duy nhất vẫn là đối soát sổ sách.” Anh nói.
Trình Úc giảm tốc độ xe, đỗ lại gần một quán cà phê:
“Tối qua anh gần như không ngủ, anh vào mua ly cà phê tỉnh táo chút. Em uống gì?”
“Cái gì ngọt chút là được.” Bùi Quan cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt.
“Được. Anh đi mua.”
Nhìn bóng lưng Trình Úc khuất sau khúc rẽ, cô ngây người một lúc.
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại rung lên. Người gọi là Thẩm Hành Trạc.
Bùi Quan hơi sững người, không ngờ anh lại đột ngột gọi điện cho cô, càng không ngờ anh thực sự chủ động liên lạc. Tính ra, có lẽ anh đã về Thanh Xuyên rồi.
Gạt bỏ những suy nghĩ rối bời, Bùi Quan đưa tay lướt lên nút nghe, khẽ gọi: “… Thẩm Hành Trạc.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông im lặng hai giây, đột nhiên hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”
Không biết anh làm sao mà nhận ra được, nhưng sự thay đổi nhỏ nhất trong giọng nói của cô đều bị anh bắt được. Bùi Quan phải thừa nhận, điều đó khiến cô có chút cảm động.
“Một chút thôi.” Bùi Quan không định giấu.
“Em đang ở đâu? Tôi tới đón.”
“Là anh tới… hay là chú Vu hay Tiểu Chung tới?”
“Tôi.”
Thì ra không phải là ‘có chút cảm động’ mà là cả trái tim vỡ òa.
Bùi Quan hạ nhẹ hơi thở, đang định báo địa chỉ thì khóe mắt thấy Trình Úc đi tới.
Quay đầu lại, thấy anh mở cửa xe ngồi vào.
Biết ngay giây tiếp theo anh sẽ nói chuyện với mình, Bùi Quan vội phản ứng, định dùng khẩu hình cản lại, nhưng đã không kịp. Anh hoàn toàn không nhìn về phía cô.
Trong lúc cúi đầu thắt dây an toàn, Trình Úc nói: “Anh vừa suy nghĩ lại, cảm thấy những lời mình nói có hơi quá. Làm em không vui, anh xin lỗi nên mua đồ ngọt để dỗ em…”
“Trình Úc!” Không muốn anh nói tiếp, Bùi Quan vô thức gọi anh.
Tới lúc gọi rồi mới nhận ra, lẽ ra cô có thể đưa tay ngăn anh lại ngay từ lúc anh cất tiếng. Đầu óc trống rỗng, cô quên hết mọi thứ. Cô quên hết rồi. Không thể cứu vãn được gì nữa.
Trình Úc ngẩng đầu. Ánh mắt chạm phải ánh nhìn hoảng loạn mà cô chưa từng thể hiện với anh. Đôi mắt như ngọn đèn tàn bị gió lạnh thổi qua. Từng ngọn, từng ngọn vỡ vụn. Cuối cùng, hoàn toàn tắt lịm.